Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 133: Chương 133: Rời khỏi bệnh viện, kéo cô một cái




Đợi cho đến khi Lục An Nhiên và Lục An Hổ quay trở lại phòng bệnh, càng nhìn thấy hai người Lục An Hổ và Kỷ Linh lại càng cảm thấy không khí giữa hai người có chút ngại ngùng, do dự một chút, Lục An Nhiên đứng dậy: “Hay là chúng ta đi trước đi!”

“Hả?” Kỷ Linh sửng sốt: “Cậu phải đi sao?”

“Mình phải đến tập đoàn Lục thị một chuyến, có chút chuyện.” Lục An Nhiên trả lời sau đó kéo Dương Tuyết Oánh đang mơ màng qua: “Còn phải giúp cậu ấy diễn một vở kịch cơ!”

“Hả?” Dương Tuyết Oánh kinh ngạc: “Diễn kịch gì vậy?”

“Đi theo mình là được rồi.” Lục An Nhiên vỗ vỗ lên vai của Dương Tuyết Oánh sau đó nói với Lục An Hổ: “Em giao người cho anh đấy! Chăm sóc cậu ấy thật tốt.”

“Yên tâm đi.” Khóe miệng Lục An Hổ dương lên, nhưng mà anh cũng có sự lo lắng của chính mình: “Anh ở đây với Kỷ Linh, em phải làm sao?”

“Em? Em còn có thể đi lạc sao!” Lục An Nhiên liếc mắt nhìn Lục An Hổ: “Em sẽ gọi điện thoại bảo anh Tiết đến đón em!”

“Ồ! Được!” Lục An Hổ yên tâm gật đầu, chỉ cần bên cạnh Lục An Nhiên có người, anh liền có thể yên tâm.

“Đi thôi!” Lục An Nhiên phất phất tay, kéo theo Dương Tuyết Oánh rời khỏi bệnh viện chỉnh xương. Ở trước cửa bệnh viện liền gọi điện thoại cho Tiết Định An, sau đó liền đi đến một cửa tiệm bánh ngọt gần đó ngồi đợi.

Qua gần 20 phút Tiết Định An liền lái một chiếc xe hơi màu đen đến đây, đón được hai người, Tiết Định An hỏi: “Hôm nay tan học sớm thế! Muốn đi đâu?”

“Đến tập đoàn Lục thị.” Lục An Nhiên nói với Tiết Định An: “Hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tan học có hơi sớm.”

“Anh họ, lâu lắm rồi em không gặp anh nha! Tại sao anh lại không hỏi em thế!” Dương Tuyết Oánh bĩu môi kháng nghị.

“Em?” Tiết Định An sủng nịch cười: “Em lại không đi lạc được, đồ ngốc! Đúng rồi, An Nhiên, em muốn đem theo Oánh Oánh đến tập đoàn Lục thị sao?”

“Đúng vậy!” Lục An Nhiên nở nụ cười: “Không đưa cậu ấy đi, vở kịch này làm sao diễn tiếp nữa!”

“Vở kịch gì?” Từ khi bắt đầu cho đến giờ Dương Tuyết Oánh vẫn chưa biết Lục An Nhiên muốn dẫn cô đi diễn kịch gì…

“Cậu không cần biết là kịch gì, chỉ cần mình bảo cậu làm gì cậu cứ làm theo là được!” Lục An Nhiên cảm thấy có giải thích với Dương Tuyết Oánh cũng sẽ không có tác dụng gì.

“Xí…” Dương Tuyết Oánh bĩu môi, Lục An Nhiên này thật sự là thích chơi trò thần bí, cô muốn nhìn xem, cô có thể bày ra cái gì đa dạng!

Nhìn thấy hành động giữa hai người Lục An Nhiên và Dương Tuyết Oánh, khóe miệng Tiết Định An yên tâm dương lên, nhiệm vụ hiện tại của anh vừa có hệ số nguye hiểm cao lại phi thường phiền toái, tùy thời đều có thể vì quốc gia mà hi sinh thân mình, đến lúc đó người mà anh không yên tâm nhất, chính là Dương Tuyết Oánh.

