Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 16: Chương 16: Phản diện cướp đất diễn của nữ chính là thế nào




Lạc Băng Hà ngây ngẩn cả người: “Của ta…” Y lui từng bước, nhìn trời đất vô biên nhuốm màu thê lương, lẩm bẩm nói: “Mộng cảnh của ta, cư nhiên… là như vậy sao?”

Cảnh do tâm sinh. Y tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được điều này cảm khái biết bao.

Thẩm Thanh Thu khô giọng nói: “Đây không phải là mộng cảnh bình thường. Chỉ sợ ngươi bất tri bất giác bị người động tay động chân. Linh lực trong mộng cảnh dao động mãnh liệt không dứt, vi sư trong lúc vô tình bị ngươi kéo vào.”

Lạc Băng Hà mặt lộ vẻ hổ thẹn nói: “Đệ tử vô dụng, liên lụy đến sư tôn.” Lại ngưng thần suy nghĩ: “Rốt cuộc là người nào động tay động chân với mộng cảnh của ta?”

Thẩm Thanh Thu hết sức trải nghiệm lạc thú của một kẻ thích spoil, trực tiếp công bố đáp án: “Không cần nghĩ nữa. Trong mộng cảnh này có ma khí bốc lên, thủ đoạn lại không tầm thường, chắc chắn là người của ma tộc.”

Lạc Băng Hà nghe vậy, cũng không kinh hãi, chỉ là lại bị khơi dậy thù hận với Ma tộc, nói: “Yêu nhân ma giới làm việc quả nhiên ác độc.”

Thật không biết ngày sau khi Lạc Băng Hà biết được thân phận máu lai Ma tộc của mình, nhớ tới chính mình đã nói những lời này, sẽ là biểu cảm gì…

Thẩm Thanh Thu cười cười, nói: “Ác độc thì chưa chắc, nói không chừng, người ta lại có lòng ngược lại.”

Thẩm Thanh Thu có góc nhìn thượng đế, lời nói của hắn là chỉ, kẻ động tay động chân với mộng cảnh của Lạc Băng Hà, chính là Sa Hoa Linh.

Trong đó tất nhiên có tâm tư hại người, nhưng thành phần nhiều hơn, tất cả mọi người đều hiểu, tất nhiên là âm thầm động lòng.

Bằng không tại sao không hại người khác, chỉ hại y? Đối với yêu nữ Ma tộc mà nói, người mình thích, chính là phải lấy ra bắt nạt thật mạnh ╮( ̄▽ ̄”)╭ Có điều đây cũng chỉ là ở giai đoạn đầu, đợi nàng được Lạc Băng Hà thu vào hậu cung, còn không phải chỉ có ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn nói những lời này, Lạc Băng Hà không hiểu là có ý gì, nhưng hắn cười đến mức ý vị sâu xa, câu cuối còn lườn lượn trên mặt đất, hơi có vài phần lỗ mãng, nhưng cũng làm cho người ta có chút mùi vị thất thường.

“Mộng cảnh này không hề đơn giản. Thuật ác mộng tầm thường không nhốt nổi ta, động chút tâm niệm là có thể phá bỏ, nhưng mộng cảnh này làm thực sự rất tinh xảo. Chỉ sợ hủy đi trung tâm ảo cảnh thì ai cũng không thể đi ra được.”

“Chính là nói, sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong mộng cảnh?” Lạc Băng Hà áy náy nói: “Đều là đệ tử không tốt.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Chuyện tới nước này, nhiều lời vô ích, vẫn nên tranh thủ hành động, mau chóng phá bỏ kết giới đi ra ngoài thôi.”

Lạc Băng Hà im lặng gật đầu, đi theo phía sau Thẩm Thanh Thu, đi về phía mép mộng cảnh.

Thẩm Thanh Thu bề ngoài nhìn vẫn bình tĩnh như cũ, trong đầu lại nổi sóng to gió lớn không ngừng lôi lôi kéo kéo hệ thống.

