Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 83: Chương 83




Nghe Quý Ly đứt quãng thuật lại, Hàn Vũ nửa dựa vào người Tả Duy Đường, xoa cằm trầm mặc thật lâu.

Chiếu theo lời của Quý Ly, hôm nay cô và An Húc Dương đang hẹn hò, vừa vặn đụng mặt Hàn Dĩnh, Hàn Dĩnh thấy hai người thân mật với nhau, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lập tức chặn đường của bọn họ, e dè mà phẫn nộ chỉ trích Quý Ly chen chân vào tình cảm của người ta, làm kẻ thứ ba.

Cô ta vừa nói xong, lập tức dẫn tới một đám người xem, đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Quý Ly, Quý Ly còn chưa nói gì, An Húc Dương lập tức không vui, cô ta lớn tiếng, anh ta càng lớn tiếng hơn cô ta, trực tiếp tuyên bố bọn họ đã chia tay từ năm ngoái, sau đã nói chỉ làm bạn, sao hôm nay lại giở thủ đoạn xấu xa này.

An Húc Dương không chừa lại chút tình cảm và thể diện, khiến Hàn Dĩnh không thể xuống được đài, lập tức thay đổi nét mắt, mặt mày đau thương ôm bụng mình, kéo lấy Quý Ly, ai oán khóc lóc kể lể mình có con của An Húc Dương, xin Quý Ly đừng làm loại chuyện này.

Lời này vừa ra, An Húc Dương và Quý Ly sửng sốt tại chỗ, quần chúng vây xem xung quanh thấy tình cảnh một màn tiếp một màn càng xúc động y như phim truyền hình, lập tức càng thêm kích động, người vây càng ngày càng nhiều, Quý Ly thấy không hay, lập tức trở tay giữ chặt Hàn Dĩnh, chuẩn bị tới nơi im tĩnh nói tỉ mỉ.

Chỉ là, không biết tại sao, cô ta đột nhiên kích động lên, khăng khăng từ chối, hai nắm tay dằn co, cô ta ngã xuống đất. Dưới thân lập tức chảy máu không ngừng, sau đó chính là dưới tình huống loạn thành một đống mấy người theo xe cứu thương tới bệnh viện này.

Qua chẩn đoán biết cô ta thật sự có thai, không nhiều không ít vừa vặn hơn ba tháng một chút, nhưng với tình huống lúc đó, bị ngã một cú, thai nhi đã không giữ được, phải lật tức lấy ra, nếu không có thể là một xác hai mạng.

Sau đó là thông báo cho người nhà của Hàn Dĩnh, ký tên phẫu thuật, Hàn Dĩnh vào phòng phẫu thuật, An Húc Dương bị ba người anh họ của Hàn Dĩnh đè lại đánh một trận, An Húc Dương từ lúc Hàn Dĩnh chảy máu bị nâng lên xe cứu thương đã không thích hợp, mặt xám trắng, lúc bị ba người đánh, cũng không rên một tiếng, càng không trở tay đánh lại.

Hiện tại, Hàn Dĩnh đi vào hơn một tiếng, nếu không có gì bất ngờ, đợi lát nữa hẳn có thể đi ra.

“Đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?” Suy nghĩ thật lâu, hình ảnh Hàn Dĩnh và Khâu Minh vài lần dang díu đột nhiên xuất hiện trong đầu Hàn Vũ, thật tự nhiên, Hàn Vũ hỏi ra câu này.

Mấy người đều sửng sốt, từ lúc nghe nói Hàn Dĩnh mang thai hơn ba gần bốn tháng, mấy người gần như đều nghĩ tới thời gian trước sau Giáng Sinh lúc An Húc Dương và Hàn Dĩnh còn chưa chấm dứt, về sau hai người chia tay, nhưng mầm móng đã đâm chồi phát triển, cho nên mới có cục diện hôm nay.

Nhưng hiện tại, nghe Hàn Vũ hỏi, dường như tình huống có vài chỗ khôgn thích hợp.

