Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 39: Chương 39: Phòng tối 3.0




Một cái động tử tế bị đánh đến mức gồ ghề bốn vách tường, Lạc Băng Hà cuối cùng mới bớt giận.

Y quay người lại, Thẩm Thanh Thu vẫn trong trạng thái rảnh rỗi hết việc vây xem.

Huyệt thái dương Lạc Băng Hà tựa hồ có một sợi gân xanh nảy vài cái, y cắn răng nói: “… Ta phải tận mắt nhìn xem, một tháng sau, ngươi thân bại danh liệt thế nào!”

Quăng câu này xong, y liền phẩy tay áo bỏ đi, khi rời khỏi cửa động thì hung hăng bổ một chưởng vào trên cơ quan, rầm rầm rung động, rèm nước chảy thẳng xuống. Thẩm Thanh Thu ngồi tại chỗ, ngắm trần nhà.

Tại sao lại tức giận như vậy? Chắc không phải cảm thấy bị oan uổng đi.

Đoạn tình tiết Kim Lan Thành, bởi vì đi trước thời gian trong nguyên tác, lúc này nam chính đáng nhẽ còn đang luyện cấp dưới lòng đất, cho nên căn bản không xuất hiện qua, thị giác thượng đế không thể mở ra. Nhưng trong nguyên tác, có một điểm có thể xác định: Đó chính là Lạc Băng Hà luyện cấp xong, tất cả âm mưu tàn sát sau khi trở về mặt đất, toàn bộ không khỏi không liên quan tới y.

Cho nên, nghĩ như thế nào, hiềm nghi lớn nhất đều là y.

Nhưng đồng thời, con người Lạc Băng Hà, chỉ có khi cần thiết ngụy trang, thì mới hao tâm ngụy trang. Đối với con kiến một tay có thể nghiền chết, y bình thường không có hứng thú dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.

Hiển nhiên Thẩm Thanh Thu hiện tại = con kiến.

Thẩm Thanh Thu nghĩ không thông liền không nghĩ nữa.

Vốn hắn cũng không thuộc loại người giỏi suy luận, hơn nữa nhiều lắm qua một tháng nữa, có thể ve sầu thoát xác mà chạy về miền đất mới. Hà tất nghĩ nhiều!

Trong động tối om om, gió lạnh thổi qua, y phục ẩm ướt dán làn da, rét đến mức Thẩm Thanh Thu co co quắp quắp run cả người.

Ngoại bào của Lạc Băng Hà còn rơi ở trên mặt đất bên cạnh hắn.

Mới vừa rồi dáng vẻ Lạc Băng Hà nổi giận đùng đùng phất tay áo trở ra, cư nhiên khiến hắn thấy được chút bóng dáng cừu non của dĩ vãng.

Tuy nói kỳ thật Lạc Băng Hà trong lúc ở Thanh Tĩnh Phong học nghệ, chưa bao giờ có thời điểm loạn phát giận, càng đừng nhắc tới hỉ nộ vô thường như hiện giờ, nhưng chính là cảm giác… có chút giống.

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, vẫn là miễn cưỡng lấy ngón tay khều lấy kiện hắc y kia, sột sà sột soạt đắp lên người.

Hết cách, không phải vừa rồi hắn chính trực chê bai, mà là ở trước mặt Lạc Băng Hà, hắn căn bản làm không ra động tác này.

Nguyên tác mỗi lần chịch chịch chịch xong việc Lạc Băng Hà đắp cho em gái không phải cái áo này sao?!

Ở trước mặt nam chính, kêu hắn làm sao hạ thủ được!

Thẩm Thanh Thu phát hiện, chỉ cần hắn muốn ngồi yên hoặc nghĩ ngợi một chút, luôn sẽ có đủ loại ngoại giới quấy nhiễu. Chẳng hạn như ở Linh Tê động lần đó, lại chẳng hạn như thủy lao lần này.

Trong vòng hai ngày, đến ba người. Gian biệt giam tạm thời đặc biệt xa hoa này của hắn, tuyệt đối là gian nhân khí náo nhiệt nhất từ khi thủy lao Huyễn Hoa Cung thành lập tới nay!

