Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 92: Chương 92: Ngoại truyện 3: Sóng dậy biển dấm (2)




“Đúng rồi, em….. ấy, Hàn Văn nói ngày mai mời chúng ta tới nhà cha mẹ anh ấy ăn cơm.” Trở lại khách sạn, Hàn Vũ mới sực nhớ tới lời hẹn với Hàn Văn lúc trước.

Tâm tình của Tả Duy Đường vừa mới nhiều mây chuyển nắng nhờ một nụ hôn trong quán ăn, hiện tại lại vèo một cái trở nên âm trầm.

Hàn Vũ không phát giác tiếp tục đi vừa phía trước, lắc lư một buổi chiều, có hơi mệt mỏi, ngay khi cậu chuẩn bị nhảy lên giường, đột nhiên bị người chặn ngang eo ngay giữa không trung, một cái xoay người nhẹ nhàng, bị hung hăng đè ngửa lên giường, bên trên là một con ác lang!

“Em cố ý!” Tả Duy Đường cau mày, hung ác nhìn Hàn Vũ, lửa giận trong mắt bùng lên.

Lúc trước Hàn Vũ không biết cảm xúc của mình, không biết tự giác làm mấy chuyện kia còn chưa tính, hiện tại rõ ràng biết mình không vui, vậy mà còn nhiều lần nhắc tới người đàn ông kia, hiển nhiên đang khiêu khích.

Hàn Vũ bị một chiêu đột ngột này làm sặc, ho khan vài tiếng, sau khi một trận ho khan qua đi, Hàn Vũ mới mặt mày hớn hở nhìn Tả Duy Đường, “Ừm, cố ý đó.”

Tả Duy Đường híp mắt nguy hiểm kề sát Hàn Vũ, đột nhiên mạnh mẽ đưa môi tới động mạch trên cổ Hàn Vũ, dùng sức cắn một cái, Hàn Vũ đau tới mức la hét.

“Tả Duy Đường!”

“Anh không thích như vậy!” Tả Duy Đường nghiến răng nói với Hàn Vũ, trên mặt hiện lên hoảng loạn và sợ hãi trong nháy mắt, nhưng tay vẫn chặt chẽ chặn ngang Hàn Vũ, để cậu không thể động đậy.

Hàn Vũ nhìn Tả Duy Đường thế này, không khỏi biến ngốc, Tả Duy Đường luôn là người làm theo ý mình, nhưng vẻ mặt trong nháy mắt này lại khiến Hàn Vũ nhìn ra một mặt đặc biệt tàn nhẫn của mình, cậu có thể tùy ý khiêu khích bất cứ chuyện gì của Tả Duy Đường, nhưng có một số việc, lại vĩnh viễn không thể tùy tiện lấy ra chơi đùa.

Hàn Vũ đột nhiên cảm thấy mũi mình lên men, đảo mắt một vòng, ép một ít ẩm ướt đã dâng lên trong mắt trở về, dùng sức rút hai tay bị đè sau người mình ra, nhẹ nhàng vòng qua cổ Tả Duy Đường, “Xin lỗi.”

“…….” Tả Duy Đường nghe xong, ngược lại càng kinh ngạc nhìn Hàn Vũ, một lúc lâu sau, y mưới trầm giọng nói, “Anh không thích nghe cái này.”

“Ừm……” Hàn Vũ lên tiếng, ôm lấy cổ Tả Duy Đường, thân thiết kéo y tới gần mình, thẳng tới khi chóp mũi hai người dán lấy nhau mới dừng lại, “Em….. Em có chuyện muốn nói với anh.”

Tả Duy Đường yên lặng nhìn cậu, không lên tiếng.

Hàn Vũ nhìn chằm chằm vào mắt Tả Duy Đường, trừ ảnh ngược của mình, chínhh là tràn đầy nhẫn nại, giống như mặc kệ Hàn Vũ sắp nói cái gì, chỉ cần Hàn Vũ có thể nói ra nguyên nhân, y đều có thể tiếp nhận.

“Anh….. tin kiếp trước kiếp này không?”

Tả Duy Đường ngẩn ra, giống như hoàn toàn không dự đoán được đối phương lại đột nhiên nhắc tới cái này, y nhìn Hàn Vũ, “Không tin, anh chỉ tin hiện tại.”

Hàn Vũ cười khẽ, đây mới là Tả Duy Đường, “Ừa, trước kia em cũng không tin. Chỉ là sau này lại tin, anh có biết tại sao không?”

Tả Duy Đường không kiên nhẫn trừng cậu.