Bọn họ đều chờ mong lại khó hiểu nhìn về phía Hàn Vũ.

“Tôi đang khá nghi ngờ…..” Hàn Vũ nhìn một vòng chung quanh, “Nếu đứa bé là của lão đại, hơn nữa đã lớn như thế, tại sao tới hôm nay mới nói, mặc kệ là giữ hay phá, không phải nên sớm nói với lão đại à? Mà cô ta vẫn không nói, xem ra giống như muốn giữ đứa bé lại. Nếu vậy thì sau đó lão đại và cô tư chấm dứt quan hệ, nếu cô ta tìm về muốn tái hợp, thế nào cũng phải đề cập tới đứa nhỏ trong bụng mình chứ, nhưng cô ta lại không nói gì, mãi tới hôm nay…….”

Đám Kỳ Lân nghe vậy, sắc mặt không khỏi đều kinh hoàng, nghe Hàn Vũ phân tích rõ ràng, tình huống dường như thật sự có chỗ kì lạ, Hàn Dĩnh này rốt cuộc nghĩ thế nào? Đứa bé kia thật sự là của lão đại?

“Nguy rồi!” Hàn Vũ đột nhiên nhỏ giọng kêu lên, “Hiện tại lấy đứa bé ra, mặc kệ có phải không, chỉ cần Hàn Dĩnh sống chết bảo nó là của lão đại, đứa bé nhất định là của lão đại!”

Nếu đứa bé còn, bọn họ chỉ cần có nghi ngờ, còn có thể dùng các loại thủ đoạn buộc Hàn Dĩnh đồng ý chọc ối, xem đứa bé rốt cuộc có phải của An Húc Dương không, hiện tại Hàn Dĩnh vào lâu thế rồi, đứa nhỏ sớm đã hóa thành một bãi máu loãng.

Còn nữa, với tình hình hiện tại, bọn họ căn bản không có khả năng thuyết phục người nhà Hàn Dĩnh giữ máu đứa bé lại để làm xét nghiệm ADN.

Nếu không được sự đồng ý của người mẹ, bọn họ càng không thể thuyết phục bác sĩ mổ chính bên trong giúp bọn họ trộm giữ lại máu để đối chiếu ADN, dù sao bác sĩ cũng có quy tắc của chính họ, không thân cũng chẳng quen, không có khả năng làm thế.

Người ở đây, trừ Tả Duy Đường, sắc mặt đều thay đổi, lập tức đồng thanh hỏi, “Vậy làm sao giờ?”

Hàn Vũ mặt khổ qua, hiện tại Hàn Dĩnh đã vào lâu vậy rồi, đứa bé hẳn đã sớm thành máu loãng, đợi Hàn Dĩnh đi ra, một vài thứ bên trong đa trở thành rác ý tế bị xử lý, càng không có cách nào nữa.

Suy nghĩ sâu xa nửa ngày, Hàn Vũ tạm thời chỉ có thể nghĩ tới hướng đột phá từ An Húc Dương, “Lão đại nói thế nào? Đứa bé có phải của anh ta không, chẳng lẽ anh ta không biết gì hết? Năm ngoái anh ta quen Hàn Dĩnh trước sau không tới một tháng, nhanh vậy mà đã…..”

Kết quả Hàn Vũ vừa hỏi ra, vẻ mặt mấy người nhất thời đều trở nên vô cùng vi diệu.

Hàn Vũ lập tức nhìn ra có trá, lập tức truy vấn, “Rốt cuộc là sao?”

“Hôm mừng sinh nhật cho cậu, không phải mọi người đều uống rượu à? Là anh Ngô Khởi mang bọn tôi tới khách sạn đặt phòng, Quý Ly và Hàn Dĩnh một phòng, những người khác đều hai người một phòng, lão đại vào một anh trai khác cùng chung một gian, nhưng anh trai kia lúc sau không ở đó, được bạn anh ta đón đi, nên lão đại một mình một phòng, sau đó….. Sáng hôm sau lúc mọi người dậy, thấy Hàn Dĩnh đi từ gian phòng đó ra……”

“Vậy sáng hôm đó phản ứng của lão đại thế nào?” Hàn Vũ nhíu mày hỏi.

