Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 72: Chương 72




Nick thấy phản ứng của đám người này, không khỏi mừng rỡ cười ha ha, “Quán này chính là của tôi, mấy người các vị rất quen mắt đấy……”

Nick lướt qua đám Kỳ Lân một cái, chậm rãi phun một ngụm khói, “Thường tới chơi cũng không biết chủ quán là ai, không nên nha!”

Đám người Kỳ Lân thật đúng là bị một màn này làm cho ngây ngốc, tuy bọn họ thường tới chơi, nhưng cũng là chuyện hai bên ra bạc ra hàng, lại không mua chịu cũng không kiếm chuyện, hơn nữa từ lúc Tiểu Ngũ mân mê các tiệm dược thiện kia, số lần mấy người bọn họ tới liền giảm rất nhiều, không có việc gì đều chạy qua bên Tiểu Ngũ.

Tuy tiệm là của Tiểu Ngũ, nhưng mặc kệ thế nào cũng có tâm sức của bọn họ bên trong, đây là nhảy tới nhảy lui, còn có một loại hương vị nhìn xem thành tích và mồ hôi của mình.

Cũng bởi vậy, mấy tháng gần đây, bọn họ tới đây càng ít, ai mà chú ý ông chủ một chốn vui chơi là ai chứ!

Nhưng thế trận hôm nay xem thế nào thì đáng ghét thế đó, đừng có ném cả kế hoạch hôm nay xuống nước nha! Ba người Kỳ Lân do dự nhìn thoáng qua nhau, đều thấy được lo lắng cùng tự trách trong mắt đối phương.

Nick một bên ngược lại cũng thấy vẻ mặt của ba người, cười phẩy tay với bọn họ, “Được rồi, làm ông chủ, còn có thể đuổi chuyện làm ăn ra ngoài à, mặc kệ mấy người có biết tôi không, nhưng tốt xấu gì đều là khách quen, lại là bạn của anh bạn nhỏ của Tả thiếu bọn tôi, đêm nay giảm giá 20% cho mấy người, chơi cho đã đi!”

Nói xong ánh mắt bay qua bên Tả Duy Đường, sau đó lại chuyển sang người Hàn Vũ đứng bên cạnh Tả Duy Đường, nhìn cách hai người ăn mặc, trong mắt quét qua một tia khó hiểu, sau đó như cười như không nhìn Tả Duy Đường một cái, đút tay vào túi đi vào gian phòng thủ tinh tận cuối tầng hai.

Một đám người bị Nick nhảy ra làm cho có chút chả hiểu ra sao, khó hiểu cậu ta nói một đống chẳng lẽ chỉ là mời chào làm ăn buôn bán cho mình, còn chiết khấu cho bọn họ?

Ngược lại nhân viên phục vụ dẫn đường vẫn luôn im lặng đứng một bên mở miệng, “Thật ra ông chủ rất tốt, trừ có đôi khi tương đối xằng bậy, dưới đa số tình huống, vẫn rất thích kết bạn bè, cũng rất trượng nghĩa.”

Mọi người nhìn cậu phục vụ, không hẹn mà cùng nhún vai tỏ vẻ không thèm để ý, tiếp tục dẫn đường nào!

Mọi người vào phòng riêng, mới hoàn toàn loại bỏ đủ thứ mặt nạ hoặc đứng đắn hoặc ngoan ngoãn, trong đó Quý Ly hừng hực nhất, nâng chân nhỏ dài của mình nhỏ lên sofa, “Đến đến, mở bài, hôm nay chụy đây nhất định đồ sát bốn phương!”

