Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 52: Chương 52: Tiễn một người bạn, lười biếng nói chuyện




Nhìn cánh cửa lần nữa đóng lại, Kỷ Nhu lo lắng nhìn Lục An Nhiên: “An Nhiên, anh An Duy của con hình như bị thất tình, lúc nãy con có chút dữ như vậy…thật sự không có vấn đề gì sao?”

Lục An Nhiên lắc lắc đầu nói: “Anh An Duy là người rất coi trọng nhiệm vụ, nếu như cứ nhất quyết khuyên anh ấy, anh ấy nhất định chết cũng không động đậy, nghe cũng không vào! Còn không bằng nghiêm khắc với anh ấy một chút, nhắc nhở rằng trên người anh ấy vẫn còn nhiệm vụ, như vậy mới có thể khiến anh ấy phấn chấn trở lại! còn về chuyện của anh ấy và cô Tần, con vẫn kiên trì cho rằng trong này có chuyện hiểu lầm!” Cô tin rằng Tần Thư Hàm không phải loại người thích chơi trò vui đùa qua đường như vậy, vả lại lúc cùng ngồi trong tiệm bánh ngọt, sự quan tâm của Tần Thư Hàm đối với Lục An Duy cũng không phải giả. Chỉ là hiện tại Tần Thư Hàm đã bay qua Hy Lạp, tất cả cần phải đợi Tần Thư Hàm quay lại mới có thể giải quyết tiếp.

Kỷ Nhu nhìn đứa con gái suy nghĩ trước tuổi của mình lắc lắc đầu thở dài một hơi, con gái trưởng thành sớm như vậy, cũng không biết là tốt hay là xấu…

Ngày kế tiếp, từ rất sớm Lục An Duy đã đứng đợi ở dưới phòng khách, anh mặc bộ comple mà Kỷ Nhu mới mua cho anh, anh không có cạo râu như lời Lục An Nhiên đã nói, anh thật sự không hiểu tại sao Lục An Nhiên lại bảo anh không cần phải cạo râu như thế, sờ sờ đám râu cấn tay, Lục An Duy nhíu mày, từ trước tới nay anh chưa để râu bao giờ! Mỗi buổi sáng khi tắm anh đều thuận tay cạo đám râu này đi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn chính bản thân để râu như vậy, không biết như thế nào, buổi sáng lúc nhìn chính mình trong gương, anh còn có chút cảm thấy chính bản thân không phải là người tốt.

Sau khi kết thúc buổi tập luyện buổi sáng, tắm tắp đơn giản, Lục An Hổ liền ngồi ở sô pha trong phòng khách đối diện với anh trai mình, một đôi mắt đánh giá trên dưới anh trai, không biết là chuyện gì đã xảy ra, anh vẫn luôn cảm thấy anh trai mình hình như đã thay đổi rồi, nguyên nhân tựa hồ không phải bởi bộ râu, hình như là có thêm mùi vị khác của đàn ông, cũng không phải nói anh trai trước đây không có phong thái lão luyện của đàn ông hay gì đó, nhưng chính là cảm thấy so với trước kia không giống nhau… anh cũng không biết diễn đạt như thế nào.

Thời gian lại trôi đi cỡ 10 phút, Lục An Nhiên xuất hiện trước mặt hai người trong bộ váy thoải mái mang phong cách dân tộc, đầu đội một chiếc mũ quả dưa làm bằng da bò để che nắng, một mái tóc dài chấm eo được xõa trên vai, bên hông được buộc bằng một sợi đai dệt, cổ áo, cổ tay áo và trên chân váy đều được thêu bằng những hoa văn mang đậm phong cách dân tộc, hai chân trắng nõn thon dài không được làn váy che phủ, dưới chân mang một đôi giày xăng đan có quai ngang nghịch ngợm đáng yêu, móng chân được sơn một màu đỏ rất phù hợp khi phối với đôi giầy.

Nhìn Lục An Nhiên sơn móng chân màu đỏ, nhất thời Lục An Duy lại thất thần, hôm đó Tần Thư Hàm… ngón chân cũng sơn màu đỏ như vậy.

