Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 59: Chương 59




Tả Duy Đường hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người đứng đối diện Hàn Vũ, nói với Hàn Vũ, “Vậy em có muốn đi gặp người kia không?”

Hàn Vũ thầm kinh ngạc, vì câu này của Tả Duy Đường, cũng vì sắc mặt của người đối diện từ sau khi Tả Duy Đường xuất hiện thì trở nên rất đặc sắc.

Câu này của Tả Duy Đường, trừ thuyết minh y quen biết người muốn gặp cậu, Hàn Vũ thật sự không thể cho ra được suy đoán khác, nếu là một người xa lạ, Tả Duy Đường còn có thể có tâm tình hỏi mình muốn gặp không sao?

Nhưng sắc mặt người đàn ông đối diện rất đáng suy ngẫm, vẻ mặt vừa sợ vừa run kia là sao? Hàn Vũ sờ sờ cằm, ngó Tả Duy Đường, “Thật sự để em quyết định?”

“Ừa.” Tả Duy Đường gật đầu, trên mặt người đối diện hiện lên vẻ khó xử.

“Vậy, có thể lựa chọn không gặp không?” Hàn Vũ hỏi tiếp.

“Tùy em.” Tả Duy Đường vẫn đáp rất tùy ý, hiển nhiên không bức ép Hàn Vũ làm chuyện cậu không thích, vẻ mặt người đối diện lại biến thành lo lắng.

“A.” Hàn Vũ vỗ tay, người đối diện khẩn cấp lên tiếng, “Tiểu Đường, cậu không thể….”

“Vậy gặp thôi!” Hàn Vũ phun ra lời còn lại.

Người đàn ông đối diện sửng sốt, Hàn Vũ cùng Tả Duy Đường không hẹn mà cùng lộ ra ý cười, Tả Duy Đường đưa tay búng búng trán Hàn Vũ, “Vậy đi thôi.”

Nói xong, mang Hàn Vũ tới xe mình, người đàn ông sửng sờ tại chỗ lập tức phản ứng lại, lên tiếng gọi bọn họ, “Nè! Không phải nói đi gặp sao?”

“Anh lái xe về nhà đi, nói cho ông già, đừng chơi cái trò địa điểm thần bí, em ấy do tôi mang về, muốn gặp hay không.” Tả Duy Đường đưa lưng về phía người kia phẩy tay.

Người đàn ông bất đắc dĩ nhún vai, thấy bóng hai người đi xa, giống như nghĩ tới cái gì, run rẩy một chút, sau đó lập tức xốc lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, hai ba câu thuật lại chuyện bên này, đầu kia điện thoại truyền tới tiếng chửi giận dữ mười phần, người đàn ông đau đầu xoa mi tâm nói:

“Lão gia, người khoan hẵng mắng, người mau bảo Tiểu Địch đưa về nhà đi, Tiểu Đường đã mang theo ‘người kia’ về nhà đó!”

“Phản hết rồi!” Đầu kia nổi giận đùng đùng bạo phát một câu, cúp điện thoại.

Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu, nhét điện thoại lại vào túi, trở về xe mình.

Hàn Vũ ngồi trên ghế phó lái, nhìn chiếc xe lái sau xe Tả Duy Đường, nhưng thấy Tả Duy Đường một đường rất thoải mái, không giống như không biết đường, do vậy, trong lòng Hàn Vũ càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

“Chúng ta đang tới gặp phụ huynh nhà anh?”

“Chỉ đi gặp ông già kia thôi.” Tả Duy Đường liếc nhìn cậu, đánh tay lái, chuẩn bị quẹo.

Hàn Vũ nghe cách xưng hô không được cung kính cho lắm của Tả Duy Đường đối với cha mình, không hiểu sao cảm thấy có vẻ vui vui, đồng thời luồng khí đè nặng trong lòng cũng theo đó chậm rãi thở ra, “Sao đột nhiên ông ấy muốn gặp em? Không phải muốn đánh em chứ?”

“Ổng dám!” Tả Duy Đường nhướng mày trợn mắt.

