Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 8: Chương 8: Đánh một chưởng, cho một trái táo ngọt




Cơ hội chỉ có trong nháy mắt! Đồng tử Thẩm Thanh Thu đột nhiên co lại!

Ngay tại lúc một chưởng kia sắp hạ xuống, ma xui quỷ khiến thế nào, một cột xà nhà bị gãy…

Nếu Thẩm Thanh Thu bây giờ còn là độc giả của 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》, đọc đến chỗ này, hắn nhất định phải đập di động chửi lớn là cẩu huyết.

Hệ thống đã tỏ thái độ, quy luật thép ngàn năm không đổi, chính là nhân vật chính bất tử. Nói cách khác, một khi uy hiếp đến tính mạng nhân vật chính, sẽ bị tử vong flag!

(Tử vong flag = chết chắc)

Thẩm Thanh Thu cố ý xui khiến Điệp nhi tấn công Lạc Băng Hà, chính là vì lợi dụng quy tắc này, mượn đao giết người. Tuy rằng làm như vậy rất không phúc hậu, nhưng Lạc Băng Hà căn bản không chịu uy hiếp, hơn nữa nếu không làm như vậy, không chừng Thẩm Thanh Thu sẽ trực tiếp thăng ở chỗ này. Hơn nữa ở chỗ này troll Lạc Băng Hà một phen, đưa mắt nhìn ra xa, sau này còn có cơ hội cày lại độ hảo cảm.

Nhưng mà.

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời ngươi coi chỉ số thông minh của độc giả là cái gì! Một tòa nhà mới tinh xa hoa đang yên lành, sao xà nhà lại đột nhiên sụp!

Cho dù muốn cho nhân vật chính tìm được đường sống trong chỗ chết, chuyển biến kiểu này cũng quá cứng đi, rate một sao!

Xà nhà của căn phòng gần như mới cóng không nghiêng không lệch, vừa vặn đập trúng Điệp nhi, khiến cả người nó gần như đập xuống đất, không bò dậy nổi. Nhưng lại tiện thể làm lệch cây cột mà Lạc Băng Hà và Ninh Anh Anh bị trói.

Ninh Anh Anh vừa rồi đã bị dọa ngất xỉu, Lạc Băng Hà giãy dụa một trận, chẳng hiểu tại sao cởi được trói. Ngược lại Thẩm Thanh Thu còn bị Khốn Tiên Tác trói trên mặt đất, nhìn Lạc Băng Hà sững sờ rồi lại chuyển ánh nhìn về phía Điệp nhi, im lặng một hồi…

Như thế là… xong rồi hả?

Hắn vừa mới nghĩ như vậy, Điệp nhi liền ném cái xà nhà đi, nhảy dựng lên.

Nó nổi giận nói: “Thẩm Thanh Thu! Người của Thương Khung Sơn phái quả nhiên đê tiện vô sỉ giỏi về tâm kế! Vừa rồi ngươi giở biện pháp yêu nghiệt gì, hãm hại ta sau lưng như vậy?”

Thẩm Thanh Thu thật sự là vô tội quá mà. Cái này không liên quan đến hắn, thật đó. Đầu sỏ gây họa lớn nhất phải là Lạc Băng Hà chứ.

Điệp nhi không thuận không tha mà nói: “Ngươi quả nhiên đang cố ý gạt ta, muốn ta rời chú ý đi, dễ dàng đánh lén ta. Bằng không tại sao xà nhà tử tế lại rơi xuống, còn vừa vặn đập trúng ta?”

Ngươi cũng chú ý tới chỗ không hợp lý đó thôi, không phải là chỉ số thông minh còn cứu được sao. Thẩm Thanh Thu có chút vui mừng.

Điệp nhi cười lạnh nói: “Ngươi cho là như vậy có thể chế trụ ta? Nằm mơ. Khốn Tiên Tác trừ phi dùng bảo kiếm tiên gia mới có thể chặt đứt, dùng phương pháp bình thường, ngươi đừng hòng thoát được.”