Lục An Nhiên nhìn cách ăn mặc ngày hôm nay của Lục An Duy vừa lòng gật đầu: “Được rồi! xuất phát thôi!”

Ba người cùng ngồi lên chiếc xe của chú Trương, chú Trương ngồi ở vị trí lái đã thắt đai an toàn, thông qua kính chiếu hậu nhìn Lục An nhiên: “Đại tiểu thư, mọi người là muốn đi đâu thế?”

Tay nhỏ của Lục An Nhiên vung lên: “Ra sân bay!”

Nghe lời nói của Lục An Nhiên, Lục An Hổ hỏi: “Em đi sân bay làm gì thế?”

Lục An Nhiên tháo chiếc mũ che nắng của mình xuống nói: “Tiễn một người bạn, cậu ấy muốn đi du học ở nước Anh.”

Lục An Hổ nhéo nhéo chiếc cằm của mình: “Sở Dao?” cậu nhớ là quan hệ của Sở Dao và Lục An Nhiên lúc ở trường có vẻ như rất là tốt, hai người ngồi hai vị trí trước sau, nghe Kỷ Nhu nói hai người còn là chị em tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ! Nhưng mà mối quan hệ của Lục An Nhiên và người bạn cùng bàn vốn dĩ không tốt lắm, hai người hằng ngày đến một câu cũng không có nói với nhau.

Nghe Lục An Hổ nhắc đến tên của Sở Dao, Lục An Nhiên không vui nhíu mày, có một loại cảm giác như đột nhiên bị đút nhầm cho một miếng phân vậy: “Không phải!”

Không hiểu tại sao Lục An Nhiên đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, Lục An Hổ không hiểu cau mày, lúc nãy không phải còn đang rất tốt sao, hiện tại tại sao lại trở thành bộ dáng này? Chẳng lẽ Lục An Nhiên và Sở Dao cãi nhau rồi? Dù gì thì cậu cũng không thích Sở Dao, cậu vẫn luôn cảm thấy Sở Dao có chút giả dối, có lẽ đây làm cảm giác trời sinh đã có, tóm lại cậu cảm thấy Sở Dao chính là một nhân vật nguy hiểm, dù sao thì cậu vẫn là không thích cô ta.

Trong xe lần nữa trở nên im lặng, qua cỡ khoảng một tiếng đồng hồ, xe mới chạy ra đến sân bay, Lục An Nhiên xuống xe sau đó tìm đến cửa kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy một cô gái mặc một bộ váy thể thao bên cạnh là hành lí đang nhìn ngó bốn phía. Mái tóc dài được thắt thành hai bím tóc và được quấn lại bằng một chiếc khăn quàng cổ, gương mặt không được xem là thanh tú, đeo một đôi mắt kính gọng đen, chiều cao so với Lục An Nhiên cũng không hơn kém bao nhiêu, đôi chân trần trắng nõn mảnh khảnh, mang một đôi giầy vải hiệu Converse màu đen cổ cao, cùng lúc đó cô ấy cũng đã nhìn thấy Lục An Nhiên, huơ huơ tay, hô lớn: “An Nhiên, chỗ này!”

Lục An Nhiên chạy từ từ qua đó trược tiếp ôm chặt lấy cô gái đang huơ tay ấy: “Đến nước Anh phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Cô gái cũng ôm lại Lục An Nhiên thật chặt: “Mình sẽ như vậy, cậu cũng thế, trước khi mình quay về, chăm sóc tốt cho bản thân, đừng có mà chết đi!”

Mũi Lục An Nhiên cay cay, cô thật sự không chịu đựng được loại cảm giác ly biệt này: “Bất kỳ lúc nào không đủ tiền có thể nói với mình, mình sẽ gửi cho cậu.”