Hàn Vũ líu lưỡi, trong lòng âm thầm kêu khổ, nhìn cái điệu không thèm kiêng kị này của Tả Duy Đường là biết trong lòng cha y, y nặng bao nhiêu, nếu không y còn có thể bừa bãi như vậy?

Mà cha Tả có bao nhiêu nặng trong lòng Tả Duy Đường, lần này y đi, phải chịu bấy nhiêu lửa đạn!

Trong xe đột nhiên lặng xuống, Hàn Vũ hơi khép mắt, trong lòng thầm do dự.

Tả Duy Đường cũng im lặng theo một lúc, mới phản ứng được Hàn Vũ không thích hợp, ngó qua, chỉ thấy đầu rủ xuống cùng nửa bên mặt, không nhìn được tâm tư, nhưng vẫn có thể nhận ra chuyển biến tâm lý của cậu.

Một tay Tả Duy Đường khống chế tay lái, một tay vươn ra phủ lên bàn tay đặt trên đùi của Hàn Vũ, mười ngón tay quấn lấy, y mới mở miệng, “Không sao, đừng quan tâm.”

Hàn Vũ ha hả hai tiếng có lệ, coi như tỏ vẻ mình nghe thấy.

Tả Duy Đường nhíu mày, hiển nhiên không vừa lòng Hàn Vũ có lệ, nhưng nhất thời lại không có biện pháp khác để Hàn Vũ lên tinh thần, xe lại chạy một lát, Tả Duy Đường thấy một điểm dừng tạm, phóng xe qua rồi dừng lại, nhìn Hàn Vũ, “Không muốn đi thì không đi, chúng ta về nhà.”

Hàn Vũ thấy Tả Duy Đường thật sự muốn vòng xe lại, lập tức đưa tay cản y, “Đều tới chỗ này rồi, còn về nhà cái gì, gặp thì gặp đi, dù sao cũng là cha nhà anh!”

Tả Duy Đường dừng tay, còn thật sự nhìn Hàn Vũ một cái, xác định mình không nhìn ra miễn cưỡng từ trong mắt cậu, mới gật gật đầu, “Vậy vui vẻ chút, đừng nghĩ loạn, mọi chuyện có tôi.”

“Ừm.” Hàn Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, miệng hàm hồ lẩm bẩm, “Này làm sao vui vẻ được, nhà anh hiện tại còn cha anh chết sống không chịu thừa nhận vấn đề tính hướng của con trai mình nha! Em đi, còn không biết có phải kiếp vật hi sinh không!”

“Em nói cái gì?” Nháy mắt động cơ khởi động, Tả Duy Đường chỉ thấy miệng Hàn Vũ động động, không nghe được tiếng.

“Không, nói anh nhanh lên, xe dẫn đường phía trước mất bóng rồi!” Hàn Vũ lắc đầu.

Tả Duy Đường cười nhạo, “Mất bóng thì mất bóng, chỗ ông già kia tôi rất quen!”

“Đúng rồi đúng rồi, vậy anh còn không nhanh lên.” Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn Tả Duy Đường đầy vẻ tùy tiện, trong lòng lặng lẽ thở một hơi, chỉ cần người đàn ông này không lâm trận phản chiến, nên tới thì tới đi, nếu còn muốn sống tiếp, cái vòng này dù sao cũng phải qua một lần!

Có đôi khi, một khi đã hạ quyết tâm rồi, cho dù là lên đoạn đầu đài, cũng có chút ý tứ không thể chờ được, chết sớm chết muộn cũng là chết, nhây nhớt mới gọi là tra tấn người.

Hàn Vũ giờ phút này còn có một loại cảm giác thế này, tốc độ xe vốn bình thường, cùng với giao thông luôn ùn tắc, hôm nay cậu lại cảm thấy đặc biệt phiền chán, thật sự là, lãng phí thời giờ cực kì!

