Vừa chạy trốn, vừa dùng không khí cảm giác tình hình xung quanh. Chạy một lúc, Trần Mộc liền phát hiện phía nam có một tiểu trấn di động đang di chuyển lại gần đây.
Tiểu trấn di động, thông thường ban ngày đứng yên buổi tối di chuyển. Ban ngày mà đang di chuyển, ngược lại là hiếm thấy. Trần Mộc suy nghĩ một chút, sau đó chạy về phía tiểu trấn di động.
Trên tiểu trấn di động, thông thường đều có thể kết nối với máy tính trung ương. Thông qua máy tính, có thể xem xét tin tức các nơi, cũng có điện thoại, có thể báo tin cho mẹ biết tin tức về mình. Tuy rằng hiện tại phần lớn người đều dùng bộ đàm nhân để liên lạc, nhưng phòng điều khiển trung ương của tiểu trấn di động, khẳng định là có điện thoại tồn tại .
Đây rõ ràng là một tòa tiểu trấn di động tư nhân, dường như đang làm thí nghiệm. Trần Mộc muốn trộm đi lên, lại sợ bị phát hiện, dù sao trên tiểu trấn di động cũng luôn có rất nhiều thiết bị giám thị, huống chi còn có lồng năng lượng.
Có điều, tiểu trấn di động tư nhân muốn thám thính tin tức cũng dễ dàng hơn một chút. Nó không giống tiểu trấn do liên minh khống chế có hệ thống theo dõi trên điện thoại và máy tính.
Trần Mộc còn đang do dự, sau đó liền phát hiện: tòa di động tiểu trấn vậy mà bắt đầu thí nghiệm hệ thống công kích, còn hướng ra phía ngoài công kích, mục tiêu công kích là bụi cây ở phụ cận. Những bụi cây này rất dài, có gai nhọn, bên trên còn có độc, chỉ có duy nhất loài thằn lằn thú mới có thể lấy loại cây này làm thức ăn.
Công kích bên ngoài tất nhiên phải mở lồng phòng hộ. Trần Mộc lăn một vòng tại chỗ đang đứng, nhanh chóng trốn vào tiểu trấn di động. Cũng may mắn là con người đi vào tiểu trấn di động sẽ không gây ra cảnh báo.
Trên tiểu trấn di động này vậy mà không có lấy một người. Trần Mộc trốn vào một nhà gần đấy, cũng không phát hiện thứ gì có giá trị, chỉ có thể chậm rãi đi tới phòng điều khiển trung ương. Trong phòng điều khiển trung ương tuyệt đối là có người ở.
Chỉ là nếu như ít người, có lẽ hắn có thể khống chế tiểu trấn di động này để đi vào thành thị mua bộ đàm liên lạc cá nhân hoặc có lý do thích hợp về việc mất bộ đàm liên lạc cá nhân cho nên phải ở chỗ này chờ người khác trợ giúp. Tiểu trấn di động rất lâu không trở về thành thị cũng là bình thường, mà Triệu Thiên Vũ lúc này đã bồi dưỡng không ít thế lực, hẳn là có thể dùng tiền mau chóng tìm được mình.
Đánh cướp người qua đường cùng lắm cũng chỉ lấy được một vài trang bị vô dụng cùng bộ đàm liên lạc không dùng được nhưng nếu đánh cướp tiểu trấn di động……
Chỉ là không biết có mấy người đang thí nghiệm tiểu trấn di động, còn thực lực của mấy người đó?
Không khí! Trần Mộc bắt đầu cảm giác không khí chung quanh, âm thanh cũng thông qua không khí chấn động phát ra , cho nên vận dụng không khí để nghe lén, thật sự là rất tiện !
“Hiện tại kết quả thí nghiệm rất không tồi.” Phòng điều khiển trung ương của tiểu trấn di động, Chu Dật Cẩn đứng trước hệ thống điều khiển mở miệng.
“Cuối cùng cũng không có việc gì. Lần này tôi đã tốn tiền mua một cái trấn nhỏ rách nát, còn phải chịu một hồi kinh sợ.” Nguyên Thăng ngồi phịch lên cái ghế bên cạnh, hữu khí vô lực mở miệng. Vốn bởi vì tiền trên người không đủ, nên anh mới lựa chọn mua một cái cũ. Nhưng hiện giờ tiền sửa chữa đã bằng với tiền mua lại lúc trước. Tiền tích góp của anh tiêu hết không tính, còn nợ anh trai một triệu, cũng không biết bao giờ mới có thể trả nổi.