… Vừa mới khen xong đã ngu lại rồi. Phương pháp thả kẻ địch không cần nói ra đâu a tình yêu!

Còn nữa, ngươi sợ ta không nhìn thấy ngươi để Tu Nhã Kiếm ở đâu à? Còn đặc biệt vén áo choàng bên hông ra mà vỗ vỗ nó!

Thẩm Thanh Thu thật sự không nhịn được, bớt thời giờ trao đổi với hệ thống một chút: “Gì ấy nhỉ… Tao hỏi một chút, toàn bộ nhân vật phản diện, đều đi kiểu tư duy này à?”

Hệ thống nói: 【 Để đảm bảo quý khách có thể thuận lợi thông qua nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp, sau khi mở ra mode đơn giản, chỉ số thông minh của nhân vật phản diện đều ở dưới mức trung bình. 】

Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ nhấn like: “Cảm tạ ha. Tao phải nói mode đơn giản này của các người thiết kế thật sự rất nhân tính hóa, năm sao năm sao.”

Điệp nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này bất luận ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không nghe đâu! Chịu chết đi Thẩm Thanh Thu!”

Thẩm Thanh Thu kêu lên: “Câu cuối cùng!”

Dưới uy lực của mode đơn giản, Điệp nhi quả nhiên dừng lại: “Ngươi còn có di ngôn gì?”

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngủ với lão già sáu mươi, mùi vị thế nào?”

“…” Thừa dịp Điệp nhi tức đến sắc mặt nhăn nhó, cả người đều run rẩy, Lạc Băng Hà ở phía sau đột nhiên vùng lên!

Y đoạt được Tu Nhã Kiếm Điệp nhi đeo bên hông, rút kiếm ra khỏi vỏ, cả phòng sáng lên như tuyết.

Ánh bạc xẹt qua, Khốn Tiên Tác trên người Thẩm Thanh Thu đồng loạt đứt đoạn.

Chỉ có thể trách dưới mode đơn giản chỉ số thông minh của tiểu Boss Điệp nhi này còn chưa tới mức trung bình, Lạc Băng Hà sống sờ sờ ở sau nó, nó trực tiếp coi là chết rồi.

Điệp nhi kêu lên sợ hãi: “Không thể như thế — ”

Đủ rồi! Ta là team không nghe! Lời thoại theo lệ của Boss trước khi chết ta không muốn nghe! Khóe miệng Thẩm Thanh Thu giật giật, đầu óc ngưng tụ linh lực ở tay phải, đánh ra một chưởng, đập vào ngực Điệp nhi. Kẻ kia nhất thời như diều đứt dây bay tung ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu động thủ “giết người”. Nhưng mà hắn một chút cũng không có nương tay.

Bởi vì thứ nhất, đây là một quyển sách; thứ hai, đây là yêu ma giết người vô số; thứ ba, hắn mà không động thủ, người chết là bản thân.

Thẩm Thanh Thu nhìn thoáng qua “Điệp nhi” với thảm trạng tứ chi cong queo, thất khiếu chảy máu, quay đầu, dùng ba lý do trên để bắn caption đầy não, tẩy não cho bản thân.

Khuôn mặt còn chút trẻ con của Lạc Băng Hà hơi hơi trắng bệch.

Thẩm Thanh Thu cố gắng trấn định, dần dần đứng thẳng, bình tâm thu khí, dọn xong tư thế, chuyển hướng Lạc Băng Hà: “Lần đầu tiên nhìn thấy ‘trừ ma vệ đạo’, bị dọa rồi?”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Nếu muốn ‘vệ’, thì nhất định phải ‘trừ’.”

Lạc Băng Hà cắn chặt răng, thốt ra: “Vừa rồi…”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi muốn hỏi, nếu vừa rồi xà nhà không bỗng nhiên rơi xuống, rốt cuộc vi sư định làm như thế nào?”

