Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 58: Chương 58: Khốn cảnh




Edit: Chi

Beta: Sút

Thiên Lang Quân mới chỉ vỗ nhẹ một chưởng vào vai Lạc Băng Hà, cánh tay kia lại đứt. Gã nhíu mày, Trúc Chi Lang lập tức nhặt lại, hai tay dâng lên.

Lạc Băng Hà cũng không lau đi máu tươi, trong mắt ánh lên tia hung ác, vòng tay nắm lấy Tâm Ma kiếm sau lưng. Thiên Lang Quân nói: “Kiếm thì tốt. Đáng tiếc cách dùng lại loạn hết cả lên.”

Lạc Băng Hà thấp giọng hướng Thẩm Thanh Thu quát: “Đi!”

Đi gì mà đi? Đi được chắc!

Trúc Chi Lang nói: “Muộn rồi, hai trăm con Hắc Nguyệt Mãng Tê cũng chỉ có thể khiến kết giới thánh lăng mở ra trong nháy mắt để ngươi tiến vào mà thôi.”

Lạc Băng Hà nghiêm giọng nói: “Vậy thì dùng hai ngươi huyết tế, mở lần nữa!”

Ai ngờ, Tâm Ma kiếm còn chưa hoàn toàn rời vỏ, đã đột nhiên trở lại vào bao. Thiên Lang Quân không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng y, một ngòn tay đã ấn chặt kiếm về vỏ, hoàn toàn không cho Lạc Băng Hà xuất ra. Lạc Băng Hà phản ứng cũng cực nhanh, xoay người nghênh tiếp. Chẳng ngờ, bất kể y có nhanh thế nào, mỗi lần đều chỉ có thể rút ra nhiều nhất ba tấc, tức thì liền bị ép trở lại, Thiên Lang Quân tựa hồ đã mất đi hứng thú, xoay cổ tay, không bận tâm đến Tâm Ma, trực tiếp điểm vào huyệt Thiên Linh* của y.

(Huyệt Thiên Linh: Cuối nếp nhăn của nách trước, đo lên 1 thốn rồi hướng vào phía trong chừng 0,5 thốn)

Hai mắt Lạc Băng Hà đột nhiên mở lớn, một luồng khí tím đen nồng đậm cuồn cuộn phía trên huyệt Thiên Linh của y, không biết Thiên Lang Quân đang làm gì, y hoàn toàn không thể phát ra tiếng.

Thiên Lang Quân nhắm mắt một lúc rồi mở ra, nói: “Hóa ra không chỉ có mình ngươi, còn mang theo hai con cá nhỏ tiến vào.”

Gã nhấc tay lên, đối diện với gương mặt của Lạc Băng Hà nhìn qua, khách quan mà bình luận: “Giống mẫu thân y.”

Bên cạnh truyến đến âm thanh lạnh lẽo: “Mắt giống ngươi.”

Thiên Lang Quân chậm rãi quay đầu.

Tu Nhã kiếm chợt lóe hàn quang, đặt ngang yết hầu Trúc Chi Lang. Thẩm Thanh Thu nói: “Thủ hạ tốt như vậy, mất đi quả đáng tiếc. Thiên Lang Quân phải chăng nên cân nhắc một chút?”

Trúc Chi Lang thấp giọng nói: “Quân thượng, thuộc hạ nhất thời lơ là.”

Nói là “nhất thời lơ là” mà vẫn còn khó chơi như vậy! Thẩm Thanh Thu đã phải mất bao công sức mới có thể chế trụ y. Tên này kể cả lúc không biến thành rắn vẫn trơn trượt như cũ!

Thiên Lang Quân chậm rãi nói: “Ngươi đối xử như vậy với Trúc Chi Lang, y sẽ đau lòng đó.”

Thẩm Thanh Thu nửa đùa nửa thật đáp: “Ngươi đối xử với con trai như vậy, ta cũng sẽ đau lòng. Ngươi thả con trai mình, ta thả cháu ngoại ngươi, thế nào?”

