Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 37: Chương 37: Giành một cái nấm rơm, nói chuyện với cô




Một bàn này, các bạn nam nhìn Lục An Nhiên là do chính mình không biết làm gì cả chỉ biết ngồi đợi mà ăn thôi, các bạn nữ nhìn Lục An Nhiên hiển nhiên là do đồ do các bạn đó làm không ngon bằng Lục An Nhiên làm, đã ăn qua đồ Lục An Nhiên nấu, bọn họ sẽ không tự mà chuốc lấy nhục đâu. Lý do Tần Thư Hàm nhìn Lục An Nhiên càng đơn giản hơn: chưa ăn no, cần được ăn thêm!

Lục An Nhiên bất lực phản kháng, chỉ có thể bắt đầu làm thêm một bàn thức ăn nữa, lần này cô đem toàn bộ nguyên liệu vào nấu hết, toàn bộ làm hết, rất nhiều học sinh của những bàn khác cũng từng người từng người chạy qua bên này tham gia tranh giành thức ăn tạo nên chiến tranh, Lục An Nhiên cũng chỉ có thể giành được cho mình hai xiên nấm, sau khi ăn hết một xiên, lúc định ăn xiên thứ hai, liền phát hiện xiên nấm trong chén mình đã biến mất, vừa quay đầu, đột nhiên liền phát hiện người con trai ngồi đối diện bàn mình cư nhiên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, trong miệng còn đang nhai ngon lành xiên nấm mà Lục An Nhiên khổ sở mới cướp được.

“Cái đó…” Lục An Nhiên cảm thấy ngạc nhiên không biết người này đang làm trò quỷ quái gì.

“Ừm… Ngon lắm!” Người đàn ông này hiển nhiên rất là vừa ý tay nghề nấu ăn của Lục An Nhiên.

“Cái đó của tôi mà!” Tâm tình Lục An Nhiên rất không tốt.

“Chỉ là một xiên nấm thôi mà!” Nam nhân trước mặt này ngược lại làm như không có gì cả, nên biết là người khác còn phải van lạy được mời hắn ăn, hắn còn không thèm ngó tới! Vào lúc này âm thanh báo tin nhắn vang lên, anh ta cúi đầu cầm điện thoại lên xem, sau đó mở ra một bức ảnh cô gái trong đó giống như đúc so với người đang đứng trước mặt, người con gái trong bức ảnh mặc một bộ váy liền theo phong cách hải quân, mái tóc dài chấm eo được cột ra hai bên làm cho thiếu nữ trở nên tràn đầy sức sống. Hai tay trước ngực bưng một bó hoa lớn rực rỡ đầy màu sắc, nụ cười sáng lạn trước ống kính, ánh nắng mặt trời làm cho nụ cười của cô gái càng trở nên đẹp hơn. Nam nhân nhìn cô gái trong bức ảnh và cô gái đang tức giận đứng trước mặt mình nở nụ cười cong khóe miệng, thì ra chính là cô ấy!

“Này!” Lục An Nhiên áp chế sự phẫn nộ trong lòng nói: “Cái này là do tôi nướng đó!”

“Em nướng cũng không phải chỉ mình em được ăn, những người khác cũng đang ăn đó thay!” lắc lắc thanh xiên trên tay, nam nhân này lại bày ra bộ dáng điều đó là đương nhiên.

“Anh!” Lục An Nhiên hít sâu vào nói: “Bọn họ là bạn học của tôi.” Ý trong lời nói rất rõ ràng, căn bản tôi còn không biết anh là cọng hành nào được không!

“Cho nên?” vẻ mặt người nam nhân này hiện lên chữ không quan tâm đối với lý do mà Lục An Nhiên đang nói đến, khuôn mặt vô tội ném thanh xiên trở lại cái chén không của Lục An Nhiên: “Trả em là được rồi chứ gì!”

“Trên thế giới này làm sao lại có loại người không có nhân phẩm như anh chứ!” Lục An Nhiên chỉ đơn giản là tức giận, đây là sát thủ của tổ chức nào thế! Lại không chuyên nghiệp như vậy! Lại còn không có nhân phẩm, thật sự không hiểu là mấy đứa con gái nhìn trúng chỗ nào trên người anh ta mà lại phát ngốc như vậy! Bọn họ cũng chỉ là nhìn vẻ bề ngoài, mà không nhìn xem bên trong như thế nào sao! Trước đây Lục An Nhiên vẫn còn cảm thấy người nam nhân này có chút đẹp trai, hiện tại lại cảm thấy là do chính bản thân mình mù rồi! Cái này gọi là đẹp trai cái beep!

