Đã kết thành đồng minh với Trần Mộc, Nguyên Thăng liền nói nhiều hơn, líu ríu nói một vài chuyện về sinh tồn nơi dã ngoại, lại thần thần bí bí mở miệng:
“Dật Dật, cậu có cảm thấy, thời điểm mạt thế ngày trước cũng có người không sống trong căn cứ sinh tồn không?”
“Điều này sao có thể? Cho dù có người có thể thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài, nhưng dựa vào sức lực của vài người đó, cũng đâu thể ngăn cản được dị thú?” Chu Dật Cẩn nhíu mày lại lập tức liền hiểu được, Nguyên Thăng muốn nói về dã nhân kia. Có điều y thấy, tình huống của dã nhân kia có lẽ cũng giống với Trần Mộc, hoặc cũng có thể là tội phạm lưu lạc bên ngoài.
Hiện nay, muốn vào thành cần kiểm tra thân phận, rất nhiều việc cần phải dùng tới bộ đàm liên lạc. Tội phạm một khi bị tuyên án, hầu như không thể sống ở trong thành được nữa. Bởi vậy có rất nhiều người tranh thủ lúc chưa bị tuyên án sẽ trốn ra ngoài dã ngoại, mà người dám trốn ra bên ngoài dã ngoại, phần lớn đều có thực lực cường đại. Những người này vừa có sức chống cự với phóng xạ, vừa có năng lực săn dị thú làm thức ăn, đôi khi còn có thể làm giao dịch với thợ săn dị thú đi săn bên ngoài. Bởi vậy, sống ở ngoài dã ngoại cũng không quá khó.
“Nhưng cái tên Thái Sơn kia, dường như vô cùng hiểu biết đối với tin tức ở mạt thế, nhưng những chuyện hiện giờ lại không biết chút gì. Thậm chí anh ấy còn hỏi tôi sao tên cướp kia lại trở nên giống dã thú như vậy” Nguyên Thăng dùng ánh mắt nhìn Trần Mộc.
Trần Mộc tâm tình rất tốt, cũng không để ý Nguyên Thăng nói những lời không tôn trọng:
“Tôi gọi là Trần Mộc.”
“Tên của anh, không giống tên một kẻ cướp.” Nguyên Thăng mở miệng.
“Thái Sơn vẫn gọi anh là yêu quái, ha ha !”
Trần Mộc không thèm nhắc lại, lẳng lặng nghe Nguyên Thăng nói chuyện về Lý Quân. Ví dụ như Lý Quân kia thực lực cao cường, lại không hiểu biết chút gì về xã hội hiện giờ, hay như Lý Quân kia cũng không biết bây giờ là năm bao nhiêu, lại như Lý Quân có quan hệ với lang thú. Anh ta rất giống với Tiểu Uyên – mà Tiểu Uyên chính là linh thú cẩu của Nguyên Thăng.Lý Quân có thực lực cường đại như vậy, còn có thể khiến lang thú nghe lệnh của con người, không thể không có tiếng tăm gì được. Nhưng đời trước Trần Mộc cũng chưa từng nghe tới cái tên này.
Hai mươi tám tuổi hắn bị đuổi ra khỏi nhà, lúc này lại chỉ cách hai mươi sáu tuổi có mấy tháng. Ở đời trước, lúc này tin tức của hắn vẫn rất nhanh nhạy, một nhân vật như vậy, sao lại chưa bao giờ nghe nói tới ? Lý Quân, chẳng lẽ có lai lịch giống mình ?
Tốc độ lái xe của Kim Phán Nhi rất nhanh, nhưng tập trung lái xe trong thời gian dài như vậy sẽ rất mệt mỏi. Đi hết bốn giờ, cô liền dừng chiến xa lại để nghỉ ngơi, những chiếc chiến xa phía sau cũng dừng lại theo, phân phối thực phẩm, giải quyết vấn đề sinh lý, còn thay đổi người lái xe.
Có vài người còn đi qua xem tình hình, Nguyên Thăng liền ốm yếu mà nằm lệch lên một cái ghế phía sau xe. Miệng vết thương trên người anh cũng không phải là giả, lúc này lại không có quần áo che đi khiến những người tới xem đều hút một ngụm khí lạnh, còn khen anh vận khí tốt, bị như vậy mà vẫn giữ được mạng.
Trần Mộc đút cho A Hổ thức ăn linh thú như những người khác. Đối với loại thức ăn lâu ngày không ăn này, A Hổ hoàn toàn không còn thích như lúc trước. Có điều vì để tránh cho người ta chú ý, Trần Mộc cũng chỉ đành cho nó ăn thứ này. A Hổ “meo meo” làm nũng, lúc này, nó muốn ăn một khối thịt nướng lớn mới đủ no, còn loại thức ăn linh thú sền sệt này, chỉ có hai con cún kia mới thích !
Dỗ dành tốt A Hổ, lại vụng trộm cho nó một khối thịt từ trong thức ăn của mình, Trần Mộc liền ngồi vào ghế lái của chiến xa, Kim Phán Nhi lại ngồi vào vị trí phó lái bên cạnh. Sau khi hai người gặp lại nhau, cũng chưa có cơ hội nói chuyện tử tế.
