Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 24: Chương 24: Phản diện kiêu đến vậy 3




Nữ Oán Triền thuỷ bộ cùng lên, ở đáy nước hút khô ba người xong, gấp rút muốn bò lên trên bờ, tìm kiếm mục tiêu mới. Lạc Băng Hà cũng không dễ đối phó như vậy, y thần sắc mãnh liệt, chỉ ra một ngón tay, đầu ngón tay nhen lên một ngọn lửa, dùng linh khí làm chất xúc tác, bắn về hướng ma vật đang lén lén lút lút, vừa dính vào sợi tóc hỏa thế liền tăng cao, hình thành một đám lửa lớn, làm cho đám tóc đen nhanh chóng lui về trong nước, không dám lên bờ.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, uy lực mười phần, không để lại chút đường lui nào.

Thẩm Thanh Thu nội tâm hài lòng giơ biển: Lạc Băng Hà, mười điểm!

Lạc Băng Hà nhặt lên dạ minh châu do Tần Uyển Ước bối rối đánh rơi, giơ lên cao, giống như một cái đèn lồng, an định lòng người, lớn tiếng: “Chư vị sư muội sư đệ đừng đi lạc, tụ tập một chỗ hành động!” Tiếp đó, lấy ra trang bị tiêu chuẩn của một nhân thủ Tiên Minh Đại Hội, pháo hoa cầu cứu, phóng lên không trung.

Pháo hoa cầu cứu là vật cầu viện chuẩn bị cho các đệ tử khi gặp được ma vật không thể đối phó, bình thường Tiên Minh Đại Hội sẽ không thả ra ma vật nguy hiểm, hơn nữa dùng ba lượt sẽ tự động bỏ quyền thi, bởi vậy, Tiên Minh Đại Hội các khóa trước không đến vạn bất đắc dĩ, cơ bản không có người thật sự sử dụng, mà giờ khắc này, toàn bộ bầu trời Tuyệt Địa Cốc, liên tiếp sáng lên nhiều bông pháo hoa sáng như ngọc. Đây vốn là cảnh tượng vô cùng mỹ lệ, nhưng giờ khắc này, những pháo hoa kia không chỉ không sáng lạn, ngược lại càng làm cho người ta đau thắt ruột gan.

Bởi vì mỗi một bông pháo hoa phóng lên, đại biểu cho một đệ tử gặp phải ma vật cực kỳ đáng sợ, tính mạng bị uy hiếp!

“Gương tinh thạch! Mau nhìn gương tinh thạch!”

Tiếng kêu khóc thảm thiết không ngừng truyền tới từ gương tinh thạch, có đệ tử đã phơi thây tại chỗ, có đệ tử còn đang bị chém giết đẫm máu, ánh mắt tràn ngập sợ hãi: “Tại sao? Tại sao ở chỗ này lại có… Không nên a!”

“Người đâu! Độc Long Mãng! Sư phụ cứu ta! Sư ca cứu…”

Bỗng nhiên, trong một mảnh gương tinh thạch truyền đến tiếng kêu khàn khàn, rồi tiếng kêu dài thê lương của linh ưng, hình ảnh biến thành một mảnh tối đen.

Mọi người mờ mịt nói: “Sao lại thế này?”

Thẩm Thanh Thu cảm giác da đầu run lên, đầu ngón tay lạnh như băng.

Tiếng khàn khàn kêu to kia, nhất định là Cốt Ưng của ma giới! Một loại ma vật hung tàn uống máu bay trên trời.

Con linh ưng này, chỉ sợ là bị chúng nó xé rách, ném tới mặt đất, tinh thạch cũng rơi nát.

Bơi trong nước, đi dưới đất, bay trên không, không ngờ đều bị những sinh vật Ma tộc đáng sợ này xâm lấn!

Đối mặt cục diện hỗn loạn lớn như vậy, hắn thật sự hết cách giống như ban đầu tưởng tượng, coi nó là một vở kịch rất thật, bình tĩnh không đếm xỉa đến.

Mà ngoài Tuyệt Địa Cốc, trên đài cao đã sớm vỡ òa. Đạo nhân của Thiên Nhất Quan lạnh lùng nói: “Sao lại thế này? Ma vật được lựa chọn và đưa vào Tiên Minh Đại Hội đều trải qua quy định và sàng lọc nghiêm khắc. Sao lại trà trộn vào ma vật thuần chủng như Nữ Oán Triền!”