Hệ thống: 【 hệ thống nhắc nhở: Hiện tại ngài tiến vào chính là tình tiết nhánh quan trọng: Kết giới của Mộng Ma. Xin đảm bảo trong nhánh này, giúp đỡ Lạc Băng Hà chiến thắng ảo cảnh của Mộng Ma. Nếu không sẽ bị trừ 1000 độ sướng. 】

Lại tới nữa. Lại là độ sướng, mỗi lần đều là con số làm cho người nhìn bị nhồi máu cơ tim. Ta cần cù thật thà cày lâu như vậy cũng vớt không ra vài điểm độ sướng, mày một cái liền trừ 1000, như vậy thật sự ổn sao?! Làm người… Không, làm hệ thống đừng quá tuyệt tình!

Có điều đây kỳ thật không phải trọng điểm. Trọng điểm là — tình tiết lộn xộn.

Điều kiện tiên quyết của đoạn này vốn là, Lạc Băng Hà bị kéo vào phạm vi công kích của Mộng Ma, trước nguy cơ, để tự bảo vệ mình, y theo bản năng kéo người mình tin cậy nhất, tiến nhập kết giới.

Thẩm Thanh Thu cấp tốc gõ hệ thống: “Đại thần, cự thần, đại cự thần! Mày xác định không có Bug à? Đoạn này Lạc Băng Hà phải cua gái mới đúng. Hơn nữa em gái đó còn phụ trách giúp y gỡ bỏ khúc mắc, dùng tình yêu giúp y chiến thắng tâm ma, sao giờ ta trực tiếp diễn đoạn này?! Màn thu hậu cung tình thâm ý trọng tâm linh giao hòa như đã hứa đâu? Tiểu sư muội sống chết có nhau mãi chẳng rời xa như đã hứa đâu?!”

Hệ thống: 【 Tự tôi kiểm tra chưa phát hiện thấy Bug. Hệ thống vận hành bình thường. 】

Không có Bug, chính là nói đoạn tình tiết này, hoặc là chạy cho tốt, hoặc là chết.

Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên hiểu được uy lực của hiệu ứng bươm bướm.

Trong nguyên tác bị Lạc Băng Hà cùng nhau kéo vào trong ác mộng chính là Ninh Anh Anh, vì đó là người thân cận nhất đáng tin nhất của Lạc Băng Hà giai đoạn đầu ở Thanh Tĩnh Phong, nhiệm vụ qua cửa + cày độ thân mật này rõ ràng nên đặt trên người nàng.

Hiện tại sao lại thế này?

Vương miện “đáng tin nhất” “người thân cận nhất” tại sao lại được đặt trên đầu Thẩm Thanh Thu?

Thẩm Thanh Thu được sủng mà lo nhưng không muốn đội vương miện này chút nào!

Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu thần sắc khó lường, thân thiết hỏi: “Sư tôn, làm sao vậy?”

Thẩm Thanh Thu lập tức lấy lại thần sắc, trấn định nói: “Không sao. Vi sư đang nghĩ, yêu vật thao túng mộng cảnh bình thường sẽ đánh vào nơi yếu ớt nhất trong lòng người, ngươi buộc phải chuẩn bị tốt.”

Lạc Băng Hà gật đầu, thần sắc kiên định nói: “Đệ tử tuyệt đối không khiến sư phụ bị liên lụy nữa.”

Khổ quá đi mà. Không chỉ bị lôi vào tình tiết nguy hiểm, lại còn, nếu hắn đoán không sao, hắn còn phải gánh cả trách nhiệm diễn phần của em gái.

Thẩm Thanh Thu một chút cũng không muốn chắn đao cho nhân vật chính, còn cả theo y qua cửa lên núi đao xuống biển lửa đối mặt Tâm Ma hay Mộng Ma đại thần gì đó a QAQ!

Đây rốt cuộc là vận may kiểu gì mới có thể lăn lê đến mức này a…

Mới vừa rồi hắn còn giận thần của thế giới này, ngẫm lại, thần cũng rất vô tội, sáng tạo thế giới này không phải là Đâm Máy Bay Lên Giời sao? Người ta là một mầm non tay viết văn ngựa đực đang hot, khẳng định cũng không muốn trong văn chương xuất hiện tình huống này. Đang yên đang lành em gái bị đổi thành phản diện cặn bã, xót ruột biết bao.