“Lão đại….. Hình như không có phản ứng gì, ngược lại có vẻ rất nghi ngờ, chỉ là, chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng giữa bọn họ, bọn tôi cũng đâu thể không biết xấu hổ mà hỏi.” Kỳ Lân gãi gãi đầu nói.

Nguyên Lãng thò đầu ra hướng phòng phẫu thuật nhìn An Húc Dương một cái, bổ sung, “Nhưng cậu xem bộ dạng hôm nay của lão đại, tám chín phần là tin lời Hàn Dĩnh, nghĩ cô ta thật sự mang thai con mình.”

“Sau đó dưới tình huống hỗn loạn ban nãy, hình như lúc cùng Quý Ly lôi kéo, lão đại bảo vệ Quý Ly một phen, sau đó cô ta bị đẩy ra hay thế nào đó, tóm lại hiện tại bản thân lão đại cũng không nói rõ được, nhưng có vẻ, hình như đang chuẩn bị tự mình chống đỡ hết mọi chuyện.”

Nghe Kỳ Lân và Nguyên Lãng lần lượt kể lại, Hàn Vũ buồn phiền xoa xoa trán, xem tình huống này, ngay cả chính đương sự cũng mơ mơ màng màng, uống rượu vào, rốt cuộc có rượu say loạn tính hay không, có lẽ chính An Húc Dương cũng không rõ. Hơn nữa tình huống hiện tại, chỉ cần Hàn Dĩnh được đẩy ra từ phòng phẫu thuật rồi, hết thảy đều do Hàn Dĩnh quyết định.

Bên bọn họ còn chưa bàn được cái gì, đèn phòng phẫu thuật bên kia đã tắt, bác sĩ mang theo y tá đi ra, lập tức bị người nhà Hàn Dĩnh chặn lại.

Bác sĩ ôn hòa nói Hàn Dĩnh không có nguy hiểm tính mạng gì, chỉ là đứa bé quả thật không giữ được sau cú ngã đó, vì an toàn cho người mẹ cũng chỉ có thể lựa chọn lấy ra, đồng thời mơ hồ ám chỉ cha mẹ Hàn Dĩnh, về sau Hàn Dĩnh mang thai có thể sẽ tương đối khó khăn, nhưng điều dưỡng cho tốt, vẫn có hi vọng, đối với đứa bé, hy vọng bọn họ nén bi thương.

Tiếng bác sĩ vừa dứt, mấy ông anh bên kia lại kéo cổ áo An Húc Dương chuẩn bị động thủ, đám Hàn Vũ cũng không nói tiếp được, vội vàng chạy tới ngăn cản bọn họ.

Mặc kệ chân tướng phía sau thế nào, ít nhất xem tình huống hiện tại thật sự là An Húc Dương khiến Hàn Dĩnh ra tình trạng này, cho nên, đám Hàn Vũ cũng chỉ có thể ở bên khuyên bảo, những chuyện khác không thể làm nhiều, cũng không dám làm.

Đợi Hàn Dĩnh được đẩy về phòng bệnh, mọi người lại theo sau cất bước tới phòng bệnh xem xem, thuốc mê của Hàn Dĩnh còn chưa tan hết, người còn đang ngủ say, đám Hàn Vũ cũng chỉ theo sau cha mẹ Hàn Dĩnh, nhìn hai cái, đã bị y tá lấy lý do nhiều người quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi đuổi ra.

Sau khi ra, Hàn Vũ thấy cha mẹ và mấy anh họ của cô ta vẫn không ra ngoài, lập tức kéo Tả Duy Đường chạy tới trước phòng phẫu thuật, ngăn cản mấy y tá ra cuối cùng, nghe ngóng được tên bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ta, cười tiễn bước y tá kia.