Hàn Vũ cười kề sát tới, dùng chóp mũi cọ cọ mũi và má y, “Duy Đường…… Duy Đường…….”

Tả Duy Đường thấy cậu nghe lời làm nũng như vậy, trong lòng không khỏi rục rịch, một luồng khí nóng không thể khống chế chảy xuống phục, “Đừng động, còn động đậy thì không cần nói chuyện nữa!”

Tả Duy Đường khàn giọng quát, tuy hiện tại y rất muốn trực tiếp lột sạch người phía dưới rồi thế này thế kia, nhưng một chỗ trong lý trí lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở y, nhất định phải nghe tiếp.

Hàn Vũ rụt cổ, rất nhạy bén cảm thấy thứ nào đó dán trên đùi mình đang cứng lên, “Anh để em nói hết trước.”

“……” Tả Duy Đường cắn răng oán hận, “Em cho rằng hiện tại anh và em đang làm cái gì?”

Hàn Vũ cười xòa một tiếng, thông minh không làm loạn nữa, miệng lại há há, nhưng nhất thời vẫn không nói nên nói gì, “Em……. Anh…… Hàn Vũ……..”

“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Nhẫn nại của Tả Duy Đường từng chút xói mòn.

“Em là Hàn Vũ cũng không phải Hàn Vũ!” Hàn Vũ khép mắt, quyết tâm, hô một câu.

“?” Tả Duy Đường ngẩn người, một câu không đầu không đuôi như thế khiến y nhạy cảm nhận ra một ít khác thường, y thẳng người dậy, cúi đầu nghiêm túc nhìn Hàn Vũ, “Có ý gì?”

Hàn Vũ giương mắt nhìn Tả Duy Đường chống người phía trên mình, trên mặt y là vẻ nghiêm túc trước giờ chưa từng có, không khỏi khiến tim Hàn Vũ càng thêm khẩn trương lên, cậu vòng vo nửa ngày, ngược lại không biết nên nói tiếp từ chỗ nào, câu chữ nghiền ngẫm trong miệng nửa ngày, cậu mới nói, “Hàn Văn kia có một em trai, tháng 3 năm 2012 đột nhiên gặp tai nạn qua đời….. Em trai kia cũng tên Hàn Vũ.”

“Sau đó?” Tả Duy Đường nhíu mày, trong lòng mô hồ cảm thấy mình biết Hàn Vũ muốn nói gì, nhưng cũng thấy vô cùng vớ vẩn.

“Sau đó….. Nếu em nói tháng 3 năm 2012 em chạy vào thân thể của thanh niên Hàn Vũ, anh….. tin không?” Hàn Vũ khép hờ mí mắt không dám nhìn Tả Duy Đường, nhẹ giọng hỏi.

Tiếng cậu vừa dứt, thân thể Tả Duy Đường cứng đờ, theo bản năng cúi đầu nhìn Hàn Vũ giấu đi tất cả cảm xúc, tâm tình trong mắt rất khó dò.

Y chậm rãi thẳng người dậy, đứng bên giường, nhưng không buông Hàn Vũ ra, mà là trở tay kéo cậu, để cậu đứng trước mặt mình, lật cậu xoay người, nhìn kĩ từ trên xuống dưới, sau đó mới thở phào một hơi ngồi xuống giường lại, kéo Hàn Vũ đến giữa hai chân mình, dùng chân nhẹ nhàng kẹp cậu cậu, lại vươn tay vòng qua thắt lưng Hàn Vũ, chậm rãi thở ra ngụm khí vẫn nghẹn trong phổi.

“Năm năm rồi, nếu vẫn không có gì khác thường….. sẽ không đột nhiên biến mất đúng không?” Tả Duy Đường nắm Hàn Vũ trong tay, thì thào tự hỏi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, “Thân thể từng xuất hiện bất thường chưa?”

Hàn Vũ giống như bị choáng váng ngây ngốc cúi đầu nhìn vào mắt Tả Duy Đường, trong đầu hiện lên đủ thứ hỗn loạn, cuối cùng đều hóa thành ảnh ngược của mình trong mắt đối phương, cậu nhìn thẳng vào mắt Tả Duy Đường, cười rộ lên, mạnh mẽ đẩy Tả Duy Đường ngã xuống giường sau lưng.

“Duy Đường!”

Tả Duy Đường bị Hàn Vũ đè khó có thể nhúc nhích, dùng sức một cái, lại xoay người đè cậu dưới thân, “Nói chuyện đàng hoàng.”