Lái xe đến tập đoàn Lục thị, Lục An Nhiên vừa bước vào tòa nhà liền nhìn thấy Lục An Hoa đang đợi thang máy. Cô khinh thường dẫu mỗi sau đó đợi cho đến khi thang máy vừa mở cửa ra cô liền nhanh chân bước vào ấn nút lên tầng 12, Dương Tuyết Oánh và Tiết Định An nhanh chóng đi theo phía sau. Lục An Hoa vẫn luôn đứng đợi thang máy lại là người tiến vào sau cùng nhất, nhìn thấy Lục An Nhiên, sắc mặt của hắn ta trở nên khó coi, quét mắt nhìn trên dưới, Lục An Hoa cau mày sau đó quay người đối diện với cánh cửa thang máy, Sở Dao đã nhắc nhở qua hắn, cố gắng không nên gây họa ở công ty, cũng không nên tiếp xúc với Lục An Nhiên. Càng tiếp xúc nhiều, Lục An Hoa càng tán thưởng Sở Dao, đơn thuần, lương thiện, ôn nhu lại thông minh. Đoạn thời gian này hắn làm theo những gì mà Sở Dao đã nói, không chỉ thành tích tốt hơn, ngay đến cả cái nhìn của Lục Quân An dành cho hắn cũng thay đổi!

Thang máy lên đến tầng 12, Lục An Nhiên bước ra trước, lúc đi ngang qua thân người của Lục An Hoa, Lục An Nhiên cố ý dùng cùi chỏ đụng vào người hắn ta một cái, mà Tiết Định An và Dương Tuyết Oánh cũng làm i chang như Lục An Nhiên, đều đụng vào người hắn một cái.

“Cô!” Lục An Hoa không kịp phát tác, cửa thang máy liền từ từ đóng lại. Lục An Hoa nhịn đến không thể nhịn được nữa, nhấc chân dùng sức đá vào cánh cửa thang máy, sau đó thang máy bị lực đá cực lực rung lắc một hồi, bóng đèn trong thang máy liền tắt ngúm. Nhìn tình hình hình như là gặp trục trặc gì rồi...

“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Lục An Hoa ở trong thang máy thét lên một tiếng, cũng không dám tiếp tục đá vào vách thang máy nữa, chỉ là dùng tay đấm liên tục lên nút khẩn cấp, cố tình lần trục trặc này lại liên quan đến nguồn điện, nút khẩn cấp này cũng không reo lên được.

Ba người đi ra khỏi thang máy, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi nhún nhún vai, đây gọi là cái gì? Không tìm đường chết sẽ không phải chết! Lục An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào một văn phòng gần nhất, mượn điện thoại bàn trực tiếp gọi điện thoại xuống tổng đài lầu 1 của tập đoàn Lục thị: “Alô? Tôi là Lục An Nhiên, thang máy xảy ra sự cố, hình như trong thang máy có người bị nhốt, cô mau chóng gọi người đến sửa đi!” sau khi nói xong, Lục An Nhiên ngắt điện thoại.

“Đi thôi!” Dương Tuyết Oánh nhún vai: “Người đó là ai thế?” cô nhìn thấy Lục An Nhiên và Tiết Định An đụng vào hắn, cô liền làm theo như vậy, nhưng cô vốn không hề biết người này là ai...

“Anh họ mình.” Lục An Nhiên cười dẫn đầu đi khỏi văn phòng nói: “Một người ước gì mình chết quách đi cho xong!”

“Vậy sao cậu còn cứu hắn?” Dương Tuyết Oánh hỏi.

“Đổi lại là cậu, cậu sẽ làm như vậy không?” Lục An Nhiên hỏi.

“Mình cũng sẽ cứu...” Dương Tuyết Oánh tự hỏi bản thân, nếu như là Tô Lâm bị kẹt trong thang máy, mặc dù cô cảm thấy rất hả giận, nhưng mà cô vẫn sẽ gọi người đến đây.

“Như vậy không phải được rồi sao!” Lục An Nhiên giang hai tay ra: “Đi thôi!”