Hàn Vũ nhìn nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay, áo len cao cổ màu trắng thêm chân váy, khoác một cái áo màu đỏ, thêm một đôi giày cao gót nho nhỏ, cả người thục nữ, nhưng xem động tác vừa vào cửa của cô, nghe lời cô vừa mở miệng……

Trong một đống người này, cô nhỏ tuổi nhất, còn tự xưng chị…… Đây là tự biết tình yêu vô vọng, ngay cả ngụy trang cũng không thèm ngụy trang nữa? Hàn Vũ bất đắc dĩ nghĩ, nhìn cô nhóc tuy ra vẻ hơn hở, nhưng ánh mắt căn bản không dám bay về phía An Húc Dương và Hàn Dĩnh bên kia.

Cậu ra một ánh mắt cho đám Kỳ Lân Ngô Khởi, một đống người cũng vô cùng có mắt phối hợp lời Quý Ly, dọn cái bàn, bảo phục vụ mang bộ mạt chược tới, thuận tiện cho bia đồ uống gì đó lên đánh trước mấy ván rồi nói.

Đợi phục vụ đưa đồ uống và một ít điểm tâm lên xong, cả đám đều tự bưng đồ uống bưng đồ ăn, thản nhiên tìm bạn bắt đầu chơi.

Hàn Vũ bên này kết đôi với Tả Duy Đường, chạy tới đám Tần Miểu bên kia đấu địa chủ, Tả Duy Đường kêu người kê ghế dựa lớn, chính mình ngồi bên trong, để Hàn Vũ ngồi bên cạnh mình, cùng ba người khác chơi bài.

Hàn Vũ thường thường ở một bên muốn khoe khoang bản thân, chỉ đạo thế này thế kia cho Tả Duy Đường một phen, bình thường chỉ đạo xong, xác định ván đó thua không còn mảnh vụn.

Hàn Vũ buồn bực nghĩ, lúc một mình mình lên mạng chơi với người ta, rất có tiêu chuẩn, sao tới đây rồi lại thành cặn bã vậy!

Cuối cùng, vẫn là trong ánh mắt chờ mong Hàn Vũ tiếp tục chỉ Tả Duy Đường của ba người khác, bỏ chạy trước, tuy Tả Duy Đường hiện tại mặc kệ mình làm càn, ngay cả thua mấy ván cũng không nói gì, nhưng nếu thật sự thua ác quá, về nhà nhất định không hay ho.

Hàn Vũ chuồn đi mất, lại chạy tới bên Quý Ly lắc lư, thấy cô nhóc hôm nay đúng là mở vận may phát tài, từ lúc mở bàn tới giờ, căn bản cô hồ (tới, ăn bài?) nhiều nhất, Hàn Vũ không khỏi quăng mấy ánh mắt cho đám Kỳ Lân — chúng anh em đều không tệ nha, săn sóc cô nhóc như vậy, thả nước (nhường) thả rất có tiêu chuẩn nha.

Ai ngờ, mấy người kia đều mặt mày đau khổ nhìn Hàn Vũ một cái — ai thả nước, con nhóc này hôm nay vận khí tốt lắm!

Chẳng lẽ thật sự là đen tình đỏ bạc? Hàn Vũ buồn bực, cũng không nhắc tới, bình tĩnh không biến sắc tiêu sái bay đi, lại vòng về thêm rượu thêm nước cho đám Tả Duy Đường, rồi tự mình mò tới trước máy chọn nhạc.

Bên này liên tiếp lật vài tờ, còn chưa tìm ra một bài cậu biết hát, phục vụ lại gõ cửa tiến vào, đưa một đống đồ ăn và rượu xa hoa vào, còn đẩy một cái bánh kem ba tầng cắm nến vào, đồng thời lấy ra hộp nhỏ vô cùng tinh xảo, nói là quà quán tặng.

Hàn Vũ kiểm nhận từng cái, cám ơn nhân viên phục vụ.

Mọi người đang tự chơi một bên thấy vậy, cũng ném hết đồ chơi trong tay, vây lại đây, tất cả đều nhìn Hàn Vũ cười ha ha.