Tiếp tục chạy theo hướng Tân thành, tính năng của chiến xa rất tốt, chỉ cần không lệch hướng thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Trần Mộc cũng bắt đầu hỏi cuộc sống gần đây của Kim Phán Nhi.
Kim Phán Nhi lập tức trả lời. Trần Mộc rời khỏi Tinh Vân thành đã hơn một, hai năm. Tuy rằng vẫn luôn giữ liên lạc, nhưng có một số việc cũng không thể nói rõ qua bộ đàm liên lạc được. Hơn nữa, lần này Trần Mộc mất tích khiến cô rất sợ hãi.Lúc đầu cuộc sống của Kim Phán Nhi ở Thức Tỉnh chi thành cũng không tốt, tuy cô là dị năng giả, nhưng em trai em gái lại không phải, hai đứa nhỏ dù sao cũng sẽ bị người ta kì thị. Hơn nữa chi phí ở đó cũng rất cao, bởi vậy cô vẫn rời khỏi Thức Tỉnh chi thành, đến làm việc ở các thành thị khác. Do cô là dị năng giả nên ở một vài thành thị cấp hai, cấp ba rất được hoan nghênh, kiếm tiền cũng đơn giản, bởi vậy cả ngày cô đều chạy ở bên ngoài. Có điều, thành thị cô đi nhiều nhất vẫn là Tinh Vân thành.
“Trước đó vài ngày Triệu Thiên Vũ cũng lo lắng gần chết, nhưng anh ấy vẫn luôn không tin rằng anh đã chết, chỉ đành lo lắng suông.” Kim Phán Nhi cười nói về những chuyện sau khi Trần Mộc mất tích.
“Hiện giờ cuối cùng cũng không sao. Đúng rồi, Phán Nhi, dùng bộ đàm liên lạc của cô để gọi cho mẹ tôi đi.” Trần Mộc mở miệng, lại đọc số điện thoại của mẹ mình.
“Mộc Mộc !” Sau khi kết nối, khuôn mặt của Lưu Chân Chân liền xuất hiện trên màn hình. Sắc mặt của bà tốt hơn nhiều so với lúc trước
“Mẹ, con không sao.” Trần Mộc sờ sờ mặt. Thời điểm lần trước khi nói chuyện với mẹ, hắn vẫn còn đang cải trang.
“Không có việc gì là tốt rồi. Mộc Mộc, mẹ đã ly hôn với cha con rồi!” Lưu Chân Chân mở miệng, trên mặt tràn đầy tươi cười. Thời điểm chưa ly hôn bà cũng không biết khi ly hôn rồi lại thoải mái như vậy. Hiện giờ, bà không cần phải dậy sớm vào mỗi buổi sáng để làm điểm tâm cho kẻ mình chán ghét, cũng không cần phải chịu đựng sự soi mói của ông ta vào những bữa cơm tối. Thậm chí, bà còn chém của đối phương một khoản lớn. Lần này Trần Khải vừa phải trả một khoản tiền bồi thường lớn, mà căn nhà họ đang ở cũng thuộc về bà. Tại cái thời đại mà giá phòng vô cùng cao này, nhà ba tầng ở trung tâm thành thị giá trị không thể đo được.
“Nhanh như vậy ?” Trần Mộc biết mẹ hắn nhất định sẽ ly hôn với cha, lại không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy.
“Đúng vậy, đã được ba ngày rồi .” Lúc trước vì con trai mà phải sống cùng Trần Khải, khi vừa muốn ly hôn liền không nhịn được mà lập tức làm xong.
Sau khi mạt thế, vì số lượng phụ nữ ít nên pháp luật cũng thiên hướng cho phụ nữ. Huống chi trong tay bà còn nắm giữ chứng cứ Trần Khải ngoại tình. Mặt khác, quan toà xem xét ghi chép bộ đàm liên lạc của Trần Khải, phát hiện trong hai năm gần đây ông ta không hề liên lạc với vợ con, liền lập tức tuyên bố sai lầm thuộc về đối phương. Xí nghiệp của Trần thị là tài sản trước hôn nhân, Lưu Chân Chân không thể động đến. Nhưng tài khoản cá nhân của Trần Khải lại được coi là tài sản chung của vợ chồng, 90% đều phân cho Lưu Chân Chân. Mặt khác, còn có một vài bất động sản Trần Khải mua sau hôn nhân, cũng cho Lưu Chân Chân. Trong số đó cũng bao gồm ngôi nhà mà bọn họ đã ở hơn hai chục năm này.Trần Mộc nghe Lưu Chân Chân kể ra, trong lúc nhất thời vạn phần cảm khái. Phòng ở kia, có ký ức từ nhỏ tới lớn của hắn, vậy mà sau này lại trở thành nơi Lâm An Liệt dưỡng tình nhân. Người bên trong cứ thay đổi hết lần này tới lần khác, sau này còn bị Kim Phán Nhi phóng hỏa thiêu. Hiện giờ lại khen ngược, hắn không bao giờ phải lo lắng mình sẽ lại bị đuổi ra khỏi nhà nữa.