Đệ tử Huyễn Hoa Cung đã chết vài người, lão cung chủ bỗng nhiên đứng dậy, run giọng gằn từng chữ: “Mở kết giới ra!”

Kết giới cực đại bao phủ phía trên Tuyệt Địa Cốc, là do gần trăm tăng nhân Chiêu Hoa Tự phụ trách chống đỡ. Phương trượng Chiêu Hoa Tự lập tức muốn dùng thiên lý truyền âm thông tri các tăng nhân bỏ kết giới. Ai ngờ, Nhạc Thanh Nguyên đột nhiên nói: “Không thể mở!”

Lão cung chủ ngây ngẩn cả người: “Nhạc chưởng môn đây là ý gì?” Trong Tuyệt Địa Cốc có hơn trăm đệ tử của Thương Khung Sơn phái tham gia Tiên Minh Đại Hội, Nhạc Thanh Nguyên lại ngăn cản mở ra kết giới, thả các đệ tử trong kết giới chạy thoát, tất nhiên có nguyên do bất thường.

Thẩm Thanh Thu nói: “Một khi bỏ kết giới, các đệ tử có thể trốn, nhưng đám ma vật vốn bị nhốt ở trong đó cũng sẽ chạy trốn khắp nơi. Nơi này chưa đầy vài dặm còn có thôn trang có người ở, đến lúc đó tình huống càng nghiêm trọng. Các đệ tử của những môn phái chúng ta đây ít nhất có năng lực chu toàn, còn những dân chúng bình thường không thông linh lực này thì sao?”

Lời vừa nói ra, các vị chưởng môn tiền bối thành danh trên đài cao đều không thể đáp trả, im lặng như chết. Thời điểm này, cho dù ngươi là tu vi kim đan nguyên anh thần thông quảng đại hơn nữa, cũng bất lực với cục diện không khống chế được như thế này.

Huyễn Hoa Cung có người hoang mang lo sợ nói: “Không thể mở ra kết giới thả họ đi ra, vậy… vậy rốt cuộc phải làm gì?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Không thể ra, vậy cũng chỉ có thể vào.”

Những người trong Thương Khung Sơn phái ăn ý mười phần trao đổi ánh mắt. Nhạc Thanh Nguyên cất cao giọng nói: “Các vị đạo hữu, việc hôm nay, tất nhiên là kẻ có ý đồ cố ý tạo thành, muốn mượn tay ma vật, một lưới bắt gọn tân tú và rường cột sau này của tu chân giới. Kế sách hiện nay, chỉ có thể tiếp tục duy trì kết giới. Có đạo hữu nào nguyện ý cùng Thương Khung Sơn phái ta tiến vào trong cốc, thanh lí ma vật, cứu viện đệ tử tham dự?”

Từ bên trong mở một đường máu, thanh lí sạch sẽ ma vật, chẳng những cần vũ lực, còn rất cần dũng khí.

Lão cung chủ Huyễn Hoa Cung là người đầu tiên hưởng ứng nói: “Huyễn Hoa Cung nghĩa bất dung từ.”

Tiên Minh Đại Hội lần này nhân số Huyễn Hoa Cung tham dự nhiều nhất, hơn nữa đầu tư lớn nhất, họ là phía không thể chấp nhận hao tổn nhất. Có người đi đầu, những người khác lập tức theo sau, xung phong nhận việc. Cho dù có một số ít người trong lòng khiếp đảm, hiện tại cũng thức tỉnh: các đệ tử bảo bối thiên tư ưu tú nhà mình đều ở bên trong mà!

Thẩm Thanh Thu tiến lên một bước, vừa muốn tiến vào trong đội ngũ nguyện vào trợ giúp, Liễu Thanh Ca hơi bước nghiêng, vỏ kiếm chặn đường đi của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc, dùng hai ngón tay đẩy ra vỏ kiếm: “Đây là ý gì.”

Liễu Thanh Ca lời ít mà ý nhiều nói: “Độc của ngươi.”

Nhạc Thanh Nguyên cũng dùng âm thanh chỉ mấy người bọn họ có thể nghe được nói: “Không sai. Thanh Thu. Đệ đừng quên, trên người đệ còn có dư độc chưa hết của ‘Không thể giải’. An nguy của đệ tử Thanh Tĩnh Phong nhất mạch, cứ giao cho bọn ta đi.” Mặt sau còn có một câu y không nói ra, ngộ nhỡ sau khi tiến vào Tuyệt Địa Cốc bỗng nhiên phát tác, linh khí trì trệ, bị vây quanh một đám ma vật, vậy thật đúng là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.