Hàn Vũ dưới ngọn đèn vàng trong phòng nhìn lướt qua một vòng, trên mặt mọi người vây quanh mình đều tràn đầy ý cười, ý cười nhiệt tình bất giác cuốn hút Hàn Vũ, khiến cậu cũng mỉm cười dựa vào trong lòng Tả Duy Đường đứng sau.

Kỳ Lân nhảy qua một bên, mở dàn loa, chọn nhạc đệm hát mừng sinh nhật, một đám ông chú ba mươi lẫn với mấy nhóc tì hai mươi, cùng hát Happy Birthday với đủ loại sai nhịp hoang đường, một khúc xong, lại ồn ào đòi Hàn Vũ cầu nguyện trước mặt mọi người, Hàn Vũ bị ép, làm bộ làm tịch ước mấy cái nguyện vọng hòa bình thế giới, chọc cho một đám khinh bỉ nhìn cậu.

Nháo ầm ĩ nháo tới nến muốn tắt, mới để Hàn Vũ thổi nến.

Nến vừa tắt, cũng không vội ăn bánh kem, mọi người đều lấy ra quà mình chuẩn bị, đưa cho Hàn Vũ, trong đó trừ mấy tên cùng phòng và Quý Ly Hàn Dĩnh đều là tốn tâm tư chọn lựa quà tặng thể hiện tâm ý ra, mấy người bạn của Tả Duy Đường bên kia, gồm cả Khởi Tử trong đó, đều cho bao lì xì.

Tuy số tiền đều rất xuất lực, nhưng vẫn khiến Hàn Vũ không còn gì để nói, đồng thời lại cảm thấy vô cùng thực dụng, ca ngợi một phen, bảo bọn họ về sao cứ chiếu theo mà làm

Sau khi mọi người tặng quà xong, chỉ còn lại Tả Duy Đường không lấy đồ ra, xem chừng, dường như cũng không có vẻ là chuẩn bị cái gì, Hàn Vũ ngược lại không cảm thấy gì, người đàn ông này đều là của mình, còn cần quà gì! Cho nên đối với Tả Duy Đường đêm nay không biểu hiện bất luận cái gì, cũng không để ý, nhét hết mấy hộp quà vào trong túi mình mang theo, lại xếp mấy bao lì xì chung với nhau.

Đám người còn lại cũng hiểu đại khái là tình thú nào đó giữa đôi tình nhân nhỏ người ta, đều xoạt xoạt nhảy đi, chuẩn bị tiếp tục làm loạn, ngược lại Hàn Dĩnh vẫn ngoan ngoãn rúc bên cạnh An Húc Dương lại lộ vẻ kinh ngạc nhắc nhở một tiếng, “Tả thiết còn chưa tặng quà mà! Có phải là đặc biệt quý báu không, lấy ra cho mọi người mở mang kiến thức đi!”

Lời này vừa chấm dứt, đám người vốn đang ầm ĩ đều tắt tiếng trong nháy mắt, đồng loạt liếc Hàn Dĩnh một cái, Hàn Dĩnh bị nhìn không khỏi co rúm lại, thật cẩn thận nhìn An Húc Dương hỏi, “Em nói sai cái gì rồi sao?”

An Húc Dương xấu hổ gãi gãi ót, nhìn Hàn Dĩnh, há miệng muốn nói với cô không có gì, nhưng lại không mở miệng được. Thật ra anh ta cũng không nói được, theo lý thuyết, Hàn Dĩnh hình như cũng không nói bậy cái gì, nhưng không biết tại sao, anh ta cũng giống mọi người, trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy Hàn Dĩnh không nên hỏi như vậy.

Bất kể nói thế nào, đây là chuyện giữa chồng chồng Hàn Vũ và Tả Duy Đường người ta, hình như không nên hỏi trong trường hợp này, nếu thật là Tả Duy Đường quên chuẩn bị, cô hỏi vậy khẳng định không ổn, nếu không phải, thì rõ ràng đó là tiết mục giữa chồng chồng người ta, hỏi ra ngược lại hơi có ý dò xét chuyện riêng tư.

