Tô Cẩn đi lảo đảo ra khỏi đại môn Tô gia.
Gắt gao ôm hai bình tro cốt, như là thứ quý trọng nhất trong sinh mệnh của nàng, nàng ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua đại môn màu đỏ thắm, ba chữ to phủ Thừa tướng nét bút cứng cáp hữu lực, không quay đầu lại rời đi.
Từ nay về sau, trên đời này không còn Tô Cẩn, chỉ có Tần Tích!
“Tiểu thư, trở về thôi.” Thu Ý thấy xiêm y Tần Tích dính vết máu, cái gì cũng không hỏi, chỉ đỡ nàng lên xe ngựa, nhẹ giọng nói,“Người xuất phủ gấp như vậy, phu nhân nhất định lo lắng, chúng ta nên hồi phủ thôi.”
Tần Tích để hai bình tro cốt vào trong xe ngựa, nhưng không có lập tức bước lên. Nàng nhìn chằm chằm xa phu mặc y phục màu xám,“Hôm nay ngươi đưa ta đi đâu?”
Xa phu rõ ràng sửng sốt, lập tức liền phản ứng,“Hôm nay nhị tiểu thư đi dạo chung quanh, nơi nào cũng không có đi.”
Nàng gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Thu Ý,“Tên của hắn, trong phủ còn có người thân nào?”
Xa phu dần dần khẩn trương, sắc mặt bất an nhìn Tần Tích.
Thu Ý hiểu ý, trầm giọng nói,“Hắn tên Trương Viễn, là mã phu trong phủ, nương hắn làm việc tại tú phòng, phụ thân làm đương sai tiền viện, còn có một muội muội là nha hoàn tam đẳng trong viện của nhị tiểu thư, cả gia đình đều làm việc trong phủ.”
“Nhị tiểu thư...... Nô tài cái gì cũng không nói ......” Trương Viễn đỗ mồ hôi lạnh.
“Nói hay không chỉ có chính ngươi biết.” Tần Tích không cử động, ánh mắt nặng nề nói,“Ta chỉ muốn nói với ngươi, tuy rằng ta không được sủng, nhưng vẫn là con vợ cả, nếu muốn giết toàn gia của ngươi, ta có trăm ngàn biện pháp.”
“Nô tài hiểu rõ, nô tài đều minh bạch.”
Tần Tích lúc này mới cùng Thu Ý lên xe ngựa, thái độ Trương Viễn rõ ràng khiêm tốn hơn, chờ Tần Tích cùng Thu Ý ngồi ổn, hắn mới thật cẩn thận hỏi,“Tiểu thư, chúng ta hồi phủ sao?”
“Không, đi Tịnh Từ Tự!”
......
Cùng lúc đó, trong một sân viện của Tần phủ.
Sân thập phần tinh xảo, tràn ngập mùi hoa, có thể nhìn thấy mỗi một bông hoa mỗi một cọng cỏ trong viện đều được chăm sóc cẩn thận, chỉ cần nhìn sơ qua sân viện cũng biết được chủ nhân rất được sủng ái.
Tại ghế quý phi trong viện, một nữ tử tuổi chừng ba mươi lẳng lặng nằm ở trên ghế, bà ta một thân váy dài đỏ ửng, trên đầu châu thoa thuý ngọc, rất đẹp đẽ quý giá.
Nữ tử không phải ai khác, là di nương được sủng ái nhất Tần phủ -- Vân thị.
Ngón tay Vân thị khoát lên trên tú đôn, một tiểu nha hoàn ngồi xổm bên cạnh tú đôn săn sóc móng tay của bà. Một ma ma đứng bên cạnh bà đang cầm một cây quạt bằng lụa mỏng đang quạt cho bà.
Ma ma vừa quạt vừa nhỏ giọng nói,“Di nương, lần này nô tì thấy phu nhân là tìm chết, rõ ràng lão gia giao ngài quản việc bếp núc, vậy mà phu nhân lại vi phạm mệnh lệnh của lão gia, lấy thẻ bài đưa cho nhị tiểu thư...... Hôm nay lão gia trở về, ngài phải nói lại với lão gia, phu nhân làm vậy, là bất mãn với mệnh lệnh của lão gia, cũng bất mãn với di nương ngài!”
Vân thị hừ nhẹ, nhẹ nhàng thổi nhẹ lên móng tay đã được sơn tốt, móng tay được sơn một màu đỏ chót, bà thản nhiên nói,“Phải lợi dụng tốt cơ hội lần này, bất quá cũng may mắn lần này Tôn thị cần gấp, bằng không ta còn không biết bên cạnh mình có người của bà ta!”
“Dạ dạ.” Tiền ma ma nói theo,“Vừa khéo ngài có thể nhân cơ hội này diệt trừ tất cả người của phu nhân, như vậy về sau hậu viện này đều là ngài định đoạt.”
