Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 115: Chương 115: Liên tục mất mặt, nhạc gia tính kế




“Trên tay em toàn là vụn gỗ, bỏ qua chuyện bắt tay đi!” Lục An Nhiên không muốn tiếp xúc với đôi tay như vậy, cô cảm thấy buồn nôn!

“Lục tiểu thư quá không cho mặt mũi rồi!” không nghĩ là Lục An Nhiên sẽ cự tuyệt hắn, sắc mặt Nhạc Ngưng Hàn trầm xuống, giọng điệu cũng mang theo chút ý tứ đe dọa.

“Không cho anh mặt mũi thì sao nào? Anh được xem là cái thứ gì!” không xa truyền đến âm thanh không vui của đàn ông..

Lục An Nhiên theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn qua, nhìn thấy người nói chuyện chính là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn ngang tai, một thân tây trang cắt may theo số đo cơ thể, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ mà bên phía góc dưới của mắt phải còn có một nốt ruồi lệ, âm thanh lười biếng mang theo một sự kiêu ngạo hấp dẫn người khác, bộ dạng ấy khiến Lục An Nhiên cảm thấy hình như là đã gặp qua ở đâu đó.

“Anh!” Nhạc Ngưng Hàn vừa muốn mắng một câu với người vừa xuất hiện liền chửi người này lại bị Nhạc Ngưng San ngăn lại.

Nhạc Ngưng San vừa ngăn chặn anh trai đang muốn phát hỏa kia vừa phải bày ra khuôn mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng nói: “Phượng thiếu, chào anh!” Nhạc Ngưng San bên ngoài chào hỏi nhưng bên trong trống ngực cũng đập liên tục, nếu Nhạc Ngưng Hàn không biết sống chết liều mạng mà khiến cho Phượng thiếu tức giận, như vậy cũng không phải là chuyện vui vẻ gì!

Nghe thấy lời của Nhạc Ngưng San, vẻ mặt Nhạc Ngưng Hàn đang tức giận bừng bừng kia đột nhiên nhanh như chớp thay đổi thành vẻ mặt nịnh bợ, khuôn mặt chồng chất nụ cười: “Thì ra là Phượng thiếu thanh danh lừng lẫy! Ngưỡng mộ đại danh!”

“Ngưỡng mộ đại danh?” người được gọi là Phượng thiếu kia khinh bỉ cười: “Vậy thì anh nói xem đại danh của tôi là gì?”

“Cái này...” Nhạc Ngưng Hàn ngây ngốc, hắn ta làm sao biết được Phượng thiếu này tên họ là gì chứ? Hắn chỉ biết Phượng thị là nơi hắn không thể gây chuyện được, hiện tại đối phương hỏi như thế, như vậy không phải rất xấu hổ sao!

“Hừ!” người đàn ông cười lạnh: “Nhạc tiểu thư, người này là anh của cô sao?”

“À...” trên mặt Nhạc Ngưng San hoàn toàn là vẻ ngại ngùng, không sai, phế vật này chính là anh trai cô... nhưng cô thì có biện pháp gì chứ?

Phượng thiếu cười một chút sau đó dời ánh mắt lên người Lục An Nhiên vươn bàn tay ra: “Tôi tên Phượng Lập Hiến, em chắc là quen biết em trai tôi, nó là Hội trưởng Hội học sinh của em, tên Phượng Lập Hành.”

“Chào anh, lần đầu gặp mặt.” Lục An Nhiên vươn tay ra bắt tay với Phượng Lập Hiến: “Bình thường được Phượng thiếu quan tâm rất nhiều.”

“Ha ha! Lục tiểu thư chê cười rồi, em trai tôi ngỗ nghịch, không gây họa là tốt rồi, càng không cần nhắc đến quan tâm người khác!” Phượng Lập Hiến cười lên, nụ cười cởi mở, anh ta ra hiệu một cái, thuộc hạ ở bên cạnh liền hai tay đưa một tờ danh thiếp lên.

Lục An Nhiên cũng lịch sự dùng hai tay nhận danh thiếp: “Thành thật xin lỗi, nhà hàng mới còn chưa khai trương, danh thiếp của tôi vẫn còn chưa in ra.” Lục An Nhiên nhìn tấm danh thiếp Phượng Lập Hiến đã đưa cho cô, mà chính bản thân lại không có danh thiếp để đưa lại đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, cảm thấy ở phương diện lễ nghĩa bản thân cô vẫn chưa làm tốt cho lắm.

