Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 70: Chương 70




Chống lại uy hiếp rõ ràng như vậy của Tả Duy Lẫm, Tả Duy Đường vẫn nghiêm mặt như trước, cái gì cũng không nói, cũng không động, ngay cả ánh mắt cũng không cho Hàn Vũ.

Tầm mắt chuyển tới chuyển lui giữa Tả Duy Đường và Tả Duy Lẫm nửa ngày, cuối cùng ngừng lại trên ly cà phê trước mặt mình, cậu bưng cà phê nhấp một ngụm, buông xuống, nói:

“Cà phê nhà này thật sự không ra sao! Tả đại ca không cần nhắc nhở, Tả Duy Đường không phải thứ tốt, tôi có thể hiểu càng triệt để hơn ngài, chỉ là, trong mắt tôi, y vẫn rất tốt! Hôm nay còn có việc, cám ơn Tả đại ca chiêu đãi!”

Nói xong, không để ý ngạc nhiên cùng khó hiểu trong mắt Tả Duy Lẫm, đứng lên kéo Tả Duy Đường đã cứng ngắc ngồi bên trong cùng về, trong mắt Hàn Vũ, Tả Duy Lẫm đối diện hôm nay đã hoàn toàn thua rồi, không tất yếu phải phản ứng tiếp, về phần gã muốn nói chuyện gì đó có liên quan tới Tả Duy Đường, cậu càng thích nghe chính mình Tả Duy Đường nói hơn.

Nhưng Tả Duy Đường lại trở tay kéo Hàn Vũ lại, ý bảo cậu tiếp tục ngồi xuống, Hàn Vũ khó hiểu, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của đối phương, vẫn ngồi về.

“Nghe anh ta nói xong.” Tả Duy Đường khàn giọng nói.

Tả Duy Lẫm sửng sốt, đối mặt với Tả Duy Đường cùng Hàn Vũ như vậy, gã ngược lại không biết nên nói thế nào.

Hàn Vũ dùng khóe mắt nhìn Tả Duy Đường một cái, cũng an tĩnh lại, xem rốt cuộc Tả Duy Lẫm còn muốn nói gì.

Tả Duy Lẫm nhìn hai người đối diện, giống như đã thống nhất thành hai mặt của cùng một thể, không khỏi cảm thấy lời tiếp theo của mình, cho dù có nói mê hoặc lòng người, cũng không nhất định có thể tạo thành hiệu quả như mong đợi, huống chi, ý tưởng ban đầu của gã không phải nói ra lời tiếp theo, mà là muốn mượn nội dung trong đó làm thủ đoạn cuối cùng, nhưng hiện tại……

Tả Duy Lẫm trầm mặc, bưng tách cà phê đen không còn nóng trước mặt, nhấp một ngụm, vào miệng tràn đầy đắng chát, đắng tới mức mày gã đều hiện lên một ít nếp nhăn.

Tả Duy Đường thấy đối phương không muốn mở miệng, hất hất cằm, mặt không chút thay đổi nhìn Tả Duy Lẫm tự mình nói, “Lúc anh bảy tuổi, hôm sinh nhật anh ông già mang theo hai mẹ con ra ngoài chơi một chuyến, khi trở về còn mua cho anh con chó, không tới hai ngày đã bị Tả Duy Tình nhớ thương, anh biết thật ra chị ta không xem trọng, nhưng chị ta muốn anh khổ sở……”

Tả Duy Đường hơi tạm dừng một chút, cảm xúc trong mắt thu lại toàn bộ, thẳng tắp đối diện ánh mắt Hàn Vũ, “Đồ của anh chính là đồ của anh, cho dù anh bảo vệ không được, đó cũng là của anh, không có khả năng cho người khác…… cho nên, anh bóp chết nó, anh giữ không được, cũng không thể cho người khiến anh khó chịu…… từ đó về sau, chỉ cần là có người nhìn trúng đồ của anh, anh cũng chỉ có thể dựa vào chính mình liều mạng giữ lại, giữ không được, thì dứt khoát tự tay hủy…..