Nhưng nghĩ lại, chính mình cũng không nói với Hàn Dĩnh Hàn Vũ thích nam, giữa cậu và Tả Duy Đường giống như mình cùng cô vậy, trong tình huống không biết chuyện, hỏi vậy, hình như thật sự chỉ là cử chỉ vô tâm, suy nghĩ nửa ngày, An Húc Dương chỉ có thể xấu hổ pha trò, nói cô ta không sai, mọi người tiếp tục chơi.

Nhưng Tả Duy Đường lên tiếng, “Cô muốn biết tôi tặng gì?”

Tả Duy Đường nhìn Hàn Dĩnh, ánh mắt rất bình tĩnh, không có gì mất hứng, cũng không có cao hứng.

Hàn Dĩnh e lệ rụt lui ra sau An Húc Dương, “Không tiện thì thôi.”

Ngữ khí kia, giống như đột nhiên ý thức được có lẽ Tả Duy Đường căn bản không có chuẩn bị quà, bị cô ta vạch trần, hiện tại cô ta ý thức được, cảm thấy mình đâm vào cái sọt.

Hàn Vũ khó hiểu nhưng chán ghét liếc Hàn Dĩnh mọt cái, từ đầu cậu đã không có thiện cảm gì với cô nàng này, nhưng không tới mức chán ghét hay gì khác, nhưng hiện tại, thấy bộ dạng này của cô ta, nhất là trước mặt Tả Duy Đường đùa nghịch tâm kế vụng về và bộ dạng muốn tính kế Tả Duy Đường, khiến cậu cực kì đáng ghét.

Nhưng ngại hôm nay mọi người đều ở, nhìn lão đại giống như rất để bụng cô ta, không tiện phát tác mà thôi!

Tả Duy Đường ngược lại đối với hành vi của Hàn Dĩnh tỏ vẻ không sao cả, nhếch khóe miệng như cười như không lướt qua cô ả một cái, nâng cổ Hàn Vũ, trước mặt mọi người kéo đến bên người mình hôn nồng nhiệt.

Một nụ hôn này, một đám bạn bè vây quanh lập tức giống như bị châm pháo, toàn bộ vỗ bàn hưng phấn ồn ào gào rú quái dị, trong đó giọng Ngô Khởi và Quý Ly là hùng hồn nhất.

Hàn Vũ bị hôn choáng váng, đồng thời khóe mắt còn không quên liếc Hàn Dĩnh một cái.

Lại chỉ thấy cô nàng treo lên vẻ mặt kinh ngạc thậm chí là kinh hoảng hoàn mỹ, mà An Húc Dương thấy cô ta như vậy, lập tức nói rõ mọi chuyện một lần.

Nụ hôn chấm dứt, lúc lại muốn xem vẻ mặt Hàn Dĩnh, thì đã đổi thành bộ dạng thấu hiểu và thông cảm.

“Tiếp theo còn muốn tặng cái gì, có cần báo cáo cho cô không?” Tả Duy Đường trào phúng nhìn thoáng qua Hàn Dĩnh, hoàn toàn không thèm nhìn cái vẻ thấu hiểu và thông cảm khó hiểu cô ta thể hiện ra ngoài.

Sắc mặt Hàn Dĩnh cứng đờ, có chút không nhịn được, há mồm muốn nói, Tả Duy Đường căn bản không phản ứng, ôm vai Hàn Vũ đi qua một bên, cầm một đống đồ ăn trên bàn, hai người qua một góc ngồi ăn.

Vẻ mặt Hàn Dĩnh lập tức ủ dột, An Húc Dương bên cạnh trái phải an ủi, mặc dù hơi cảm thấy anh Tả rất không nể mặt bà xã mình, nhưng chung quy trách người ta không nổi, dù sao tính cách Tả đại ca, anh ta cũng ít nhiều nghe Hàn Vũ kể, ngược lại cảm thấy, y không trực tiếp đi tới tát Hàn Dĩnh đã là nể tình.