“Không sao, lúc tôi còn nhỏ đã từng đi theo ba tôi đến gặp đương gia Lục thị ông nội Lục Kiếm Hào, tôi rất tôn kính ông nội Lục, nếu như Lục tiểu thư gặp phải chuyện gì khó khăn, mau chóng đến kiếm tôi là được!” Phượng Lập Hiến cười mỉm nói.

“Cảm ơn Phượng thiếu.” Lục An Nhiên gật đầu.

“Ha ha… vậy tôi xin phép ra về trước.” Phượng Lập Hiến gật đầu một cái sau đó cất bước hướng phía cầu thang đi qua, lúc đi ngang qua Lục An Hổ, ánh mắt của Phượng Lập Hành và Lục An Hổ ngắn ngủi giao nhau giữa không trung, ngay sau đó đều mang theo vẻ khinh thường mà dời đi ánh mắt trên người đối phương.

Đi lên cầu thang, Phượng Lập Hiến hướng người bên cạnh hỏi: “Cô ấy chính là vị hôn thê mà Long thiếu đã chọn à!”

“Vâng thưa thiếu gia.” Người đàn ông lúc nãy đưa danh thiếp cho Lục An Nhiên trả lời. “Càng ngày càng thú vị rồi!” Phượng Lập Hiến cười một chút, hồi tưởng lại người bên cạnh Lục An Nhiên, nhẹ giọng nói: “Lục An Duy, Lục An Hổ, Lục An Nhiên... thì ra là như thế...”??? (Tò mò vl)

Mà người vừa nãy bị Phượng thiếu đến làm cho mất mặt liên tục, thật sự khiến cho Nhạc Ngưng Hàn không còn dám tiếp tục kiêu ngạo nữa, như cây cà bị sét đánh, một đôi mắt không thành thực thỉnh thoảng liếc nhìn Lục An Nhiên, rụt rè như một tên trộm không dám nói thêm cái gì, Phượng thị chống lưng cho cô, hắn ta lại có thể nói gì.

“Không có chuyện gì, em cũng phải đi trước đây!” Lục An Nhiên cười với Nhạc Ngưng San: “Nhạc học tỷ, gặp mặt ở trường vào thứ Hai nhé.”

“Ừm.” Nhạc Ngưng San gật đầu nghiêng người qua.

Lục An Nhiên liền cùng với Lục An Hổ một đường rời khỏi trung tâm mua sắm.

Nhìn theo bóng lưng của Lục An Nhiên vẻ mặt Nhạc Ngưng Hàn vẫn còn dư vị bộ dạng cảm thấy vẫn còn chưa đủ nói: “Có nét thu hút của người đẹp...”

“Anh! Anh ít đụng chạm em ấy thì hơn!” Nhạc Ngưng San đánh gãy lời của Nhạc Ngưng Hàn. Trước không nhắc đến những lời Lục An Hân nói, nhưng Lục thị sẽ không dung thứ cho việc Nhạc Ngưng Hàn gây chuyện, nếu như là Lục An Hân thì còn dễ nói, dù gì thì trong Lục thị một nhà Lục Quân An không có địa vị cho lắm, nhưng Lục An Nhiên lại không giống như vậy, cô ấy là người mà Lục thị yêu thương nhất, cả Lục thị đều là hậu thuẫn của cô, sự việc rõ rành rành như vậy, lại còn tiếp tục đi quấy rầy, thật sự không sáng suốt!

“Xì, không phải chỉ là đàn bà thôi sao!” Nhạc Ngưng Hàn hừ lạnh một tiếng: “Được anh nhìn trúng là phúc khí của cô ta! Anh chính là thiếu gia duy nhất của Nhạc thị đấy! Sau này cả Nhạc thị đều là của anh! Cô ta thì được xem là cái gì!”

“Hiện tại em ấy là người mà Lục thị cưng chiều nhất, Lục thị…”

“Dù có cưng chiều đến đâu thì cũng chỉ là một người đàn bà, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài!” Nhạc Ngưng Hàn cười lạnh: “Chi bằng anh thu nhận cô ta!”