“Đi đâu vậy?” Dương Tuyết Oánh trước sau vẫn chưa hiểu chuyện gì.

“Đưa cậu đi gặp ông nội mình.” Khóe miệng Lục An Nhiên dương lên.

“A?” Dương Tuyết Oánh sửng sốt, tại sao lại phải gặp ông nội cô? Đây là gặp gia trưởng? Mặc dù Dương Tuyết Oánh không hiểu những chuyện kinh doanh này, nhưng đại danh của Lục Kiếm Hào cô cũng không phải chưa từng nghe qua! Một tiền bối chinh chiến chốn thương trường, cô đi gặp? Dương tuyết Oanh không khỏi cảm thấy căng thẳng, chỉnh trang lại tóc, lại kéo kéo quần áo, trống ngực đập liên hồi.

Đẩy cánh cửa văn phòng chủ tịch ra, Lục An Nhiên nhìn thấy Lục Kiếm Hào tây trang phẳng phiu, đeo mắt kính đang rất nghiêm túc xem văn kiện, Lục An Nhiên cười bước vào văn phòng gọi: “Ông nội!”

Lục Kiếm Hào buông văn kiện xuống nhìn ra cửa: “An Nhiên? Sao con lại đến đây? Tan học rồi?”

“Ừm.” Lục An Nhiên cười đi đến bên cạnh Lục Kiếm Hào nói: “Ông nội, con đến đây là để thương lượng chính sự với ông đó!”

“Chuyện gì thế?” Lục Kiếm Hào lấy mắt kính xuống nhìn Lục An Nhiên, trong mắt đều tràn ngập tình yêu thương.

“Ông nội, đây là bạn cùng lớp với con, tên là Dương Tuyết Oánh.” Lục An Nhiên chỉ vào Dương Tuyết Oánh giới thiệu: “Là em họ của Tiết Định An, đại tiểu thư của xí nghiệp Dương thị.”

“Chào ông nội Lục!” Dương Tuyết Oánh căng thẳng chào hỏi.

“Chào con!” Lục Kiếm Hào cười không hiểu dụng ý của Lục An Nhiên.

“Ông nội, năm sau nhà hàng mới không phải sẽ bắt đầu kinh doanh sao! con muốn dẫn dắt Oánh Oánh một chút!” Lục An Nhiên cười tủm tỉm nói: “Con là đến nhờ ông tư vấn ạ.”

“Ồ?” Lục Kiếm Hào nhún mày, đánh giá Dương Tuyết Oánh từ trên xuống dưới, nhìn qua thấy được đây là một cô gái có thể dựa dẫm: “Con chuẩn bị dẫn dắt con bé như thế nào?”

“Nếu như nhà hàng mới bắt đầu kinh doanh, những chỗ cần tiền rất nhiều, con muốn áp dụng hình thức đầu tư cổ phần, 1 triệu một phần.” Lục An Nhiên cười nói tiếp: “Con cảm thấy chú Dương có thể trích ra khoản tiền này, cũng sẽ đồng ý đầu tư. Đương nhiên, con có ý kiến này nguyên nhân hoàn toàn xuất phát từ bản thân Oánh Oánh! Con cảm thấy cậu ấy sẽ là một nhân tài.”

Nghe lời của Lục An Nhiên, Dương Tuyết Oánh đơn giản là kích động muốn khóc, cô chưa từng nghĩ qua Lục An Nhiên lại đánh giá bản thân cô cao như vậy! Nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, kéo kéo khóe môi, đối diện với ánh mắt thâm sâu của Lục Kiếm Hào, cô liền lập tức ngậm miệng lại, ngượng ngùng cười với Lục Kiếm Hào.

“...” vốn dĩ Lục Kiếm Hào muốn cự tuyệt, dù gì thì nhà hàng này cũng là nhà hàng quan trọng nhất của chuỗi nhà hàng Lục thị, vô duyên vô cớ lại cho những xí nghiệp khác tham gia góp cổ phần, thật sự là một chuyện nguy hiểm. Nhưng nhìn thấy đôi mắt Lục An Nhiên kiên định mà sáng ngời, Lục Kiếm Hào hơi do dự sau đó vẫn là gật đầu: “An Nhiên, con quyết định là được!”