Một thoáng như thế, hơn hai mươi năm qua đi, người và vật hủy trong tay anh nhiều tới mức đếm không được! Tôi nghĩ chắc là anh cả muốn đặc biệt nhấn mạnh người kia, người tên Lý Kỳ ông già sắp xếp theo tôi tới khi mười tám lại bị anh nhìn trúng, lúc đó tôi còn đang trong trường quân đội, người này căn bản giữ không được, vì muốn tốt cho người này, tự nhiên là khuyên hắn đi theo anh, tốt xấu có thể có một mảnh thiên địa cũng bị một tay tôi hủy, hiện tại đang ở đâu ấy nhỉ…….”

Ánh mắt Tả Duy Lẫm lóe sáng nhìn Tả Duy Đường, khó hiểu tự vạch trần chuyện ghê tởm của mình, tại sao y lại nói lưu loát như vậy, hơn nữa là, đây là đang nói ngay trước mặt người y để ý.

“Tả Duy Lẫm đại khái muốn nhắc nhở em, nếu có một ngày em…… anh không thể cam đoan anh sẽ không…….” Giọng Tả Duy Đường trầm thấp sắp hóa thành âm gió, Hàn Vũ bị một câu chưa nói hết này và thứ không nhìn tới được làm chết cứng tại đó, trong lòng dâng lên sóng cuộn gió rền….. cậu vô thức mở miệng thở dốc, muốn nói chuyện……

Lại bị động tác đột nhiên chuyển hướng sang Tả Duy Lẫm của Tả Duy Đường chặn lại, “Cũng là từ lần đó, anh mới nói với Tả Duy Tình gì đó, từ đó về sau chị ta thu liễm lại, hơn nữa, sau khi tôi rời nhà, ngược lại còn thân thiết với mẹ tôi. Cũng từ lần đó, anh bắt đầu đề phòng tôi khắp nơi……”

Tả Duy Lẫm nhìn Tả Duy Đường, môi khép mở vài lần, nhưng không có lời nào phun ra.

Trong lúc nhất thời, ba người trên bàn đều lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị, một lúc lâu sau, Tả Duy Đường nhìn về phía Hàn Vũ, ” Em sợ.”

Hàn Vũ sửng sốt một chút mới nhận ra câu này là câu trần thuật không phải câu nghi vấn, không khỏi bĩu môi, đột nhiên nghe chuyện này, Hàn Vũ quả thật có chút ăn không tiêu, tuy hồi nhỏ đứa trẻ nào chẳng từng giúp cái gì hoa cỏ sâu cá, nhưng tính chất lại hoàn toàn không giống với những gì Tả Duy Đường làm, y vươn tay chấm dứt sinh mệnh của động vật mình yêu thích, vết nứt tính cách lộ ra trong đó khó có thể đánh giá.

Có thể giống như Tả Duy Đường tự mình nói, chính y cũng không biết y có thể làm gì mình không, này không phải một cái nhắc nhở hay cảnh cáo, mà là một khảo nghiệm trêu chọc lòng người!

Hàn Vũ bình tĩnh suy nghĩ một câu chưa nói xong của Tả Duy Đường, lại liên tưởng dụng ý Tả Duy Lẫm nói chuyện này, trong lòng nhất thời sáng lên.

Nói lòng cậu hoàn toàn bình yên không sao cả là không có khả năng, chỉ là, trừ khiếp sợ đến khó có thể chấp nhận ban đầu, chậm rãi tiêu hóa được chuyện này.

Tính tình Tả Duy Đường không tốt, người cũng không tốt, cá tính bướng bỉnh hơn nữa còn thỉnh thoảng động kinh, bản chất ngây thơ, bây giờ còn nhiều ra một thứ, lúc cáu kỉnh tới cực điểm sẽ tùy tiện mưu hại tính mạng, hoặc là hủy tiền đồ người ta, cho dù người kia từng rất thân cận với y…….

Tất cả của tất cả đều tỏ rõ thói hư tật xấu từ trong khung của Tả Duy Đường, nhưng lại đều là do hoàn cảnh sinh trưởng của Tả Duy Đường gây ra cho y, Hàn Vũ tự nhận, có lẽ cả đời cũng không thể loại bỏ một đống tật xấu này của y, chỉ là……

“Tại sao em lại sợ?” Hàn Vũ trừng y, “Em chưa bao giờ cho rằng em sẽ là người đi trước!”