Thẩm Thanh Thu ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn thật sự rất muốn nói cho Lạc Băng Hà, ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối sẽ không chết, xà nhà nhất định sẽ rơi xuống. Nhưng mà hắn có thể sao?!

Hắn chỉ có thể ra vẻ bí hiểm nói: “Ngươi như vậy là đang chỉ trích vi sư?”

Lạc Băng Hà lắc đầu, thần sắc thành khẩn nói: “Không. Nếu có thể hiến dâng tính mạng vì sư tôn, với đệ tử mà nói chính là vinh hạnh.”

… Thẩm Thanh Thu bị trình độ bạch liên hoa của y dọa cho kinh sợ!

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, lựa chọn một cách nói ám muội hơn.

“Vậy vi sư cũng nói cho ngươi biết. Cho dù vi sư gặp chuyện không may, ngươi cũng sẽ không có bất cứ bất trắc gì.”

Đây thật sự là lời nói rất thật. Cho dù Thẩm Thanh Thu chết một trăm lần rồi lại một trăm lần, nhân vật chính Lạc Băng Hà với kim thân không hỏng cũng có thể sống yên lành nha!

Thần sắc của hắn chắc chắn mà lại bình tĩnh, không hề có dáng vẻ trái lương tâm, giọng nói sang sảng: “Điểm này, tuyệt không lừa gạt.”

Lạc Băng Hà nghe xong lời này, giống như là bị đốt cháy, hoa hướng dương vừa rồi đi xuống nay lại lập tức sống dậy, hai tay cầm kiếm, giơ lên ngang mày, tất cung tất kính dâng lên cho Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn. Kiếm của người!”

Thẩm Thanh Thu tiếp lấy.

Tâm của đứa trẻ này quả là thành thật, vừa rồi bị hãm hại hồn bay phách tán, nháy mắt đã thấy full máu sống lại. Ngươi nói ngươi cứ như vậy mãi thì tốt biết mấy a!

Kế tiếp, hàng loạt nhắc nhở như bắn pháo của hệ thống khiến hắn sướng lên tận giời.

【 Độ hảo cảm của Ninh Anh Anh tăng lên, độ sướng của nhân vật chính +50】

【 Đạt được vật phẩm cao cấp ‘Khốn Tiên Tác’, thực lực nhân vật phản diện +30】

【 Hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp, chỉ số ngầu +200. Công năng OOC tan băng. Từ giờ phút về sau, quý khách hoàn toàn nắm trong tay quyền khống chế của tài khoản ‘Thẩm Thanh Thu’. Chúc mừng! Xin tiếp tục cố gắng. 】

Thẩm Thanh Thu gần như có chút thích cảm giác lên voi xuống chó như đánh bạc thế này.

Từ giờ trở đi, cuối cùng có thể bắt tay vào sự nghiệp quang vinh vĩ đại tiến hành ôm đùi nam chính rồi!

Chuyện đầu tiên sau khi trở lại Thương Khung Sơn phái, chính là đi lên Khung Đỉnh Phong do chưởng môn trấn thủ, báo cáo công tác với Nhạc Thanh Nguyên.

Trên đường Thẩm Thanh Thu đi, lại lần nữa cảm thấy, vị chưởng môn sư huynh này hoàn toàn chính là tồn tại như một NPC tuyên bố nhiệm vụ. Có điều cảm giác này, sau khi hắn bước vào sơn môn liền biến mất không còn thấy tăm hơi.

Hắn còn chưa bước vào đại đường, Nhạc Thanh Nguyên đã mang theo các đệ tử Khung Đỉnh Phong ở phía sau tiến lên đón. Hai người vừa đối diện một cái, tay phải y bắt lấy mạch môn của Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu đầu tiên là cả kinh, sau đó thấy Nhạc Thanh Nguyên không có thêm động tác gì nữa, mà là ngưng thần quan sát, đưa vào một ít linh lưu mỏng manh, liền biết là y chỉ đang coi tình hình linh tức trong cơ thể mình, hoàn toàn yên tâm.