“Em sẽ cảm kích tôi thôi!” Nam nhân ý vị thâm trường mà để lại một câu như thế rồi quay người trở về chiếc bàn của bản thân cả quá trình đến đầu cũng không hề ngoảnh lại lấy một cái.

“Cảm kích cái đầu của anh ấy!” vẻ mặt Lục An Nhiên tỏ ý khinh bỉ, ai lại muốn cảm kích loại người như anh ta chứ!

“An Nhiên, cậu quen biết anh ta sao?” Kỷ Linh khó khăn lắm mới bảo vệ được thức ăn trong chén của mình, sau đó vô cùng cẩn thận mà bưng tới bên cạnh Lục An Nhiên.

“Mình tại sao phải quen biết với loại người này cơ chứ!” Lục An Nhiên hừ lạnh phát ra một câu lại liếc thấy trong chén của Kỷ Linh còn lại một xiên nấm, bàn tay liền nhanh như chớp mà lấy xiên nấm đó nhét vào miệng ăn, nấm đã được nướng lên hương vị càng trở nên chân thật hơn trong miệng, gia vị cộng nước sốt được quét lên trên bề mặt chiếc nấm thấm đều vào bên trong, bất luận là màu sắc hay hương vị cũng đều thuộc dạng cực phẩm, chỉ tiếc là chiếc nấm này vốn dĩ cũng không phải loại tươi ngon, Lục An Nhiên vẫn thật sự vừa ý với tay nghề của mình.

“Nấm của mình!” Kỷ Linh thê thảm mà nhìn xiên nấm của mình cứ như vậy mà đi vào bụng của Lục An Nhiên, không kịp thương tiếc chiếc nấm đó lại vội vàng cho tất cả những thứ còn lại trong chén vào bụng ăn sạch sẽ, chỉ sợ là lát nữa lại sẽ có người qua đây mà giành đồ ăn với cô nữa.

Thức ăn lần này của Lục An Nhiên làm cũng đều bị mọi người chia nhau ăn hết, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của toàn bộ học sinh trong lớp, Lục An Nhiên chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng. Mọi người đem toàn bộ nguyên liệu của những bàn khác đều đem qua hết bên bàn của Lục An Nhiên, Lục An Nhiên lại tiếp tục bận rộn nấu ăn, động tác mây trôi nước chảy cứ như là đang nhảy múa vậy, biểu tình nghiêm túc mà thành thật, từ lúc cô bắt đầu thêm gia vị vào nồi trong nháy mắt, hương thơm bắn ra bốn phía, ánh lửa lưu chuyển, cô giống như là một tinh linh hệ Hỏa trong không gian, tự tin mà ưu nhã. Tia lửa từ trong nồi phựt lên, hương thơm lan tỏa trong không khí, tất cả mọi người đều đang quan sát Lục An Nhiên đang bận rộn trước bếp nướng và chiếc chảo đang xào đồ ăn, bọn họ đều trong bộ dạng há hốc mồm mà ngạc nhiên.

Thức ăn được bưng lên bàn, phải qua rất lâu mọi người mới từ trong cảnh tượng vừa rồi phục hồi trở lại, không biết ai là người bắt đầu trước, mọi người lại bắt đầu tranh đoạt thức ăn do Lục An Nhiên làm rồi.

Cùng một lúc làm ba mươi phần ăn đối với Lục An Nhiên lúc này đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, bất luận là sức khỏe hay là tinh thần, lực chú ý, đều là một thử thách không hề nhỏ, nhưng những điều này đều khiến cô rất vui vẻ! Cô thích nấu ăn, thích tiếp xúc với độ ấm của ngọn lửa, thích nghiên cứu những nguyên liệu nấu ăn, lại càng thích giống như hiện tại, nhìn thấy biểu tình hạnh phúc khi ăn của mọi người. Khóe miệng Lục An Nhiên không tự giác giương lên, đồng thời hận ý trong lòng cô càng nồng đậm hơn, đối với một người đầu bếp mà nói, không gì tàn khốc hơn là bị phế đi đôi tay cả. Lục An Nhiên liếc mắt nhìn ra phía bờ sông, bên bờ Sở Dao dường như là đã lau chùi xong những vết bùn bám trên gấu váy, một bên ngồi đợi cho nó khô, một bên đang liên lạc với ai đó, ánh mắt đề phòng thỉnh thoảng nhìn về phía Lục An Nhiên bên này, lúc thấy Lục An Nhiên cũng đang nhìn lại mình, Sở Dao lại nháy mắt thay đổi thành vẻ mắt ánh dương sáng lạn, đối với Lục An Nhiên vừa phất tay vừa cười.