“Em chuẩn bị làm gì?” Tả Duy Đường giữ chặt Hàn Vũ đang muốn hùng hổ chạy đi.

“Tìm bác sĩ hỏi tình huống! Thuận tiện xem xem có biện pháp nào để bác sĩ giúp chúng ta không.” Hàn Vũ trả lời, cậu muốn nhờ bác sĩ lấy vài thứ cho mình, thuận tiện đứng ra làm chứng vào thời điểm cần thiết, mấy thứ kia quả thật là vật lưu trữ thuộc về cuộc phẫu thuật này.

“Em cảm thấy em có thể hỏi ra cái gì? Bọn họ cũng đang cầm bát kiếm cơm, nếu không có lựa chọn tốt hơn, bọn họ không có khả năng vì một vài thứ trước mắt mà đánh mất bát cơm của mình.” Một vài chuyện, không có sự đồng ý của Hàn Dĩnh, bác sĩ mà tùy tiện làm, sẽ trái với quy định, thậm chí là pháp luật.

Hàn Vũ khựng lại, “Là sao?”

Tả Duy Đường nhéo nhéo vành tai và hai má Hàn Vũ, “Đứa bé kia tám chín phần không phải của An Húc Dương, nhưng tới tình hình hiện giờ, không thể không nói, cô gái kia đã lên kế hoạch hết cả rồi, cho dù không có chuyện hôm nay, cô ta cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy đứa bé ra!”

“Cái gì?” Hàn Vũ tự cảm thấy mình hơi không theo kịp suy nghĩ của Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường ôm vai Hàn Vũ, ra khỏi bệnh viện, đến vườn hoa nhỏ trước bệnh viện tìm chỗ ngồi xuống, sau đó mới phân tích cho cậu.

“Đứa bé kia, tám chín phần là của thằng nhóc họ Khâu.” Tả Duy Đường nhìn ánh mắt khó hiểu của Hàn Vũ, thản nhiên nói, “Đêm đó không phải em với anh đều nhìn ra à? Hôm đêm 30, cái cô Hàn Dĩnh ở trên đường dang díu với thằng nhóc nhà họ Khâu.

Hàn Dĩnh này kéo lâu như vậy không phá thai, lại không nói với An Húc Dương đứa nhỏ này là của cậu ta, hiển nhiên chứng tỏ trong lúc đó cô ta đang mưu đồ chuyện càng quan trọng hơn, nếu không bằng vào tâm kế của cô ta, sao có thể để mình rơi vào tình huống này. Cô ta hoàn toàn có thể dùng đứa nhỏ trong bụng chèn ép An Húc Dương, như vậy không phải càng dễ khiến An Húc Dương nhận con hơn tình huống hiện tại à?

Nếu, cô ta không làm vậy, hiện tại lại ra tình huống này, nói lên rằng, lúc trước cô ta càng kỳ vọng nương đứa bé này mà lên trời. Nhưng thằng nhóc nhà họ Khâu hiển nhiên chán cô ta, cô ta hiển nhiên cũng không có bao nhiêu nắm chắc mình có thể thành công hay không, cho nên, cô ta chỉ có thể vừa lấy đứa bé ra đánh cược, vừa vội vàng tìm cho mình người dự bị, nếu đứa bé quá lớn, không thể bỏ, nếu bỏ đứa bé rồi lại có ảnh hưởng xấu khác….. Tất cả của tất cả, khiến cô ta phải tìm bạn trai dự bị cho mình, An Húc Dương chính là kẻ dự bị cô ta sớm chuẩn bị tốt cho mình.”

(tức là tìm An Húc Dương làm thằng đổ vỏ ấy =)))

“Chỉ tiếc, cuối cùng kẻ dự bị không thể bị cô ta nắm chặt, mà bên Khâu gia lại dồn cô ta vào chỗ chết, nếu không thì cô ta cũng không đánh cược một trận thế này.” Tả Duy Đường kết luận.

Hàn Vũ nghe xong thấy hơi hoảng, vô thức hỏi lại, “Sao anh nghĩ ra?”