Hàn Vũ nói cực kỳ có sức nặng, cậu không sợ, chuyện gì xảy ra đều sẽ không vô duyên vô cớ, có vài chuyện, bạn biết nguồn gốc, thì bắt đầu ngăn chặn từ nguồn gốc, lo lắng và e ngại, một chút cũng không làm nên chuyện gì.

Còn nữa, cậu không tin! Có lẽ hiện tại Tả Duy Đường quả thật sẽ đôi lúc làm một ít chuyện khiến người ta giận sôi gan, nhưng, vô cớ, cậu không tin có một ngày y sẽ làm gì mình.

Tim Tả Duy Đường lỡ một nhịp, đột nhiên phản ứng lại, khóe miệng nhếch lên, từ khóe mắt liếc về phía Tả Duy Lẫm, ánh mắt lạnh lẽo.

“Lần này, đi được rồi chứ?” Hàn Vũ đứng lên, một ánh mắt cũng không thèm cho người nào đó, chỉ nhìn Tả Duy Đường nói.

Tả Duy Đường thuận thế đứng lên, hai người một trước một sau ra ngoài.

“Tiểu Đường.” Tả Duy Lẫm đột nhiên gọi.

Tả Duy Đường dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

“Cậu thắng!” Tả Duy Lẫm nói, trong giọng nói mang theo một loại không cam chịu và bất đắc dĩ, càng nhiều hơn chính là một loại phẫn hận.

Tả Duy Đường một biểu cảm cũng không có, nghe lại giống như không nghe, tiếp tục cùng Hàn Vũ ra khỏi tiệm cafe.

Trên đường về nhà, Hàn Vũ chắp hai tay, đặt dưới cằm mình, mắt chớp cũng không chớp nhìn Tả Duy Đường nghiêm túc lái xe.

Tả Duy Đường bị cậu nhìn trong lòng phiền não, liếc mắt qua cậu một cái, nói, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi!”

“Chuyện này đến đây coi như xong? Bên anh trai anh rốt cuộc tính sao?”

“Còn có thể thế nào, đường đều ở ngay trước mặt hắn, để hắn đi thôi, dù sao giáo huấn đủ rồi, về sau đừng chọc tới anh là được!” Tả Duy Đường trả lời không sao cả.

Hàn Vũ nghẹn lời, nhưng nghĩ lại thì quả thật là vậy, bất kể nói thế nào, chuyện bên phía đối phương, Tả Duy Đường cũng không thật sự phá hỏng tất cả con đường, tốt xấu vẫn có đường sống, chỉ xem hắn có đi hay không, mà một câu “Cậu thắng” cuối cùng của đối phương hẳn là không có ý tứ sinh sự nữa!

Nghĩ thông suốt, Hàn Vũ lại tiếp tục chống cằm nhìn chằm chằm Tả Duy Đường, nhưng hiện tại, trong mắt lại hiện lên toàn thú vui ác.

“Nhìn cái gì?” Tả Duy Đường bị ánh mắt như vậy nhìn, trong lòng tự dưng lại dâng lên cảm giác vô lực.

“Tả Duy Đường, từ sau khi anh come out, trước sau tổng cộng tìm mấy người rồi?” Thấy Tả Duy Đường hỏi ra tiếng, Hàn Vũ cũng liền gãi gãi cằm, hỏi ra miệng vấn đề trong lòng mình.

Tả Duy Đường cứng lại, lườm cậu, “Hỏi cái này làm gì?”

“Em tính toán cho anh, đến nay anh đã mưu hại bao nhiêu tính mạng, em có cần suy nghĩ con đường lưu vong không nha!” Hàn Vũ cười tủm tỉm nhìn y.

“Không có.” Tả Duy Đường trừng cậu một cái.

“Cái gì không có?”

“Em tưởng anh là cuồng sát nhân hả? Đương nhiên không có mưu hại ai hết!” Tả Duy Đường thấp giọng chửi thề một tiếng.

“Vậy làm sao anh buông tay? Không phải anh nói anh thích rồi sẽ không thả ra à?” Hàn Vũ hứng thú hỏi tiếp.