“Mẹ, về vấn đề con trở về……” Trần Mộc hỏi. Hắn đã trưởng thành, không cần tuyên bố về quyền giám hộ, có điều hắn tuyện đối không muốn làm người thừa kế của Trần gia. Hắn từng vì chuẩn bị cho gia tộc mà vứt bỏ đam mê của mình, còn học chuyên ngành quản lí tài chính. Nhưng hiện giờ, hắn không muốn đem cuộc sống của mình hao phí vào việc lục đục với những người trong gia tộc — người thèm gia sản của Trần gia cũng nhiều lắm. Chi thứ của Trần gia không cần phải nói, ngay cả thành chủ Tinh Vân thành, cũng luôn để mắt thèm thuồng, cả ngày đều soi mói lỗi của Trần gia. Không biết lúc trước Lâm An Liệt làm cách nào để thành chủ đứng một bên nhìn.
“Mộc Mộc, cha con dùng quyền thừa kế của con để uy hiếp mẹ, nhưng mẹ vẫn kiên trì ly hôn. Bởi vậy ông ta liền lập tức soạn thảo hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệ cha con. Mẹ đã ký thay cho con rồi……” Lưu Chân Chân có một chút do dự.
“Mẹ, con không thèm để ý cái công ty này.” Trần Mộc lập tức cười nói. Hắn biết sản nghiệp của Trần gia rất đáng giá. Nhưng chỉ cần hắn đi đánh mấy con dị thú cấp cao, thì ăn uống cả đời cũng không cần lo lắng, cần gì phải cật lực đi tranh giành mấy thứ đó, ruồi bọ nhìn chằm chằm miếng bánh ngọt ấy đã đủ nhiều rồi. Nếu nhận trọng trách của Trần gia, cả đời hắn sẽ phải ở trong văn phòng kia. Hơn nữa, tuy cha hắn là chủ tịch nhưng trong tay chỉ nắm hơn 40% cổ phần mà thôi. Muốn thông qua quyết sách gì cũng đều phải hỏi qua cha chú rồi mới được làm. Hắn tuyệt không muốn giao tiếp với mấy lão hồ ly này.
“Đúng vậy, con trai ta không hiếm lạ công ty đó.” Lưu Chân Chân cười đến phấn khởi.
Sau khi nói chuyện cùng mẹ, tâm tình của Trần Mộc tốt hơn rất nhiều. Kim Phán Nhi thu hồi bộ đàm của mình, đóng lại máy liên lạc. Chuyện vừa rồi cô đều nghe được, cô vẫn cứ nghĩ Trần Mộc là đại thiếu gia nhà giàu, cuộc sống hàng ngày cũng không tệ, không ngờ tới cha của anh ấy lại là người như vậy.
Rạng sáng ngày hôm sau, chiến xa đã gặp được tiểu trấn di động của Nguyên Thăng. Trần Mộc dừng lại ở trong này, lái xe đều là nhân viên hậu cần, vừa chạy vừa lo lắng gặp phải dị thú khiến mọi người có áp lực rất lớn, còn không bằng đi vào tiểu trấn di động trở về thành, tuy rằng tốc độ sẽ chậm một chút. Hơn nữa, tiểu trấn di động này cũng không thể để lại đây đúng không?
Không ai phản đối đề nghị này, dù sao lang thú cũng đã bị bỏ lại phía xa. Những ngày kế tiếp, không nhất thiết phải buộc chặt tinh thần mà đi tốc độ cao.
Kim Phán Nhi dọn dẹp một chút rồi chạy lên trên tiểu trấn di động tìm kiếm dị thú làm thức ăn. Những nhân viên hậu cần này liền đem chiến xa chạy lên trên trấn. Sau đó, toàn bộ tiểu trấn chậm rãi di động, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Vừa lên trên tiểu trấn, Kim Phán Nhi cũng nhận được tin tức từ Tân thành, một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện trên bộ đàm liên lạc.
Kim Phán Nhi biết người này, đối phương là cấp cao của Thức Tỉnh chi thành, thường chỉ xuất hiện trong tin tức ở Thức Tỉnh chi thành, lập tức hành lễ:
“Lưu đội trưởng !”
Lưu Tần Thiên, đội trưởng của chiến đội dị năng ở Thức Tỉnh chi thành, có được dị năng kim loại cấp cao. Dị năng kim loại cũng là một loại dị năng hiếm có, ngày nay số lượng đăng kí ở liên minh người Hoa cũng chỉ có năm người. Trước đó không lâu, lại biến thành bốn, bởi vì con trai của Lưu Tần Thiên – Lưu Hải đã qua đời.
“Đem tình huống cô gặp được nói cẩn thận lại một lần.” Lưu Tần Thiên sắc mặt lạnh lẽo, ngữ khí còn lạnh hơn. Người đột nhiên xuất hiện có thể khống chế lang thú kia, liệu có phải là dị năng giả không khí?
Hết chương 32