Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 46: Chương 46: Vạn vật tự đến, rau xào bảy vị




Sáng sớm ngày hôm sau, Lục An Nhiên không vì là kỳ nghỉ mà thả lỏng lười biếng, cô còn dậy sớm hơn so với thường ngày, sau đó tự tay xuống bếp, làm một bữa sáng thịnh soạn để tiễn chú cả và chú hai.

Chú cả và chú hai Lục gia hiển nhiên không thể tin được là tay nghề nấu ăn của Lục An Nhiên lại tốt đến vậy, cháo trắng mềm mại thơm ngon trong miệng, bọn họ đây cũng là lần đầu tiên ăn được món cháo ngon mềm như thế. Bốn món ăn phụ khác cũng được phối hợp khéo léo, không chỉ có hai người chú phải hôm nay phải về của Lục gia cảm thán về tay nghề của Lục An Nhiên, mà ngay đến cả Lục Kiếm Hào cũng thấy trước mắt sáng ngời, lần nữa tin tưởng vào quyết định kia của mình là đúng đắn.

Tiễn hai người chú đi xong, Lục Kiếm Hào gọi Lục An Nhiên cùng đi vào thư phòng.

Thư phòng này vẫn nguyên bộ dáng lúc trước, quả cầu thủy tinh mà Lục An Nhiên tặng cho Lục Kiếm Hào vẫn như cũ để ở trên bàn.

Lục Kiếm Hào để Lục An Nhiên ngồi một bên nghỉ ngơi, sau đó đứng trước giá sách tìm kiếm một lúc, rút ra một quyển sách cổ, một quyển sách rất mỏng, sườn cuốn sách có chút ngả vàng, nhìn dáng vẻ cũng là sách lâu năm, nhưng bìa sách lại được bảo quản rất kỹ, Lục Kiếm Hào cầm quyển sách đến trước mặt Lục An Nhiên.

Lục An Nhiên đưa hai tay đón lấy quyển sách đọc tên được in trên bìa: “Đạo đức kinh?”

“Không sai.” Lục Kiếm Hào nói: “Bắt đầu từ hôm nay ông nội sẽ chính thức truyền thụ cho con Lục Gia Thái!”

“Nhưng mà Lục Gia Thái này cũng với đạo đức kinh có liên hệ gì chứ?” Lục An Nhiên không hiểu được hỏi, quyển “Đạo đức kinh” này cô biết, cũng đã từng nghe nói qua, nhưng mà thật sự nghĩ không ra mối liên hệ giữa “Đạo đức kinh” và Lục Gia Thái.

“Con đối với “Đạo đức kinh” hiểu biết như thế nào?” Lục Kiếm Hào ngồi trên chiếc ghế dựa lâu năm sau chiếc bàn nhìn Lục An Nhiên hỏi.

“ “Đạo đức kinh” do Lão Tử viết vào thời Xuân Thu, chủ yếu nói về... đạo đức?” Lục An Nhiên chỉ là nghe không ít về “Đạo đức kinh”, nhưng thật sự muốn cô nói rõ hơn, vẫn là làm khó cô, kiếp trước cô không học vấn không nghề nghiệp, kiếp này kiến thức của cô cũng chỉ mới tới giai đoạn Sơ trung, “Đạo đức kinh” loại kiến thức cao thâm này, cô thật sự không hiểu.

“Con nói đúng được một nửa.” Lục Kiếm Hào nói: “Quyển “Đạo đức kinh” thật sự nói về đạo và đức, bất quá không phải là loại đạo đức mà con nghĩ tới, đạo trong “Đạo đức kinh” không chỉ nói về vũ trụ chi đạo, tự nhiên chi đạo, nó cũng nói về phương pháp thực hành, tu dưỡng đạo đức của người tu đạo. Đức không phải là đạo đức mà chúng ta vẫn thường nghĩ hoặc là đức hạnh, mà đó là điều cần thiết, là thế giới quan đặc biệt đối với người tu đạo, phương pháp luận chính là phương pháp mà con người áp dụng để làm người. (Đoạn này mình không hiểu cho lắm… dịch tạm vậy thôi) “Đạo đức kinh” là để cho người tu đạo có phương pháp tu hành, đức là nền tảng, đạo dựa trên nền tảng cơ bản mà mở rộng ra.” Lục Kiếm Hào lo lắng Lục An Nhiên tuổi còn nhỏ có thể sẽ nghe không hiểu, vì thế dừng lại hỏi: “Con nghe có hiểu không?”