“……….” Tả Duy Đường giống như có chút hiểu được ý Hàn Vũ, bất đắc dĩ ngó cậu, thừa diệp chờ đèn đỏ, kéo vạt áo Hàn Vũ lại trước mặt mình, hung hăng cắn môi cậu, “Vốn không để trong lòng, không để ý, ai muốn lấy thì lấy đi!”

Hàn Vũ xoa môi bị đau, liếc Tả Duy Đường, “Là người ta chịu không nổi anh, tự mình bỏ chạy đúng không?”

“Đó cũng là người ta, em dám thì thử xem!” Tả Duy Đường không chút để ý lườm cậu, đèn đỏ chuyển xanh, có thể đi rồi!

Hàn Vũ cười mỉa hai tiếng, tiếp tục chống tay nhàm chán nhìn Tả Duy Đường, Tả Duy Đường ngó cậu một cái rồi mặc cậu.

Buổi tối hai người về tới nhà, thuận tiện rẽ vào siêu thị mua nguyên liệu bữa tối cùng cả ngày mai về, chuẩn bị làm ổ trong hang ngây ngốc cả ngày.

Buổi tối hai người cùng vào bếp làm cơm, ăn uống no đủ xong, cùng dắt tay ra phòng khách coi TV tiêu khiển, kết quả xem xem một hồi liền lăn vào nhau, trên sofa ôm nhau quấn quít.

Đêm nay Tả Duy Đường càng hấp tấp, áo cũng không cởi hết, đã muốn tuột quần Hàn Vũ, hơi thở của Hàn Vũ cũng thay đổi, vươn tay kéo áo Tả Duy Đường, bàn tay phủ lên ngực đối phương.

“Tả Duy Đường…… chậm một chút, em lại không có chạy……..” Hàn Vũ than thở, tay mình cũng không chậm lại thuận thế cũng trượt tới nửa người dưới đối phương.

Trong nửa phút hai người đều lột sạch trơn đối phương, trong thời tiết cuối tháng mười một, nhiệt độ thấp chung quanh khiến hai người không thể ứ chế nổi lên da gà, nhưng không ai để ý.

Tả Duy Đường nửa ôm lấy Hàn Vũ, cúi đầu hôn môi cậu, đợi khi hơi thở hai người quanh quẩn lấy đối phương, Tả Duy Đường từ cổ đối phương trượt tới ngực, tùy ý khiêu khích hai quả đỏ trước ngực Hàn Vũ.

Sau một hồi tình sự kịch liệt kết thúc (khỏe ghê =))))))), Tả Duy Đường nhẹ nhàng nằm trên người Hàn Vũ hòa hoãn một chút rồi mới đứng lên, rút giấy trên bàn trà, lau sạch dịch bẩn dính từ bụng Hàn Vũ lên người mình, xoay người muốn ôm Hàn Vũ.

“Em tự làm.” Hàn Vũ không vui phẩy tay đối phương, muốn đứng lên.

Tả Duy Đường đè cậu lại, “Em vừa đứng lên, thứ trong cơ thể đều chảy hết ra, dính vào sofa sàn nhà, cuối cùng vẫn là do em dọn, anh ôm em đi phòng tắm.”

Nói xong không cho Hàn Vũ cơ hội từ chối, ngồi xuống ôm lên, đi vào phòng tắm.

Tới phòng tắm rồi, Tả Duy Đường thả Hàn Vũ, mở vòi sen ra, kéo cậu đứng dưới vòi nước, nước ấm áp xối lên người cả hai, hai người cùng tắm sơ, rồi thả nước đầy bồn, cùng ngâm mình bên trong, câu được câu không bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Sáng mai ăn cháo bách hợp, đợi lát nữa trước khi ngủ nhớ nhắc em ngâm gạo.” Hàn Vũ dựa vào ngực Tả Duy Đường, nghịch nước.

“Ờ.” Tả Duy Đường đưa tay vén tóc Hàn Vũ.

“Duy Đường.”

“Ừm?”

“Không có gì, chỉ kêu một tiếng.” Hàn Vũ thoải mái ngưỡng mặt nhìn Tả Duy Đường sau lưng mình.

Tả Duy Đường cúi đầu hôn lên trán cậu, nhếch miệng cười.