“Nhìn thấy nhiều rồi.” Tả Duy Đường nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Cũng là Hàn Dĩnh này không nhìn rõ. Nhà họ Khâu tuy không phải thế gia ở thủ đô, nhưng tốt xấu gì tới thệ hệ cha cậu ta, đã coi như phạm vi thế lực mới mọc lên, mặc kệ là để củng cố địa vị trước mắt, hay là trèo thêm một bước lên trên, cũng không thể để đứa con trai duy nhất cưới cô gái này, mặc kệ cô ta dùng thủ đoạn gì cũng vậy! Trừ phi chính cô ta không muốn lăn lộn*, nếu không, vĩnh viễn không có khả năng đạt được hy vọng xa vời kia.”

(chỗ này là 混, chắc là muốn nói trừ khi con nhỏ này từ bỏ vụ này)

Nghe Tả Duy Đường nói thế, Hàn Vũ biết cho dù chuyện không hoàn toàn là vậy, nhưng hẳn sẽ không kém quá nhiều, vì thế, cậu chỉ trầm mặc, đã tới nước này, hình như có xem thế nào, An Húc Dương đều chỉ có thể nhận con, hiện tại anh ta có thể làm, dường như cũng chỉ chờ Hàn Dĩnh và người nhà cô ta mở miệng đòi bồi thường, sau đó tận lực thỏa mãn.

“…… Cũng không hỏng bét tới vậy! Đứa bé bên trong có phải của An Húc Dương hay không rất dễ làm rõ!”

Hàn Vũ nghe, trong lòng lướt qua đủ loại suy nghĩ, cuối cùng phủ định biện pháp thứ nhất, tìm Khâu Minh hỏi vấn đề này, trước tiên không nói tới bọn họ căn bản không quen, cho dù tùy tùy tiện tiện tìm tới, Khâu Minh kia có lẽ cũng sẽ không phản ứng mình.

Thứ hai, cho dù hắn ta có phản ứng mình, nhưng nếu có thể ép Hàn Dĩnh tới mức này, chứng tỏ Khâu Minh coi như đã ác tâm, đối mặt chuyện này, khẳng định chỉ biết phủi sạch bản thân.

Dù sao, theo cách nói của Tả Duy Đường, Khâu Minh này nếu có thể ác tâm đá văng Hàn Dĩnh, có thể nghĩ, hắn hoặc là gia tộc của hắn, đều ước gì hắn cắt đứt sạch sẽ với Hàn Dĩnh và đứa bé trong bụng Hàn Dĩnh, nếu để bọn họ biết Hàn Dĩnh xoay người dính líu tới An Húc Dương, nói không chừng còn có thể trợ giúp phía sau một phen, chỉ cầu hoàn toàn đẩy sạch Hàn Dĩnh lên người An Húc Dương mới tốt.

Nếu như vậy….. Hàn Vũ nghĩ nghĩ, quyết định dùng biện pháp đi tìm Mạc Phàm, “Đại sư huynh thật sự có thể giúp chuyện này? Có làm phiền đến anh ấy không?”

“Em coi thường anh ta rồi.” Tả Duy Đường cười cọ hai má Hàn Vũ, “Anh ta chưa bao giờ là người tốt, sao có thể bị liên lụy, anh thấy anh ta ước chi em tìm đến hỗ trợ, như vậy mới khiến anh thiếu anh ta nhân tình!”

“Tại sao lại là anh?” Hàn Vũ liếc y, rất bất mãn.

“Bởi vì anh càng có giá trị hơn em.” Tả Duy Đường bật cười, dùng trán cọ cọ trán Hàn Vũ, kéo cậu đứng lên, “Được rồi, đi vào dặn một câu, bảo An Húc Dương đừng ngu ngốc nghe người khác nói cái gì, cậu ta liền đồng ý cái đó, nếu không không chờ Mạc Phàm ra tay hỗ trợ, cậu ta đã bán mình rồi!”