Thiên Lang Quân nói: “Chỉ e sẽ không cho ta cơ hội này.”

Bàn tay Thẩm Thanh Thu thực ra đầy mồ hôi lạnh, nhưng thanh âm nghe vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ta đang cho ngươi một cơ hội.”

Thiên Lang Quân đáp: “Ý ta là, Trúc Chi Lang sẽ không cho ta cơ hội này.”

Lời chưa dứt, Trúc Chi Lang đột nhiên chủ động lao về phía kiếm của Thẩm Thanh Thu!

Hành động vô cùng dứt khoát, thực sự là liều mạng, tuyệt không có nửa phần nghi ngờ giả dối. Thẩm Thanh Thu kinh ngạc, bất giác thu kiếm. Lưỡi kiếm vừa rút, Trúc Chi Lang nhân đó thu thân, tránh về bên người Thiên Lang Quân.

Thiên Lang Quân bày một vẻ “Ngươi nhìn xem”, cười nói: “Nếu ta vì y mà bị uy hiếp, Trúc Chi Lang sẽ tự tìm cái chết, Thẩm phong chủ chớ nên xem thường y.”

Thẩm Thanh Thu tức muốn hộc máu. Với tư cách là con tin, Trúc Chi Lang hoàn toàn không có một chút giá trị đáng nói nào. Khó khăn lắm mới bắt được một lần thế mà hoàn toàn chẳng có tí cảm giác thành tựu nào cả!

Thiên Lang Quân nói: “Cháu ngoại ta chịu một chút ủy khuất, về lý nên đòi lại từ trên người đồ đệ của Thẩm phong chủ.” Vừa nói, năm ngón nhè nhẹ nắm lại.

Lạc Băng Hà câm lặng rên một tiếng, góc mắt chảy ra máu tươi, nhưng con ngươi vẫn gian nan hướng về phía Thẩm Thanh Thu, cắn chặt máu trong răng, nói: “… Đi! Đi đâu cũng được… Đừng ở đây!”

Thẩm Thanh Thu đột nhiên ngẩng đầu, phi thẳng Tu Nhã kiếm về phía trước. Như điện trắng chớp ngang, đâm nhanh về phía Thiên Lang Quân, gã nhẹ nghiêng đầu, lưỡi kiếm lướt qua má gã, “keng”một tiếng, cắm trên bức bích họa đằng xa phía sau.

Gã nói: “Không chuẩn.”

Thẩm Thanh Thu từ từ thu tay, nhếch môi: “Rất chuẩn. Ngay giữa hồng tâm.”

Thiên Lang Quân thoáng kinh ngạc, lập tức quay lại.

Chỉ thấy Tu Nhã kiếm đang cắm lên một bên mắt của nữ nhân đang nhẹ cười trên họa bích. Ngọc thạch vốn khảm trên con ngươi vỡ thành từng mảnh, lấp lánh rơi khỏi tường đá.

Nữ nhân đó rõ ràng chỉ là bức chân dung được vẽ lên tường, nhưng khóe miệng càng cong lên càng kiều diễm, như thể càng cười càng vui, miệng cười, cười rộng đến tận mang tai, tựa như miệng của Khấu Liệt Nữ*.

(Khấu Liệt Nữ: người đàn bà bị rạch miệng. Hình tượng từ bộ phim Kuchisake-Onna)

Đột nhiên, trong mộ điện, bộc phát tiếng cười sắc nhọn vô cùng. Mà tiếng cười đó, phát ra từ chính miệng nữ nhân trên bức họa bích!

Hỉ điện có bẫy chống trộm mộ. Trên tường khắc đầy bảo thạch, nhưng chỉ cần ngươi cạy một viên xuống, thì cứ đợi bị tiếng cười siêu thanh sinh động của ma nữ Hỉ điện cười đến chết đi!