“Anh tin em?” Đầy mặt Hàn Vũ đều là ý cười.

“Không tin…..” Tả Duy Đường nhìn cậu, trong mắt có vài phần ảo não, “Hình như không được.”

(Hình như không tin không được)

Có vài thứ, nếu nó không xuất hiện, bạn vĩnh viễn không nghĩ tới nó, bởi vì rất huyền huyễn*, cũng rất vớ vẩn.

(*gốc là Thiên Phương dạ đàm = chuyện 1001 đêm, chỉ mấy chuyện khó tin khó có thể xảy ra)

Nhưng đợi khi nó xuất hiện, đã không phải vấn đề bạn có muốn tin hay không, mà là nó xuất hiện rồi, vừa vặn giải thích cho tất cả những vấn đề từng lướt qua trước mặt Tả Duy Đường, ví dụ như, tại sao Hàn Vũ mới mười chín tuổi, mà đủ loại biểu hiện lại hoàn toàn không giống một thiếu niên mười chín tuổi.

Đương nhiên, người có trăm loại, ai cũng không thể quy định và đúc khuôn cho tuổi mười chín, sau đó chiếu theo những thứ này định nghĩa tất cả mọi người, nhưng mà đặc trưng của người cùng một thế hệ cũng không thể kém quá xa, mà đặc trưng này, trên người Hàn Vũ lại không có mấy.

Lại ví dụ như, tại sao Hàn Vũ rõ ràng là một người lớn lên từ cô nhi viện của thủ đô, một người ăn cơm tập thể tới lớn, gần như không có cơ hội đụng dao đập nồi, nhưng mặc kệ là món nam hay món bắc, làm ra chẳng những cực kì chính tông, mà còn không có một chút cảm giác xa lạ.

Những ví dụ như thế, còn rất rất nhiều, chỉ là quá phức tạp, cũng quá vụn vặt, nhỏ nhặt tới mức Tả Duy Đường bình thường chỉ cần thấy người này đang ở trước mắt là được, cũng không cần nghĩ tới bí mật cất giấu đằng sau những chuyện vụn vặt kia.

Cho tới hôm nay……

Ánh mắt Tả Duy Đường lóe sáng, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, cùng Hàn Vũ mắt đối mắt, trong con ngươi tối đen tĩnh lặng của Hàn Vũ, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu y dần dần sáng tỏ, nhưng ngoài miệng vẫn không biết nên nói từ đầu.

“Hàn Văn….. Xem như là anh trai em?” Thật lâu sau, Tả Duy Đường chọn chủ đề, tiếp tục câu chuyện.

Ánh mắt Hàn Vũ tối xuống, buồn bã đáp, “Đời trước.”

“Muốn về nhà?” Tả Duy Đường hỏi.

Hàn Vũ trầm mặc, tinh thần cũng ủ rũ, giống như rất khó đáp lại.

Tả Duy Đường xoay người nằm xuống cạnh Hàn Vũ, ôm Hàn Vũ vào lòng mình, cằm đặt trên đầu cậu, nửa nỉ non nửa ra lệnh, “Nói tỉ mỉ cho anh.”

Hàn Vũ chui trong ngực Tả Duy Đường im lặng nửa ngày, mới từ từ kể lại từ đầu tới đuôi chuyện kỳ dị lại chân thật xảy ra trên người mình, cuối cùng còn đặc biệt thêm vào đủ loại phán đoán của mình đối với sự hồi sinh, chỉ một điểm, Hàn Vũ càng ngày càng khẳng định, hiện tại Hàn Vũ này chính là cậu, cậu chính là Hàn Vũ này, không có khả năng nào khác.

Cậu cũng không biết tại sao mình có thể khẳng định như thế, nhưng đây quả thật là một loại cảm giác lòng hiểu mà khó nói thành lời.

Hàn Vũ cho rằng mình sẽ nói rất rất lâu, dù sao đó cũng là chuyện đè lên người mình chừng non nửa đời trước, nhưng nói từ đầu tới đuôi, mới phát hiện cần chưa tới một tiếng, thậm chí còn không lâu bằng thời gian mình và bạn bè nói về tình hình gần đây.

Đợi cho Hàn Vũ nói xong tất cả những gì muốn nói, ngay cả Tả Duy Đường đều vô vị bĩu bĩu môi, không chút để tâm đáp, “Thật ra em hoàn toàn có thể rút gọn lại một chút.”