“Hiểu thì hiểu, nhưng mà ông nội, chúng ta làm thức ăn, lại không phải là tu tiên… đạo cái gì đó, không phải là những người tu tiên học đạo mới phải học sao?” Lục An Nhiên hiểu mối liên hệ giữa đạo và đức, nhưng vẫn còn không hiểu mục đích mà Lục Kiếm Hào lấy đạo đức kinh ra, là muốn dạy cô cách làm người sao?

“Đạo là căn bản của vạn vật, cũng là tôn trọng nguồn gốc của thế giới.” Lục Kiếm Hào giải thích: “Người cho ra đời Lục Gia Thái sơ khai chính là một đạo nhân ở Chung Nam Sơn, sau đó căn cứ vào đạo mà người đó học được, suy nghĩ cân nhắc mới nghiên cứu ra tinh túy của Lục Gia Thái, một thế hệ truyền một thế hệ. Người kế thừa Lục Gia Thái của mỗi đời đều phải học thuộc “Đạo đức kinh” mới có thể lĩnh ngộ được.” Lục Kiếm Hào thở dài: “Haizzz…. Chỉ tiếc là thế đạo hiện tại đều đã thay đổi, lòng người cũng đổi theo.”

“Tinh túy của Lục Gia Thái là đạo?” Lục An nhiên lặp lại lời của Lục Kiếm Hào: “Đạo là căn bản của vạn vật…”

“Không sai, An Nhiên, yêu cầu của Lục Gia Thái chính là phải tôn trọng hương vị của nguyên vật liệu.” Lục Kiếm Hào nói: “Sự phối hợp giữa nguyên liệu và lửa là để làm cho nguyên vật liệu đó phát huy triệt đệ hương vị vốn có của nó, đồng thời, mùi của lửa, phối hợp mùi vị nguyên liệu cũng cần phải bổ sung cho nhau, tuyệt đối không thể phá hủy lẫn nhau, mới có thể tích hợp lẫn nhau. Trong đó quan hệ lợi và hại phải do chính bản thân con xem xét, có thể làm điều đó mà không có sự khác biệt! Điều này cũng là muốn con thông hiểu được tất cả nguyên liệu, thật sự hiểu rõ nguyên liệu, mới có thể trở thành một đầu bếp thật sự.”

“Tất cả mùi vị phải bổ sung cho nhau, không được tiêu hủy lẫn nhau mới có thể dung hòa nhau.” Lục An Nhiên cau mày lại, nghe ra thật sự không đơn giản, mỗi loại nguyên liệu đều có hương vị riêng của chính mình, muốn đem tất cả nguyên liệu vào chung một chỗ, mùi vị tổng hợp không thể tiêu hủy lận nhau, lại cần phải bảo vệ hương vị căn bản của nguyên liệu là điều kiện để có thể dung hợp lận nhau. Đây thật sự không phải là một việc dễ dàng.

“Chủ yếu vẫn là cần một chữ “ngộ”.”Lục Kiếm Hào lẫn nữa chỉ vào quyển “Đạo đức kinh” trong tay Lục An Nhiên mở miệng nói: “Đương nhiên, đức hạnh của một người đầu bếp cũng là điều rất quan trọng, ta cho con 5 ngày để học thuộc quyển “Đạo đức kinh” này.”

“Vâng thưa ông nội.” Lục An Nhiên gật gật đầu.

Lục Kiếm Hài từ chiếc ghế dựa cổ đứng lên, nói: “Bây giờ với ông đi xuống nhà bếp, làm hai món ăn mà con tâm đắc nhất.”

“Dạ.” Lục An Nhiên đứng lên đi theo sau Lục Kiếm Hào xuống nhà bếp.