Ảnh hưởng của tiếng cười này lên Ma tộc vô cùng rõ ràng, suy cho cùng, nguyên bản chính là để phòng ngừa Ma tộc, chẳng có người nào rảnh đến mức không có chuyện gì lại chạy đến ma giới đào mộ. Một khi đã vào tai, đầu và tim không ngừng đập thình thịch điên cuồng, một cơn đau nhói, trời đất xoay chuyển, hoa mắt chóng mặt. Trúc Chi Lang nhịn không được bịt tai lại, Thiên Lang Quân cũng đưa một tay day thái dương. Thẩm Thanh Thu đã sớm có chuẩn bị, nhân cơ hội trong chớp mắt này, vút qua như cắt, tay trái vừa giương, Tu Nhã kiếm theo đó hồi vỏ, tay phải bắt được Lạc Băng Hà liền chạy!

Xông vào tòa mộ điện tiếp theo, việc đầu tiên Thẩm Thanh Thu làm là sập cửa đá xuống, sập thẳng! Thạch đá nặng nề theo đó rơi xuống, bụi bay tán loạn, hắn chỉ tìm thấy cơ quan đóng, không thấy cơ quan mở, không mở được là tốt nhất! Hắn vừa mới nghĩ thế, khó khăn lắm mới yên tâm được, vừa quay đầu nhìn, xém thì quỳ.

Trúc Chi Lang một tay bị hắn nắm chặt, chớp chớp mắt.

Say rồi say rồi. Này cũng có thế xách sai người!!! Tạo thành cái nghiệt gì rồi, hắn cư nhiên có thể để đôi phụ tử đang đơn phương bạo hành gia đình ở Hỉ điện a a a!

Tội lỗi quá, tội lỗi!!! Thẩm Thanh Thu vung tay, xoay người muốn đi phá cửa đá, Trúc Chi Lang kéo hắn lại: “Thẩm tiên sư, ngươi đừng quay lại nữa. Trước mặt quân thượng, y không thể thắng đâu.”

Thẩm Thanh Thu muốn điên rồi.

Rốt cuộc thì tại sao gần như vậy cũng có thể nhận nhầm người?! Đều tại tiếng cười của nữ nhân trên tường công kích quá mạnh, đuốc xanh mờ ảo, ba người lại đều mặc đồ đen mà thoạt nhìn chẳng khác nhau mấy. Vì là thân thích nên sở thích về màu sắc kiểu dáng cũng gần giống nhau à?!

Thẩm Thanh Thu thấy mình ngu phát khóc rồi, hắn nhịn không được nện một cái vào cửa đá, nói: “Ta vốn muốn đi cùng Lạc Băng Hà mà!”

Trúc Chi Lang nghe vậy ngẩn người.

Nửa ngày, y mới nói: “Thẩm tiên sư cùng y không phải đã sớm bên nhau rồi sao?”

(‘cùng’ về mặt vật lý, khoảng cách và ‘bên nhau’ về mặt tình cảm, yêu đương, tiếng Trung đều có thể nói là ‘在一起’ nên Trúc Chi Lang hiểu nhầm)

“…”

Đúng là không thể nói chuyện với đám người này được!

Thẩm Thanh Thu giơ tay bảo y ngậm miệng, xoay người bước vài bước, đột nhiên cảm thấy dưới chân không bằng phẳng.

Trúc Chi Lang bước theo hắn, hắn giơ tay chặn lại: “Đừng động đậy!”

Một gương mặt nữ nhân khổng lồ trải khắp trên mặt đất đại điện. Bọn hắn đang giẫm trên phần tai của gương mặt này.

Không giống như nữ nhân ở Hỉ điện, gương mặt này không hề có nét kiều mị, ngược lại hung dữ ác nghiệt, hốc mắt như muốn nứt ra, mắt nhỏ mũi to, xấu hết mức có thể, hệt như Mẫu Dạ Xoa*.

(Mẫu Dạ Xoa: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. một trong 72 Địa Sát Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Sau này từ này hay dùng để hình dung những người phụ nữ xấu xí tính cách dữ tợn)

Thẩm Thanh Thu cẩn thận nói: “Đừng giẫm lên mặt.”