“Ông nội, nếu cứ cho con quyết định như vậy là không được nha!” Lục An Nhiên cười nói: “Con muốn người ra mặt dùng bữa cơm với chú Dương, cũng coi như là bữa cơm gặp mặt chính thức hợp tác.”

“Vậy thì ngày mai đi!” Lục Kiếm Hào suy nghĩ một lát, vẫn là nên để thư ký hẹn trước một cái.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày!” Lục An Nhiên cười nói: “Hôm nay đi!”

“Hôm nay?” Lục Kiếm Hào sửng sốt.

“Con nghe nói đêm nay tại ngoại ô thành phố sẽ có một buổi bán đấu giá, tối nay 7 giờ bắt đầu, hay là ông cứ hẹn chú Dương cùng đi tham gia buổi bán đấu giá một chút, kết thúc buổi đấu giá sau đó mới đi ăn cơm hay gì đó!” trong mắt Lục An Nhiên toàn là kế hoạch.

“Được! con định đi!” Lục Kiếm Hào nhìn sự tự tin trong mắt Lục An Nhiên gật đầu.

Nghe tới đây, Dương Tuyết Oánh cũng coi như đã hiểu rõ ý của Lục An Nhiên, Lục An Nhiên nghĩ liền muốn dẫn Dương Vệ Quốc đi, để ông ấy không thể về nhà đón sinh nhật cùng với Tô Lâm! Chiêu này cũng thật cao! Nếu đổi lại là cô, thật sự là cả đời cũng không thể suy nghĩ ra chiêu này được.

“Oánh Oánh, cậu mau gọi điện thoại cho ba cậu đi!” Lục An Nhiên dùng cùi trỏ huých vào cánh tay Dương Tuyết Oánh nhắc nhở cô.

“Ồ ồ!” Dương Tuyết Oánh gật đầu, liền muốn lấy điện thoại ra.

“Anh Tiết, anh đưa Oánh Oánh ra ngoài gọi điện thoại đi!” Lục An Nhiên nhíu mày nói, Dương Tuyết Oánh này cũng thật ngốc! Loại cuộc gọi này sao có thể đứng trước mặt Lục Kiếm Hào mà gọi chứ? Huống hồ trong này còn có vấn đề về lễ nghi nữa.

“Ừm.” Tiết Định An kéo cánh tay Dương Tuyết Oánh lôi ra khỏi văn phòng, mỗi bước đi, sự cảm kích trong lòng Tiết Định An càng tăng thêm mấy phần, anh hiểu ý của Lục An Nhiên, đây là muốn giúp Dương Tuyết Oánh giữ lại số tài sản làm gốc! Loại tình nghĩa này, anh sẽ khắc sâu trong tim!

Đợi cho đến khi Tiết Định An và Dương Tuyết Oánh rời khỏi, Lục Kiếm Hào nhìn Lục An Nhiên: “An Nhiên, bây giờ con có thể nói mục đích của con ra chưa!”

Lục An Nhiên kéo kéo khóe miệng: “Ba mục đích, thứ nhất con thật sự cần tiền! Thứ hai là thế lực phía sau Dương Tuyết Oánh, lợi dụng tốt tuyệt đối sẽ là một con át chủ bài bảo vệ!” Lục An Nhiên bình tĩnh phân tích, thân phận của ông ngoại Dương Tuyết Oánh không hề đơn giản, hiện tại Lục thị có kẻ địch không thể nhìn thấy được, cô phải có sự chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần kéo Dương Tuyết Oánh lên chiếc thuyền của mình, ít nhiều cũng có thể mượn một chút sức: “Thứ ba, Dương Tuyết Oánh thật sự là một người đáng để giúp đỡ!” Đây là nguyên nhân chủ yếu mà Lục An Nhiên quyết định kéo Dương Tuyết Oánh một cái, cô rất thưởng thức Dương Tuyết Oánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.