Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 161: Chương 161: Xem là cái gì, chưa nói sao




Bởi vì Tần Thư Hàm đang mang thai, Lục An Duy vô cùng cẩn thận, hết sức kiên nhẫn cũng muốn cô đến hai lần, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đi tắm mà khắc chế lại sự xúc động trong lòng.

Đợi đến khi Lục An Duy tắm xong đi ra, nhìn thấy Tần Thư Hàm đã ngủ, cô giống như một đứa bé, ôm lấy cái chăn mềm mại, ngủ đến ngọt ngào.

Trong lòng Lục An Duy cảm thấy ấm áp, đi đến cạnh giường nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má cô một cái sau đó nhẹ tay nhẹ chân mặc lại quần áo, mở cửa đi xuống lầu, anh nhìn thấy Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc đã quay về ngồi trên sô pha, đôi mắt Lục An Nhiên mang theo chút kịch tính, gương mặt Tần Thư Mặc thì lạnh lùng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Có thể đi rồi chứ? Hay là hôm nay anh muốn ở lại?” Lục An Nhiên hỏi.

“Tối nay anh sẽ không ở lại.” Ngày mai anh sẽ chính thức mang theo lễ vật đến bái phỏng.

“Anh!” Tần Thư Mặc từ trên sô pha bật người đứng dậy, vung một quyền thật mạnh hướng đến gương mặt bên trái của Lục An Duy: “Anh xem chị tôi là gì hả? Ngủ xong rồi chạy? Chị ấy mang thai lâu như vậy, anh có đến thăm chị ấy lần nào không? Anh có còn được xem là đàn ông không?”

Ăn trọn cú đấm, Lục An Duy cảm thấy là do anh đáng phải nhận lấy: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi có tác dụng sao? Bởi vì mang thai chị ấy đã mất cả công việc! Anh có biết là bởi vì chưa chồng mà mang thai chị ấy đã phải chịu biết bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ của người khác không? Có biết chị ấy phải chịu bao nhiêu áp lực không?” Tần Thư Mặc chỉ vào Lục An Duy mà chửi: “Tại sao anh có thể đối xử với chị ấy như vậy?”

“Thư Mặc!” Tần Thư Hàm xuất hiện ở cạnh cầu thang, cô bị âm thanh ồn ào dưới lầu thức tỉnh, cô liền biết chắc chắn là Tần Thư Mặc đang tính sổ với Lục An Duy, cô chỉ kịp khoác lên mình một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, liền chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tần Thư Mặc đang trách mắng Lục An Duy: “Thư Mặc, em đừng trách anh ấy!”

“Hừ!” Tần Thư Mặc hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

“An Duy…” Tần Thư Hàm đi xuống cầu thang, đỡ cánh tay của Lục An Duy: “Anh phải đi sao?”

“Ừm.” Lục An Duy vươn tay xoa đầu Tần Thư Hàm: “Sáng sớm ngày mai anh đến gặp cha mẹ em chính thức cầu hôn được không?”

“Sáng sớm ngày mai sao?” Tần Thư Hàm ngơ ngác gật đầu: “Chiều nay em sẽ nói với họ, chiều nay họ sẽ về.”

“Ừm.” Lục An Duy hôn lên trán của Tầm Thư Hàm: “Em về phòng nghỉ ngơi thêm đi! Anh... anh muốn nói chuyện với em trai em.”

Tần Thư Hàm do dự nhìn Tần Thư Mặc sau đó lại quay qua nhìn Lục An Duy, trước đó Lục An Duy đã từng cầu hôn với cô, là do cô không đồng ý, nhưng trong lòng Tần Thư Mặc thì không nghĩ như vậy, hai chị em cô, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, cho dù cô chưa chồng nhưng đã mang thai, ngay cả cha mẹ còn không hiểu cho tình huống này, Tần Thư Mặc vẫn luôn ủng hộ cô, cổ vũ cô... cho dù Tần Thư Hàm có hiểu rõ chăng nữa, Tần Thư Mặc vẫn cho rằng Lục An Duy đã chiếm tiện nghi của chị gái mà không muốn chịu trách nhiệm, bất quá chỉ là do Tần Thư Hàm quá dễ bị lừa mà thôi, từ nay trở đi để cho hai người ở bên nhau anh vẫn thật không yên tâm lắm.

“Cô Tần, em cũng có chút chuyện muốn nói với cô...” Lục An Nhiên đi lên phía trước nắm lấy cánh tay của Tần Thư Hàm: “Chúng ta lên phòng cô nói chuyện chút đi ạ!”

“Được thôi...” Tần Thư Hàm cũng chỉ có thể gật đầu, cùng Lục An Nhiên về phòng của cô.

Sau khi cánh cửa phòng đóng lại, thật sự là không nghe được chút âm thanh nào từ dưới lầu nữa, trong lòng Tần Thư Hàm có chút lo lắng.

“Cô Tần, cô cứ yên tâm đi!” Lục An Nhiên cười nói: “Anh An Duy sẽ không động tay đánh Thư Tần Mặc đâu.”