Lục An Nhiên đè nén cảm giác ghê tởm trong lòng, kéo ra một nụ cười đối với Sở Dao gật gật đầu. Xem ra Sở Dao là đang liên lạc với ai đó rồi, đại khái là muốn tìm cơ hội để xuống tay với mình chăng! Khóe miệng Lục An Nhiên khinh thường giương lên, kiếp trước là do chính bản thân mình ngốc nghếch, kiếp này cô đã sớm biết rõ bộ mặt thật của Sở Dao rồi làm sao lại ngu ngốc mà nhận sự lừa gạt nữa chứ?

Đúng như Lục An Nhiên đã nghĩ, Sở Dao thật sự đang liên hệ với sát thủ mà Sở Vạn Hải phái tới, đối phương dường như đã phục kích ở một địa điểm nào đó rồi, hiện tại chỉ đợi đến lúc Sở Dao dẫn Lục An Nhiên đến mà thôi.

Tắt máy, Sở Dao nhìn về phía Lục An Nhiên đang cười vui vẻ trong đám học sinh, cảm giác ghen ghét cứ quanh quẩn khắp người, cô ta hận không thể ngay lập tức để cho Lục An Nhiên triệt đệ biến mất khỏi thế giới này! Hiện tại người đứng ở đó cười đùa với mọi người đáng lý phải là cô ta! Cố tình vì chuyện của Lục An Nhiên, cô ta chỉ có thể đứng ở chỗ này đợi cho váy khô, thật sự là quá đáng hận!

Lúc này, Tôn Sa Sa bưng một chén đầy thức ăn đến cho Sở Dao: “Sở Dao, cậu vẫn luôn ở bên này hong khô váy, còn chưa ăn cơm nữa! mình để dành một phần cho cậu nè.”

“Cảm ơn.” Sở Dao nhìn chén thức ăn mà Tôn Sa Sa bưng đến, nhìn thấy ngón tay đang bưng bên miệng chén có dính hạt cơm thì trong lòng tràn đầy khinh bỉ, một chút ham muốn ăn uống cũng không còn nữa: “Sa Sa, mình không đói.”

“Nhưng mà cậu vẫn còn chưa ăn gì cả! Không ăn cơm như vậy không được đâu.” Tôn Sa Sa nhìn thấy bộ dạng Sở Dao như thế cũng có chút lo lắng: “Không nghĩ được là Lục An Nhiên nấu ăn lại ngon đến vậy, chén thức ăn này vẫn là mình giành mới có được đó.”

Nghe Tôn Sa Sa nói là do Lục An Nhiên làm, Sở Dao vẫn có một chút động lòng, tài nghệ nấu ăn của Lục An Nhiên ả ta vẫn luôn biết rằng là không tồi, nhưng mà nhìn thấy bàn tay bưng chén của Tôn Sa Sa có dính hạt cơm ả liền không nhịn được cảm thấy chán ghét mà khinh bỉ. Căn bản ả đã rất khinh bỉ kẻ nghèo kiết xác như Tôn Sa Sa, nếu như không phải thấy người này vẫn còn giá trị lợi dụng, ả tuyệt đối một chút cũng không muốn phản ứng, nghĩ đến đây lông mày Sở Dao liền nảy lên một cái trong đầu liền xuất hiện một diệu kế, lập tức thở dài một hơi lộ ra bộ dáng chua xót: “Sa Sa, cậu đối xử với mình thật sự quá tốt, mình rất cảm động, nhưng hiện tại thật sự mình không có tí khẩu vị nào cả, hiện tại trong lòng mình rất khó chịu! Hai chúng ta cũng do lần này phân ban được ngồi gần nhau mới quen biết được, cậu liền đối xử với mình tốt như vậy, còn lo lắng là mình đã ăn gì chưa! Nhưng mà An Nhiên là người bạn thân lớn lên từ nhỏ với mình! Cậu còn biết quan tâm tới mình, mà An Nhiên lại đối xử với mình như thế!” vừa nói Sở Dao lại nặn ra vài giọt nước mắt: “Sa Sa, mình đau lòng lắm...”