Hàn Vũ cái, đẩy y một cái, muốn xoay người tách ra — vốn không phải một đời của ai cũng là một khúc ca trầm bổng lên xuống.

(ý của Tả Duy Đường là chê đời trước của Hàn Vũ chán, hoàn toàn có thể nói ngắn gọn, không cần tới một tiếng =)))))

Nhưng lại bị Tả Duy Đường bắt về, tiếp tục ôm.

“Cho nên, em sẽ không đột nhiên biến mất.” Tả Duy Đường ôm cậu, nhẹ giọng than thở.

Hàn Vũ nhất thời dừng động tác giãy dụa, tim hơi rung động, trở người hung hăng ôm lấy Tả Duy Đường bên cạnh, gật đầu thật mạnh, “Đương nhiên không rồi.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau thật lâu, cho tới khi Hàn Vũ thật sự tê tay chịu không nổi mới đẩy đẩy Tả Duy Đường, “Tê quá, nghỉ một lát đã.”

Tả Duy Đường buông cậu ra, bất đắc dĩ liếc nhìn cậu một cái, đứng dậy tới tủ tìm quần áo đi tắm, lại quay đầu túm Hàn Vũ lên, “Đi, tắm rửa đi ngủ.”

Kết quả hai người vừa chui vào phòng tắm, tắm tắm hơn hai tiếng mới đi ra, cuối cùng hai người chui vào ổ chăn tay chân quấn lấy nhau nhẹ nhàng vào giấc.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ nhận được điện thoại của Hàn Văn, hẹn khoảng mười giờ đối phương sẽ tới khách sạn đón cậu và Tả Duy Đường, chờ mong và khẩn trương giao hòa lẫn nhau trong mắt Hàn Vũ, khiến cho cả người cậu đều tỏa ra cảm xúc kì dị.

Chọc cho Tả Duy Đường không vui bĩu môi, “Muốn gặp Hàn Văn tới vậy?”

Hàn Vũ buồn cười lườm y một cái, “Anh biết đó là anh trai em.”

Sao còn lầm lì khó hiểu thế? Một câu sau, Hàn Vũ không dám nói ra.

Tả Duy Đường ngồi xuống sofa, ngoắc tay với Hàn Vũ, “Tới.”

Hàn Vũ bị sặc nước miếng, bực bội nhìn y, sao giống như gọi cún vậy hả?

Nhưng nghĩ lại khởi đầu của hành trình lần này, cậu đã không khiến vị đại gia này hài lòng, nhưng tối hôm qua vị đại gia này mặc kệ là đối diện với bí mật lớn nhất của mình, hay là đủ loại diễn xuất chừng mực sau đó trong phòng tắm, đều khiến cậu rất vừa lòng.

Vừa nghĩ vậy, vẫn nên phối hợp hành vi gọi cún này của y, hí hửng hí hửng nhào qua.

“Nói xem ông bà cụ nhà em còn có anh trai em thích cái gì?” Tả Duy Đường thừa dịp Hàn Vũ tới gần, ôm chằm lấy eo cậu, kéo tới bên cạnh mình.

“Làm chi?” Hàn Vũ khó hiểu nhìn y.

“Lần đầu tới nhà vợ, mang chút quà gặp mặt.” Tả Duy Đường xoa cằm nói, mặt đầy nghiêm túc.

“…….” Hàn Vũ cúi đầu trừng y.

Tả Duy Đường làm như không thấy cậu nghẹn họng, không ngừng đưa tay đâm bụng cậu, “Mau nói, thích cái gì, thừa dịp đối phương chưa tới, chúng ta đi mua trước.”

Hàn Vũ nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tả Duy Đường, trong lòng thật ra cũng có vài phần xúc động, tuy lần này trở về, khẳng định không thể lấy danh nghĩa con trai về thăm, nhưng mua vài thứ, trong giới hạn biểu đạt chút nhớ thương và quan tâm cuối cùng của mình vẫn có thể.

Nghĩ liền làm, Hàn Vũ vỗ vai Tả Duy Đường, trực tiếp kéo đối phương xuống lầu, bắt một chiếc xe, trực tiếp chạy tới một vài cửa hàng nhỏ trong thành phố H lúc trước cậu từng ghé thăm, vơ vét một vài đồ ăn đồ dùng thượng vàng hạ cám, rồi mới trở về khách sạn.

Kết quả vừa xuống xe taxi, hai bóng người quen thuộc đã từ một đầu khác đi tới, là cha con Hàn Văn, Hàn Vũ kéo Tả Duy Đường trực tiếp đứng đó chờ hai cha con tới gần.

