Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 67: Chương 67: Lựa chọn




“Ba biết anh ta làm gì không?” Tả Duy Đường nhìn thẳng mắt Tả Khoán mà hỏi.

Tả Khoán theo bản năng ngó qua Hàn Vũ, trước khi Tả Duy Đường lấy ra giấy chứng nhận quyền sở hữu viết tên hai người, ông thật sự không cảm thấy Tả Duy Lẫm làm chuyện gì quá đáng, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kia, lại thấy loại tình trạng chuyện gì Tả Duy Đường cũng không kiêng dè Hàn Vũ, ông thật sự không thể nói ra câu “Có gì to tát đâu.”

Bàn tay Tả Khoán vuốt ve đầu gậy chống, trầm ngâm thật lâu, mới yên lặng nhìn Tả Duy Đường, “Dù sao hai đứa cũng là anh em.”

Tả Duy Đường thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn Hàn Vũ, trong mắt lướt qua một chút cảm xúc dịu dàng, “Cho nên con không làm triệt để, nếu hiện tại anh ta thu tay lại, sẽ không có chuyện gì hết.”

Tả Khoán cứng lại, không tiếp lời nổi.

Tả Duy Đường im lặng ngồi trên sofa, tay vô thức vân vê tay Hàn Vũ đặt bên người, một lúc lâu sau, y mới tiếp tục mở miệng, tiếng nói thong thả mà rõ ràng, “Ba, nhiều năm qua vẫn đau khổ dây dưa không phải con, tất cả những chuyện mẹ con làm, thật sự đều là lỗi của bà?”

“Từ lúc con rời nhà đi, con đã không cảm thấy con thiếu cái gì nữa, mặc kệ mẹ con từng làm gì, con có thể giúp trả lại đều đã trả lại, vài thứ còn lại là của con, con muốn cho thì cho. Không muốn cho thì ai cũng không miễn cưỡng được. Mà lúc này, tay Tả Duy Lẫm thật sự duỗi ra quá dài, con không trực tiếp chặt tay, ngài nên biết, đó là con đã chừa lại cho anh ta rồi.”

“Hiện tại, chỉ cần chính anh ta có thể dứt ra được, vậy mọi chuyện đều xem như không có, ba tới khuyên con, còn không bằng đi khuyên anh ta, vị trí lên tới đỉnh thì tới đỉnh rồi, tích lũy ba đời, có thể ngồi lên vị trí đó đã tính là không tồi, dù sao, nhà chúng ta vốn cũng không có xuất thân vững chắc! Thay vì liều với những thứ nhìn không thấy, còn không bằng chừa lại một chút cho cháu trai. Ba, có đôi khi, người không có khả năng nắm hết mọi thứ trong tay, vẫn phải lựa chọn, giống như ba, giống như con…….”

Tả Khoán cần lựa chọn giữa quyền thế gia tộc và tình thân cha con, y lại cần lựa chọn giữa tự tại tùy ý và trói buộc danh lợi, mà y, đã sớm chọn được đáp án của mình, nhưng cha cùng anh y lại cứ không thuận theo không buông tha như trước.

Tả Duy Đường lấy ra nhẫn nại khó có được, nói một đoạn thật dài, nói xong không hé răng nữa, ngồi trên sofa không vui không lo nhìn Tả Khoán.

Y đã nói đủ rõ ràng, việc y có thể làm là không lùi bước.

Nhưng y đã để lại đường lui cho Tả Duy Lẫm, nếu đợi tới khi y kéo lưới cuối cùng, Tả Duy Lẫm vẫn không chịu lui ra sau một bước, vậy không trách được y!

Tả Khoán nghe xong, môi mím chặt, nửa ngày không nghẹn được một câu, thật lâu sau, mới thở ra một hơi thật mạnh, nản lòng nhìn Tả Duy Đường một cái, ậm ờ nói, “Đúng, năm đó thật ra là lỗi của ta, cục diện hiện tại cũng là trách nhiệm của ta……”

Nói xong, ông mệt mỏi đứng lên, run rẩy muốn ra ngoài.