Hàn Vũ bị câu so sánh liên quan tới giá trị của Tả Duy Đường làm nghẹn, nhưng nghe tới đoạn y nhắc nhở phía sau cũng bất chấp cãi cọ với y, vừa lôi kéo y vừa gọi điện thoại, lầm bầm thì thầm tới trước cửa phòng bệnh Hàn Dĩnh mới kể rõ ràng chuyện lần này cho Mạc Phàm, thuận tiện hỏi y có thể giúp hay không.

Mạc Phàm một hơi đồng ý, cười nói với Hàn Vũ, “Giúp thì có thể giúp, chỉ Tiểu Ngũ à, em báo đáp đại sư huynh giúp em làm mấy cái này sao đây, em phải biết rằng, nếu là giúp em, đó là tình nghĩa sư huynh đệ, là đạo nghĩ nên làm*, nhưng đây là giúp bạn em, cách một tầng rồi!”

(*gốc 义无反顾 = nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa thì không được chùn bước)

Hàn Vũ khựng lại, lúc này mới sâu sắc cảm thấy đại sư huynh này của cậu thật sự giống y như hình tượng thường xuyên bị sư phụ treo lên miệng mắng, “tinh ranh y như khỉ”, sư huynh đệ mà còn tính rõ ràng như vậy!

“Vậy đại sư huynh muốn em báo đáp thế nào?” Hàn Vũ quanh co hỏi, cậu tự cảm thấy mình không có gì có thể giúp đỡ vị sư huynh này của mình.

“Ừm….. Em đưa điện thoại cho Tả Duy Đường, tính sổ lên người cậu ta là được rồi!” Mạc Phàm thoải mái nói.

“……” Hàn Vũ tức cười giơ điện thoại, thật sự là….. Tả Duy Đường nói trúng bóc rồi.

Chờ Mạc Phàm rốt cuộc đạt được một giao dịch hài lòng từ Tả Duy Đường, ném cho Hàn Vũ một tiếng chờ, rồi cúp điện thoại.

Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn Tả Duy Đường, “Coi như thành công rồi?”

“Ừ, chờ đi, chắc là phải hai ba ngày.”

Nói xong, hai người chạy tới trước phòng bệnh của Hàn Dĩnh, bọn họ lặng lẽ kéo An Húc Dương ra, phân tích từ đầu tới cuối cho anh ta nghe một lần, rốt cuộc ánh mắt An Húc Dương mới dần dần khôi phục ánh sáng từ phân tích của Hàn Vũ, cho tới cuối cùng, anh ta nhìn Hàn Vũ không kiềm chế được hỏi, “Thật sự? Đại sư huynh cậu thật sự đồng ý giúp anh? Đứa bé kia…..”

Hàn Vũ gật đầu, “Đứa bé kia hẳn là không phải của anh, cho nên, anh ngàn vạn lần đừng có tự nhận trước, cho dù cuối cùng điều tra ra đúng…. là của anh, tới lúc đó chúng ta lại nói! Hơn nữa, chuyện hôm nay cũng không rõ ràng, tình huống lúc đó hỗn loạn như vậy, không nhất định cô ta thật sự bị hai người đẩy như đã tưởng. Căn cứ theo tâm kế của Hàn Dĩnh….. Chuyện hôm nay có lẽ…..”

Có lẽ cái gì, Hàn Vũ thấy cha mẹ và anh họ Hàn Dĩnh đi ra khỏi phòng bệnh, lập tức thông minh khép miệng, chỉ trừng mắt nhìn An Húc Dương.

An Húc Dương thoáng bình ổn tâm tình, nhìn trái nhìn phải, phát hiện Nguyên Lãng Kỳ Lân thậm chí Quý Ly đều vây quanh người mình, cầm lòng không đậu, anh ta vươn tay kéo Quý Ly qua, chuyện này hôm nay mặc kệ thật giả đúng sai, nếu thật sự phải nói, thật ra anh chỉ có lỗi với một mình Quý Ly…..