“Anh!” Nhạc Ngưng San đơn giản bị tức nghẹn, Nhạc Ngưng Hàn này thật sự không biết sống chết như thế nào! Tương lai của Nhạc thị mà giao vào tay của một người như thế này, thật sự có thể sao?

“Đừng nhiều lời!” Nhạc Ngưng Hàn quát lớn một tiếng, sau đó cười nói: “Có phải em thấy cô ta còn nhỏ lại là học muội của em, em không tình nguyện gọi cô ta là chị dâu sao!”

“...” Nhạc Ngưng San không nhịn được trợn trắng mắt, Nhạc Ngưng Hàn này thật sự không còn thuốc chữa nữa rồi!

Hai anh em đi lên cầu thang tới trước cửa nhà hàng của gia đình, trong đó đang trang trí, giấy dán tường cũng đã dán xong, đang được bọc sứ lại. Hai công nhân đang ngồi uống nước, cổ áo đã ướt nhẹp.

“Tại sao lại chỉ biết lười biếng! Nhạc thị chúng tôi trả tiền cho các người không phải là để các ngươi rảnh rỗi, lười biếng đâu! Một đám lười biếng thật đáng đời khi cả đời phải sống trong điều kiện như vậy!” Nhạc Ngưng Hàn chỉ vào công nhân đang uống nước mà mắng một trận.

“Anh!” Nhạc Ngưng San vội vàng kéo Nhạc Ngưng Hàn: “Anh làm gì vậy!” công nhân mệt nhọc giữa giờ ngồi nghỉ uống nước đó là chuyện bình thường mà!

“Anh làm sao!” Nhạc Ngưng Hàn không vui nói: “Đều là một đám lười biếng, không chửi bọn họ còn nghĩ là chúng ta dễ bị ức hiếp!”

“Anh…” Nhạc Ngưng San thật sự muốn phát điên, Nhạc Ngưng Hàn này thật sự không có khả năng chiến đấu mà!

“Hừ!” Phát tiết một hồi, Nhạc Ngưng Hàn cảm giác thoải mái một chút, lúc nãy bị Phượng Lập Hiến chửi cho một trận hắn thật sự rất bực mình, hiện tại tâm tình của hắn cũng tốt hơn nhiều: “Đi thôi! Chúng ta đi về thôi!”

“Đi về?” Nhạc Ngưng San dương to hai mắt: “Như vậy đã đi về?” vậy ý nghĩa của bọn họ đến đây là để làm gì?

“Không thì sao?” giữa hai hàng lông mày của Nhạc Ngưng Hàn mang theo tia không vui: “Âm thanh sửa chửa vừa lớn, mùi hương lại gay mũi, anh mới không muốn ngây ngốc ở đây! Anh muốn đi về!” dứt lời nhấc chân liền đi, cái địa phương rách nát này, hắn mới không tình nguyện ở lại đây! Nói ra cũng thật rảnh rỗi, còn chưa trang trí xong! Đến để làm gì chứ? Sau khi trang trí hoàn tất mới đến không phải được rồi sao?

“Anh! Anh!” Nhạc Ngưng San nở nụ cười xin lỗi với đám công nhân sau đó chạy đuổi theo người đang đi phía trước, trong lòng liền khó chịu thành một đoàn.

Hai anh em về đến nhà, ba mẹ bọn họ lúc này cũng đang ở nhà, Nhạc Ngưng Hàn gõ cửa mấy tiếng, người giúp việc đang quét dọn trên lầu hai mới chạy ra mở cửa.

“Đồ đáng chết! Động tác chậm như vậy! Đồ già cỗi!” Nhạc Ngưng Hàn chửi người giúp việc mái tóc đã bạc hơn nửa đầu một câu sau đó khinh bỉ đi qua người này mà bước vô nhà.

“Thím Nhạc.” Nhạc Ngưng San xin lỗi nói với người giúp việc: “Thím đi nghỉ trước đi!”

“Vâng thưa tiểu thư...” Thím Nhạc năm nay cũng đã ngoài 50, làm giúp việc ở nhà họ Nhạc này cũng đã hơn 20 năm, có thể nói là hai anh em Nhạc Ngưng Hàn là do bà trông nom từ nhỏ đến lớn, bà sớm cũng đã quen với tính khí của Nhạc Ngưng Hàn.

“Ngưng Hàn Ngưng San về rồi à!” Nhạc mẫu đứng dậy cười hề hề nói: “Thị sát nhà hàng mới như thế nào rồi?”