Hàn Vũ nhìn thấy, không hiểu sao lại cảm thấy bóng người rời khỏi thật thê lương, đang do dự có cần tiến lên đỡ một chút hay không, bị Tả Duy Đường đè lại, nhẹ nhàng lắc đầu với cậu — đừng đi, đây là chiêu cuối cùng của ông, em đỡ liền thật sự sụp đổ hết.

Đi tới trước cửa, mở cửa, Tả Khoán nửa nghiêng mặt nhìn lại, đảo qua Tả Duy Đường và Hàn Vũ, cuối cùng ánh mắt kinh ngạc dừng tại tay hai người nắm chặt mười giây, không quay đầu lại tiêu sái ra ngoài.

Hai người vẫn chờ ở cửa thấy Tả Khoán đi ra, vội vàng nhìn lướt vào trong, rồi lập tức đi theo.

Trong lúc nhất thời, không khí vốn nặng nề từ lúc Tả Khoán rời đi liền tiêu tan sạch sẽ, Hàn Vũ lập tức nhảy qua một bên, nhặt tời giấy chứng nhận kia, ngây ngốc nhìn rõ một hồi, không biết nên cười hay nên làm sao, lại nhìn Tả Duy Đường.

“Anh làm hồi nào?”

Tả Duy Đường hơi dời tầm mắt, thản nhiên nói, “Em vừa đi tập huấn về thì làm?”

“Sao không nói với em?”

“Chút chuyện đó có gì đâu.” Nói xong Tả Duy Đường đứng dậy vào bếp tìm đồ uống, đi một buổi sáng còn chưa uống được một ngụm nước nữa.

Hàn Vũ đứng tại chỗ, trong đầu suy nghĩ từng chuyện, lại nhìn thoáng qua giấy chứng nhận, khóe miệng không khống chế được nhếch thành một độ cong, cậu thu lại giấy chứng nhận, chuẩn bị bỏ vào trong phòng sách, thấy cửa ngoài huyền quan vẫn mở ra, chuyển hướng muốn đi đóng cửa, lại bị Tả Duy Đường từ bếp đi ra cản lại.

“Để mở đi, còn có người muốn tới.”

“Ai?”

“Tới rồi em sẽ biết.”

Hàn Vũ nhún vai, kệ y, cầm giấy chứng nhận vui vẻ chạy vào phòng sách.

Bên này cậu vừa mới cất đồ xong, trong phòng khách lại có tiếng động — xem ra khách đã đến.

Hàn Vũ thò đầu ra nhìn lướt qua — Trương Bằng?! Hàn Vũ kinh ngạc.

Cậu đi tới đứng trước cửa phòng sách, Trương Bằng vốn đang muốn nói cái gì lập tức ngậm miệng, vô cùng kiêng dè liếc Hàn Vũ một cái, Tả Duy Đường nhếch khóe miệng, ngoắc Hàn Vũ.

Hàn Vũ do dự một chút, vẫn đi qua, ngồi xuống, nhè nhẹ liếc y — gì thế này?

Nghe là được. —- Tả Duy Đường trấn an nhìn Hàn Vũ một cái, lại quay đầu nhìn thẳng Trương Bằng.

“Nói đi.”

Vẻ mặt Trương Bằng phức tạp nhìn Hàn Vũ, lại nhìn nhìn vẻ mặt Tả Duy Đường, rốt cuộc đọc hiểu ý tứ “tùy anh có thích nói hay không” trên mặt y, hít thật sâu một hơi, như đè nén cái gì, sau đó xem nhẹ Hàn Vũ, nói với Tả Duy Đường, “Tiểu Đường, cậu thật sự muốn ép Duy Lẫm tới hoàn cảnh kia sao?”