Đường đá dâng lên, nước ăn mòn ngưng chảy. Công Nghi Tiêu vội vàng xuyên qua đướng đá, mới nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, lòng bàn chân liền trượt một cái.

Y lắp bắp nói: “Thẩm… Thẩm… Thẩm tiền bối, ngươi…”

Thẩm Thanh Thu không thấy khác thường: “Ta làm sao?”

Công Nghi Tiêu biểu cảm quái dị, nhìn động tác, giống như không biết có nên xoay người lảng tránh hay không, chần chờ ở ngoài bãi đá, không tiếp tục đi tới. Thẩm Thanh Thu theo ánh mắt của y nhìn xuống.

WTF!

Ngày hôm qua áo rách xong vẫn luôn đắp áo khoác của Lạc Băng Hà a đậu!

Công Nghi Tiêu chần chờ nói: “Chiếc kia hình như là…”

Thẩm Thanh Thu: “Khụ.”

Công Nghi Tiêu lúc này mới kịp phản ứng, cũng vội ho một tiếng, nói: “Hai ngày này Thẩm tiền bối qua như thế nào.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Cũng được.” Không nhiều người tới bái phỏng như vậy thì tốt rồi.

Công Nghi Tiêu nói: “Nghe nói hôm qua khi Lạc sư huynh… rời đi rất giận dữ, vãn bối còn lo liệu có phải y đã làm gì với Thẩm tiền bối…” Miệng y nói chuyện, ánh mắt lại không tự chủ được hướng tới chiếc áo khoác kia.

Thẩm Thanh Thu bị y nhìn chăm chú đến mức kìm lòng không đặng nắm thật chặt áo choàng trước ngực.

Có thể làm cái gì a?! Loạn phát giận trời nam đất bắc đánh một hồi, đánh sụp nửa cái động mà thôi. Ngươi kia là ánh mắt gì! Suy nghĩ nhiều quá rồi thiếu niên!

Thẩm Thanh Thu không nhịn được nói: “Lạc Băng Hà… Y hiện tại ở Huyễn Hoa Cung, đến tột cùng là thân phận gì?”

Tại sao y có thể giận dữ trên địa bàn người khác mà không bị chỉ trích?

Công Nghi Tiêu ngẩn người, cười khổ nói: “Vãn bối cũng nói không rõ. Có điều, có một điểm có thể xác định, nếu không phải y nhất định không chịu bái sư, chỉ sợ hiện giờ vị trí đệ tử thủ tọa cũng không tới phiên ta.”

Thực thảm a.

Thẩm Thanh Thu đồng tình vô hạn, đối với bản thân chạm vào vết thương của người ta thật cảm thấy hổ thẹn.

Công Nghi Tiêu nghiêm mặt nói: “Vãn bối lần này đến, là có chuyện quan trọng. Sáng nay Thượng phong chủ xin sư phụ yêu bài thông hành, chỉ là bị chặn lại, không biết khi nào thì mới có thể phê chuẩn qua. Hắn tựa hồ có việc gấp, liền kêu vãn bối đưa một phong thư tiến vào.” Nói xong, sờ tay vào ngực.

Một phong thư á đù!

Hơn nữa cũng chỉ qua loa gập hai cái, ngay cả hồ dán hay là chú phong ấn cũng không thêm.

Thượng Thanh Hoa, ngươi trâu!

Công Nghi Tiêu nói: “Tiền bối xin yên tâm, phong thư này ta đã xem qua.”

Thế còn yên tâm cái đầu á?!

Công Nghi Tiêu nói tiếp: “Có điều xem không hiểu.”

Thẩm Thanh Thu âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Được rồi, xem ra là hắn hiểu lầm, Thượng Thanh Hoa không đến mức ngu đến vậy, chắc hơn phân nửa sử dụng trong thư là ám hiệu, cho dù bị người ta giữ cũng không sợ.