Cha con Hàn Văn tới gần, thấy hai người ôm bao lớn bao nhỏ đứng đó, hiển nhiên là đang chờ bọn họ, cười cười tiến tới, “Mới sáng sớm đã đi mua đồ à!”

“Cậu là bạn của Tiểu Ngũ à, tôi là Hàn Văn, hôm qua còn chưa kịp quen biết trong tiệm cơm, đây là con tôi, Hàn Thanh.” Hàn Văn khách khí vươn tay với Tả Duy Đường.

“Tả Duy Đường.” Tả Duy Đường báo tên mình, vươn tay cầm lấy tay Hàn Văn.

“Hai người có muốn đi lên cất đồ trước không, chúng tôi sẽ chờ ở dưới này.” Hàn Văn thấy hai người ôm một đống đồ, dưới chân còn có mấy túi, hỏi một cách quan tâm.

Hàn Vũ lắc đầu, ném đồ trong tay cho Hàn Thanh, “Mua cho mọi người, cùng nhau mang theo.”

Hai cha con Hàn Văn nhìn thoáng qua nhau, lại nhìn một đống đồ, cùng kêu lên kinh ngạc, “Tất cả những thứ này?”

Tuy nói làm khách tặng vài thứ là lễ nghi, nhưng nhìn những thứ hai người mua, gần như đủ ăn uống dùng, xem bao bì, còn có cả quần áo, cái này cũng hơi quá rồi nhỉ?

Hàn Vũ cười gật đầu, “Không biết các anh và bác trai bác gái thích cái gì, cho nên mua đủ thứ thượng vàng hạ cám, mọi người cũng đừng nói không, mấy thứ này em và anh ấy cũng dùng không hết, tụi em chơi vài ngày rồi về thôi.”

Nhất thời Hàn Văn không biết nên phải ứng thế nào, anh vô thức nhìn về phía con trai, phát hiện con mình càng bối rối hơn cả mình — vốn là nhiệt tình mời người ta tới ăn cơm, kết quả ngược lại có cảm giác một nhà bọn họ hãm hại hai du khách ấy.

Hàn Vũ liếc mắt một cái là nhìn ra rối rắm Hàn Văn, thẳng thắn lên tiếng, “Anh Hàn nghĩ nhiều quá, đến thành phố H chơi, còn quen được người bạn như anh Hàn, bây giờ còn muốn tới nhà anh Hàn quấy rầy, những thứ này là tấm lòng, anh Hàn đặt nặng quá lại thành ra không hay. Trừ phi là anh Hàn hoàn toàn chướng mắt đồ hai thanh niên bọn em mua.”

Hàn Văn nghe Hàn Vũ nói, nhếch khóe miệng cười khổ, “Tiểu Ngũ thật biết nói đùa, mấy thứ này tôi còn chướng mắt? Thôi thôi, mang theo thôi!”

Hàn Văn cân nhắc, hiện tại bảo bọn họ dọn đồ về hiển nhiên không thực tế, không bằng cứ mang theo trước, đến lúc đưa bọn họ về, lấy hai ba món làm dáng là được, cái khác thì để bọn mang về.

Dù sao hai người ra ngoài chơi, cũng phải mang quà về cho người nhà, sẽ không lãng phí.

Bốn người rốt cuộc đạt thành ý kiến chung, ôm một đống đồ lên xe của Hàn Văn.

Nửa giờ sau, mấy người ôm đống đồ đi vào một khu nhà nhỏ cũ kĩ, khu nhà này được xây rất lâu rồi, nhưng quy hoạch vẫn xem như không tệ, những người ở đây đều là mấy công chức tại các đơn vị năm đó nay đã về hưu, cho nên, cho dù làn sóng cải cách bất động sản quét tới, khu phố này vẫn cứng đầu đứng sừng sửng như trước, đến nay không có doanh nghiệp nào thành công thầu được phương án xây lại khu phố này.

Chỉ là, quy hoạch có tốt cỡ nào, vẫn thiếu chút nhìn xa, bãi đỗ xe trong khu cực có hạn, lúc trước cha Hàn mẹ Hàn căn bản không nghĩ tới đời này mình có thể ở được chỗ tốt thế này, còn có thể lái xe, cho nên năm đó căn bản không dùng tiền mua chỗ đỗ xe, khiến cho hiện tại mỗi khi Hàn Văn về thăm hai ông bà đều phải đỗ xe ở bãi đỗ gần đó.