Chu Dật Cẩn vừa mới điều khiển tiểu trấn di động dùng tốc độ nhanh nhất di động, lại chuyển sang hệ thống phòng ngự và hệ thống công kích, tất cả đều rất bình thường. Trải qua một tháng sửa chữa, tòa tiểu trấn di động này đã sắp khôi phục hoàn toàn:
“Cậu định nhận người lần nữa, cũng không nhận những người trước kia ?”
“Những người đó cũng không muốn đến đây đâu? Hơn nữa muốn duy trì tiểu trấn họa động hàng ngày, tôi tình nguyện dùng nhiều tiền thuê vài người thợ săn dị thú cấp thấp.” Nguyên Thăng đã không có cách với những người đó. Ngay từ đầu còn lấy lòng mình, sau vì anh sửa chữa tiểu trấn nên cho những người đó vào thành ở, những người đó lập tức liền liên kết tố cáo anh. Tuy rằng cuối cùng cũng không có gì, nhưng lại phải cho những người đó một số tiền lớn.
Thật sự là không hiểu, rõ ràng đã đàm phán với họ rồi, cũng bồi thường một phần tổn thất rồi, sao những người đó còn lòng tham không đáy?
Lầy khoản lớn tiền bồi thường từ chỗ anh, bọn họ có thể vào ở trong thành, nhưng người sống trên tiểu trấn di động muốn vào trong thành lâu dài, bọn họ nghĩ sẽ dễ dàng như vậy? chỉ sợ qua một hai năm, tiền trong tay bọn họ tiêu hết sẽ lại bị đuổi ra. Mà công việc gì đó, người trên tiểu trấn di động cũng không được học hành, muốn tìm một công việc tốt ở trong thành không phải điều dễ dàng.
Từ nhỏ đã sống ở thành thị cấp một, Nguyên Thăng rất rõ ràng sự kỳ thị của thành thị bậc cao với thành thị cấp thấp hơn. Ở thành thị cấp một cũng có vài người sống không tốt, thường ăn không đủ no, có thể tiếp tục sống tại đó cũng là vì bọn họ có phòng ở. Nhưng bọn họ vẫn khinh bỉ những người có tiền ở thành thị cấp hai, không hề có lý do khinh bỉ. Bởi vậy, người trong thành thị khinh bỉ người sống trên trấn nhỏ lại càng bình thường, mà nói cho cùng, vẫn là bởi vì thành thị cấp một an toàn nhất. Những nới khác theo thứ tự, tiểu trấn di động là nguy hiểm nhất. Hàng năm trên thế giới sẽ có vài tiểu trấn di động bị dị thú phá hỏng, dân cư sống trên đó bị giết sạch. Đối với một vài nơi như Châu Phi, ngay cả thành thị cấp ba cũng không an toàn. Nửa năm trước, ở đó còn có một toàn thành thị cấp ba bị cuồng sư thú cấp chín công phá, mà thành thị đó bây giờ vẫn còn bị dị thú chiếm cứ.
Bởi nguyên nhân ấy, những người di cư từ tiểu trấn vào trong thành thị, không bị côn đồ trong thành bắt nạt là không có khả năng.
“Như vậy cũng tốt, miễn cho lại xảy ra chuyện như lần trước.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Mấy ngày này y vẫn vội vàng cùng Vệ lão gia tử học tập cải tạo chiến xa, cũng chưa đi chú ý Lâm An Liệt, không biết cậu ta và dân cư trong trấn thế nào rồi. Có điều chiếm được khoản tiền bồi thường lớn từ Nguyên Thăng, có lẽ bọn họ tạm thời không có vấn đề gì.
“Đúng rồi Dật Dật, khi nào thì cậu đưa Lâm An Liệt đi Tinh Vân thành ?” Cái người tên Lâm An Liệt kia là phiền toái nhất, dù sao người thân cũng đã chết hết, Nguyên Thăng đối với gã ban đầu cũng có chút đáng thương. Chỉ là Lâm An Liệt không cần anh cho tiền, cuối cùng anh phải nhờ Chu Dật Cẩn chuyển hộ mới nhận.
