Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 93: Chương 93: Thiếu






Đến nhà hàng hương vị Italia kia, đám người Lục An Nhiên thuê một phòng bao nhỏ, điều thú vị của nhà hàng này là giá cả các món ăn không cao lắm, những học sinh bình thường vẫn có thể chi trả được. Nhưng chi phí của rượu nước và phòng bao lại vô cùng cao, giống như căn phòng bao của Lục An Nhiên có thể chứa được bốn người, liền phải tính thêm 400 tệ tiền phí bao phòng, phòng bao càng lớn, giá cả càng cao. Giá cả của rượu và nước uống cũng cao hơn so với bên ngoài, cho nên nhà hàng này thường có những dạng khách là các đôi tình nhân, những đôi bạn thân rủ nhau cùng đến ăn, cũng có những sinh viên có gia cảnh gia đình tương đối tốt đến mở tiệc tụ họp hay gì đó...

Trọng điểm là đồ ăn của nhà hàng này quả thật rất ngon! Ngay cả đến người như Lục An Nhiên có vị giác mẫn cảm mà kén chọn cũng cảm thấy rất hợp ý, liền cũng nhớ đến nhà hàng này.

Yên vị chỗ ngồi, nhân viên phục vụ dựa theo số lượng khách mà đưa thực đơn lên, Lục An Nhiên mở thực đơn ra chọn một phần mì ý và một phần rau xào cay. Những người khác cũng chọn món mà mình thích ăn.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cửa phòng bao đóng lại, toàn bộ phòng bao cũng chỉ có thể nghe thấy âm nhạc phát ra từ trong chiếc loa phát nhạc được gắn trong phòng.

Dương Tuyết Oánh nhìn Lục An Nhiên đang nghịch ngợm đôi đũa nói: “Cậu nói cậu có thể giúp tôi, cậu làm sao để giúp tôi?” những thứ khác cô có thể không cần, không để ý. Nhưng thứ mà mẹ để lại cho cô, tuyệt đối không thể để cho những người kia lấy đi.

“Sau khi ăn xong cơm đi mua sắm đi!” Lục An Nhiên nói.

“Ê!” Dương Tuyết Oánh không vui, cô đang đặt vấn đề đó! Vả lại lúc nãy cô cũng đã bỏ xuống tôn nghiêm đi cầu xin cái người mới lần đầu tiên gặp mặt đã chửi cô rất nhiều lần này! Đây là chuyện mà trước tới nay chưa từng có nha!

“Trước tiên thay đổi bộ đồ trên người cậu cho tôi.” Lục An Nhiên cau mày nói.

“Ơ…” Dương Tuyết Oánh hiển nhiên không cảm thấy quần áo của mình có vấn đề gì, cô cảm thấy mặc như vậy vừa tiện lại vừa thoải mái, rất tốt mà!

“Cậu muốn theo phong cách nào là tự do của cậu, cậu lại chọn một đôi vớ màu hồng trong một đôi giầy cổ thấp màu xanh lá, phong cách như vậy thật sự không có mấy người có thể chấp nhận được!” Lục An Nhiên nhìn sang Tiết Định An: “Anh không nói cho em họ của anh về vấn đề ăn mặc trải chuốt sao?”

“À… đây không phải là thời phản nghịch của thiếu niên sao…” Tiết Định An hơi kinh ngạc, anh biết là phong cách ăn mặc của Dương Tuyết Oánh hơi kém một chút, nhưng anh đoán chắc có lẽ đây là biểu hiện của giai đoạn phản nghịch của thiếu niên mà thôi! Anh cũng không am hiểu cho lắm…

“Đây là vấn đề thẩm mỹ thì có!” Lục An Nhiên đỡ trán nói.

“Ơ…” hai anh em Tiết Định An nhìn nhau, sau đó Dương Tuyết Oánh có chút không vui: “Tôi không cảm thấy chuyện này với chuyện cậu giúp tôi có quan hệ gì.”

“Quan hệ rất lớn đó!” Lục An Nhiên nói: “Cậu cứ thế về nhà trong bộ dạng này, vốn dĩ ba cậu vì chuyện cậu nhục mã mẹ con Tô Lâm, lại nhìn thấy bộ dạng này của cậu, cậu tự nghĩ đi ông ấy sẽ càng thêm tức giận hay không?”

“…” Dương Tuyết Oánh không cãi lại nữa, mà là không cam tâm bĩu môi: “Nói trước nhé, tôi sẽ không mặc giống cậu đâu!”

“Đừng nghĩ nhiều!” Lục An Nhiên vươn tay chống cằm, mang theo nụ cười nói: “Không phải ai cũng phù hợp với đủ thể loại phong cách đâu.” Đây cũng là điều mà Lục An Nhiên luôn đắc ý, ngũ quan và thân hình của cô đều rất đều đặn, chính là cái loại móc treo quần áo trời sinh, bất luận loại phong cách nào, Lục An Nhiên mặc lên đều rất phù hợp. Mà Dương Tuyết Oánh lại không phù hợp với loại trang phục mà hôm nay cô mặc, Dương Tuyết Oánh rất cao, so ra có thể cao hơn Lục An Nhiên nửa cái đầu, mái tóc cắt ngắn tới mang tai, nhưng có chút rối loạn. Ngũ quan dễ nhìn, giữa hai hàng lông mày lại có chút anh khí. Cả người nhìn qua đều cảm thấy có thể dựa dẫm và rất có cá tính, đương nhiên là phải loại bỏ đi bộ trang phục mà hôm nay cô ấy đã mặc đến đây mới có thể nói như vậy.

“Chậc.” Dương Tuyết Oánh khinh thường đánh lưỡi một cái.

“Còn có, hôm nay khi cậu về nhà mặc cho hai mẹ con Tô Lâm diễn kịch, chỉ trích cậu như thế nào cậu cũng không được lên tiếng, không được có bất kỳ biểu tình gì.” Lục An Nhiên nói: “Tuyệt đối không được đáp trả!”

“Tôi chính là nhìn không quen bộ dạng đó của hai mẹ con họ!” Dương Tuyết Oánh nói.

“Được đó, vậy thì cậu cứ cãi nhau với bọn họ! Chửi càng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.