Cô gái cũng không khách khí với Lục An Nhiên: “Ừm, mình sẽ làm vậy.” Việc du học vốn dĩ phải tốn rất nhiều tiền, chưa kể cô vì Lục An Nhiên mà đã từ bỏ nơi mà cô muốn đến vốn dĩ được miễn phí hoàn toàn học phí, mỗi năm lại còn được trợ cấp một khoản phí khá cao cho du học sinh xuất sắc.

Lục An Hổ cau mày nhìn cô gái đang ôm Lục An Nhiên, Lục An Duy nhìn thấy bộ dáng này của em trai mình nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì? Có gì không đúng?”

Lục An Hổ trả lời: “Cô gái này là bạn học cùng lớp với Lục An Nhiên.”

Đối với câu trả lời của Lục An Hổ, vẻ mặt Lục An Duy lộ vẻ không hiểu: “Chuyện này có gì không đúng sao?”

“Quan hệ của bọn họ ở trường cực kỳ kém! Mặc dù là bạn cùng bàn nhưng trước giờ chưa từng nói chuyện với nhau! Vả lại em nghe những bạn học trong lớp nói lại, hai người hình như đã tuyệt giao rồi.” Lục An Hổ nắn cằm không hiểu nói: “Em có chút không hiểu em ấy.”

Lục An Duy cũng có chút suy nghĩ gật gật đầu.

Hoàn toàn không hề biết hai anh em nhà này đang hoài nghi chuyện gì, Lục An Nhiên nắm chặt tay của cô gái không buông nói: “Lâm Đạt, mình thật sự không biết làm thế nào để cảm ơn cậu!”

Lâm Đạt nở nụ cười nói: “Cậu cảm ơn mình là gì chứ? Tất cả đều là sự lựa chọn của mình, là do mình muốn đi! Cậu cũng đã nói với mình là cậu trùng sinh từ kiếp trước, lúc đó mình chỉ là một nhà khoa học nghiên cứu hóa học cổ quái ở viện nghiên cứu, cuộc sống như vậy, hiện tại mình vốn không muốn! mình muốn làm những việc càng có ý nghĩa hơn.”

Lục An Nhiên biết sự hi sinh của Lâm Đạt lớn cỡ nào, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, từ trong túi xách đeo trên vai lấy ra một tấm thẻ vàng: “Trong này có 20 vạn, cậu trước lấy sử dụng đi! Mật mã là sinh nhật của mình.” Đây là toàn bộ tiền tích góp mấy năm nay của Lục An Nhiên, cứ coi như là một chút tâm ý của cô.

“Được!” Lâm Đạt cũng không khách sáo với Lục An Nhiên, sau khi đem cất tấm thẻ đi, Lâm Đạt liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay, một lần nữa ôm lấy Lục An Nhiên: “Mình phải đi rồi.”

Lục An Nhiên ôm lại Lâm Đạt nói: “Ừm, chú ý an toàn!”

“Ừm!” Lâm Đạt phất phất tay với Lục An Nhiên, sau đó xoay người đi đến cửa kiểm tra xếp hàng, tất cả đều không cần nói nhiều, trong rừng ngày đó, hai người bọn họ đã nói đủ nhiều rồi!

Nhìn thấy bóng dáng Lâm Đạt triệt đệ biến mất trước mắt Lục An Nhiên, Lục An Nhiên mới định thần lại, đi đến trước mặt hai anh em Lục An Duy và Lục An Hổ: “Đi thôi! Đi đến nơi này một lát!”

Thấy trên gương mặt Lục An Nhiên vẫn còn vệt nước mắt, Lục An Hổ cau mày vẫn là đem nghi vấn trong lòng hỏi ra: “Em... quan hệ của em với Lâm Đạt không phải không tốt lắm sao?”

Lục An Nhiên nhìn thoáng qua Lục An Hổ chỉ để lại một câu: “Em lúc nào đã nói quan hệ giữa em và Lâm Đạt không tốt chứ?” Liền bước từng bước lớn rời khỏi sân bây đi đến bãi đậu xe, ở đó chú Trương đã đợi một lúc lâu.

Lục An Nhiên lên xe, sau đó hai anh em cũng nối đuôi lên.