Thật vất vả, lại tốn thêm nửa tiếng, xe Tả Duy Đường mới lái vào một khu dân cư, lính gác trước cổng ngăn xe lại, trông thấy Tả Duy Đường, trong mắt toát ra một ít kinh ngạc, nhưng không ngăn cản nữa, ra hiệu cho người gác cổng mở cửa, để bọn họ vào, lúc lính gác nhìn thoáng qua còn rất có ý tứ nhìn Hàn Vũ ngồi bên ghế phó lái hai lần.

Thấy một lính gác còn lộ ra vẻ mặt này, lúc này Hàn Vũ mới hiểu được, năm đó chuyện Tả Duy Đường come out, trong tầng lớp của bọn họ thật sự là một chuyện lớn!

Xe chậm rãi tiến vào, Hàn Vũ xuyên qua cửa kính xe đánh giá hoàn cảnh bên ngoài, còn hơn đại viện bên nhà Ngụy Quốc Thủ, nơi này không chỉ hoàn cảnh bên ngoài được chú ý bố cục và thiết kế, ngay cả phòng ngự đối ngoại đều cao hơi không chỉ một cấp bậc, xem nơi này, vậy mà còn có nhân viên xếp thành hàng đi tuần tra nữa đó!

Cuối cùng Tả Duy Đường dừng xe trước một căn nhà lớn ba tầng trông không giống nhà cửa xung quanh, người đàn ông lúc trước đã xuống xe, đứng trước xe Tả Duy Đường, chờ Tả Duy Đường và Hàn Vũ xuống xe rồi, mới nói, “Tiểu Đường, chốc nữa cậu đi vào, giọng điệu đừng căng quá! Thân thể lão gia hai năm này không được như xưa đâu!”

Tả Duy Đường như có như không đáp một tiếng, đối phương thấy y như vậy, rất đau đầu, dừng một chút, vẫn lựa chọn nói tiếp:

“Thật ra lão gia đã muốn chịu thua, cậu có nhớ đầu năm cậu gửi tới bao đồ, lần đầu lão gia cứ nói là cậu gửi tới, chết sống không muốn nhận, trả trở về. Nhưng lần sau, lúc cậu gửi lại đây, xóa tên, ông ấy lại nhận. Xóa cái tên, lão gia sẽ không biết là cậu gửi? Thật ra ông ấy chỉ muống tìm cho mình bậc thang đi xuống……”

Đối phương liên miên lải nhải nói rất nhiều, hiển nhiên là muốn trước khi Tả Duy Đường mang theo Hàn Vũ vào có thể làm dịu không khí đôi bên một phen, mà tốt nhất, có thể mượn cái này thuyết phục Tả Duy Đường một chút.

Tả Duy Đường nghe đối phương nói chuyện, lại như cười như không nhìn về phía Hàn Vũ, vốn muốn mở miệng cắt ngang lời nói dông dài của người đối diện, lại bị Hàn Vũ kéo ống tay áo cản lại.

Tả Duy Đường không muốn nghe, nhưng Hàn Vũ lại cần những tin tức lộ ra từ những lời lải nhải này, cho dù cậu biết hôm nay tới đây, cậu sẽ đối mặt không phải phương thức gặp gỡ nhẹ nhàng gì, cũng muốn tận hết khả năng đè nén xung đột có thể kích phát ra xuống mức thấp nhất.

Người đối diện nói liền hơn mười phút, một người con trai tuổi còn trẻ mới từ trong nhà đi ra, lớn tiếng ho khan vài cái, khiến mọi người chú ý mới mở miệng, “Lão gia ở bên trong.”

Người đàn ông đối diện cười cười xin lỗi, hô với cậu trai trẻ, “Tiểu Địch.”

“Anh Bằng.” Tiểu Địch cũng cười gật gật đầu, trên mặt lộ ra một ít cảm xúc đau khổ, không tiếng động nói với ba người, “Vị bên trong, cáu kỉnh lớn lắm, mau vào đi!”

Ba người rất nhanh đi vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy phòng khách to như vậy trừ một ông cụ ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng khách, không hề có người nào khác, cũng không biết cố ý bị điều đi rồi, hay là vào lúc này, mọi người không có nhà.