Trúc Chi Lang: “…”

Khắp nền đất đều là mặt, không cho giẫm mặt thì giẫm lên đâu…

Hỉ Nộ Ai ba điện, tầng nọ nối tầng kia, qua được Hỉ điện đầu tiên, ngay sau đó là “Nộ điện”.

Lúc Lạc Băng Hà trong nguyên tác thăm quan (cướp sạch) thánh lăng, vượt qua ải này, đã chọn những vị trí đặc biệt mà bước, đáng tiếc, Thẩm Thanh Thu không nhớ ra y rốt cuộc đã giẫm lên nơi nào. Nếu không cẩn thận bước nhầm một bước, bẫy chống trộm mộ trong Nộ điện sẽ được kích hoạt. Ngự kiếm cũng không được, chỉ cần ở phía trên lướt vuông góc qua, cũng tính là bước.

Nói ra thì, bị người khác giẫm lên mặt đương nhiên khó chịu rồi! Chả trách mà tức giận!

Hắn dám chạy vào là vì tưởng túm được Lạc Băng Hà, y chắc chắn biết vị trí bước. Ai ngờ lại phát sinh tình huống túm nhầm thế này! Có vẻ Hỉ Chi Lang và Thiên Lang Quân lúc trước đều sinh hoạt ở Hỉ điện, chắc không thể dựa vào y qua ải được!

Mặt đất càng lúc càng nóng. Thẩm Thanh Thu ngồi xuống, thử kiểm tra nhiệt độ, vừa chạm liền rút tay lại ngay. Nóng đến mức như thể đang có lửa đốt phía dưới, người đứng phía trên đều như thịt ở bếp nướng. Gương mặt nữ nhân trên sàn vốn đỏ thẫm, đang dần tăng cấp độ thành đỏ gắt.

E rằng vừa rồi bọn hắn trong vô thức đã giẫm vài bước lên gương mặt này rồi. Thẩm Thanh Thu lùi lại mấy bước, dựa sát hết mức vào bên mép.

Bỗng, chất lỏng nóng đỏ ánh kim từ mặt đất phun lên như suối.

Trúc Chi Lang hiện nguyên hình trong chớp mắt, một con rắn xanh mắt vàng thân vảy phát quang cuộn trên mặt đất, vươn thẳng người, ngẩng đầu khàn kêu, cao ngang bốn người. Y bao một vòng quanh Thẩm Thanh Thu, bọc vững chắc trong lớp vảy. Nanh trắng kề sát đầu Thẩm Thanh Thu, đôi mắt lớn vàng kim ấy nhìn ở cự ly gần, càng thêm ghê rợn.

Thiên Lang Quân nói quả đúng, Hỉ Chi Lang quả nhiên cố chấp. Lúc trước bị rượu Hùng Hoàng hành đến ứa nước mắt đã quên rồi? Vừa mới bị hắn dùng kiếm cứa cũng quên luôn? Giờ đây còn tận tâm tận lực bảo vệ hắn như vậy, quả thật làm Thẩm Thanh Thu không nỡ chơi y nữa.

Đột nhiên, một tiếng ầm lớn vang lên,cả một mảng tường bên Nộ điện sập xuống. Trong khói bụt mù mịt, Thiên Lang Quân vừa xoa cổ tay, vừa bước khỏi tường đá đã sập, tiến vào Nộ điện, nói: “Không biết có phải ta nhầm hay không, Thẩm phong chủ có vẻ còn quen thuộc tòa thánh lăng này hơn cả ta đấy.”

Trúc Chi Lang trở lại hình người, thất thanh nói: “Quân thượng, đừng tiến vào!”

Thiên Lang Quân chưa kịp tỏ vẻ khó hiểu, đã một mạch giẫm bảy tám bước lên mặt nữ nhân trên nền.

Thẩm Thanh Thu: “…”

Trúc Chi Lang: “…”

Một cột nham thạch đủ bốn người ôm đột ngột phun thẳng lên, Thiên Lang Quân nháy mắt bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!

