Ở bên ngoài dã ngoại vô cùng nguy hiểm, cho nên mỗi một chiếc phi thuyền đón khách đều có chất lượng rất tốt, còn phải tìm người hộ tống. Có điều, cũng bởi vì mỗi chiếc phi thuyền chở khách đều phải tốn kém một khoản chi phí rất lớn, cho nên đi bằng phi thuyền, tốc độ chậm, giá lại vô cùng đắt.Khác với phi thuyền chở khách, có một loại phi thuyền chở vật phí tổn khá thấp. Loại này phần lớn dùng để chở hàng hóa, tốc độ nhanh, hơn nữa giữa các thành thị mỗi ngày đều có rất nhiều chuyến qua lại. Phi thuyền chở hàng chỉ có hai người luân phiên nhau lái, nếu chẳng may gặp phải dị thú phi hành tấn công hay cuồng phong lốc xoáy thì sẽ chờ người tới cứu viện hoặc bỏ lại hàng hóa chạy lấy người.Lại nói tiếp, nếu không phải trên mặt đất có nhiều dị thú hơn, tiểu trấn di động lại không thể qua được sông núi, thì vận chuyển hàng hóa cũng không dùng phi thuyềnSau khi ngồi phi thuyền chở người từ Tân thành đi về phía nam, Trần Mộc liền đi lên một chiếc phi thuyền chở hàng. Hắn có chứng chỉ của thợ săn dị thú cấp sáu, ngược lại rất được hai người lái phi thuyền kia hoan nghênh. Trần Mộc cũng khá vừa lòng, cứ như vậy, thời gian mà mình trở về Tinh Vân thành có thể giảm bớt một nửa.Phi thuyền chở hàng không thể so với phi thuyền chở khách, có điều, đối với dã nhân mấy tháng đều bay trên biển như Trần Mộc mà nói, như vậy đã là rất không tồi rồi. Mà quan trọng nhất, đương nhiên là tốc độ của nó rất nhanh. Phi thuyền chở người phải vài ngày mới có một chuyến đi giữa các thành thị nhưng phi thuyền chở hàng thì hầu như hôm nào cũng có. Trần Mộc chỉ mất có mười ngày, đã đi hết lộ trình phải mất khoảng một tháng, trên đường cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Chờ tới khi Tinh Vân thành xuất hiện trong tầm mắt, Trần Mộc lập tức gọi điện thoại cho mẹ:“Mẹ, con đã trở về !”“Đang ở sân bay ? Mẹ lập tức tới đón con?” Lưu Chân Chân nét mặt toả sáng, nhìn qua dường như trẻ lại không ít. Lại nói tiếp, tại xã hội phổ biến tuổi thọ hơn một trăm tuổi, vốn gia tộc của Lưu Chân Chân đã được xem như tảo hôn, có vài người bằng tuổi bà đến giờ vẫn còn chưa kết hôn đâu. Chỉ cần bà đồng ý, nhất định có thể tìm được một người chồng tốt hơn gấp trăm lần so với Trần Khải.“Đúng vậy, có điều, con đang ở cửa số ba.” Trần Mộc cười cười.“Mộc Mộc, lần sau con phải chú ý an toàn” Lưu Chân Chân nghe được cửa số ba, lập tức biết được Trần Mộc trở về bằng phi thuyền chở hàng, tuy rằng vẫn tin tưởng con trai, nhưng bà cũng rất lo lắng.“Mẹ, chờ lần sau con sẽ trở về bằng cửa số hai.” Trần Mộc nhìn thành thị quen thuộc đang tới gần, vẻ mặt ngưng trọng. Đời này, hắn nhất định sẽ không để mẹ gặp chuyện như lúc trước nữa.“Được, mẹ sẽ chờ !” Trong lúc Lưu Chân Chân nói chuyện, đã ngồi lên chiếc ô tô con màu đỏ mà bà vừa mới mua. Loại ô tô con này rất được nữ giới hoan nghênh, đương nhiên, nó cũng không thể ra khỏi thành thị.Kết thúc cuộc trò chuyện, ngồi vào ghế điều khiển, trên mặt Lưu Chân Chân là tươi cười sáng lạn. Cửa số hai, là nơi dành cho phi thuyền tư nhân. Con trai của mình nói vậy, tuy không nhất định có thể thực hiện, nhưng cũng khiến bà cảm thấy rất vui vẻ.Cuộc sống hôn nhân của bà và Trần Khải đều là một mảnh hắc ám, mà điểm sáng duy nhất, chính là con trai bà. Đạp mạnh chân ga, Lưu Chân Chân nhìn về xa xa phía trước, đó là chỗ ở mới của Trần Khải. Vốn ban đầu là nhà ở của cha mẹ Trần Khải, nhưng sau khi hai vị lão nhân kia qua đời, ông ta cũng chưa từng bước vào. Hiện giờ, vì mặt mũi nên lại phải vào ở trong căn nhà còn to, xa hoa hơn so với nhà của bọn họ trước đây.Nếu biết tiền đồ của Mộc Mộc, không biết Trần Khải có hối hận hay không……Trần Mộc đợi ở sân bay không lâu thì đã nhìn thấy mẹ hắn trong một chiếc ô tô con màu đỏ. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng, mỗi ngày ở nhà mẹ đều mặc quần áo tối màu thì sẽ càng thích những màu lạnh hơn, không ngờ mẹ lại mua một chiếc ô tô như vậy.“Đã lâu không gặp, tiểu thư mỹ lệ.” Trần Mộc cúi đầu, nắm lấy tay mẹ mình rồi hôn một cái lễ phép, giây tiếp theo liền bị một quyền của Lưu Chân Chân nện lên đầu:“Tiểu tử thối, còn làm bộ dạng này với mẹ.”“Mẹ, mẹ vẫn còn rất trẻ mà, ra ngoài đường người ta đều nghĩ là chị của con đấy.” Trần Mộc cười rộ lên. Hiện giờ mẹ của hắn vui vẻ như vậy, kỳ thật đã phải sớm khiến mẹ ly hôn với cha rồi.“Ba hoa.” Lưu Chân Chân nhìn đứa con trước mặt đã cao hơn mình một cái đầu, trong hốc mắt đã có nước đảo quanh. Thật lâu trước kia, bà đã sớm thu hồi tâm đặt trên người Trần Khải , toàn tâm toàn ý mà bồi dưỡng con mình. Đoạn thời gian trước không có tin tức của con, không ai có thể tưởng tượng bà đã sợ hãi biết bao nhiêu. Có điều, cũng vì vậy, cuối cùng bà đã không còn quan tâm tới sản nghiệp của Trần Khải nửa, chỉ cầu mong con mình bình an là tốt rồi.“Không biết hiện tại con có vinh hạnh được mời ngài ăn cơm chiều hay không.” Trần Mộc lại nói, Lưu Chân Chân rưng rưng gật đầu, khoác lên cánh tay con mình.Lưu Chân Chân đưa Trần Mộc tới nhà hàng sang trọng nhất ở Tinh Vân thành – Mạc Thủy Cư. Đi ra từ trong gara nhìn Mạc Thủy Cư theo phong cách giả cổ, tâm tình của Lưu Chân Chân rất tốt:“Mẹ làm cơm cho con hai mươi mấy năm, khó được một lần con mời khách, phải ăn một bữa thật hoành tránh mới được”“Mẹ muốn ăn gì cứ việc chọn……” Trần Mộc nói được một nửa liền ngường lại– Trần Khải đã đứng trước cửa.“Đã trở lại?” Trần Khải nhìn Trần Mộc, hỏi. Thời điểm ly hôn với Lưu Chân Chân, ông ta cũng phát hiện được không thể liên lạc với con, phản ứng đầu tiên của ông ta, chính là nghĩ rằng chỉ sợ hắn đã chết mất xác ở nơi nào đó rồi. Bởi vậy ông ta mới sảng khoái ký hiệp định đoạn tuyệt quan hệ cha con. Lại không nghĩ rằng, Lưu Chân Chân không có nói sai hoặc thần chí không rõ, con ông ta vẫn còn sống. Sớm biết như vậy, lúc trước ông ta cũng không nên ký cái hiệp nghị kia, làm cho hiện tại bản thân phiền toái không ngừng!“Tôi đã trở về.” Trần Mộc cảm thấy bản thân và cha chẳng có gì để nói với nhau. Hắn từng nghĩ rằng cha mình nghiêm khắc với hắn từ nhỏ, nhưng sự thật chứng minh, cha của hắn căn bản không xem hắn là con trai.“Mày……” Trần Khải đột nhiên cảm thấy không còn lời nào để nói. Thậm chí, ông ta còn cảm thấy có chút xa lạ với bộ dạng này của đứa con. .Trần Mộc rời nhà hai năm, trong hai năm này, có khi nào ông ta nhớ là phải liên lạc với con của mình ?Không đợi Trần Khải nghĩ nhiều, một mỹ nữ bên cạnh ông ta liền khoát cánh tay thon dài lên trên vai của ông:“Trần tiên sinh, đây là con của anh sao ?”“Nếu ngài đang có việc, chúng tôi cũng không tiện quấy rầy .” Trần Mộc nhìn người phụ nữ kia có cử chỉ thân mật với Trần Khải, lập tức nở một nụ cười khéo léo mở miệng.“Ngày mai anh tới tìm tôi, tôi có lời muốn nói với anh.” Trần Khải dùng ngữ khí mệnh lệnh mở miệng, cũng không định giới thiệu người phụ nữ bên cạnh với Trần Mộc.