Kết quả anh ta vừa làm động tác này, anh họ nhã nhặn xúc động bên kia lại nổi trận lôi đình chạy tới, vung tới một đấm, muốn đánh lên mặt An Húc Dương, vừa vung nắm đấm, vừa kêu gào, “Thằng chó, em tao còn nằm trong kia, vậy mà mày…..”

Kết quả còn chưa nói hết, nắm tay vung tới đã bị An Húc Dương ngăn chặn, cái vị không biết là anh họ nội hay họ ngoại này bị anh ta chặn lại hơi sửng người, giống như không hiểu cái người giây trước còn tùy ý cho mình đánh chửi, tại sao giây sao lại dám cản nắm đấm của mình.

“Anh đủ chưa! Chính anh cũng biết em anh còn nằm bên trong, vậy anh vừa đánh vừa hét như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?” An Húc Dương gầm lên với gã.

Thanh niên nhã nhặn bị quát một cái, nhất thời á khẩu không trả lời được, không biết nên đáp thế nào.

Mà hai vợ chồng vốn vẫn sắm vai cha mẹ tốt thấy bộ dạng này của An Húc Dương, sắc mặt đột nhiên xấu xí.

Hàn Vũ đứng một bên xem, không khỏi cười lạnh, vốn thấy hai người thế kia, còn tưởng là tương đối hiểu đạo lý, nhưng thật ra điều đó đều thành lập trên cơ sở An Húc Dương chịu đánh chịu mắng còn không đánh lại mắng lại, chỉ khi An Húc Dương biểu hiện như thế, mới khiến bọn họ vẫn kiên định đứng ở vị trí con gái mình là người bị hại, đồng thời cảm thấy An Húc Dương là “đầu sỏ gây tội” nhưng ít nhất còn biết nhận lỗi.

Nhưng hiện tại, An Húc Dương bỗng nhiên xử sự khí phách lên, trong mắt bọn họ cũng không phải đàn ông khí khái gì, cho dù anh ta nói có lý, lại không có gì quá đáng hay vũ nhục gì trong lời nói, nhưng chỉ bằng động tác dám phản kháng của anh, đã khiến cặp phụ huynh này không thoải mái trong lòng.

Hàn Vũ nhìn thấu, Tả Duy Đường tự nhiên cũng thấy được, y kéo Hàn Vũ đến bên cạnh mình, ra hiệu bằng mắt cho Nguyên Lãng.

Nguyên Lãng lập tức hiểu ý, tiến đến tách thanh niên nhã nhặn và An Húc Dương ra, cũng khôn khéo đến trước mặt hai người kia giải thích ý kiến bên bọn họ một chút, nói là ý kiến còn không bằng nói là đang tận lực kéo dài thời gian, để chờ Hàn Dĩnh tỉnh lại, xem quan điểm của Hàn Dĩnh đối với sự việc lần này thế nào.

Sau đó, An Húc Dương có thể chấp nhận, nhất định dốc sức đền bù, sẽ không thật sự để một cô gái gánh vác khốn khó này, đương nhiên, tiền đề lớn nhất chính là…… Đứa bé thật sự của An Húc Dương.

Chẳng qua, việc này hiện tại không thể nói trắng ra với hai vị phụ huynh này, chỉ có thể hàm hồ trong lời nói, chỉ hy vọng cặp cha mẹ này có chút đầu óc, đừng bị dăm ba câu của con gái lừa bịp, cũng đừng bị tình trạng thê thảm của con gái nhất thời che mờ mắt.

Được Nguyên Lãng khôn khéo khuyên bảo một hồi, đôi bên coi như tạm thời đạt được trạng thái hài hòa nhất định, lại cùng nhau trông bệnh tới tối, Hàn Dĩnh vẫn chưa tỉnh, Tả Duy Đường và Hàn Vũ cùng với Kỳ Lân Nguyên Lãng đều phải về, An Húc Dương tự biết mình hiện tại “thiếp thân không rõ”*, tự nhiên không thể đi, Quý Ly cũng đủ bướng bỉnh, sống chết muốn theo bên cạnh anh ta.