Thẩm Thanh Thu hai ngón tay run rẩy mở tờ giấy kia. Liếc mắt một cái đảo qua, mặt xanh, đọc hết hai hàng, mặt lại trắng, các loại nhan sắc ở trên mặt lần lượt thay đổi nở hoa, rất náo nhiệt.

Thẩm Thanh Thu: “…”

Phong thư này là dùng tiếng Anh để viết.

Hơn nữa là dùng trăm kiểu Chinglish không chuẩn để viết.

Toàn bộ đều là ngữ pháp Trung Quốc, từ nào không biết còn xài phiên âm để thay thế.

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời sao ngươi không cân nhắc coi ngộ nhỡ ta xem không hiểu tiếng Anh nhà xí của ngươi thì phải làm sao?!

Mặt mo đoán ra đại ý của cái trò vui này xong, trên tay Thẩm Thanh Thu dùng một chút nội kình, trang giấy vỡ vụn, tựa như tháng sáu tuyết bay từng mảnh rơi xuống đất, chính như tâm tình tang thương của hắn giờ phút này.

Thì ra hắn vẫn quá coi thường đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời.

“Tuyệt Thế Dưa Leo thân mến:

Đều ăn chắc rồi, đã chuẩn bị thỏa đáng. Địa điểm không thay đổi. Chẳng qua thời gian xuất hiện một chút ngoài ý muốn nho nhỏ. Vì để Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi mau chóng chín, ta dùng chút đồ vật khác đến thúc chín, không ngờ thúc giục quá mức, hiện tại nó đã chín đến không thể chín hơn, nhiều nhất một tuần sẽ rụng, cho nên hy vọng ngươi có thể mau chóng đi ra khỏi thủy lao Huyễn Hoa Cung. Yên tâm, chỉ là một chút đồ vật tương tự như phân bón hóa học, khi dùng không có gì khác biệt. Nên làm mà.”

Đây đâu thể gọi là không nhờ vả được, cả cuộc sống của cái người này có thứ gọi là nhờ hay sao?!

Vừa mới bị giam đã nghĩ biện pháp đi ra ngoài! Sớm biết thế để Liễu Thanh Ca và các sư huynh mặc cả thành năm ngày luôn đi, nói cái gì một tháng! Còn có cái loại thực vật xanh thiên nhiên tinh khiết không ô nhiễm môi trường hắn cư nhiên dám dùng phân hoá học thúc chín! Thúc chín!” Bảo đảm kiểu “Khi dùng không có gì khác biệt”, quả thực đáng tin y như nhãn hiệu sữa bột bảo đảm!

Công Nghi Tiêu nhìn nhìn bốn phía, nói: “Tiền bối, ngươi xem xong rồi sao? Nếu xem xong rồi, xin mời cho thư vào hồ tiêu hủy. Kỳ thật ngày hôm qua Lạc sư huynh đã phân phó, trừ y ra ai cũng không cho tiến vào, vãn bối chi bằng nhanh chóng rời đi, để tránh bị phát hiện thì phức tạp.”

Thẩm Thanh Thu một phen tóm lấy Công Nghi Tiêu: “Giúp ta một việc.”

Công Nghi Tiêu nói: “Tiền bối mời nói, chỉ cần ta…”

Thẩm Thanh Thu không đợi y nói nốt câu “đủ khả năng”, chân thành nói: “Cho ta ra ngoài.”

Công Nghi Tiêu: “…”

Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nói: “Ta nghiêm túc.”

Công Nghi Tiêu gian nan nói: “Tiền bối… Cái này thật sự không được.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ta có lý do không thể không rời đi. Cũng không phải muốn trốn tránh tứ phái liên thẩm. Sau khi xong việc, ta sẽ tự trở về thủy lao, chờ xử lý. Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể lập huyết thệ.”

Huyết thệ không thể nuốt lời. Nhưng trên thực tế, sau khi việc của Lộ Hoa Chi hoàn thành, Thẩm Thanh Thu có trở về Huyễn Hoa Cung hay không, cũng không quan hệ.