Tả Duy Đường nghe xong câu hỏi không đầu không đuôi này, không khỏi như cười như không liếc Trương Bằng một cái, lập tức khiến mặt Trương Bằng nóng lên.

Trương Bằng cúi đầu, sức nặng trong lời nói bay đi hơn nửa, “Thật ra cậu đã sớm biết anh đứng về phía Duy Lẫm, đúng không?”

“Biết.” Tả Duy Đường ngó ngó hắn, gật đầu không chút do dự, “Chỉ là tôi không nghĩ ra, hắn cho anh cái gì, theo bên người ông già còn chưa đủ tốt sao, tại sao còn hai lòng?”

“A…….” Trương Bằng cười tự giễu, sau đó chua sót mở miệng, “Tiểu Đường, đại khái cậu chưa từng trả qua tâm tình cầu mà không được, đại khái cũng chưa từng có tình huống muốn mà không chiếm được, đây không phải nói mấy thứ cậu dựa vào lão gia hoặc những người khác mà có được, nhưng chính vì thế mới khiến người sinh buồn……”

“Cậu xem lại mình đi, cậu muốn làm gì, muốn có gì, chỉ cần nỗ lực, cuối cùng đều có thể đổi được thứ tương ứng, nhưng mà, các cậu có thể không biết trên đời này còn có một loại người, hắn đã không có cha như lão gia, thực lực của mình cũng không đủ, những thứ muốn, cho dù trả giá mười vạn phần cố gắng, cũng không nhất định có thể lấy được thứ tương đương, nhưng, hắn cũng không phải không cố gắng, không trả giá, cậu bảo hắn làm sao cam tâm? Tâm quá lớn, cho dù biết một vài chuyện có cố gắng cũng không đổi được, cũng vẫn muốn như trước, nên chỉ có thể đi con đường khác……”

Tả Duy Đường nghe xong, ngay cả lông mày không không nhúc nhích một cái, chỉ trầm mặc đến gần như ác nghiệt, không hề chớp mắt nhìn hắn.

Ngược lại Hàn Vũ có chút không vui, trong lòng suy nghĩ lời đối phương nói, phát hiện đối phương nói rất thú vị, đây là diễn vai khổ tình?

Trên đời này có một loại người, cho dù cố gắng cũng không có báo đáp, nhưng phần lớn đều không cảm thấy quá trình này phí công, bởi vì tuy nền tảng và mục tiêu của quần chúng đều không giống nhau, nhưng nền tảng kỳ vọng của mỗi người đều thành lập trên nền tảng của bản thân.

Có vài người hiểu rõ bản thân, suy nghĩ của hắn về nỗ lực và báo đáp sẽ không vượt qua hiện thực quá nhiều, mà có vài người vĩnh viễn không thấy rõ bản thân ở chỗ nào, luôn tự tin với bản thân tới mức tự phụ, mới có thể bị cầu mà không được tra tấn.

Thực hiển nhiên Trương Bằng chính là loại người sau, không thấy rõ nền tảng của bản thân tới đâu, cứ luôn tạo cho mình mục tiêu không thực tế, chỉ có thể tự mình tra tấn mình. Cuối cùng, còn muốn đổ lỗi hết cho ông trời bất công, nghĩ vậy, Hàn Vũ không khỏi cười nhạo một tiếng.

(đoạn này nói quá chí lý luôn)

Trương Bằng thấy mình kể lể một đoạn dài, không có hiệu quả như dự đoán, ngược lại khiến người xem chuyện cười, không khỏi xấu hổ hơi đỏ mặt, trong lòng hắn đã biết đoạn thoại này của hắn không thuyết phục được Tả Duy Đường, thiên chi kiêu tử, vĩnh viễn không có khả năng hiểu giãy dụa và phấn đấu của nhân vật nhỏ như bọn họ.

Nhưng hắn không biết vì cái gì ngay cả Hàn Vũ vốn là trẻ mồ côi ngồi cạnh Tả Duy Đường cũng không có động thái gì, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt này.