Hai người đi lên phía trước một hồi, bầu trời trên đỉnh đầu và cảnh sắc xung quanh giống như có đủ thể loại, khi thì kéo dài vặn vẹo, khi thì vỡ tan thành hàng vạn hàng nghìn mảnh nhỏ, biến hóa thất thường, thế giới mà họ đang đi, tựa như người là tranh của Da Vinci, bối cảnh là tranh của Picasso, phong cách không giống nhau, một cảm giác lạc lõng không hề nhẹ.

Bỗng nhiên, trong tầng mây ùn ùn phía trước, xuất hiện một tòa thành trì.

Hai người dừng bước lại, Lạc Băng Hà nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, chờ ý của hắn.

Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: “Binh tới tướng chặn, nước đến đất lấp. Đi vào.”

Đi đến cửa thành, Lạc Băng Hà ngửa đầu nhìn, lộ ra biểu cảm hơi hơi mơ màng.

Thẩm Thanh Thu trong lòng biết rõ, y đang cảm thấy tòa thành này rất quen.

Đương nhiên quen, đây là tòa thành hồi nhỏ Lạc Băng Hà đã lưu lạc.

Trước cửa thành tất nhiên không có lính gác, tự mình từ từ mở ra, Thẩm Thanh Thu mang y đi vào.

Mộng cảnh này thật đến đáng sợ, lúc theo trường phái trừu tượng thì trừu tượng đến mức giống mấy cục màu, lúc theo trường phái tả thực thì lại không khác cảnh thật chút nào. Đường lớn trong thành, phố chợ, nhà dân, quán nhỏ, không gì không tinh xảo đến mức rợn người. Đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, nhìn từ xa có vẻ vô cùng náo nhiệt, nhưng mà đến gần nhìn một cái, cho dù Thẩm Thanh Thu sớm có chuẩn bị, trong lòng vẫn bộp một cái.

Những “người” đang hoạt động này, toàn bộ đều không có gương mặt.

Mặt của bọn họ, chỉ là một đám lúc nhúc, không thấy rõ ngũ quan, cũng không có âm thanh. Căn bản không giống như là người sống, lại còn đang bận rộn đi qua đi lại, cả tòa thành yên tĩnh như chết, đem đến một cảm giác phồn hoa quỷ dị.

Lạc Băng Hà chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, hoảng sợ nói: “Sư tôn, những thứ này là cái gì?”

Thẩm Thanh Thu có chút hoảng, nhưng vẫn gánh được chức trách giải thích của từ điển bách khoa.

“Đây là lợi dụng ác mộng để tạo ra thành ảo cảnh. Trong mộng những thứ như phòng ốc cây cối đều có thể chế tạo, nhưng người sống thì không thể được chế tạo ra, nhiều nhất chỉ có thể làm thành giống như vậy, quái vật không mũi không mặt không nói chuyện được. Thế nhưng, lập tức có thể chế tạo ra một tòa thành quy mô thế này, gần như thật giả lẫn lộn, e là chỉ có người kia.”

Lạc Băng Hà khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Người nào?”

Thẩm Thanh Thu: “Mộng Ma.”

Mộng Ma, chính là BOSS trong phó bản mộng cảnh này.

Chân thân của Mộng Ma chính là một vị tiền bối cao nhân tiếng tăm lừng lẫy của Ma tộc, trong một hồi thiên kiếp của mấy trăm năm trước bị hủy thân thể, nguyên thần cường đại lại hoàn hảo không tổn hao gì, từ đó về sau ký sinh bên trong mộng cảnh của con người, sống nhờ hấp thụ linh lực và tinh khí.

Đồng thời, trên thực tế lão cũng là một trong những sư phụ của nhân vật chính.

Sau khi Lạc Băng Hà giải trừ kết giới, lão theo mô típ cùng nhân vật chính mới gặp mà như đã quen, truyền thụ một thân tuyệt học, thỉnh thoảng còn bày cái mưu tính cái kế gì gì đó, giúp một tay gì gì đó.

