Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Chương 79: Chương 79: Dần dần hé lộ




Phương Thần nhớ lại những chuyện kiếp trước mới phát hiện, cậu không hiểu rõ cha mình!

Lúc này trong lòng cậu có chút khẩn trương, không biết có nên nói cho cha … Mình trùng sinh, hay không nói.

Phương Triệu Nhất nhìn hài đồng trong lòng ngực mình, mân môi, ánh mắt chợt lóe mà qua đau thương, nhưng không có tránh được hai mắt hắn.

“Thần Thần…” Phương Triệu Nhất thở dài một hơi trong lòng, cho dù thời gian cùng nhi tử ở chung rất ít, chẳng qua hắn vẫn hiểu được tâm tình cậu.

Phương Thần nâng đôi mắt, nhìn tròng mắt thâm thúy kia, nhẫn tâm, bộ dáng cược bất cứ giá nào, “Phụ thân, Thần Thần là từ tương lai trở về.”

Quả nhiên câu này vừa xong nói, cha của mình cũng không có lên tiếng.

“Phụ thân…” trong lòng Phương Thần lo sợ bất an, kiếp trước, cậu căn bản là không biết cái gọi là lang tộc, càng thêm không rõ ràng việc mình đã từng bị nhiếp hồn, mất đi ký ức.

“Nói cách khác,ngươi đã chết ở tương lai?” thanh âm Phương Triệu Nhất lạnh giống như băng dưới 0 độ vậy, đôi mắt gắt gao mà tập trung vào hài đồng trước mắt.

Phương Thần sửng sốt, hiển nhiên cậu thật không ngờ cha mình nghe được chuyện này lại hỏi mình sống hay chết.

“Ân.” Phương Thần cảm thấy có cái gì đó từ bên trong hai mắt của mình chảy xuống, theo khuôn mặt đến trong miệng, cảm giác ấm ấm .

Phương Triệu Nhất nhìn nước mắt trong suốt, cảm giác tim mình cũng nát rồi, hắn ôm lấy hài tử, liếm đi nước mắt trên mặt cậu, “Là ai?” Tương lai đã xảy ra chuyện gì, vì sao con trai của mình sẽ chết?!

Phương Thần không nói gì, mà Phương Triệu Nhất tiếp tục dò hỏi, “Tương lai, khi đó ta rốt cuộc ở nơi nào?”

Đứa trẻ đang khóc đột nhiên ngước mắt nhìn cha mình, “Phụ thân…” cậu không biết muốn giải thích như thế nào, vốn tưởng rằng chuyện đã qua, không thể tưởng được lại

“Thần Thần, ngươi là nhi tử của ta.” Phương Triệu Nhất gắt gao mà ôm hài đồng, như muốn đem người nhét vào ngực mình

Phương Thần kiêu ngạo mà trả lời, “Ta vẫn luôn là hài tử của phụ thân!” Đáng tiếc bởi vì cậu mới khóc xong, thanh âm không thanh thúy như lúc đầu

Phương Triệu Nhất vươn ra tay, nhẹ nhàng mà nắm bắt cằm Phương Thần, ôn nhu mà dò hỏi, “Ta rốt cuộc ở nơi nào?” Hắn nhìn phản ứng của con trai, tương lai nhất định không tốt, nếu không thì làm sao có Thần Thần hôm nay.

Phương Thần gắt gao mà cau mày, cậu không hy vọng phụ thân biết chuyện của kiếp trước, dù sao mọi thứ đều đã qua đi, nhưng cậu cũng biết, phụ thân không phải người dễ lừa, hơn nữa trong lúc nhất thời cậu cũng không biết phải bịa chuyện như thế nào

“Thần Thần, có phải phụ thân giết chết ngươi hay không?” Phương Triệu Nhất mặt không đổi sắc mà hỏi, ánh mắt kia ái muội không rõ, không biết đang suy nghĩ gì.

“Không! Không! Không phải là phụ thân!” Phương Thần nghe đến câu sau, lập tức liền phản bác, tình thương của cha với cậu, không có một người nào có thể sánh bằng.

Phương Triệu Nhất giống như đã khẳng định suy đoán của mình, “Thần Thần, lúc mới bắt đầu, ngươi đối phụ thân phòng bị vô cùng, nhất định là phụ thân đã giết ngươi.” Thanh âm của hắn dị thường trầm thấp, khiến tim Phương Thần đập loạn.

“Không phải là phụ thân! Nếu như là phụ thân, ta cam tâm tình nguyện!” Phương Thần vội vàng mà nói, nhưng bởi vì nói chuyện quá mức cấp bách ngược lại là “Khụ khụ… Khụ khụ…” Ho khan lên.

Phương Triệu Nhất vươn tay, nhẹ nhàng mà vỗ lưng cậu, “Thần Thần, ngươi rời khỏi phụ thân đi.” Hắn nói một câu làm nổ mọi thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.