Trong không khí được nước ấm cùng người yêu ôn nhu ôm lấy, ý thức Hàn Vũ chậm rãi bay vào mộng. Đợi khi nhiệt độ nước bắt đầu giảm xuống, Tả Duy Đường mới đứng lên, tiện tay khoác áo tắm.

Cầm khăn lông lớn, vớt Hàn Vũ ra khỏi bồn, lau khô nước trên người, mặc áo ngủ dày ấm cho cậu, ném tới giường lớn, lại lấy chăn bọc cậu thành kén, mới yên tâm rời đi, trước tiên vào phòng tắm xả hết nước, rửa sạch phòng tắm, lại vòng vào bếp mở tủ gạo ra, thấy vài loại gạo không giống nhau, chống cằm nhìn nửa ngày, mỗi loại đều bốc một nắm nhỏ trộn với nhau, ném vào bồn nước ngâm.

(mai ăn chửi nè =))))

Cuối cùng trở lại phòng ngủ nhìn khuôn mặt đã ngủ vô cùng yên tĩnh và bình thản, nhẹ nhàng xốc chăn lên, chui vào, nhẹ nhàng chậm chạp kéo Hàn Vũ tới bên cạnh mình, đưa tay khoác lên thắt lưng nhỏ của cậu, nhếch khóe miệng đi ngủ.

Hôm sau trong phòng bếp, Hàn Vũ giận dữ gầm lên mở đầu một ngày mới, “Tả Duy Đường, anh xem anh làm chuyện tốt gì? Vậy mà lại trộn hạt bo bo với gạo, cái này ăn sẽ tăng hàn khí anh không biết hả?”

“……..” Tả Duy Đường ngồi trên sofa phòng ngoài nghiêm mặt — tại sao y phải biết chuyện này?

Những ngày không bị quấy nhiễu trở nên yên bình, nhưng có đôi khi, yên bình lâu dễ trở nên không thú vị, cho nên, nhân loại vì tránh loại cảm giác không thú vị này, tìm các loại lý do tăng thêm lạc thú cuộc sống, giao cho mỗi một ngày không đặc thù một ý nghĩa đặc thù, sau đó, cả đám chúc mừng.

Ví dụ như, Trung thu cùng Tết Âm lịch của TQ, lại ví dụ như, lễ Giáng Sinh của phương Tây!

Một tuần trước Giáng Sinh, Hàn Vũ nhận thấy ba con trong phòng ngủ hưng phấn dị thường mà giật nảy mình, trừ bỏ nghi ngờ mùa xuân còn chưa tới, Hàn Vũ vẫn không thể hiểu nổi cảm xúc hưng phấn của ba người này từ đâu ra, thẳng tới hôm nay bị chặn trong phòng ngủ.

“Tiểu Ngũ!” An Húc Dương bày tư thế, ngồi trên “ghế bành” cao cao tại thượng xếp từ bốn cái ghế dựa, rất có khí thế phẩy tay bảo Kỳ Lân và Nguyên Lãng tách ra đứng sau anh ta.

Hàn Vũ giật giật khóe miệng, bản mặt chất phác nhìn mấy tên trong phòng muốn làm cái quái gì.

“Lại làm sao?” Hàn Vũ hỏi, đồng thời đỡ tráng, “Lão đại, anh xuống trước đi, nhìn rất khó coi, dọa người!”

An Húc Dương bị lời này nghẹn, không khỏi nhìn hai “đàn em” bên cạnh, “Thật?”

Hai người không khỏi lui ra sau nửa bước, xoạt xoạt gật đầu.

“…….” An Húc Dương khựng một lát, đột nhiên nhảy xuống ghế, “Được, tụi bay không sớm nói với anh, còn để cho anh làm! Đều chờ xem anh xấu mặt đúng không, chán sống hết rồi?”

Kỳ Lân Nguyên Lãng linh hoạt lách mình, trốn sau lưng Hàn Vũ, đồng loạt hô, “Nói chính sự, nói chính sự, đừng ầm ĩ!”

An Húc Dương đè một bụng không vui, trừng hai người phía sau Hàn Vũ một cái, ngẫm lại gần đầy Hàn Vũ thật sự rất bận, quả thật nên nói chính sự trước.