Lạc Băng Hà kinh nghiệm không nhiều, đương nhiên không hiểu lai lịch của người này, đang muốn hỏi thêm vài câu, ánh mắt vô tình đảo qua đám người, lại ngây ngẩn cả người.

Thẩm Thanh Thu biết rõ vẫn cố nói: “Làm sao vậy?”

Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, không biết có phải ta nhìn nhầm hay không. Vừa rồi ta, hình như thấy trong đám người có một người có nét mặt.”

Tay áo Thẩm Thanh Thu rung lên, theo phương hướng hắn chỉ mà đi tới, lời ít ý nhiều: “Đuổi theo.”

Hai người theo sát mấy người không cùng phong cách với người xung quanh, rẽ bảy tám vòng trong thành, cuối cùng dừng lại trước một ngõ nhỏ.

Người có nét mặt, tổng cộng có năm. Ai cũng có nét mặt rõ ràng, chứ không phải một đoàn mơ hồ, nhìn có vẻ như năm thiếu niên, bốn đứa cao trong đó vây quanh một đứa nằm trên đất, tiếng chửi bậy không dứt bên tai, cái gì “tiểu tạp chủng”, “đồ khốn nạn” văng khắp nơi, căn bản không chú ý tới hai người phía sau theo tới.

Lạc Băng Hà nói: “Họ giống như không nhìn thấy chúng ta.”

Y nhìn Thẩm Thanh Thu, giống như đang hỏi, không phải nói Mộng Ma không thể chế tạo người có ngũ quan sao?

Lại đến lúc ngược rồi đây.

Trong lòng Thẩm Thanh Thu thở dài một tiếng, nói: “Mộng Ma đích xác không thể lợi dụng ác mộng để chế tạo người, nhưng người này không phải do lão chế tạo. Lạc Băng Hà, ngươi nhìn kỹ mấy người này đi.”

Lạc Băng Hà dần dần đưa ánh mắt chuyển qua trên người họ, nhìn ra ngoài một hồi, bỗng nhiên thân thể chấn động.

Thẩm Thanh Thu nói: “Những thứ này không phải là ảo ảnh ác mộng chế tạo ra, bọn họ là hình ảnh của nhân vật đích thực tồn tại trong trí nhớ của ngươi. Mộng Ma chỉ là làm chút mánh nhỏ, làm thức tỉnh hình ảnh ngủ say trong đáy lòng ngươi.”

Lạc Băng Hà giống như không nghe thấy lời của hắn, đưa tay đặt trên huyệt thái dương, tựa hồ não bộ đang run rẩy.

Thẩm Thanh Thu biết, tâm của Lạc Băng Hà đã bị đột kích.

Bốn thiếu niên dáng vẻ lưu manh vây quanh một đứa nhỏ xem ra chỉ có bốn năm tuổi nằm trên mặt đất, tay đánh chân đá. Đứa nhỏ quần áo tả tơi kia hai tay ôm đầu, cuộn mình trên mặt đất, không rên một tiếng mà chịu đòn, thật làm cho người lo lắng, đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ bị chúng đánh chết mất!

“Hứ, tiểu tạp chủng không có mắt, dám đến địa bàn của đàn anh để giành bát cơm!”

“Chán sống rồi!”

“Giẫm chết nó. Không phải nó đáng thương sao, không phải không có cơm ăn bụng đói lắm sao, đánh chết thì khỏi lo không có cơm ăn nữa!”

Lạc Băng Hà đầu đau gần như nứt ra, giống như chỉ có thể nhìn thân ảnh gầy yếu nho nhỏ kia của y. Đó là y hồi nhỏ, trên khuôn mặt đầy máu dưới lớp tóc bù xù lộ ra một ánh mắt sáng như sao, giống như hai lưỡi kiếm sắc bén phóng tới, trực diện y.

Lạc Băng Hà hoàn toàn không di dời được ánh mắt.

Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói: “Băng Hà, đây chỉ là ảo cảnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.