Theo hắn lý giải, ít nhất cùng là trẻ mồ côi, dựa vào phấn đấu của mình, thẳng tới khi gặp được Tả Duy Đường, đạt được chỗ dựa và thế lực vững chắc mới sống tốt như Hàn Vũ, hẳn sẽ hưởng ứng cũng như hùa theo lời hắn nói mới đúng.

Tâm tư hắn hơi đổi, biết bất kể là nguyên nhân gì, chiêu đầu của hắn đã không dùng được, trong lòng khẽ thở dài một cái, thật sự cảm thấy bất đắc dĩ với mình, cũng bất đắc dĩ với việc Tả Duy Lẫm nhờ vả.

“Tiểu Đường, anh là được lão gia thu dưỡng, vốn là bồi dưỡng cho Duy Lẫm, chỉ là về sau cậu chướng mắt Tiểu Địch, lão gia không tiện nhét anh qua chỗ Duy Lẫm, sợ phu nhân buồn bực trong lòng, cũng sợ cậu suy nghĩ. Anh biết người giống anh, năng khiếu không cao, bỏ ra sức lực hơn gấp đôi cậu và Duy Lẫm cũng không nhất định có thể đổi được một nửa thành tích của hai người.”

“Anh cũng biết, nếu anh bị giữ lại bên cạnh lão gia, thì không nên nghĩ tới chuyện khác, thật ra, Tiểu Đường, anh đã hơn bốn mươi, nếu thật sự nói có ý tưởng gì, cũng đã sớm qua khỏi tuổi đó, không có tâm tư sức lực nữa, nhưng mà, nhưng mặc kệ nói thế nào…… Anh cũng cùng lớn lên với Duy Lẫm, lúc này anh thật sự không đành lòng để hắn ngã xuống, cậu không thể……”

“Không thể.” Tả Duy Đường không đợi đối phương nói xong mấy lời tha thiết, thản nhiên phẩy phẩy tay.

“Tôi đã nói với ông già, đây không phải vấn đề tôi thu tay lại hay không, mà là vấn đề hắn có thu tay hay không, chỉ cần hắn thu tay, lấy lý lịch của hắn, vẫn có thể an ổn đứng ở vị trí đó tới khi về hưu.”

Mặt Trương Bằng trắng bệch, bất đắc dĩ nhìn Tả Duy Đường, miệng mấp máy vài cái, cuối cùng vẫn tiếp tục nói, “Cậu biết rõ hắn không có khả năng thu tay, cậu bảo hiện tại hắn thu tay không phải muốn mạng hắn sao? Hắn chấp nhất với mấy thứ kia bao nhiêu không phải cậu không biết?”

“Đó không phải chuyện tôi có thể quản, anh em hơn ba mươi năm, tôi không hiểu hắn trước không nói, hắn lại không hiểu tôi? Nếu hắn thật sự hiểu tôi thì nên biết, là đồ của tôi, trừ phi tôi từ bỏ, bằng không đừng đưa tay tới, huống chi, hắn chẳng những đưa tay ra, còn chạm thứ không nên chạm. Mà việc tôi làm, chẳng qua là khiến hắn lựa chọn mà thôi!”

“Anh về đi, nhớ rõ nói hết cho hắn mấy lời lão gia không chịu nói.” Tả Duy Đường đứng lên, hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn, “Về sau đừng tới trước mặt tôi lắc lư, lười phản ứng mà thôi, đừng nghĩ cái gì tôi cũng không biết. Còn có lần sau…… tôi nghĩ anh nên hiểu tôi.”

Trương Bằng nhất thời trắng bệch cả mặt, chật vật lảo đảo đứng lên, cánh môi run lên nhìn Tả Duy Đường một lần cuối, mới xoay người rời khỏi.

Lần này lúc Hàn Vũ đi đóng cửa, Tả Duy Đường không ngăn cản nữa.

“Rốt cuộc anh làm gì Tả Duy Lẫm?” Khi Hàn Vũ trở vào, đối phương đang đứng ngoài ban công nhìn ra xa.