Hàn Văn thả Hàn Vũ Tả Duy Đường con mình và đống quà cáp xuống trước cửa khu nhà, mình thì đi đỗ xe, bảo Hàn Thanh mang khách lên lầu trước.

Tả Duy Đường đứng ở trước cổng khu nhà bình thường cũ kĩ này, trong mắt hiện lên vài phần hứng thú, bắt đầu quan sát chung quanh — đây là nơi Hàn Vũ lớn lên từ nhỏ.

Hàn Vũ nhìn tròng mắt lấp lánh của Tả Duy Đường, không khỏi giật giật khó miệng, hứng thú của tên này không cùng một chỗ với người thường, cậu lặng lẽ nâng khuỷu tay chọt chọt y, bảo y bớt chút, cháu mình còn ở đây đó!

Hàn Thanh vẫn biểu hiện cực kì hướng nội, ôm đồ im lặng đi bên cạnh hai người, nhìn sự tương tác giữa Hàn Vũ và Tả Duy Đường, rốt cuộc nở nụ cười, “….. Chắc hai người chưa từng thấy khu nhà cũ thế này nhỉ?”

Xưng hô bị Hàn Thanh lược mất, người cũng có tên “Hàn Vũ” này, nhìn qua không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng lại xưng hô ngang hàng với cha mình, cứng rắn khiến cậu thấp hơn người ta một hàng, hiện tại nhìn cái mặt không già hơn mình bao nhiêu, bảo cậu gọi một tiếng chú, thật đúng là gian nan.

Hàn Vũ biết nguyên nhân, cũng không so đo với cậu chút không lễ phép này, kéo vạt áo Tả Duy Đường, ý bảo y đừng khác người quá, rồi bắt đầu trò chuyện với Hàn Thanh, tìm hiểu tình huống gần đây của cha Hàn mẹ Hàn.

Hàn Thanh không nghi ngờ cậu, chỉ cho rằng đây là một ít hỏi thăm và quan tâm khách sáo của khác đối với chủ nhà, vì thế bắt đầu liên miên kể một vài tình huống gần đây nhất của cha Hàn mẹ Hàn.

Khi nói chuyện, ba người đã lên tới lầu bốn, tới trước một cánh cửa thì dừng lại, không đợi Hàn Thanh gõ, cánh cửa đã được bác gái mở ra từ bên trong.

“Cuối cùng mấy đứa cũng tới rồi, mau vào trong mau vào trong!” Bác gái nhìn qua rất khỏe mạnh, nhiệt tình mời chào Hàn Vũ và Tả Duy Đường vào nhà.

(mẹ Hàn Vũ tính ra cũng cỡ cỡ trên 60 rồi nhé)

Trong nháy mắt thấy bác gái tràn đầy tươi cười mở cửa, Hàn Vũ cứng đờ ngay tại chỗ, đáy mắt thoắt cái nóng lên ướt át, thiếu chút nữa không thể dừng được.

Tả Duy Đường bên cạnh nhìn ra khác thường, lập tức bước vào trước, che khuất nửa người Hàn Vũ, để cậu dịu bớt cảm xúc, bản thân ôm đồ đưa tới trước mặt bà, “Bác gái, cái này mang tặng mọi người, cũng không biết mọi người thích cái gì, nên mang theo mỗi thứ một ít.”

Mẹ Hàn kinh ngạc nhìn Tả Duy Đường cầm theo một đống đồ, sau đó lập tức đổi thành tươi cười, “Đến chơi là được, tặng quà cái gì, bọn bác ở chỗ này cũng vắng vẻ, bình thường không ai đến, hiếm khi náo nhiệt một phen, càng khiến hai ông bà già này vui hơn so với bất cứ thứ gì.”

Hàn Thanh thấy Tả Duy Đường đã vào trong, vội kéo Hàn Vũ đi vào, “Bà nội, bà còn quên một vị khách, không thể bên trọng bên khinh thế được.”

Mẹ Hàn kéo Tả Duy Đường nhìn thoáng ra sau, trong nháy mắt, khựng lại một chút.

Hàn Vũ đã kiềm cảm xúc mất khống chế vừa rồi, cười đi vào trong, nhìn bộ dạng bà, nhẹ giọng gọi một tiếng, “Bác gái.”

Lúc này mẹ Hàn mới giật mình hoàn hồn, “Coi bác này, tự nhiên lại thất thần, cháu tên là Hàn Vũ đúng không, bác nghe A Văn nói rồi, cùng một tên với Vũ Vũ nhà bác, vừa rồi đột nhiên nhìn một cái, thật sự có vài phần quen thuộc.”