Trong tâm Thẩm Thanh Thu điên cuồng cười không ngừng. Ai kêu ngươi không nghe người khác nói xong! Kêu ngươi đánh con trai! Ngươi làm màu đi, cứ việc làm màu, làm màu sét trúng đầu!

Nhưng hắn rất nhanh liền không cười nổi nữa. Lạc Băng Hà ở phía sau, nghiêng ngả xông vào. Một cánh tay y buông thõng, tựa hồ hoàn toàn gãy rồi, máu không ngừng chảy từ đầu đến chân, một bên mắt đã không mở được ra.

Thảm thật. Thảm nhường này, so với quãng thời gian hắn mới tới, Lạc Băng Hà bị hàng nguyên bản đánh còn thảm hơn nhiều!

Rốt cuộc thể chất Lạc Băng Hà làm sao vậy! Tại sao tiền bối lại thích dùng phương pháp bạo lực giáo dục y như vậy. Cũng đâu có phải là Bách Chiến phong!

Trúc Chi Lang hớt hải vây quanh cột lửa, không rảnh để tâm đến chuyện khác. Lạc Băng Hà thu vào mắt toàn bộ cảnh tượng trong điện, sau đó cúi đầu nhìn, nhảy khỏi đống đá, nháy mắt bước năm sáu bước, đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thu.

Vô lý, y rốt cuộc bằng cách nào chỉ nhìn một cái liền biết nên bước thế nào để không kích hoạt cơ quan vậy!

Lạc Băng Hà tựa như biết trong tâm hắn đang nghĩ gì, ngắn gọn đáp: “Giẫm lên huyệt vị trên mặt.”

Trong lúc nói, hai người đã xuyên qua Nộ điện, tiến vào tầng tiếp theo. Khi cửa đá đóng xuống, Thẩm Thanh Thu vẫn là nhịn không được nhìn kỹ lại Lạc Băng Hà, xác nhận lần này không nhầm.

Thẩm Thanh Thu đứng bên rìa mộ điện, không dám loạn động. Ma nữ của “Ai điện”, ngụ trên phía trần. Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên vẽ một gương mặt nữ nhi mày nhíu chặt, bi thống dịu dàng.

Phát hiện có kẻ đội nhập, gương mặt ấy mở hai mắt, ngũ quan nhăn lại, biểu cảm càng thêm thê lương, trước tiên là nước tí tách nhỏ từ hai mắt ngấm xuống, không lâu sau, từ khắp trần mưa phùn dày đặc bay xuống.

Hắn vừa muốn nhắc đây là Thi Vũ, không thể làm ướt người, Lạc Băng Hà đã dang một cánh tay, che hắn phía dưới, kẹp hai người trực tiếp băng qua…

(Mưa ở đây có tác dụng làm thối rữa da thịt nên gọi là Thi Vũ – mưa xác)

Thẩm Thanh Thu: “…”

IQ đâu! Nguyên tác ngươi là phái thực lực đó, này cũng quá đơn giản thô bạo đi!!!

Ba tầng điện Hỉ Nộ Ai chính là phó bản phải đánh mất ba mươi vạn chữ trong nguyên tác, giờ đổi lại, được một chương không?! Ai điện tối thiểu dây dưa đánh mất mười chương mới xong, giờ sao? Đủ ba dòng chưa?! Ngươi vội lắm hả?!

Hệ thống “đinh đinh” phát thông báo: 【Cắt bớt nội dung dài dòng, cô đọng tình tiết, độ ngầu +100!】

Cắt nhiều quá rồi!

Sau khi thoát ra, liền là một đoạn mộ đạo đen kịt tĩnh lặng. Hai người vừa rời khỏi mộ điện, ánh lửa xanh mờ mờ liền sáng lên, một hàng lại một hàng, kéo dài tới vô tận.