“Cho hắn câu hỏi lựa chọn.” Tả Duy Đường ngoái nhìn Hàn Vũ.

“Câu hỏi lựa chọn gì?”

Tả Duy Đường trầm ngâm một phen, vẫn là triển lãm cho Hàn Vũ xem cái lưới mình giăng.

Hàn Vũ thế mới biết Tả Duy Đường đã làm gì.

Thật ra nói đi nói lại cũng không cảm thấy cái gì, mà đối với Hàn Vũ hay những người khác, cái lưới này có lẽ căn bản không có một chút tác dụng, nhưng cố tình nhằm ngay Tả Duy Lẫm, trong tấm lưới này đều là thứ gã muốn, nhưng tại một khắc cuối cùng khi kéo lưới lại nói với hắn, đây đều là mồi.

Nếu anh ăn, sẽ bị lưới vây lại, vây lại rồi, thứ tốt có ăn được vào miệng không khó nói, nhưng người nhất định ngã ngựa.

Nếu không ăn…… theo hiểu biết của Tả Duy Đường về Tả Duy Lẫm, Tả Duy Lẫm sao có thể chịu được không ăn?

Tả Duy Đường lợi dụng tất cả tài nguyên trên tay mình, đâm vòi vào một khối của Tả Duy Lẫm, thật ra y có thể động tới rất ít, dù sao y sớm không phải một phần trong đó, nhưng chỉ nhằm vào Tả Duy Lẫm cũng đủ rồi.

Hơn nữa trong đó, còn có một ít đối thủ của Tả Duy Lẫm hoặc Tả Khoán mở cửa cho y, một hồi thay đổi nhân sự nhắm vào Tả Duy Lẫm cùng cấp dưới gã mà ra, đây là một hồi thay đổi nhân sự cuối cùng cũng là duy nhất mà Tả Duy Lẫm có thể tự quyết định.

Hơn nữa quyền chủ động thay đổi nhân sự lại nằm trong tay Tả Duy Lẫm, đây lại không phải Tả Duy Đường cố ý sắp xếp, y còn không có quyền lớn như vậy, có thể động vào chuyện này, cho nên y chỉ có thể đặt mồi dụ bên trong, để Tả Duy Lẫm tự mình quyết định, rốt cuộc muốn điều động ai, sau khi điều động có thể như ý hay không, toàn bộ đều là một ván bài.

Hiển nhiên, tới khắc cuối cùng, trực giác sâu sắc từ nhiều năm lẫn lộn nơi chính trị của Tả Duy Lẫm, khiến gã phát hiện Tả Duy Đường vươn tay sau lưng.

Nhưng càng hiển nhiên là, gã đã biết rõ bàn tay vươn ra hoàn toàn là để lúc gã đang do dự có ăn mồi hay không mà đẩy một phen, vậy mà còn nghĩ, có thể biến bàn tay vốn để hại gã thành bàn tay trợ lực, nếu hiện tại Tả Duy Đường thu tay lại, chẳng những khiến thế cục y bày ra trở thành vô dụng, ngay cả thế cục vốn muốn giăng lưới gã, đều sẽ biến thành lực đẩy cho gã!

Dưới tình huống như vậy, đừng nói tính tình Tả Duy Đường không có khả năng thu tay, cho dù là dùng ánh mắt người thường của Hàn Vũ, cũng không có khả năng, Tả Duy Đường hiện tại thu tay, tài nguyên y hao phí hết đều dâng tặng ra không nói, những người vốn thấy y muốn ngáng chân Tả Duy Lẫm nên mới đưa tay ra căn bản sẽ không bỏ qua.

Nghe Tả Duy Đường tự thuật, tuy nguyên nhân quy luật trong đó Hàn Vũ vẫn không thể hiểu quá rõ, nhưng ít nhất Hàn Vũ nghe hiểu một chuyện, cho Tả Duy Lẫm một câu hỏi lựa chọn, có thể xem như là câu hỏi khó nhất cả đời gã, mặc kệ chọn thế nào, tiếc nuối và nản lòng có lẽ sẽ đi theo đối phương cả đời!