Nhạc Thanh Nguyên thấy linh tức vận chuyển không sai sót, xem ra cũng không tổn hại, liền buông tay, cười với Thẩm Thanh Thu rồi cùng nhau bước vào đại đường. Hỏi: “Trải nghiệm thế nào?”

Hành vi và ngữ khí như anh cả trong nhà của y khiến trong lòng Thẩm Thanh Thu ấm áp vô cùng, ngay cả lời nói uể oải cũng nói không uể oải lắm: “Không trọn ý người.”

Các đệ tử ngay cả cái bóng của ma nhân lột da cũng chưa thấy, toàn bộ đều cho một mình Thẩm Thanh Thu luyện cấp cày điểm rồi. Nói từ góc độ cho đệ tử trải nghiệm, đúng là không trọn ý người.

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Không vội nhất thời.”

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, kiếm lời chuyển đề tài: “Chưởng môn sư huynh, ta muốn vào Linh Tê động phía sau núi Khung Đỉnh Phong bế quan.”

Khung Đỉnh Phong thân đứng đầu mười hai đỉnh, tất nhiên có thể tụ tập tinh hoa trời đất nhất. Còn Linh Tê động, lại là nơi đi tu luyện tốt nhất của Khung Đỉnh Phong, làm ít hưởng nhiều. Bởi vậy, nhân vật cấp trưởng bối hoặc đệ tử vĩ đại trong phái đều thỉnh cầu chưởng môn vào động bế quan tu hành. Chỉ có chưởng môn cho phép, mới có thể thông qua.

Thẩm Thanh Thu muốn đi Linh Tê động bế quan, Nhạc Thanh Nguyên đương nhiên không có chuyện không cho. Y hỏi: “Có phải là vì chuẩn bị Tiên Minh Đại Hội?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Đúng vậy.”

Trên thực tế, không chỉ vì tình tiết Tiên Minh Đại Hội cần thực lực chân chính hắn có được, còn có càng nhiều nguyên nhân phức tạp hơn.

Sự kiện Bác bì khách lần này khiến Thẩm Thanh Thu càng phát hiện ra tầm quan trọng của việc tu luyện tử tế.

Ở cái thế giới này, có thực lực mới có tư cách nghĩ chuyện tương lai.

Hơn nữa, Nhạc Thanh Nguyên đối với mình đúng là hết chỗ nói, cho dù là sự kiện vì chuyển biến xấu, kết cục Thẩm Thanh Thu trực tiếp hại chết Nhạc Thanh Nguyên, Thẩm Thanh Thu cũng phải cân nhắc tử tế nhân sinh sau này.

Sau này, hắn phải dùng thái độ chủ động tích cực hơn, để khống chế tình tiết.

Trước khi bế quan, Thẩm Thanh Thu gọi Lạc Băng Hà tới, giao nhập môn tâm pháp chính xác cho y.

Lạc Băng Hà tiếp nhận tâm pháp, vẫn là hỏi: “Vì sao sư tôn phải cho đệ tử một quyển tâm pháp hoàn toàn bất đồng?”

Thẩm Thanh Thu bình tĩnh mà bịa: “Thể chất ngươi có điểm bất đồng, không thể tu hành dựa theo tâm pháp bình thường của bổn môn.”

Hắn cũng không muốn nhanh như vậy đã để lộ sự thực Minh Phàm cho Lạc Băng Hà tâm pháp giả, tuy rằng sớm hay muộn cũng đều bại lộ, nhưng kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.

Nhìn bóng dáng Thẩm Thanh Thu đi xa, Lạc Băng Hà cầm quyển tâm pháp kia, nội tâm bị chấn động thật lớn.

Đây là tâm pháp sư tôn đặc biệt cho một mình y!

Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không biết, Lạc Băng Hà đã hiểu lầm to...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.