“Sở Dao...” Tôn Sa Sa rất đồng cảm với Sở Dao liền để chén thức ăn xuống, Tôn Sa Sa nói: “Lúc này cậu với Lục An Nhiên có phải có hiểu làm gì không?”

“Mình cũng cảm thấy là như vậy.” Sở Dao dùng tay lau đi nước mắt ngay khóe mắt nói: “Từ khi An Nhiên bắt đầu cùng với Lâm Đạt càng ngày càng thân thiết, cậu ấy đã bắt đầu xa lánh mình, mình cũng không biết lí do là gì!”

“Nhất định đều do Lâm Đạt giở trò quỷ!” Tôn Sa Sa tức giận mà nói: “Thật sự không nhìn ra cậu ta lại là loại người như vậy!”

“Không phải vậy đâu...” Sở Dao áp chế tia đắc ý xuất hiện trong mắt lại bày ra bộ dáng không dám tin mà nói: “Lâm Đạt nhất định không phải loại người như vậy đâu!”

“Cậu thật sự quá ngốc nghếch dễ bị lừa rồi!” Tôn Sa Sa bực bội nói: “Thế giới này biết người biết mặt không biết lòng! Lâm Đạt này, nhìn thì thấy là một tên mọt sách, không nghĩ tới cậu ta lại có tâm địa gian xảo như thế!”

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tôn Sa Sa như vậy, Sở Dao không khống chế được đắc ý trong lòng, nhưng ả vẫn đem vai diễn của mình thực hiện trọn vai: “Là như vậy sao?” Sở Dao nắm lấy hai tay của Tôn Sa Sa: “Sa Sa, mình muốn nhớ cầu giúp một chuyện.”

“Chuyện gì thế?” Tôn Sa Sa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Sở Dao liền đồng ý nói: “Cậu mau nói đi!”

“Mình, mình muốn có một cuộc nói chuyện với An Nhiên và Lâm đạt! Cậu có thể giúp mình hẹn hai cậu ấy ra khu rừng bên kia bờ sông được không?” Sở Dao cúi thấp đầu, hành động này giống như người bị vây hãm đến hèn mọn đáng thương, nhưng mà chỉ có bản thân ả mới biết được, người đang cúi đầu nhìn mặt đất đây, lúc này đang cười có bao nhiêu vui vẻ.

“Cậu đó!” Tôn Sa Sa bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Cậu thật sự quá lương thiện rồi! Đối với loại người đó còn có gì để nói cơ chứ?”

“Xin cậu đó!” Ngẩng đầu lên, đôi mắt của Sở Dao nghiễm nhiên đã trào ra nước mắt.

“Được rồi!” Tôn Sa Sa gật gật đầu.

“Nhưng mà...” Sở Dao bổ sung thêm một câu: “Cậu đừng nói là mình hẹn cậu ấy nhé!”

“Tại sao?” Tôn Sa Sa có chút không hiểu.

“Bởi vì...” Tròng mắt Sở Dao vừa chuyển liền nói: “Mình lo là nếu như hai người đó biết người hẹn là mình, Lâm Đạt có thể sẽ không để cho Lục An Nhiên đi đâu…”

“Ừm, cũng đúng!” Tôn Sa Sa gật gật đầu: “Vậy cậu qua đó trước đi, bây giờ mình liền qua đó nói với Lục An Nhiên và Lâm Đạt!”

“Ừm! Thật sự rất cảm ơn cậu!” Gương mặt Sở Dao tươi như hoa: “Sa Sa cậu thật tốt!”

“Hi hi!” Tôn Sa Sa cười một tiếng liền đi tìm Lục An Nhiên và Lâm Đạt.

Nhìn bóng lưng của Tôn Sa Sa, nụ cười trên mặt của Sở Dao dần dần biến mất, chuyển sang gương mặt độc ác cười lạnh, ngày này, cuối cùng ả cũng đợi được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.