Cậu đi qua, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng Tả Duy Đường — người đàn ông nhà cậu lớn lên thật không dễ dàng, có thể lớn tới trình độ hôm nay, chỉ ngẫu nhiên lên cơn một chút, đã là hiếm có rồi!

Sau lần này, Hàn Vũ hoàn toàn ném chuyện này sau đầu, tâm rộng luôn luôn là một trong những ưu điểm của cậu, đối với chuyện Tả Duy Đường muốn làm, cậu biết lý do tuyệt đối không chỉ vì cậu, nhưng cậu cũng tuyệt đối là ngòi nổ quan trọng nhất. Mà nguyên nhân bản chất lại chỉ có thể nói là do các loại lý do sự việc đè nén lâu ngày.

Những thứ này, chỉ cần có thể tự mình mang vác, Hàn Vũ cũng không để ý làm người đàn ông sau lưng y một phen.

Lại một tuần kết thúc, Hàn Vũ ôm tay về ktx, mới bước vào cửa, di động Tiểu Phá* của mình lại run lên — là cái vẫn yên lặng trong hộp Tả Duy Đường nhét cho cậu.

(*ây da đó giờ tui cứ nhầm, Hàn Vũ gọi điện thoại của mình là 小破手机, chữ Tiểu Phá là tên 1 nhân vật hoạt hình của TQ mà đó giờ cứ ghi thành ‘di động sắp hư’ =”=. Sr mọi người, để sửa lại.)

Hàn Vũ tiếp điện thoại, đầu kia là Ngô Khởi, “Tiểu Ngũ, tuần này cậu có huấn luyện thêm không?”

Hàn Vũ cười, “Không có, nghỉ ngơi. Sao vậy, có việc?”

“Ừm, có một việc không quan trọng…… Vậy cậu có thể ra ngoài trường không?” Ngô Khởi ấp úng.

Hàn Vũ hơi hoang mang, chuyện gì có thể khiến Ngô Khởi khó xử như vậy, trong lòng khó hiểu, nhưng chân vẫn không chậm nửa bước, nhấc bàn chân đã bước ra cửa phòng ngủ ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, “Hiện tại tôi ra liền, anh đang ở đâu?”

“……..” Đầu kia bỗng nhiên trầm mặc, mới truyền tới hai tiếng cười ngây ngô, “Bọn tôi đang ở ngoài cổng trường cậu.”

“Bọn tôi?” Hàn Vũ lặp lại, sao lại số nhiều.

“Ấy…… Cậu ra trước đi, ra rồi sẽ biết.” Nói xong không cho Hàn Vũ cơ hội hỏi tiếp, cúp máy.

Hàn Vũ không nghĩ ra có chuyện gì, vẫn đi xuống lầu ra ngoài cổng trường.

Mãi tới khi ra khỏi cổng nhìn xung quanh vài vòng cũng không thấy người, Hàn Vũ đang tính gọi điện qua hỏi, bả vai bị người vỗ một cái, là Ngô Khởi.

“Khởi Tử, làm sao vậy?” Hàn Vũ quay đầu lại cười hỏi hắn.

Ngô Khởi cười cười với Hàn Vũ, dịch qua bên cạnh một bước, lộ ra người đàn ông cao lớn sau hắn, Hàn Vũ vừa thấy, mắt trừng thẳng — Miêu Thúy Hoa!

Chỉ là hắn xuất hiện ở đây….. là có ý gì?

Hàn Vũ rất nhanh đánh giá đối phương một phen, đối phương không còn diện mạo giáo quan ác ma trong doanh địa nữa, dưới ánh mắt Hàn Vũ, ngược lại có vẻ rất mất tự nhiên, hơi cúi đầu, chỉ thỉnh thoảng nâng mắt nhìn Hàn Vũ, bộ dạng kia cứ y như cô vợ nhỏ, Hàn Vũ xem mà nổi da gà một hồi.