Ông cụ tóc hoa râm, tuổi trông có vẻ chỉ mới sáu mươi, nhưng theo Hàn Vũ suy tính, vị này thế nào cũng gần bảy mươi rồi, anh chị Tả Duy Đường đều bốn mươi hơn.

Mà hiện tại, ông cụ tinh thần khỏe khoắn này, đang ngồi trên sofa, hai tay chống lên đầu gậy chống, một đôi mắt sắc bén tinh nhuệ, nhanh chóng quét hình Hàn Vũ từ trên xuống dưới một lần, rồi dời tầm mắt, giống như liếc mắt nhiều thêm một cái sẽ bị ô nhiễm con ngươi vậy, ngược lại khiến trong lòng Hàn Vũ rất khó chịu.

Tả Duy Đường thu hết một màn này vào mắt, ánh mắt lập tức híp lại, nhưng rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, mang theo Hàn Vũ bước vào trong, trước khi đi tới chính diện Tả Khoán, còn cố ý kéo Hàn Vũ tới bên người, nhìn chằm chằm Tả Khoán gọi, “Ba!”

Tả Khoán nâng mắt lườm Tả Duy Đường, cầm gậy chống gõ hai cái, buồn bực nói, “Ờ, ngồi!”

Tả Duy Đường cũng không nể mặt, vẫn không thuận theo không buông tha đứng trước người ông, nói tiếp, “Ba, đây là Hàn Vũ, là một nửa của con.”

Một câu nói ra, bốn người trong sảnh lớn vẻ mặt khác nhau, đồng tử Tả Khoán nháy mắt co rút hai cái, giống như giận cực, ánh mắt trừng cực lớn nhìn Tả Duy Đường, hơi thở phun ra từ miệng mũi đột nhiên trở nên ồ ồ.

Hai người còn lại theo Hàn Vũ và Tả Duy Đường vào cửa thì song song hít một ngụm khí lạnh, người được gọi là Tiểu Địch hít khí lạnh xong, lập tức giống như phản ứng lại, chạy tới trước mặt Tả Khoán, vuốt vuốt ngực ông nói, “Ấy ấy, lão gia đừng tức giận, trái tim quan trọng hơn, trái tim quan trọng hơn.”

Hàn Vũ một bên thấy một màn này, có chút bối rối, cũng có chút không biết làm sao, nhưng không thể phủ nhận là, trong khoảnh khắc Tả Duy Đường nói với Tả Khoán câu đó, tim cậu rất không chịu thua kém đập hụt một nhịp, sau đó lập tức chuyển thành nhịp trống cấp tốc, trong lòng có một loại lâng lâng, giống như chim không thể khống chế được kêu to.

Nhưng hết thảy đều nguội lạnh trước sắc mặt chậm rãi biến trắng của Tả Khoán cùng với lời nói của Tiểu Địch, mặc kệ một khắc trước Tả Duy Đường nói cái gì khiến cậu cảm động, nếu một khắc này Tả Khoán xảy ra vấn đề gì, cậu và Tả Duy Đường đều là tội đồ vĩnh viện không được tha thứ!

Hàn Vũ nôn nóng muốn tiến tới, lại bị Tả Duy Đường giữa chặt, cậu khó hiểu mà vội vàng nhìn qua Tả Duy Đường vẫn lạnh nhạt như trước, trong lòng âm thầm lo lắng, đây là cha anh đó, ngày thường anh có nổi điên thế nào, cũng thôi đi, nhưng cái này liên quan tới tính mạng cha anh đó! Hàn Vũ cố hết sức muốn dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ lúc này của cậu cho Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường lại chỉ nhếch nhếch khóe miệng với cậu, ý bảo cậu đừng gấp, cứ từ từ xem!

Hàn Vũ bị ép xem hai người đối diện ông tới tôi đi nói một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy Tiểu Địch hay Tả Khoán lấy ra thuốc trợ tim gì đó, lại càng không thấy đối phương hay là anh Bằng đứng ở cửa bấm số gọi cấp cứu, nhất thời hiểu ra.