Bẫy chống trộm mộ ở thánh lăng quả là không từ bất cứ cơ hội nào, táng tận điên cuồng, đèn Tắt Thở như không màng chi phí mà đặt loạn khắp nơi. Manh Thi vốn đang vô thần thơ thẩn trong mộ đạo bỗng chảy nước dãi mà sán lại. Lạc Băng Hà giơ một tay lên, thần sắc lạnh lùng không nhẫn nại, bọn chúng không cam tâm mà thấp giọng khàn kêu, trong họng toàn là tiếng khò khè, rụt đầu rút về trong bóng đêm.

Lạc Băng Hà không nhìn Thẩm ThanhThu, hạ tay, nói: “Đi thôi.”

Lúc trước, mỗi lần y bắt được Thẩm Thanh Thu, đều muốn dính chặt mắt nhìn đến chết đi sống lại, lần này thế mà lại không nhìn nữa.

Thẩm Thanh Thu để ý thấy, mặt Lạc Băng Hà đỏ đến đáng sợ, nhìn dưới sắc xanh sẫm của ánh đuốc, bất ngờ vô cùng. Nhưng tuyệt đối không phải do xấu hổ. Thẩm Thanh Thu có chút nghi ngờ y có phải trúng độc rồi không, hoặc là bị đánh đến đầu đầy máu rồi, có điều bước đi của y nhìn vẫn trầm ổn, không có chút gì giống như hắn đoán.

Hắn muốn mở miệng hỏi một câu, lại không biết nên hỏi thế nào.

Khi Thẩm Thanh Thu sắp thốt ra thành lời, rốt cuộc vẫn là Lạc Băng Hà mở lời trước.

Cơ hồ mỗi lần không khí rơi vào trạng thái căng thẳng, đều là y mở lời trước phá vỡ trầm mặc.

“Cơ thể này, linh mạch vận chuyển có tốt không?”

Thẩm Thanh Thu không ngờ câu đầu tiên của y lại là câu này, ngây ra một lúc, trả lời: “Bình thường.”

Hắn nhớ ra, linh mạch của cơ thể này đều là do chính Lạc Băng Hà mất năm năm từng chút từng chút khôi phục.

Lạc Băng Hà gật đầu, nói: “Vậy thì tốt. Cỗ cơ thể kia, ta đã bảo tồn vài ngày, nhưng thực sự không thể tiếp tục nữa rồi.”

Thân thể từ Lộ Hoa chi, một khi hồn phách rời khỏi liền chết, chớp mắt liền khô héo phân giải, Lạc Băng Hà vậy mà có thể chống đỡ mấy ngày, sau đó còn dám tới thánh lăng đơn độc nghênh chiến. Thẩm Thanh Thu càng lúc càng không biết phải nói thế nào.

Thiên Lang Quân vừa rồi cơ hồ có nhắc đến, Lạc Băng Hà có “mang theo hai con cá nhỏ”, Thẩm Thanh Thu hỏi: “Ngươi còn đi cùng ai?”

Lạc Băng Hà cuối cùng đã nhìn hắn một cái, đáp: “Ta đến một mình.”

Ngập ngừng một chút, y nói tiếp: “Hai người vừa rồi, không phải đối tượng kết thân tốt. Sư tôn cho dù không muốn cùng ở cùng ta, vẫn mong người đừng đi cùng đường với họ.”

Thẩm ThanhThu nói: “Ngươi trước kia đã từng gặp họ?”

Lạc Băng Hà hờ hững đáp: “Lúc trước từng gặp con rắn kia ở Nam Cương, đấu qua vài lần, suýt ăn quả đắng. Người còn lại chưa từng gặp, nhưng ta đánh không lại gã.”

Trúc Chi Lang xuất thân Nam Cương, bôn tẩu ở đó, đương nhiên sẽ chăm chỉ hơn. Thiên Lang Quân cũng từng nói, sự kiện người Tát Chủng ở Kim Lan thành vốn là để giải quyết vấn đề lương thực ở Nam Cương. Lạc Băng Hà từng cùng Trúc Chi Lang đấu vài trận ở Nam Cương, không bất ngờ.