(*thân phận không chính đáng, rõ ràng)

Hàn Vũ thấy vậy, trêu chọc một câu, “Sợ ông xã em bị cướp mất à?”

Không nghĩ tới Quý Ly lại nghiêm túc gật đầu, “Em chờ đã nhiều năm mới chờ được, tự nhiên phải sợ rồi! Dù sao em không đi đâu, anh Ngũ phải đau lòng Nhị Nữu nhà anh, nhớ kĩ sáng mai mang đồ ăn sáng cho em và Húc Dương là được rồi!”

Mọi người nghe một câu vui nói giống như vui đùa của Quý Ly khiến trong lòng đều hơi cảm thán, tới lúc nhìn lại An Húc Dương, trên mặt anh ta trừ một ít khó chịu và một ít căm giận với vị nào đó nằm bên trong, còn lại đều là tràn đầy cảm xúc dịu dàng dành cho Quý Ly, mấy người Hàn Vũ thấy đều nổi da gà đầy người, các tướng này, khuôn mặt này, tạo hình này của An Húc Dương, thật sự không thích hợp với cái gọi là con người sắt đá tình cảm dịu dàng.

Liên tiếp hai ngày sau đó, mấy người cùng phòng đều thay phiên tới bệnh viện đưa cơm cho Quý Ly và An Húc Dương, Hàn Vũ còn đỡ, ít ít nhiều nhiều có chút khoan dung, mỗi khi tới trừ đồ ăn chính mình làm riêng cho An Húc Dương và Quý Ly, còn nhớ mang cho Hàn Dĩnh và người nhà cô ta vài cái bánh bột ngô mua ở trước cửa bệnh viện.

Mà Kỳ Lân và Nguyên Lãng lại không tốt bụng như vậy, mỗi lần mang đồ ăn tới đều chỉ có phần vừa đủ cho Quý Ly và An Húc Dương, nhiều hơn một chút cũng không có.

Chạng vạng vài ngày sau rốt cuộc Hàn Dĩnh hoàn toàn tỉnh lại, kết quả vừa nhìn thấy cha mẹ anh mình và “tên phụ bạc” An Húc Dương, cảm xúc kích động lại ngất đi.

An Húc Dương và Quý Ly đứng bên ngoài một đám bác sĩ rối ren và người nhà Hàn Dĩnh lo âu vạn phần, giống như quần chúng, tay nắm tay, im lặng mà nhìn, nếu không phải lúc trước được Hàn Vũ nhắc nhở, có lẽ anh ta cũng sẽ là một trong trong đám ngốc này, An Húc Dương gắt gao nắm chặt tay Quý Ly tự giễu nghĩ vậy.

Hàn Dĩnh ra vẻ “ốm yếu mong manh”, vô hình trung càng tăng thêm tâm lý mâu thuẫn của người nhà Hàn Dĩnh đối với An Húc Dương, đồng thời, càng thêm nhận định An Húc Dương “phụ bạc”.

Không thể không nói, sức mạnh của người không biết gì vĩnh viễn hùnh mạnh, kết quả trong vòng một tiếng sau khi Hàn Dĩnh vào bệnh viện đến lúc cô ta tỉnh dậy rồi lại ngất xỉu, hình tượng tra nam phụ bạc của An Húc Dương đã lan truyền giữa bệnh nhân và y tá khắp cả lầu, thậm chí Quý Ly là bị làm tiểu tam hay chủ động đi làm tiểu tam đã bị đồn đoán ra tới mấy phiên bản.

Sau khi dư luận nghiêng về một phía không biết là cố ý hay là vô tình bị tạo dựng lên hoàn toàn định hình, cảm xúc của Hàn Dĩnh mới coi như tốt lên, cũng đạt thành nhận thức chung với người nhà mình, bằng lòng gặp mặt An Húc Dương, mọi người “công bằng” nói chuyện về sau phải làm thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.