Nhà bếp rộng 16m2 được hầu gái dọn dẹp thập phần sạch sẽ, một chút khói dầu nhà bếp cũng không làm người khác khó chịu. Sau khi rửa sạch tay Lục An Nhiên mở chiếc tủ lạnh ba ngăn ra, từ trong đó lấy ra nguyên liệu tươi mới, sau khi cho rửa qua nước sạch sẽ mới để lên trên mặt thớt, dùng dao hoặc cắt thành miếng, hoặc cắt thành sợi. Mặc dù sử dụng dao không được coi là thông thạo cho lắm thậm chí hành động còn có chút chậm nhưng mà những miếng nguyên liệu cắt ra vẫn giống nhau về độ lớn nhỏ, mỏng dày. Lục An Nhiên của kiếp trước bị cắt đứt gân tay, hai tay bị phế, mặc dù sau đó đã chi rất nhiều tiền đưa tới bệnh viện nhưng vẫn không làm gì được, cầm dao cắt rau không đến mười phút thì đã đau đớn đến nhe răng trợn mắt, giữa trán phủ đầy tầng tầng mồ hôi, lúc dừng tay lại, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay vẫn luôn không ngừng run rẩy, nhưng mà ngay cả trường hợp như này, Lục An Nhiên vẫn không bao giờ từ bỏ món ăn, vẫn luôn cắn răn khổ luyện. Mặc dù cô cầm dao không thể tài giỏi như những đầu bếp khác, nhưng mà những thứ mà cô xắc ra tuyện đối đật tiêu chuẩn. Chỉ là cô không có phương pháp có thể nhấc chiếc chảo lên, càng không có biện pháp cầm muôi xào rau....

Kiếp này đôi tay cô vẫn hoàn hảo, một lần nữa cô vẫn quyết tâm luyện tập phương thức thái rau, học một chút cách thức cầm muôi. Trân trọng thật tốt cơ hội trùng sinh này, luyện tập các kỹ năng cơ bản của một người đầu bếp.

“Ừm…” Lục Kiếm Hào ngồi bên cạnh rất vừa ý mà gật đầu, mặc dù động tác thái rau của Lục An Nhiên rất chậm, nhưng mà những thứ mà cô thái ra vẫn rất tốt, bất quá cũng chỉ là cô bé mười lăm tuổi, lại chưa từng được học dưới sự hướng dẫn của ông, trình độ như thế cũng đã là quá tốt rồi.

Sau khi thái xong các nguyên liệu, Lục An Nhiên trước tiên tìm một chiếc nồi nhỏ, sau khi nấu một món canh đơn giản, đem nấm đông cô, đậu hủ đã được xắt xong bỏ vào. Đợi cho đến khi dầu trong chảo đã nóng lên cô bắt đầu cho măng xanh và các nguyên liệu khác vào. Cẩn thẩn quan sát dầu trong chảo, cảm thấy đã đến lúc, Lục An Nhiên đem tay bỏ cách mặt dầu khoảng 5cm, cảm nhận độ nóng của dầu, rồi vặn lửa nhỏ lại, cho hành và tỏi xào cho đến khi tỏa ra mùi thơm, sau đó mới cho thêm những nguyên liệu đã được chuẩn bị xong, lại vặn lửa lớn xào thêm một chút, rồi lại canh đúng thời gian cho muối, mì chính và các nguyên liệu cần khác vào tiếp tục xào, sau khi ngửi được mùi thơm của thức ăn cho thêm một muỗng dầu hào và hai muỗng nước tương, nấu cho đến khi nước bắt đầu đặc lại mới vặn lửa nhỏ, lại đợi thêm cho đến lúc nước sốt khô lại còn một lớp nhỏ rồi tắt lửa. Không đem thức ăn từ trong chảo ra ngoài, mà lại rưới thêm một ít nước tương, đảo thức ăn trong chảo một chút rồi mới đổ thức ăn ra. Trang trí đĩa thức ăn sao cho đẹp mắt, lại dùng khăn giấy chuyên dụng trong nhà bếp lau đi nước sốt ở mép dĩa, bưng đến trước mặt Lục Kiếm Hào, sau đó quay lưng đi đến tủ lạnh lấy sữa tươi, mở nắp của chiếc nồi đổ vào một ly sữa tươi đầy, nháy mắt mùi sữa tản ra bốn phía, hỗn hợp mùi hương giữa sữa và món súp trộn lẫn vào nhau bổ sung cho nhau.