Hàn Vũ nỗ lực cười đi đến trước mặt mẹ Hàn, kiềm nén nói, “Con cũng nghe anh Hàn nói rồi, cho nên mới cảm thấy, đây thật sự là duyên phận.”

“Đúng! Đúng! Đây là duyên phận!” Mẹ Hàn vui vẻ vỗ tay phụ họa.

“Bà nó à, chai sốt rượu* bà nhét đâu rồi? Chân gà của tôi sắp nấu xong rồi!” Trong phòng bếp đột nhiên truyền ra tiếng hô vang dội, khiến mẹ Hàn phải xấu hổ cười cười với Hàn Vũ và Tả Duy Đường, đột nhiên xoay người qua cũng vang dội quát lại, “Thì trong tủ đó.”

(gốc 糟卤 = một loại nước chấm làm từ bã rượu ủ lâu năm, pha thêm các loại gia vị, bên mình chắc không có cái này search gg hoài mà không ra, theo baike thì vị của nó tươi mặn vừa phải)

Tả Duy Đường kinh ngạc nhướng mày nhìn nhìn Hàn Vũ — cha mẹ em tràn trề sức sống thật.

Hàn Vũ tức giận âm thầm ngắt thắt lưng y một phen — yên phận coi.

Một tràn tiếng lục đồ trôi qua, một người phụ nữ trung niên lịch sự tao nhã bước ra từ bếp, cô cười đi tới trước mặt mọi người, nói với mẹ Hàn, “Mẹ, ba vẫn không tìm thấy, xem ra vẫn phải để mẹ ra tay.”

Mẹ Hàn hé miệng cười, nói với Hàn Vũ và Tả Duy Đường, “Bác để bọn cháu nói chuyện với con dâu bác nhé, bác vào bếp giúp bạn già một tay.”

Xoay người, lại dặn dò Tô Nhã chiêu đãi hai người thật tốt, sau đó bảo Hàn Thanh theo bà vào bếp bưng trà và hoa quả ra.

Ba người ngồi xuống quanh bàn trà, chờ Hàn Thanh bưng trà và trái cây ra, Hàn Văn cũng đã đỗ xe xong trở về, năm người ngồi trên sofa, trò chuyện trời nam đất bắc, trong lúc đó Tả Duy Đường thể hiện càng xuất sắc, đủ loại quan niệm thường khiến Hàn Văn thán phục không thôi.

Hàn huyên một giờ, cha Hàn mẹ Hàn đã làm xong một bàn đồ ăn dọn lên, nhiệt tình gọi Hàn Văn Hàn Vũ vào bàn, bên bàn ăn khi cha Hàn đối diện Hàn Vũ, cũng phát ngốc một trận, nhưng tốt hơn mẹ Hàn, rất nhanh tỉnh táo lại, mời mấy người ngồi xuống ăn cơm.

Một bàn tròn không lớn không nhỏ, bảy người vây quanh, tuy không tính là nhiều người, nhưng đã rất náo nhiệt.

Hàn Văn muốn khiến cha mẹ náo nhiệt một lần, tan bớt quạnh quẽ thường ngày, cho nên, trên bàn cơm, anh tận lực nói đủ loại chuyện cười anh cũng không am hiểu để gây hài, cuối cùng vẫn là do thanh niên Hàn Thanh tiếp nhận công tác lớn lao của ba, thường thường dùng đủ loại chuyện cười ngắn sưu tầm trên mạng mà hai ông bà cụ có thể hiểu được để chọc cười.

Hàn Vũ và Tả Duy Đường, ban đầu vốn đã mang theo đủ loại suy tính khác biệt, Hàn Vũ thật sự muốn đến thăm hai ông bà một lần, cho nên trừ lúc ăn cơm, tuy cậu không thường nói, nhưng trên bàn cơm gắp rau múc canh đều săn sóc hai ông bà, làm còn thuận buồm xuôi gió hơn cả chị dâu bên cạnh cậu.

Tả Duy Đường thì lại ôm suy nghĩ chỗ này nói thế nào cũng coi như nhà mẹ đẻ của Hàn Vũ, tuy sẽ không dày mặt kể chuyện cười, suy nghĩ cũng không tỉ mỉ như Hàn Vũ, thậm chí còn thường sai Hàn Vũ phục vụ mình.