Thẩm Thanh Thu lắc đầu nói: “Ở đâu có đạo lý đệ tử gặp nạn, sư phụ lại tránh ở trên đài cao hóng mát? Nếu không thể bảo vệ đệ tử của mình, chức phong chủ Thanh Tĩnh Phong ta đây cũng không cần làm nữa.”

Hơn nữa, hắn lại là nhân vật quan trọng gây ra tình tiết mấu chốt, không đến trường quay thì không diễn xuất được a.

Leng keng, hệ thống nêu lên: 【 thông qua xây dựng hình tượng chính diện, khiến phản diện hóa đa chiều, chỉ số ngầu +30! 】

Thẩm Thanh Thu đảo mắt trắng một cái trong lòng: Đây tính là trước khi đâm cho ta một đao thì phát cho ta ít kẹo sao?

Đám người Nhạc Thanh Nguyên khuyên can không có hiệu quả, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Vậy đệ ngàn vạn lần cẩn thận. Ngộ nhỡ không ứng phó được, lập tức dùng phương pháp truyền âm triệu chúng ta đến trợ giúp.”

Thẩm Thanh Thu đối với trình độ xử lý ma vật của mình, thật không có bi quan như họ nghĩ. Ngoại trừ tự tin đối với tu vi nguyên anh và linh lực của bản thân, hắn còn có thêm một phần điểm.

Hứng thú của Thẩm Thanh Thu với ma vật trong 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》, lớn hơn rất nhiều với các em gái muôn màu.

Hắn có thể không nhớ được nữ chính nào lúc tâm tình ủy khuất thì thích cùng Lạc Băng Hà đi nơi nào ngắm sao, nữ chính nào khi chịch chịch chịch có đặc thù gì thú vị, thậm chí có đôi khi ngay cả tên cũng lẫn lộn, nhưng thuộc tính và nhược điểm của mỗi một loại ma vật, hắn tuyệt đối nhớ rõ!

Nếu nhất định phải ở trên người hắn tìm ra cái gì có thể xưng là bàn tay vàng… cũng chỉ có điểm này!

Trong Tuyệt Địa Cốc, Lạc Băng Hà đang dàn xếp một đám sư muội sư đệ hồn bay phách tán giữ nguyên vị trí. Thời điểm này, tuyệt đối không thể tán loạn khắp nơi, ngộ nhỡ gặp ma vật mới hoặc là lại đi lạc thì chỉ có thể khiến tình huống càng tệ.

Gió đêm phần phật, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết không biết là của người hay là sinh vật ma giới, kẻ nhát gan đã sớm ôm đầu khóc rống. Tần Uyển Ước sắc mặt trắng bệch, nhưng thấy Lạc Băng Hà tựa vào một thân cây, Chính Dương kiếm ôm trước ngực, cảnh giác lại trấn định, giúp người bên cạnh chặn mọi xâm phạm đến từ hắc ám, lơ đãng dâng lên chút nhu tình mật ý nhè nhẹ.

Nếu Thẩm Thanh Thu ở đây, hắn tất nhiên sẽ kích động không thôi: Muội tử ngươi yêu y rồi! Tâm lý hóng hớt hừng hực thiêu đốt!

Lúc này, lùm cây bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng động sột sà sột soạt. Lạc Băng Hà ánh mắt chớp động, một đạo linh lưu hội tụ ở bàn tay, vận sức chờ phát động.

Âm thanh ở đám cỏ phát ra càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, tim của mọi người đều dâng lên tới tận cổ họng, có lẽ là sợ hãi đến tận cùng, không ngờ ai cũng không kêu lên trước tiên.

Đột nhiên, đùng một tiếng, như là có âm thanh người ngã xuống đất. Theo sau, một đồ vật tròn vo lăn ra khỏi bụi cỏ.

Đó là một cái đầu người.

Cái đầu hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy máu tươi, tóc rối tung của giống như ổ gà. Hình ảnh này vốn rất dọa người, nhưng thời điểm thế này, đầu người chết không có lực sát thương vẫn tốt hơn ma vật biết ăn thịt người, dĩ nhiên không ít người nhẹ nhàng thở ra.