“Tiểu Ngũ, anh nói cậu nghe, cái đó, không phải sắp Giáng Sinh à? Ba người bọn anh nghĩ, hai kì sinh nhật trước, cậu cũng không nói với bọn anh, lần này nói thế nào cũng phải tụ tập náo nhiệt một chút chứ! Anh biết hôm đó bên Tả đại ca khẳng định đã sắp xếp, bọn anh cũng không chiếm hết toàn bộ thời gian của cậu, trước sinh nhật cậu một ngày, cả đám cùng nhau tụ tập, coi như mừng sinh nhật cho cậu!”

“Sinh nhật tôi?” Hàn Vũ kinh ngạc kêu lên, “Ngày nào vậy?”

“……..” Ba người trầm mặc một chút, cùng hô lên, “Hai sáu tháng mười hai a! Sau Giáng Sinh một ngày!”

“À……” Hàn Vũ vô thức há to miệng, à một tiếng, đột nhiên nhớ ra, trên CMND của thân thể này hình như viết ngày sinh là hai sáu tháng mười hai!

Mà cậu đời trước, sinh vào lúc nghỉ hè, đi học chưa từng có cơ hội mừng sinh nhật với bạn bè, sau khi đi làm, ngay cả bạn bè tri kỉ cũng không có, ngày đó trừ bỏ cha mẹ sẽ gọi điện cho cậu, không hề khác gì với ngày thường!

Cho nên, đó giờ cậu đã sớm không có cái quan niệm mừng sinh nhật này!

Vả lại, cậu với Tả Duy Đường sống chung gần một năm, cũng không cảm thấy Tả Duy Đường sẽ tình cảm nhớ một ngày này, cho nên, hôm nay bị ba tên cùng phòng đột nhiên nhắc nhở mới có thể kinh ngạc như vậy, kinh ngạc xong, đột nhiên ý thức được, ba tên này nói trước sinh nhật tụ tập, đó không phải là —- ngay Giáng Sinh!

Nghĩ tới ngày đó, Hàn Vũ không khỏi nheo mắt nhìn ba tên kia.

Ba người bị ánh mắt Hàn Vũ liếc một cái, không khỏi ngoan ngoãn đứng thẳng người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một bộ bé con ngoan nhu thuận yên tĩnh.

“Được rồi, muốn chơi thì cứ nói, dù sao hôm đó cũng không có việc gì!” Hàn Vũ bị bộ dạng ba người chọc cho vừa tức vừa buồn cười, tuy biết thật ra ba người vẫn muốn thật tâm thật lòng mừng sinh nhật cho mình, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha cho họ.

Ba người cười hì hì vài cái, gãi đầu nhìn cậu, “Vậy…….. Hôm Giáng Sinh nghe bọn tôi sắp xếp?”

“Ừm, được!”

“Vậy…… Cậu nói với anh Tả một tiếng, cùng tới đi!”

Hàn Vũ gật đầu, mặc dù trong mắt cậu, Giáng Sinh đối với cậu và Tả Duy Đường đều không có ý nghĩa quá lớn, nhưng nếu muốn chơi, cùng nhau chơi cũng như nhau, hơn nữa mấy ngày nay quả thật sống có hơi thiếu thốn.

Buổi tối tranh thủ khoản trống giờ tự học, Hàn Vũ gọi điện cho Tả Duy Đường, nói trước một tiếng.

“Hôm Giáng Sinh em đi chơi với bạn cùng phòng, nói là mừng sinh nhật cho em, anh tới không?”

“Sinh nhật, không phải hôm hai sáu à?” Tả Duy Đường hỏi lại.

“Ặc…….” Hàn Vũ hơi chột dạ, Tả Duy Đường vậy mà thật sự nhớ sinh nhật mình nha, chỉ là cậu lại không biết sinh nhật của Tả Duy Đường, “Nói là chúc mừng trước, thật sự chỉ là vừa vặn tới Giáng Sinh, tìm cái cớ ra ngoài chơi thôi, anh đi không?”

“Đi đâu?” Tả Duy Đường hỏi.

“Còn chưa biết, bọn lão đại nói bọn họ sắp xếp.”

“Được rồi, đến lúc đó anh kêu bọn Khởi Tử nữa, đã một thời gian không gặp ba nhóc cùng phòng dở hơi của em rồi, cùng nhau thả lỏng một phen đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.