Nhưng đối với một vài quan niệm đời thật của cha Hàn, luôn nói ba phần dẫn dắt bảy phần, chừa càng nhiều chỗ cho ông cụ phát huy, khiến ông sâu sắc cảm thấy, từ lúc mình già đi, mỗi lần nói tới chuyện thời sự chính trị, chỉ có hôm nay là vui sướng nhất. Thiếu điều xem Tả Duy Đường thành bạn tri kỉ.

Một bữa cơm, náo nhiệt vui vẻ ăn gần hai tiếng, phần lớn đồ ăn trên bàn đều đã nguội, cuối cùng bảy người chỉ có thể chan canh rau lên cơm nóng, ăn nửa chén cơm nóng hổi mới ngừng.

Buổi chiều không muốn quấy rấy hai ông bà cụ nghỉ trưa, Hàn Vũ và Tả Duy Đường chắp tay nói tạm biệt, người Hàn gia nhiều lần giữ lại không được, Hàn Văn giữa trưa bị Tả Duy Đường chuốt nhiều rượu, hiện tại nghỉ trong phòng.

Cuối cùng bị phái đi tiễn hai người là Hàn Thanh, ba người đội nắng nóng sau ngọ, đi trong khu nhà cũ, không nói gì.

Hai bên đường đều là đại thụ hơn mười năm, bóng cây từng phiến từng phiến in xuống mặt đất, che mát cho bọn Hàn Vũ. Đợi tới trước cổng khu nhà, Hàn Vũ mới vẫy tay để Hàn Thanh trở vào.

“Học cho tốt, thi lên thủ đô, chú thiết đãi cháu.”

“………” Hàn Thanh nhìn thanh niên tự xưng là chú trước mặt, trong mắt lướt qua một tia khó ở, không đáp.

(Hàn Vũ hiện tại cỡ 23, Hàn Thanh 17… =)))

“Nhóc quỷ, gọi một tiếng chú khó vậy hả? Rồi rồi, về đi, nhớ hiếu thuận ba mẹ với ông bà nội cháu đấy.” Hàn Vũ cười xua tay, để cậu nhóc trở về.

Sau đó cùng Tả Duy Đường vai sóng vai bước ra ngoài, Hàn Thanh nhìn theo, rồi xoay người trở vào, đi đi, như có cảm ứng, cậu nhóc đột nhiên xoay đầu lại, nhìn hai người vốn sóng vai nhau, lại từ tư thế sóng vai biến thành động tác mười ngón đan xen, nắm chặt lấy người kia, hai người tựa vào nhau, chờ trước cổng khu nhà đón taxi.

……

“Mẹ! Mẹ xem!” Tô Nhã đang giúp sắp xếp lại quà Hàn Vũ mang đến, kinh hô lấy ra một thứ trong đó.

Mẹ Hàn nhìn qua — một bộ sườn xám nam màu xanh nhạt — thứ cha Hàn thích nhất, trừ mùa đông, trong ba quý xuân hạ thu, mỗi buổi sáng ông đều phải mặt sườn xám nam kiểu dáng thế này tới công viên cùng các ông bạn già của mình dạo một vòng.

Mẹ Hàn nhìn bộ sườn xám ngốc một hồi lâu, lại quay về phía tay mình, nhìn một cái hộp trên tay — một đôi bông tai ngọc bích, vừa vặn cùng một màu với cái vòng tay ngọc bích bà đã đeo vài chục năm, có thể phối thành một bộ,

Mẹ Hàn giống như đột nhiên nhận ra cái gì, mở hết tất cả quà, lấy ra từng thứ một, đợi khi lấy ra cho Hàn Vưn một cây bút máy anh hay dùng, cho Tô Nhã cái khăn quàng cổ của tiệm cô thường mua, cho Hàn Thanh mô hình Transformer cậu nhóc đã quyến luyến nhiều năm, cùng một đống lộn lộn xộn xộn đều là thuốc bổ và thức ăn cha Hàn mẹ Hàn từng ăn từng uống, hai người đều ngay người toàn bộ.

“Mẹ…… Mẹ xem, cái này là……” Tô Nhã đưa tay chỉ vào đống đồ.

Mẹ Hàn chỉ ngây ngốc ngồi đó, đột nhiên lấy lại tinh thần, bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ, gom những thứ rõ ràng là mua cho một nha ba người Hàn Văn ra nhét vào trong tay cô, bình tĩnh nói với cô, “Đây là duyên phận!”

Có phải duyên phận hay không, bà không biết, nhưng bà chỉ cầu nếu có dù chỉ một chút khả năng, là trời cao nghe được tiếng khẩn cầu của bà, như vậy đã đủ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.