Tả Khoán trên sofa dường như cũng đã nhận ra không ổn, ngó cái bản mặt bình tĩnh như trước của Tả Duy Đường, lần này nổi giận thật, một phát đẩy Tiểu Địch vẫn phối hợp diễn trò với ông ra, đứng lên, chỉ vào mũi Tả Duy Đường mắng, “Thằng bất hiếu, mắt thấy ông già mày sắp không xong, mày còn ở đó thờ ơ.”

Thấy đối phương rống giận hùng hổ cực kì, Hàn Vũ tuy biết không nói được, nhưng vẫn ức chế không được một ít vui vẻ từ đáy lòng dâng lên, cậu không được tự nhiên sờ sờ mũi, đè ép cơn cười của mình xuống.

Trạng thái hoạt bát của Tả Khoán vừa lộ ra, Tả Duy Đường ngược lại thanh thản kéo Hàn Vũ ngồi xuống đối diện, đưa tay phẩy phẩy với Tiểu Địch và anh Bằng, ý bảo tiếp theo là thời gian gia đình.

Hai người đồng thời liếc nhìn nhau một cái, lại nhìn Tả Khoán, bất đắc dĩ cúi đầu rời khỏi phòng khách.

“Con nói ba, báo cáo kiểm tra sức khoẻ hàng năm của ba con đều có, báo cáo năm nay, tuần trước con mới lấy được, ba có muốn giả bệnh, cũng giả cho đáng tin chút, bệnh tim? Sao con không biết ba còn có bệnh tim?”

Tả Khoán đối diện vốn còn giận bừng bừng bị mấy lời của Tả Duy Đường dập tắt, trong tâm lập tức trống rỗng vài phần, đồng thời lại bị tin tức lộ ra trong đó khiến cho lâng lâng, thằng nhóc này, vậy mà còn biết nhớ thương ông.

Nhưng khi nhìn tới Hàn Vũ ngồi bên cạnh y, chút cảm giác được trấn an trong lòng lập tức biết mất tung, lời từ miệng nhả ra, lại kẹp súng vác gậy, “Xem ra ta phải tìm Mạc Phàm truy cứu trách nhiệm, ta còn cho rằng, thông tin của bệnh nhân không thể tùy tiện lộ ra.”

Tả Duy Đường thản nhiên liếc Tả Khoán một cái, không hề hé lời, Hàn Vũ bên cạnh lại càng không tiện tiếp chuyện, nhưng xem trò hài vừa nãy, khiến cảm giác khẩn trương trong lòng cậu tiêu tan không ít, nghĩ tới đây, cậu không khỏi bình tĩnh ngó ngó Tả Duy Đường — chứng động kinh này là bệnh di truyền nhà anh à?

Tả Duy Đường bất đắc dĩ lườm cậu, đưa tay nắm chặt tay Hàn Vũ, ý bảo cậu an phận chút, không thấy ông già còn đang tức giận à?

Hàn Vũ không tiếng động giật giật khóe miệng, ông ấy không có tức em, là anh đó! Nghĩ nghĩ, cậu vội nhìn thoáng qua Tả Khoán mặt mũi càng đen thui âm u, xoay mặt qua, lại không nhìn được nhướng nhướng mày — nếu anh rút tay về, ông ấy sẽ bớt giận một chút!

Tả Khoán bị hành động không để ông vào mắt của Tả Duy Đường chọc giận thiếu chút nữa ngã ngửa, nếu không phải ông còn có chút lý trí và phong độ, hiện tại ông đã nhào tới, hung hăng đập rớt hai cái tay đang nắm kia.

Hai thằng đàn ông ở cùng nhau có cái gì tốt? Tả Khoán tức giận vỗ vỗ ngực, tự nói lòng mình nếu thật tức chết, vậy thì như ý con sói con nhà ông rồi!

Ông âm thầm hòa hoãn một lát, mới thoáng đè được lửa giận xuống, buộc chính mình không nhìn hai cái tay giao nhau của đối phương, tận lực dừng tầm mắt trên mặt Tả Duy Đường, “Anh chơi đủ chưa?”