Nhưng Trúc Chi Lang dường như không nói rõ cho Lạc Băng Hà thân phận y, càng không tôn y làm thiếu chủ. Thiên Lang Quân có vẻ cũng không có ý định này.

Xem ra, phụ thân và biểu ca, đều không có ý công nhận y.

Trong lòng Thẩm Thanh Thu tư vị lẫn lộn, đang chần chừ không biết phải làm sao, ánh đuốc chợt tắt, mộ đạo bỗng tối sập, cơ thể Lạc Băng Hà đè lên hắn.

Đù, vừa mới lấy lại tí đồng cảm với tên nhóc này, lại thế rồi! Lại thế!

Lạc Băng Hà lần này không ôm hắn, cũng không động chân động tay, mà hoàn toàn xiêu vẹo phía trên hắn, sau đó động cũng không động nữa.

Thẩm Thanh Thu cuối cùng cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ. Hắn cũng đã rất mệt rồi, cân không nổi hai người, va “thình” một cái lên tường đá, Lạc Băng Hà thì dựa trên người hắn, mềm nhũn. Đầu hắn đập vào tường, phát ra tiếng va đập vang dội, nghe đến tim Thẩm Thanh Thu cũng muốn giật theo, chân răng phát đau.

Hắn vội đứng dậy, vòng tay ôm lấy Lạc Băng Hà, sờ tìm một hồi, sờ đến lưng y. Phần áo sau lưng Lạc Băng Hà rách tan nát, đều do bị Thi Vũ trong Ai điện thấm qua. Sờ tiếp vào phía trong, cơ thịt dưới da xúc cảm kỳ dị, cơ hồ có dấu hiệu thối rữa. Hơn nữa còn tỏa ra mùi tanh.

Suy cho cùng Thi Vũ quả không phải thứ tốt đẹp gì.

Theo thói quen đánh thức người của Thẩm Thanh Thu, hắn thích kiểu vừa bắt đầu liền hai tay luân phiên tặng mỗi bên một cái bạt tai, nhưng móng vuốt của hắn vừa vươn ra, lại có chút không xuống tay được, thành ra đổi thành vỗ nhẹ lên má y hai cái, thanh âm cũng không tự chủ mà dịu xuống: “Lạc Băng Hà? Lạc Băng Hà?”

Lạc Băng Hà trầm trầm nhắm mắt, lông mi đến động cũng chẳng động, sắc mặt ngày càng đỏ một cách không bình thường.

Thẩm Thanh Thu đưa tay sờ thử, trán và má nóng rát, giống như phát sốt. Nhưng trên người Lạc Băng Hà tuyệt đối không thể tồn tại cái khái niệm “phát sốt” này. Nắm đến tay, chân tay đều lạnh băng. Cả người y, đầu thì giống như đặt trong lò vi sóng, cơ thể thì ở trong hầm băng.

Trong tâm trí của Thẩm Thanh Thu, nam chính cho dù thỉnh thoảng có lúc sa sút chịu khổ, cũng sẽ chẳng kéo dài bao lâu, càng không thể đến mức mất đi ý thức.

Một tay Thẩm Thanh Thu đặt phía sau đầu Lạc Băng Hà, day day chỗ y vừa va vào tường.

“Lạc Băng Hà, nghe rõ không?”

Không có phản ứng.

Thẩm Thanh Thu làm một phép tính. Vì để bảo vệ thân nặn không héo quắt, Lạc Băng Hà đã tiêu hao linh khí mất mấy ngày (cuối cùng vẫn không giữ được); khó khăn trắc trở đi khắp nơi loạn bắt Hắc Nguyệt Mãng Tê; sau khi đến thánh lăng, đầu tiên bị Thiên Lang Quân thượng cẳng chân hạ cẳng tay, sau đó trúng công kích từ sóng âm Hỉ điện, tiếp đó lại bị Thiên Lang Quân thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cuối cùng bị Thi Vũ thấm vào người.

Nghĩ thế nào cũng thấy so với phát sốt nghiêm trọng vạn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.