“Có hai nhân công lười biếng, bị con chửi cho một trận!” Vẻ mặt Nhạc Ngưng Hàn mang theo tia đắc ý.

“Con trai của mẹ thật giỏi!” vẻ mặt của Nhạc mẫu cũng đắc ý theo.

Nhạc Ngưng San không nhịn được mà trợn mắt: “Hai nhân công đó vốn dĩ không hề lười biếng có được hay không?”

“Làm sao lại không lười biếng, những người khác đều đang làm việc, chỉ có hai người bọn họ cái gì cũng không làm, không phải lười biếng thì là gì?” Nhạc Ngưng Hàn nói.

“Bọn họ đang ngồi uống nước thôi! Làm việc liên tiếp như vậy không cho người ta ngồi nghỉ uống miếng nước sao!” Nhạc Ngưng San ngồi lên sô pha ôm lấy cái gối ôm bên cạnh: “Lần sau đi giám sát một mình em đi là được! Những điều cần hỏi chưa hỏi được gì, lại còn mất mặt lớn như vậy!”

“Mất mặt gì thế?” Nhạc Vĩ Hải từ trong thư phòng đi ra: “Sao lại mất mặt?”

“Ba.” Nhạc Ngưng Hàn nhìn thấy Nhạc Vĩ Hải liền nói: “Không có gì mất mặt cả!”

“Anh ấy không biết sống chết mà đi trêu chọc Lục An Nhiên bị Phượng Lập Hiến chửi cho một trận.” Nhạc Ngưng San bĩu bĩu môi.

“Cái gì gọi là trêu chọc!” Nhạc Ngưng Hàn không vui: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu!”

“Con nhìn trúng Lục An Nhiên rồi?” Nhạc Vĩ Hải nhìn đứa con trai của mình, trong mắt lộ ra tia tính kế: “Hai năm gần đây Lục thị phát triển càng ngày càng tốt, địa vị của Lục An Nhiên trong Lục thị cũng vô cùng lớn, nếu như có thể cưới Lục An Nhiên vào cửa, đối với sự phát triển của Nhạc thị cũng có lợi ích.”

“Đúng như thế đó!” Nhạc Ngưng Hàn vội vàng nói: “Lục An Nhiên đó lớn lên cũng khá xinh đẹp, đương nhiên, con nhìn trúng cô ta cũng là vì Nhạc thị thôi!”

“…” Nhạc Ngưng San thật sự không biết nên nói thêm gì nữa.

“Ngày 4 tháng 10 là sinh nhật của Kỷ Nhu.” Nhạc mẫu nói: “Mẹ cũng đã nhận được thiếp mời rồi, đến hôm đó con cứ đi cùng với mẹ, mẹ sẽ nói với Kỷ Nhu hôn sự giữa con và Lục An Nhiên, hai gia đình Nhạc-Lục liên hôn thật sự là một chuyện mang lại lợi ích cho đôi bên, mẹ nghĩ là Kỷ Nhu cũng sẽ không phản đối đâu!”

“Kỷ Nhu là ai?” sau khi tốt nghiệp cao trung thành tích thi cử của của Nhạc Ngưng Hàn vô cùng thảm hại liền trực tiếp bị Nhạc gia dùng một số tiền lớn đưa ra nước ngoài du học, vừa về nước cũng không bao lâu, đối với tình hình của thành phố S cũng không nắm rõ lắm, vốn hi vọng hắn ta ở nước ngoài có thể học được một chút gì đó liên quan đến kinh doanh, kết quả là hắn ta chỉ học được cách tiêu pha phung phí và chơi gái.

“Kỷ Nhu là con dâu trưởng của Lục gia, là mẹ của Lục An Nhiên.” Nhạc Vĩ Hải giải thích: “Ngưng San, ngày 4 tháng 10 con cũng cùng với mẹ con qua đó đi!”

“Vâng thưa ba.” Nhạc Ngưng San gật gật đầu.

“Lục An Nhiên còn có vài anh họ, nếu như anh trai con không thể liên hôn với Lục thị, vậy thì sẽ gả con qua đó, cũng không tệ...” Nhạc Vĩ Hải soạn ra kế hoạch thật tuyệt vời, liền một chút cũng không để ý đến ánh mắt thất vọng và tổn thương của Nhạc Ngưng San.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.