“Thiếu tá Miêu….. sao anh lại tới đây?” Hàn Vũ vỗ rớt một mảng da gà, lễ phép cười cười, ánh mắt liếc về Ngô Khởi, hỏi ý hắn.

Ngô Khởi ngượng ngùng cười cười, xấu hổ đưa tay sờ sờ mũi, sau đó kéo Hàn Vũ qua một bên, nhỏ giọng nói:

“Cái kia, Tiểu Ngũ, đây là người trước kia cùng anh đi theo thủ lĩnh, tên Miêu Thôi Hoa*, cậu đừng cười… là ý tứ óng ánh hoa mỹ, không phải Thúy Hoa…. cái đó, không phải hắn bị người đâm một cái sao? Anh trai thủ lĩnh mượn danh nghĩ thủ lĩnh truyền tin tức vào doanh địa, người truyền tin còn là một anh em không quá thân trong bộ đội, cho nên Thúy Hoa….. Thôi Hoa mới tin, cái tên đó lỗ mãng một chút, ngay thẳng một chút, làm việc không suy tính nhiều, nếu không cũng không đến mức hơn mười năm rồi, có nhiều quân công như vậy mà chỉ mới đi tới vị trí này…..”

(Chữ ở giữa của tên ảnh là 璀 nghĩa là ánh sáng lóng lánh của châu báu, chắc tên sến quá nên mới đọc trại sang Thúy 翠, hai chữ này âm đọc không khác nhau mấy)

“Sự kiện kia, cũng là sau khi cậu huấn luyện xong nửa tháng, anh liên lạc với hắn, hắn mới biết mình bị hại. Cho nên gần đây hắn có nửa tháng nghỉ ngơi, chạy lại đây thỉnh tội với cậu! Cậu xem rồi đánh hắn một chút, nếu cậu sợ tốn công, anh ra tay cho cậu cũng được, việc này quả thật là hắn làm không tốt. Chỉ là…… anh đánh xong rồi, vẫn làm anh em được không? Ngàn vạn lần đừng để chuyện lúc trước vào lòng.”

Hàn Vũ nghe xong, nghi ngờ nhìn Ngô Khởi, Ngô Khởi vỗ ngực cam đoan với cậu, đánh đi tuyệt đối không sao hết. Cậu quay mặt lại nhìn Miêu Thúy Hoa….. Miêu Thôi Hoa, mặt đối phương vẫn là khuôn mặt kia, chỉ là thiếu đi phần hăng hái khi ở doanh địa, có chút phờ phạc, nhìn qua thật sự là rất áy náy, Hàn Vũ lại chuyện về nhìn Ngô Khởi:

“Thật sự có thể đánh hắn?”

“Có thể!” Ngô Khởi gật đầu khẳng định.

Hàn Vũ gật đầu, hai ba bước tiến lên, một quyền đánh thẳng hung hăng vung tới, đánh vào bụng đối phương, tuy đối phương không phòng bị, nhưng khi tay Hàn Vũ tới gần, bản năng muốn phản ứng, lại bị một trận ho khan thật mạnh của Ngô Khởi nhắc nhở, lập tức gồng mình đứng đó, cứng rắn lãnh một cú này.

Thậm chí bị một cú này đánh gập thắt lưng, ôm bụng kêu rên một tiếng, Hàn Vũ thu tay, lắc lắc, nhìn Ngô Khởi và Miêu Thôi Hoa, “Được rồi, hết giận! Vẫn là anh em!”

Miêu Thôi Hoa ngẩn ra, một kích này dù chịu đau, nhưng so với một tháng Hàn Vũ ăn khổ, ngay cả cái rắm cũng không bằng, hắn lập tức thẳng người, nhìn Hàn Vũ, “Lại đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.