Cho nên, tuy biết lúc này trong lòng Hàn Dĩnh mất hứng, nhưng cũng chỉ có thể do anh ta an ủi Hàn Dĩnh, chỉ hy vọng cô ngàn vạn lần đừng cáu kỉnh ngay chỗ này, nếu không mặt mũi anh ta đều không có!

Mà Tả Duy Đường làm ổ một góc lại ngọt ngấy cùng Hàn Vũ anh một ngụm em một ngụm chia đồ ăn, cho dù Tần Miểu bọn họ vỗ bàn kêu gào muốn Tả Duy Đường lại đi ra đấu một trận, Tả Duy Đường cũng phẩy tay bảo bọn họ tự chơi.

Hàn Vũ nửa dựa vào người Tả Duy Đường, nhìn Quý Ly cũng rời cuộc chiến bên bàn mạt chược, đang dính ở máy chọn bài hát chọn nhạc, ngoài việc ăn đồ ăn Tả Duy Đường thường thường đút tới, bắt đầu cùng Tả Duy Đường nói cuyện phiếm.

“Anh không vừa mắt cô gái kia?” Hàn Vũ dùng ánh mắt chỉ chỉ Hàn Dĩnh.

“Không có không vừa mắt hay không, thấy nhiều rồi, nhảy nhót diễn hề mà thôi! Sao An Húc Dương lại cáp vào nhỏ này, cậu ta không phải đàn ông của Quý Ly à?” Tả Duy Đường nhét một muỗng đồ ăn vào miệng Hàn Vũ.

“Khụ khụ…….” Hàn Vũ mãnh liệt ho khan vài tiếng, thấy Quý Ly bên kia giống như nghe được, quay đầu nhìn Tả Duy Đường một cái, lại tiếp tục làm như không có gì xoay người sang chỗ khác chọn bài hát.

“Anh từ chỗ nào cho ra kết luận này?” Hàn Vũ lườm y.

“Nhìn ra.” Tả Duy Đường trầm ngâm một chút, trả lời khẳng định.

Hàn Vũ không nói gì, một lúc lâu sau mới nói, ” Về sau đừng nhắc cái này trước mặt Quý Ly nữa, chuyện giữa cô nàng kia và lão đại vẫn còn khó nói, thấy rõ rồi lại nói, em cũng không cảm thấy cô ta thật tình.”

“Chẳng qua người này thật đúng là khiến người chán ghét!” Hàn Vũ nghĩ tới một màn lúc trước Hàn Dĩnh làm, không khỏi bỏ thêm một câu.

Tả Duy Đường tán đồng gật đầu, bên kia Quý Ly đã chọn xong mấy bài muốn hát, kêu gọi Hàn Vũ và Tả Duy Đường đến hát, Hàn Vũ đi đến nhìn lướt qua, thật đúng là không có mấy bài cậu biết hát, không khỏi lắc đầu, bảo Quý Ly tự hát là được, cậu làm khán giả.

Tả Duy Đường cũng đi tới đảo qua một cái, kéo tới cuối mục lục, cũng không có mấy bài biết hát, ngược lại nhìn nhìn Hàn Vũ ngồi trên sofa, hỏi cậu, “Em biết hát bài nào, hát cho anh một khúc đi!”

Hàn Vũ buồn bực nhìn y, hôm nay không phải sinh nhật cậu hở? Người này biết đòi hỏi thật đó, sao không phải y hát, còn yêu cầu cậu tới hát?

Chỉ là cùng Tả Duy Đường nhìn nhau một cái, lại cảm thấy hơi khó có thể từ chối yêu cầu, liền đi tới bên người y, hơi ngửa mặt nhìn y, “Vậy lúc sinh nhật anh cũng hát cho em một bài?”