“Nhưng Thư Mặc sẽ đánh đó!” Tần Thư Hàm cau mày nói: “Cô hiểu rất rõ, nhưng Thư Mặc vẫn cảm thấy sai là do ở An Duy. Haizzz...”

“Cô Tần, cô cùng anh An Duy hòa hợp rồi sao?” Lục An Nhiên biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, trước đó ở dưới lầu cô cũng đã nghe được rất nhiều, nhưng tốt hơn hết vẫn nên xác nhận lại một lần thì tốt hơn.

“Ừm.” Tần Thư Hàm gật đầu nhìn Lục An Nhiên: “An Nhiên, đoạn thời gian này vẫn luôn để Thư Mặc thay cô dạy em học thêm, thật sự có lỗi quá...

“Không có gì, Tần Thư Mặc giảng bài cũng rất tốt.” Lục An Nhiên ngồi trên chiếc ghế dựa tròn hỏi: “Em rất hiếu kỳ tại sao cô lại phải giấu chuyện mình mang thai.”

“Cô...” Tần Thư Hàm thở dài: “Trước đây cô từng thử thăm dò An Duy, nếu như cô mang thai, anh ấy sẽ như thế nào...”

“Có phải anh ấy nói phá đi sẽ tốt hơn?” Lục An Nhiên suy đoán nói.

“Ừm.” Tần Thư Hàm gật đầu.

“Cái này thật ra cũng không thể trách anh ấy, nghề nghiệp của anh ấy quá nguy hiểm.” Lục An Nhiên không biết làm sao mà lắc đầu, lại cộng thêm Tần Thư Hàm chỉ hỏi “nếu như”, nếu như Tần Thư Hàm trực tiếp nói với Lục An Duy việc cô mang thai, dựa theo tính cách của Lục An Duy đại khái sẽ là bắt người kết hôn thôi...

“Đúng rồi.” Tần Thư Hàm nghe Lục An Nhiên nói như thế sực nhớ ra: “An Nhiên, không thể đổi một phần công việc khác cho anh ấy sao? Nếu như có thể đưa anh ấy vào trong Lục thị cũng được mà!” Ở trong Lục thị làm việc, cũng tốt hơn so với việc bán mạng cho công việc vệ sĩ này!

“Ở Lục thị? Quá lãng phí nhân tài rồi...” Lục An Nhiên chớp chớp mắt, mặc dù cô cũng cảm thấy phần công việc của Lục An Duy quá nguy hiểm, mỗi lần nhìn thấy biểu tình của Lục An Hổ khi kể về chuyện này liền biết được, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều là cửu tử nhất sinh, hiện tại Lục An Duy cũng đã thăng cấp lên làm cha rồi! Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách!

“Không phải anh ấy làm vệ sĩ sao?” Tần Thư Hàm nói: “Để anh ấy làm vệ sĩ của Lục thị cũng được mà!”

“Ơ...” Lục An Nhiên ngạc nhiên: “Anh ấy... không nói với cô sao?” bảo vệ bí mất công việc như thế này cũng quá kín đi! Tại sao cho đến hiện tại còn không nhắc đến nghề nghiệp của bản thân mình chứ?

“Cái gì?” trên mặt Tần Thư Hàm mang theo vẻ không hiểu, Lục An Duy phải nói gì với cô? Anh ấy còn có chuyện gì lừa dối cô sao?

“Ơ...” Lục An Nhiên do dự không biết có nên nói ra hay không, một mặt cô cảm thấy việc này vẫn nên để Lục An Duy nói thì tốt hơn, một mặt khác, cô lại cảm thấy hai người đã đi đến nước này rồi, Lục An Duy còn chưa nói rõ, một người đứng ngoài xem như cô đây cũng rất sốt ruột nha!

“Sao thế?” Tần Thư Hàm truy vấn: “An Nhiên? Em nói gì đi?”

“Thật ra... Anh An Duy...” Lời của Lục An Nhiên còn chưa nói hết, tiếng gõ cửa liền vang lên, cô đứng dậy mở cửa, ngoài cửa Tần Thư Mặc và Lục An Duy đang đứng đấy, nhìn thấy biểu tình của Tần Thư Mặc mặc dù vẫn còn rất nghiêm túc nhưng sự tức giận trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất, Lục An Nhiên liền biết là hai người họ đã có thể nói rõ ràng, giải thích hết mọi chuyện với nhau nên cũng cảm thấy yên tâm hơn, Lục An Nhiên liền nói phải về Lục gia, sau khi vẫy tay tạm biệt, Lục An Duy và Tần Thư Hàm cũng vẫy tay không muốn chia xa.

Sau khi rời khỏi nhà Tần Thư Hàm, hai người đang ngồi trên xe trên đường trở về, Lục An Nhiên hỏi: “Anh An Duy, hiện tại anh vẫn còn chưa nói thật công việc của anh cho cô Tần Thư Hàm biết sao, anh tính khi nào sẽ nói thế?”

“Ngày mai.” Lục An Duy nhìn ra hướng cửa sổ bên ngoài cách đó không xa một tiệm bán trang sức nói: “Có thể dừng ở phía trước không? Anh muốn mua nhẫn.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.