Chú Trương hỏi: “Đại tiểu thư, tiếp theo đi đâu?”

Lục An Nhiên liếc mắt nhìn Lục An Duy nói: “Khải Long.”

“Vâng.” Nhận được chỉ thị của đại tiểu thư, chú Trương khởi động xe, lái xe về phía trung tâm thành phố.

Lúc này Lục An Hổ đầy bụng nghi vấn: “An Nhiên, mối quan hệ giữa em và Lâm Đạt còn tốt hơn là đối với Sở Dao?”

Lục An Nhiên không nhịn được cho một cái liếc mắt: “Chuyện đó là đương nhiên rồi!”

Lục An Hổ không hiểu: “Lúc ở trường không phải quan hệ giữa em và Sở Dao không tệ sao? Ăn cơm hay làm gì đó đều đi cùng nhau mà!”

Lục An Nhiên nhớ đến chuyện này liền cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, nếu như không phải để bảo vệ sự an toàn cho Lâm Đạt, cô thật sự lười mà đi nói chuyện với loại tại họa như Sở Dao, cô rất muốn nói rõ mối quan hệ giữa cô và Sở Dao cho hai anh em này biết, nhưng mà chú Trương lại ngồi đằng trước, cô không phải không tin chú Trương, trái lại cô rất tin tưởng vào lòng trung thành của chú, chỉ là sự trung thành này là đối với Kỷ Nhu và Lục Kiếm Hào! Chú Trương đối với cô là loại tình thân như sự sủng nịch của chú ấy đối với con cái trong nhà, cho nên loại chuyện này tuyệt đối không được để cho chú Trương biết, bởi vì không biết là một giây sau, chú Trương có thể vì sự an nguy của mình, đem những chuyện này toàn bộ báo cáo với Lục Kiếm Hào, như vậy một phen tâm huyết của cô liền coi như đổ sông đổ bể rồi sao?

Nhìn thấy vẻ mặt Lục An Hổ vừa hiếu kỳ vừa không hiểu, Lục An Nhiên chỉ có thể đem mặt quay đi hướng khác nói: “Em lười nói chuyện với anh!”

“Anh...” Lục An Hổ có chút vô tội, khua khua môi muốn nói lại gì đó, liền nhìn thấy Lục An Nhiên đã quay mặt đi nơi khác không thèm để ý đến mình nữa, liền chỉ có thể bỏ qua.

Xe chạy thêm hai giờ đồng hồ, trên đường có sự yên tĩnh hiếm thấy.

Đến Khải Long, Lục An Nhiên bảo hai anh em cùng đi vào trong, nhân viên trực ngoài cửa liền tự nhiên nhận ra Lục An Nhiên, vội vàng tiến lên trước chào hỏi: “Lục tiểu thư, hoan nghênh quang lâm.”

“Ừm” Lục An Nhiên đáp lại một tiếng đi vào trong tiệm, vẫn là giống như trước đây, không có gì thay đổi. Khải Long là một chuỗi salon kết hợp giữa làm đẹp, làm tóc, làm đẹp tư thái và nghi thức. Lục An Nhiên và Kỷ Nhu thường xuyên đến đây cắt tóc.

Thấy Lục An Nhiên bước vào, nhân viên thường làm tóc cho cô gấp gáp chạy tới ân cần cười: “Lục tiểu thư, có thể xin cô đợi một lát được không? Tôi đang bận chút việc bên này.” Buổi sáng là thời điểm khách không nhiều lắm, nhưng mà những người hôm nay đến đây cũng được xem là khách quen của cô ta, chỉ có thể nhờ Lục An Nhiên đợi một chút thôi.

Tiệm salon này vốn dĩ muốn đến phải hẹn trước, bất quá chỉ là việc này đối với Lục An Nhiên không được coi trọng, cô ấy chính là đột ngột đến đây, một chút chuẩn bị trước cũng không cho, cũng may, người nhân viên chuyên làm tóc cho Lục An Nhiên cũng đã quen với việc này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.