“Cái này còn phải xem khi nào tôi mới học xong chương trình chỗ Vệ lão, có điều chắc cũng nhanh thôi.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Vốn y muốn đi chung quanh một chút, đi nơi nào cũng được, có thể giúp người khác thì giúp, dù sao cũng tiện tay.
“Đến lúc đó tôi lại đưa cho cậu một phần tiền, xem như là vì sự an phận của cậu ta.”
Những cư dân ở tiểu trấn di động liên hiệp với nhau tố cáo anh nhưng Lâm An Liệt lại không tham gia, bởi vậy Nguyên Thăng cũng không để ý chút tiền ấy .
“Cậu gần đây còn nợ bên ngoài khá nhiều đúng không ? Lần này liền miễn .” Chu Dật Cẩn cười cười, đưa vào vài trình tự. Tiểu trấn di động đã được tu sửa tốt rồi, có điều hệ thống chế tạo lại hơi lỗi thời, y muốn sửa lại một chút.
Trần Mộc khống chế không khí chung quang bao vây lấy mình, ngồi dưới đất. Hắn không nghĩ tới, bản thân lại có thể nghe được tin tức về Lâm An Liệt ở chỗ này.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Lâm An Liệt đã trở thành cái gai trong lòng hắn. Cho dù hắn biết bản thân bây giờ đã vô cùng cường đại, muốn đối phó Lâm An Liệt cũng rất đơn giản, nhưng hắn vẫn không thể nhổ được cái gai này. Hắn thường nghĩ nếu vừa gặp được Lâm An Liệt sẽ giết gã, lại cảm thấy như vậy quá dễ dãi cho gã. Về kết cục của Lâm An Liệt, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, lại chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, nhưng bây giờ đã đến lúc rồi……
Lúc trước Lâm An Liệt chưa từng nói gã đến từ nơi nào, làm sao tới được Tinh Vân thành. Mà hiện tại, hắn mới biết được hóa ra Lâm An Liệt là được Chu Dật Cẩn mang đến Tinh Vân thành.
Chu Dật Cẩn…… Trần Mộc đối với y cảm xúc rất phức tạp. Lúc trước Chu Dật Cẩn giúp hắn sửa chiến xa trong một năm, cũng giúp hắn cải tạo chiến xa. Tuy rằng không phải bạn bè, nhưng cũng là người có thể trò truyện. Chu Dật Cẩn rất ít khi nhắc đến xuất thân của mình, nhưng hắn cũng biết y và người yêu vào Tinh Vân thành. Quan hệ hai người đó rất tốt, lần ấy Chu Dật Cẩn giúp hắn cải trang chiến xa, hắn mời đối phương ăn cơm, Chu Dật Cẩn lấy lí do phải về nhà ăn cơm với người yêu mà từ chối hắn, hay người yêu này chính là Lâm An Liệt ?
Như vậy có thể giải thích được vì sao Chu Dật Cẩn lại ghét mình, rồi đột nhiên rời khỏi Tinh Vân thành. Về việc y xuất hiện sau đó, còn không phải do sự thương hại của một cậu ấm?
Có điều không biết Chu Dật Cẩn có biết việc Lâm An Liệt muốn báo thù hay không…… Có lẽ là không biết đâu, nếu không sao lúc đầu có thể nhiệt tình với hắn như vậy, cũng không thấy y thám thính điều gì, càng không thấy y cố gắng làm thân. Hơn nữa, lúc hắn và Lâm An Liệt bên nhau cũng là lúc Chu Dật Cẩn biến mất.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, vốn ban đầu Trần Mộc có hảo cảm với Chu Dật Cẩn cũng vẫn biến mất không còn một mảnh.
Lâm An Liệt, Lâm An Liệt…… Đời này, hắn nhất định sẽ khiến gã phải nhận đại giới. Có lẽ những điều bản thân phải trải qua cũng cho gã hưởng thụ một lần!
Mà hiện tại, hắn ngược lại không có gánh nặng tâm lý khi cướp tiểu trấn di động này! Trần Mộc đã sớm dùng máu dị thú để vẽ bẩn mặt mình, ngay cả A Hổ cũng bị thay đổi màu sắc. Hơn nữa, thực lực của hắn mạnh hơn so với hai người ở trong phòng điều khiển, muốn đánh choáng họ cùng lắm cũng chỉ mất một phút.
hết chương 25