“Em nhớ ra sinh nhật anh rồi nói!” Tả Duy Đường như có như không nhún vai.

“!” Này thật đúng là tử huyệt của Hàn Vũ, cậu đúng là không để ý cái này, trong lòng không khỏi càng trống rỗng vài phần, cũng không thể không biết xấu hổ từ chối yêu cầu của Tả Duy Đường, ngồi xuống máy chọn nhạc, lật vài cái, không tìm được bài cậu có thể hát trọn vẹn, đành phải lọc lại một lần mấy bài mình biết hát, cuối cùng nghĩ tới một bài, dùng pinyin tìm ra bài hát.

Quý Ly thò đầu qua nhìn tên bài hát, không khỏi rú lên một tiếng, kêu gọi mọi người đang chơi đùa lại đây nghe!

Một đám người tò mò vây tới trước sofa, nhìn màn hình thay đổi liên tục trên sân khấu, lại nhìn nhìn Hàn Vũ ngồi trước máy chọn nhạc, đột nhiên mang theo ánh mắt hiểu rõ chuyển chuyển giữa cậu và Tả Duy Đường.

Khiến cho Hàn Vũ vốn chuẩn bị khiêm tốn hừ hừ hai tiếng rồi bỏ càng ngại mở miệng, đợi khi bài hát vang lên, cậu còn nghĩ muốn từ bỏ.

Ngược lại Tả Duy Đường đứng dậy ngồi xuống bên người cậu, vươn tay cùng cậu mười ngón giao nhau, cùng nhìn chằm chằm tên bài hát trên màn hình máy tính trước mặt – Điều lãng mạn nhất.

Khi nhạc đệm vang lên, Hàn Vũ quay đầu không được tự nhiên nhìn Tả Duy Đường một cái, ý là nói, chuyện mất mặt như vậy, hay là thôi đi. Chỉ là Tả Duy Đường một ánh nhìn cũng không đáp lại cậu, nhìn chằm chằm màn ảnh, đợi bên trên hiện lên phụ đề, liền dùng tay chọt cậu, thúc giục cậu hát.

“Dựa vào lưng nhau ngồi trên thảm……” Hàn Vũ ngậm âm trong miệng, mơ hồ lầm bầm theo nhạc, Tả Duy Đường bất mãn, nhéo nhéo lưng đối phương.

Hàn Vũ tức giận trừng lại, mọi người bên dưới chờ nghe hát lập tức bất mãn, “Tui nói hai người nha, chuyên nghiệp chút đi! Liếc mắt đưa tình cũng tìm chỗ không người ấy, được không? Nếu đã chuẩn bị hát, tốt xấu cũng cho chút đạo đức nghề nghiệp coi! Lầm bầm như muỗi kêu, thật đúng là chỉ hát cho thủ lĩnh nghe ha!”

“Đúng đó đúng đó……. hát ra tiếng coi, cho tụi tui dính chút hơi, về nhà lại tìm được vợ tốt!”

Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn mọi người trên sofa xem xiếc khỉ, lại nhìn nhìn Tả Duy Đường, vẫn là cái dạng không để ý bao nhiêu người nhìn, chỉ nghiêm túc chờ Hàn Vũ hát, trong lòng thả lỏng vài phần, ngược lại không còn quá mất tự nhiên, giọng chậm rãi lớn lên.

“Cám ơn anh dẫn em tìm được thiên đường, cho dù dùng cả đời mới có thể hoàn thành, chỉ cần em nói anh đều nhớ rõ không quên, điều lãng mạn nhất em có thể nghĩ tới, chính là cùng anh chậm rãi già đi…….”

(vì bài gốc là ca sĩ nữ hát, nên mới để xưng hô này luôn)

Hát hát, Hàn Vũ ngẩn ngơ cảm thấy rất nhiều chuyện Tả Duy Đường làm vì mình, ca khúc hiện tại hoàn toàn có thể dùng để miêu tả tiếng lòng của cậu.