Tả Duy Đường nhấm nuốt hai lần câu nói của Tả Khoán, sau đó hỏi lại, “Ba, tới hôm nay, ba còn cảm thấy con đang chơi?”

“Không phải chơi thì là cái gì?” Tả Khoán quả quyết chém đứt thâm ý trong đó, “Lúc trước mấy chuyện bát nháo trong nhà, ta nghĩ rõ rồi, không thể lại có nữa! Hiện tại cảm phiền anh thu hết mấy chuyện loạn thất bát tao của anh lại, nên làm cái gì thì làm cái đó!”

Rốt cuộc Tả Duy Đường cũng chuyển đường nhìn từ trên người Hàn Vũ lên người Tả Khoán, nghiêm túc nhìn Tả Khoán, “Vậy ngài cảm thấy, hiện tại con nên làm gì? Quay về quân đội? Chỗ đó con muốn ra là ra, muốn về là về sao?”

Tả Khoán khựng lại, hơn nửa ngày mới ấp úng nói, “Không về quân đội thì đi giúp anh con, ta đã nói trước với nó, sẽ không làm khó dễ con nữa, con đi giúp nó, cũng tiện cho mình xây dựng thế lực, con còn trẻ, vẫn còn kịp.”

Tả Duy Đường bình tĩnh nhìn Tả Khoán một lúc lâu, đột nhiên đứng lên, kéo Hàn Vũ muốn đi.

“Ranh con, mày làm gì?” Tả Khoản không hiểu hành động này của y.

“Ba, hiện tại chúng ta không nói tới cái này, lần sau đi, lần sau lại nói, hôm nay người ba muốn gặp cũng đã gặp, lần sau đừng có chơi trò này nữa, em ấy là một nửa của con, không phải đối thủ của ba.” Tả Duy Đường đưa lưng về phía Tả Khoán, tạm ngừng bước chân, nói với giọng nặng nề.

Hàn Vũ dựa bên người y, tư nhiên cảm thấy một luồng áp suất thấp từ trên đầu Tả Duy Đường bay tới, cậu chậm rãi xê dịch vài cái, tránh bàn tay đang lôi kéo khuỷu tay mình, sau đó vươn tay ngoắc lấy ngón tay đối phương, từng chút từng chút quấn chặt ngón tay của hai người.

Tả Duy Đường hơi nghiêng mặt nhìn cậu, đón lấy khóe miệng hơi gợn lên ý cười của Hàn Vũ, không khỏi giật mình vài phần, cảm xúc bão táp đen tối dưới đáy lòng từng chút tan đi.

“Cái gì nửa với không nửa, ta không thừa nhận, nó không phải cái gì hết!” Tả Khoán tức muốn điên, gậy chống trong tay gõ xuống đất thật mạnh, khiến hai người vừa nãy đi ra đều ngóng vào cửa.

Tả Duy Đường cũng không để ý hai người họ thò đầu thò cổ, quay lại nhàn nhạt liếc Tả Khoán một cái, sau đó bước nhanh ra cửa, lúc đi ngang qua, ném một câu, “Ông già tức điên rồi, kêu bác sĩ Lý mau tới đo huyết áp cho ổng. Đừng nói với mẹ tôi tôi quay về.”

Hai người ở cửa không nói gì nhìn hai người này một đường tiêu sái tới, hiện tại lại tiêu sái kết bạn rời đi, bọn họ quay về lật cái sọt xong bảo hai người họ giải quyết tốt hậu quả à!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hai người vẫn không dám chậm trễ, một người cấp tốc chạy vào trấn an cảm xúc của lão gia, người còn lại lui tới một bên bấm số điện thoại bác sĩ Lý, dặn dò xong xuôi, nghĩ nghĩ, lại bấm một số khác.

“A lô, Duy Lẫm, Trương Bằng đây…… ừm, lão gia gặp được người rồi, chỉ là còn xảy ra chút chuyện ngoài dự kiến……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.