“Thực xin lỗi, ngày mai tôi còn có việc.” Trần Mộc cười cười kéo Lưu Chân Chân đi trước một bước vào nhà ăn. Ngữ khí của Trần Khải khiến hắn phẫn nộ vạn phần. Đều đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, cha của hắn, dựa vào cái gì mà muốn sai khiến hắn?Nhà hàng lớn nhất ở Tinh Vân thành lúc này đã không phải là nơi mà hai năm trước Trần Mộc và đám người Triệu Thiên Vũ ăn bữa cơm đưa tiễn nữa, mà là Mạc Thủy Cư. Mạc Thủy Cư khai trương không đến một năm, nhưng lại có thanh danh rất lớn tại Tinh Vân thành. Nhà hàng này mang phong cách cổ đại với đồ ăn hết sức tinh mỹ, không khí cũng tốt, rất được những kẻ có tiền hoan nghênh.Người khác không biết, Trần Mộc lại rõ ràng. Nhà hàng Mạc Thủy Cư này chính là sản nghiệp của hắn, cũng lấy tên của hắn để đặt. Ngay từ đầu, Triệu Thiên Vũ còn định đặt tên là Thủy Mộc Cư , giống với tên hắn. Nhưng thời điểm xin chỉ thị lại bị hắn bác bỏ, cuối cùng, vẫn lấy thành Mạc Thủy Cư.Tuy rằng chưa từng tới đây, Trần Mộc lại rất hiểu biết đối với Mạc Thủy Cư. Thời điểm khai trương hơn một năm trước, hắn còn đang cận chiến với một con bọ cạp thú trong sa mạc. Mỗi ngày Kim Phán Nhi đều lấy đồ ăn ở đây dụ dỗ hắn, bởi vậy trong bộ đàm liên lạc của hắn có rất nhiều ảnh chụp đồ ăn ở Mạc Thủy Cư.Mà lúc ở trên đường, Trần Mộc cũng đã liên hệ với Triệu Thiên Vũ, “Đặt” một ghế lô.Sau khi Trần Mộc mang theo Lưu Chân Chân đi vào ghế lô ở tầng cao nhất, liền ấn một cái nút nào đó. Lưu Chân Chân thích rau dưa hoa quả, A Hổ lại thích rất nhiều loại thịt. Gần đây A Hổ ăn uống rất tốt, thật đúng là khiến cho người ta rất bất đắc dĩ. Từ lúc ở trên phi thuyền, nó đã quấn quít lấy hắn đòi ăn.Về phần linh thú của Lưu Chân Chân, cho tới bây giờ bà cũng không định làm nhân viên chiến đấu, bởi vậy linh thú của bà cũng chỉ được nuôi như sủng vật, để ở nhà không mang theo.“Nhiều đồ ăn như vậy sao mà ăn hết được ?” Trần Mộc vẫn đang quan sát sắc mặt mẹ mình. Lưu Chân Chân lại bắt đầu nhíu mày , Trần Mộc gọi rất nhiều đồ, ăn không hết sẽ rất lãng phí.“Con ăn hết mà.” Nhìn sắc mặt của Lưu Chân Chân vẫn giống như lúc trước, hoàn toàn không vì chuyện vừa rồi mà đau lòng, Trần Mộc cũng yên tâm.Giữa bàn đặt một cái mâm lớn và một bát tô, bên trong mâm là nguyên một con gà tẩm mật ong, trong bát còn lại là vịt hầm nấm cách thủy, bên cạnh là một đĩa rau dưa, canh táo đỏ ngân nhĩ, cải tím xào, thịt xào hoa lan tây, cải xào lòng gà, còn có một ít thịt dị thú làm món ăn chính. Cuối cùng, còn lại là hoa quả thịt nguội, bày đầy một bàn. *Sau khi chờ người phục vụ rời khỏi, Trần Mộc liền lấy một chiếc chân gà lớn từ mâm, lại múc một chén canh nấm, sau đó, đem toàn bộ đồ ăn để trên mặt đất. A Hổ “Meo meo” kêu lên một tiếng vui mừng, nhảy vào mâm đựng nguyên một con gà. Trên thân thể nho nhỏ của nó dính đầy nước từ thịt gà, còn ôm một cái cánh mà hung ác gặm. Cả cơ thể nó cũng chỉ bằng một cái đùi gà, nhìn qua vô cùng buồn cười.Lưu Chân Chân liền nhịn không được nở nụ cười, sau khi cười, lại bắt đầu lo lắng:“A Hổ sẽ không ăn tới hỏng bụng chứ ?”“Sẽ không .” Trần Mộc nghĩ nghĩ, lại đem chuyện ba tháng trước kể với mẹ, cho dù hắn không tin người khác, cũng không thể không tin chính mẹ mình. Về phần bị lộ, ghế lô này cách âm vô cùng tốt, cũng không có bất kì thiết bị theo dõi nào — Trần Mộc đã không chế tất cả không khí trong ghế lô, cũng không phát hiện động tĩnh không nên có gì. Mà thiết bị ghi âm, cũng chỉ khiến người ta nghe được những âm thanh tí tách mà thôi.
Hết chương 34