Quan sát màu sắc của món súp dần dần chuyển thành màu trắng, cho đến khi sữa và canh hòa hợp thành một, Lục An Nhiên liền tắt lửa, dùng bao tay cách nhiệt nâng chiếc nồi, bưng chiếc nồi này bỏ lên bàn bên cạnh món xào lúc nãy.

Lục Kiếm Hào nhìn hai món ăn bày trước mặt, màu sắc phối hợp đẹp mắt, hương vị kích thích vị giác. Sắc, hương, vị của hai món này hoàn toàn đạt được tiêu chuẩn, nhấc đũa tre gắp một gắp rau xào bảy vị, cho vào miệng, nhai vài cái, trong miệng đều là hương thơm tươi mát thanh nhã. Món chay bảy vị, món ăn giống như tên chính là xắt sợi bảy món rau xào với nhau, nghe thì cảm thấy rất đơn giản, nhưng lại là món xào có độ khó vô cùng cao, độ hấp thụ dầu của từng loại rau khác nhau, độ chịu nóng, thậm chí đến ngay đến cả hương vị ngon nhất khi ở trong miệng cũng hoàn toàn khác nhau, muốn nấu được món này đạt trình độ ngon nhất, ngoại trừ việc khống chế tốt độ lửa còn phải hiểu rõ đặc tính của từng loại rau. Khi nấu món ăn này Lục An Nhiên khống chế rất tốt độ lửa, cảm giác khi ăn vào trong miệng cũng đáng giá để thưởng thức, nên giòn thì giòn, nên mềm thì mềm, tuyệt đối là một kiệt tác. Nhưng mà Lục Kiến Hào chỉ ăn một gắp liền nhẹ nhàng lắc đầu, bỏ đũa tre xuống.

Thấy Lục Kiếm Hào đặt đũa xuống, Lục An Nhiên lại múc một bát nhỏ súp canh rau từ trong chiếc nồi đất ra đưa tới trước mặt ông, Lục Kiếm Hào dùng muỗng sứ múc một muỗng súp cho vào miệng, trong nháy mắt hương vị nồng đậm của sữa trong miệng lưu chuyển, hương vị tươi mới. Lục Kiếm Hào lại ăn một cục đậu hủ, đậu hủ khi mới cho vào miệng có cảm giác rất chắc chắn, khi cắn vào lại trở nên mịn màng không gì có thể so sánh, thập phần thần kỳ. Nếm thử vài muỗng rau, Lục Kiếm Hào mới để muỗng xuống, lắc lắc đầu.

“Ông nội? Không ngon sao?” Lục An Nhiên nhíu mày mở miệng hỏi, cô rất tự tin đối với trình độ hương vị của mình nấu ra, tại sao Lục Kiến Hào lại luôn lắc đầu chứ?

Lục Kiếm Hào không trả lời vấn đề của Lục An Nhiên: “An Nhiên, con tự mình nếm thử đi!”

Lục An Nhiên cầm đũa lên gắp một gắp rau xào, bất luận là độ lửa hay là hương vị Lục An Nhiên cũng canh đúng thời gian, món ăn này làm rất thành công mà! Ngây người không hiểu, Lục An Nhiên tiếp tục múc một bát súp canh rau, hương vị canh nồng đậm rau dưa thanh thúy, rất ngon mà! Lục An Nhiên nhìn Lục Kiếm Hào vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Lục Kiếm Hào đứng lên đi ngang qua người Lục An Nhiên tới trước tủ lạnh mở ra lấy những nguyên liệu mà lúc nãy Lục An Nhiên đã sử dụng, toàn bộ đều được rửa sạch sẽ, sau đó dùng dao xách sợi. Chiếc dao xách ray như nhảy múa trên tấm thớt, chỉ để lại một đạo hình bóng màu bạc của con dao. Kỹ thuật xắt rau này thật khiến cho Lục An Nhiên không khỏi cứng lưỡi. Dầu nóng trong nồi, đợi một chút rồi cho nguyên liệu vào xào đều, toàn bộ tiến trình tiến hành cùng một dạng với Lục An Nhiên. Sau khi trút rau ra khỏi nồi, Lục Kiếm Hào đem dĩa thức ăn tới trước mặt Lục An Nhiên nói: “An Nhiên, qua đây nếm thử con sẽ biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.