Tần Uyển Ước run giọng nói: “…Vị… Vị sư huynh này là môn hạ phái nào, có ai biết không?”

Đệ tử các phái ở đây kéo nhau đến gần để phân biệt, đều nhẹ nhàng thở ra:

“Không phải người của bọn ta.”

“Chưa từng thấy qua.”

Lạc Băng Hà nhìn bụi cây chỗ sâu trong bóng đêm, thầm nghĩ, đầu ở chỗ này, xác chết cũng phải kề bên này, không bằng đi xem quần áo là môn hạ phái nào. Y tăng mạnh linh lực chảy trong bàn tay, đi về phía bóng đêm.

Quả nhiên, một thi thể cứng ngắc nằm ở mặt sau lùm cây, đạo bào màu thủy lam, có lẽ là đệ tử nhập môn của Thiên Nhất Quan. Lạc Băng Hà chỉ nhìn thấy vạt áo choàng của hắn, liền thở dài. Đệ tử cấp bậc nhập môn thế này, có lẽ vốn chỉ là đến Tiên Minh Đại Hội lấy thêm kiến thức, lại không nghĩ rằng bị cuốn vào một tai họa bất ngờ, cứ thế mất đi tính mạng.

Y nhìn tiếp lên trên, lại lập tức ngơ ngẩn.

Cổ của cỗ thi thể này còn yên lành dính với đầu!

Vậy cái đầu vừa rồi là từ đâu tới?

Lạc Băng Hà phi nhanh trở lại, Chính Dương ra khỏi vỏ, hét lên trong ánh sáng trắng: “Tránh xa cái đầu đó!”

Lời còn chưa dứt, cái đầu vốn lẳng lặng nằm trên mặt đất đột nhiên mở hai mắt ra!

Nó trợn mắt nhìn đối diện đám người, dưới cổ tức khắc xuất hiện tám cái chân nhện không biết ở đâu vừa mảnh vừa dài, khớp xương rõ ràng, mọc đầy lông, nhảy dựng lên!

Một người cách nó gần nhất không kịp né tránh, bị nó nhảy lên đầu, điên cuồng kêu to, rút kiếm ra lung tung múa may, người bên cạnh ngừng né tránh. Lạc Băng Hà lại không dám dễ dàng xuất kiếm, ngộ nhỡ đâm trúng không phải quái vật kia mà là đầu người này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Đồ vật đáng sợ như vậy ở trên đầu mình bò tới bò lui quả thực khủng bố đến mức hít thở không thông, người đó tuyệt vọng đến cực điểm, đầu kiếm thay đổi, đâm tới trên đầu. Nhưng còn chưa giơ tay lên, tám cái chân nhện mảnh khảnh kia tìm đúng vị trí, đâm mạnh vào huyệt thái dương của hắn!

Người đó lập tức cứng ngắc thân thể, ngay cả đầu lưỡi cũng giống như là dính lại, một câu cũng kêu không ra. Chân nhện dưới cổ của cái đầu kia càng đâm càng sâu, cả người hắn cũng run rẩy theo không ngừng.

Sau một lát, tám cái chân nhện rút ra, chỉ để lại một đám lỗ thủng huyết nhục mơ hồ chỗ huyệt thái dương người đó, bên trong khoang đầu tựa hồ đã bị hút đến mức không còn một mảnh, rỗng tuếch.

Cảnh tượng này làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm, mà ngay cả Lạc Băng Hà cũng nhất thời không kịp phản ứng.

Quái vật đầu người hình nhện kia hút no tủy não xong, bò tới bò lui trên thi thể, miệng phát ra tiếng gào thét thê lương, giống như trẻ con khóc gào.

Đúng lúc này, một đạo quang tiễn do linh lưu ngưng tụ thành bay tới, xuyên qua cái miệng đang phát ra tiếng gào dài của nó, xiên ngang thứ đồ chơi này!

Trong sự tĩnh lặng như tờ cùng ánh nhìn chăm chú mờ mịt của mọi người, Thẩm Thanh Thu day day cái lỗ tai bị nó kêu đến ẩn ẩn phát đau, chậm rãi sửa lại tay áo, khiêm tốn lên sàn.

Chiết phiến mở ra, che lại nửa khuôn mặt, Thẩm Thanh Thu sâu kín ghét bỏ nói: “Ồn chết đi được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.