Tuy ca khúc rất cũ, ca từ cũng rất thẳng, không có các loại kiểu cách thanh niên hiện tại yêu thích, nhưng đợi khi Hàn Vũ chân chính hát lên, giọng nam trong trẻo quanh quẩn trong phòng, mọi người phía dưới cũng chậm rãi không ồn ào nữa, trong phòng riêng trang trí đủ dạng đủ kiểu hiện đại, bởi vì một khúc ca cũ mà phảng phất như cùng trở về một loại thời gian yên tĩnh.

Đợi khi một khúc hát xong, phía dưới mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Hàn Vũ vừa đỏ mặt cười đáp lại mọi người, vừa kéo Tả Duy Đường về là trong góc, nhẹ giọng oán giận, lần này dọa người quá rồi.

Cũng không nghĩ tới, Tả Duy Đường cúi đầu xuống bên tai Hàn Vũ, nhẹ nhàng liếm vành tai đối phương một cái, nhỏ giọng nói, “Đây là bài hay nhất anh từng nghe!”

Hàn Vũ híp mắt nhìn y, sau đó nói, “Anh dám nói không dễ nghe sao?”

Hai người bên này anh ngọt em ngấy, bên kia một vòng tranh cướp micro mới bắt đầu, mọi người ném thứ mình đang chơi, đột nhiên đều cảm thấy hứng thú với micro, thay phiên chọn bài muốn lên mở giọng hát.

Lúc bài hát tới khúc cao trào nhất, cửa phòng đột nhiên bị đá mở, một thanh niên xinh đẹp lỗ mãng xông vào, bộ dạng hai lăm hai sáu, trông rất đẹp mắt, cho dù trong phòng tối mờ cùng màu sắc rực rỡ cũng có thể nhìn ra bề ngoài không tồi, chỉ là hình như uống không ít rượu, thất tha thất thểu đi cũng không vững, đám Hàn Vũ đều nghĩ hẳn là đi nhầm phòng, đang muốn hỏi một chút, thanh niên đột nhiên kêu la.

“Tả Duy Đường, anh ở đâu? Tả Duy Đường! Anh ra đây!” Thanh niên cao giọng la lên, đồng thời cũng loạng choạng đi vào trong.

Hàn Vũ ngẩn người, khó hiểu nhìn Tả Duy Đường bên cạnh, lại phát hiện Tả Duy Đường cũng khó hiểu nhìn tên nhóc đang đi vào, giống như đang nhớ lại đây là vị nào!

Hàn Vũ vừa thấy y như vậy là biết, không phải quý nhân hay quên, mà là người này không quan trọng, căn bản chưa đi vào bộ nhớ của Tả Duy Đường, nhưng chung quy nhằm vào Tả Duy Đường mà tới, không tiện ngó lơ, vì thế chọt chọt y, ý bảo y nhanh giải quyết, chẳng lẽ là bạn làm ăn gì đó hay là bạn cũ nhiều năm trước.

Tả Duy Đường cũng cảm thấy đêm nay cứ hết chuyện này tới chuyện kia, vốn đang rất hăng hái cũng tiêu tan gần hết, vì thế đứng dậy đi tới trước mặt thanh niên xinh đẹp kia, căn bản không cho sắc mặt hòa nhã, trực tiếp xách cổ áo người ta hỏi, “Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”

Ánh mắt thanh niên mờ mịt nhìn thoáng qua Tả Duy Đường, đưa tay muốn sờ mặt y, bị Tả Duy Đường không khách khí đập rớt, đang chuẩn bị bảo Ngô Khởi ra ngoài gọi người tha tên say này đi, lại thêm một bóng người hoang mang rối loạn chạy vào, kéo thanh niên say kêu lên, “Mạc Mạc, không phải đã bảo cậu đừng tới đây sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.