Tiền ma ma hưng phấn nói thêm,“Lại nói tiếp, lần này là nhị tiểu thư giúp chúng ta đại ân đâu, thật không biết nàng phát điên cái gì, không thể không ra phủ, bất quá chúng ta vừa khéo có thể lợi dụng việc này, lão thái thái không phải luôn xem trọng con vợ cả sao, để cho bà ta thấy, nhị tiểu thư là con vợ cả, cũng không phải là không có lễ giáo sao? Đích nữ của phủ tướng quân, giữa ban ngày mà khóc lóc đòi ra phủ, nói không chừng là hẹn gặp nam nhân!”
Vân thị hừ lạnh, nguyên bản bà cho là nha đầu Tần Tích luôn thể nhược nhiều bệnh, lúc này đang bệnh rất nặng tưởng rằng không qua khỏi, ai ngờ thế nhưng lại chống đỡ qua nguy hiểm!
“Có phái người đi theo Tần Tích không?”
“Chuyện di nương phân phó nô tì nào dám buông lỏng, đã cho người nhìn chằm chằm, phỏng chừng một lát sẽ trở về.”
Tiền ma ma vừa dứt lời, một bà tử đang vội vã chạy vào viện, Tiền ma ma thấy vậy liền nở nụ cười,“Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, di nương, Từ bà tử đến.”
Sắc mặt Từ bà tử cũng không dễ nhìn, sắc mặt bà trắng bệch chạy đến trước mặt Vân thị,“Di nương, có chuyện lớn.”
Sắc mặt Vân thị hơi biến, vẫy vẫy tay ý bảo tiểu nha hoàn lui ra, bên người chỉ còn lại Tiền ma ma. Khi mọi người lui hết, bà nhíu mày hỏi Từ bà tử,“Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì! Không phải cho ngươi nhìn chằm chằm nhị tiểu thư sao? Là nàng xảy ra chuyện ?”
“Di nương, lúc này thật là đại sự!” Từ bà tử xiết chặt khăn trong tay, vô cùng khẩn trương, liếc thấy sắc mặt Vân thị không vui, cuống quít đem sự tình kể lại chi tiết,“...... Nô tì theo lệnh ngài đi theo nhị tiểu thư, nô tì luôn theo sau xe ngựa của nhị tiểu thư, lúc đầu nghĩ là nhị tiểu thư có việc gấp, nhưng ai ngờ nô tì phát hiện nhị tiểu thư đi phủ thừa tướng!”
Vân thị biến sắc, từ ghế quý phi nhảy dựng lên,“Nha đầu kia đi phủ thừa tướng làm cái gì!”
Hôm này việc thừa tướng phủ bị diệt môn đã sớm truyền khắp kinh thành, giờ phút này ai cũng đều hận không thể cách phủ thừa tướng càng xa càng tốt, nha đầu kia đi phủ thừa tướng làm cái gì! Hơn nữa phủ thừa tướng phạm tội lớn là thông địch bán nước, giờ phút này chỉ cần dính líu đến phủ thừa tướng, đều là kiêng kị!
“Nha đầu chết tiệt, không nên liên lụy toàn bộ Tần gia chúng ta!” Sắc mặt Vân thị hung ác nham hiểm!
“Nô tì cũng rất kỳ quái, không biết đến cùng nhị tiểu thư đi phủ thừa tướng làm gì, nô tì liền hỏi thăm binh lính tuần tra phủ, nghe bọn hắn nói...... Nói nhị tiểu thư có giao tình rất tốt với Tô tiểu thư, vội vã đến là muốn thay Tô tiểu thư nhặt xác......”
“Tiện nha đầu! Quả thực không biết nặng nhẹ!” Sắc mặt Vân thị nhất thời biến đổi,“ Có bao nhiêu người biết việc này?!”
“Chắc là không có người biết, lúc nô tì hỏi thăm, bỗng nhiên Triệu Hầu gia phái người phong tỏa việc nhị tiểu thư đi phủ thừa tướng.”
Lúc này Vân thị mới thở một hơi nhẹ nhõm, bà nổi giận mắng,“Nha đầu chết tiệt thế nhưng lại lớn mật, nếu liên lụy đến San nhi của ta, ta liều mạng với nàng!”
Tiền ma ma xoay chuyển mắt, bỗng nhiên nảy ra ý hay.
“Di nương, không phải ngài muốn hạ bệ phu nhân sao, đây vừa khéo là cơ hội ngàn năm một thuở!”
Vân thị sửng sốt, suy tính, trên mặt bà hiện lên nét tươi cười yêu dị.
Không sai, đây đúng cơ hội tốt nhất để xử lí mẹ con Tần Tích! Nếu để lão gia biết được nha đầu chết tiệt thế nhưng mạo hiểm đi nhặt xác cho Tô tiểu thư, lấy tính tính cẩn thận của lão gia, chỉ sợ rốt cuộc không dung thứ cho hai mẹ con của Tần Tích!
Lão thái thái xem trọng nhất chính là lợi ích trong phủ, nếu để bà biết chuyện này, bà cũng sẽ không chấp nhận được hai mẹ con Tần Tích.
Vân thị nắm tay, bỗng nhiên cười lạnh.
Tôn thị! Tần Tích! Lần này các ngươi còn không chết!