Công Nghi Tiêu khó xử nói: “Ta đương nhiên tin tưởng tiền bối, nhưng không phải tiền bối chủ động yêu cầu vào thủy lao sao? Rốt cuộc là chuyện gì, nghiêm trọng đến mức không đi không được?”

Thẩm Thanh Thu vừa muốn há miệng, lại bỗng nhiên phát giác, không thể nhờ vả y.

Dù sao, Công Nghi Tiêu là đệ tử Huyễn Hoa Cung, tư túng phạm nhân lẩn trốn, đặt trên đầu ai cũng không phải tội nhỏ, huống hồ tiểu tử Công Nghi Tiêu này cũng không tệ lắm, thời hạn bảy ngày, cơ hội có lẽ vẫn còn, hãm hại ai cũng không thể hãm hại y. Vừa rồi nhất thời ý nghĩ nóng lên không cân nhắc tốt, quả thật không nên. Hắn vội nói: “Không. Quên đi. Dừng ở đây thôi, cũng không phải chuyện gì to tát lắm.” Nói xong miễn cưỡng đi gom vụn giấy trên mặt đất, thả vào hồ tiêu hủy chứng cớ.

Do bị Khốn Tiên Tác quấn lấy hơn phân nửa thân thể, động tác cực không tiện, chưa động hai cái, kiện hắc y kia từ trên người rơi xuống.

Công Nghi Tiêu vốn cũng đang cúi đầu hỗ trợ, thấy áo khoác chạm xuống đất, trong lúc vô tình giương mắt nhìn một cái, đương trường tay chân cứng ngắc.

Thẩm Thanh Thu: “…?”

Kiện bạch sam trên người hắn rách từ bả vai hết mực gọn gẽ, nhìn lên liền biết là bị người dùng bạo lực tay không xé ra. Ngoài ra, còn có vải quần áo rách vụn chưa đứt hẳn, nhìn như là roi quất, ở chỗ rách lộ ra da thịt trắng nõn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vết xước ửng đỏ. Nhìn kỹ, trên yết hầu còn có vết hằn rất nhẹ chưa tiêu.

Công Nghi Tiêu tam quan bị hủy diệt mang tính đả kích.

Y run giọng nói: “Tiền bối… Ngươi… Ngươi thật không cần gấp sao?”

Khó trách Lạc Băng Hà mệnh lệnh trừ y ra mọi người đều không được tiến vào, cho dù có yêu bài thông hành cũng không được, còn chặn lại đơn xin của Thượng phong chủ.

Thì ra là thế!

Quả thực nghịch đồ!

Táng tận lương tâm!

Cầm thú không bằng!

Công Nghi Tiêu trong lòng vì Thẩm tiền bối mà rơi huyết lệ. Thẩm tiền bối lại mờ mịt nói: “Ta không cần gấp a?”

Công Nghi Tiêu trong lòng đại chấn: Tại sao.. Tại sao đến thời điểm này, Thẩm tiền bối còn có thể lộ ra biểu cảm thản nhiên này!

Thẩm Thanh Thu thả mảnh vụn của giấu vào trong hồ, nói: “Vừa rồi lời nói của ta ngươi không cần để ở trong lòng. Ngươi…”

Công Nghi Tiêu bỗng nhiên đứng lên, xoay người bước đi!

Thẩm Thanh Thu vẻ mặt hắc tuyến: Nói ngươi không cần để ở trong lòng ngươi liền trực tiếp chạy lấy người à? Cũng quá rõ ràng đi?!

Ai ngờ, nửa canh giờ chưa qua, Công Nghi Tiêu đã trở lại. Tay y mang theo một đồ vật, đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, hủy đi những bó buộc và giấy niêm phong trên đó, rút ra, chĩa xuống.

Mũi nhọn trắng chợt lóe, Thẩm Thanh Thu cảm giác toàn thân chợt buông lỏng, giống như mạch điện được mạnh mẽ kết nối. Ngón tay khẽ vươn, linh lực vận chuyển không sai, thu phát tự nhiên, lần trước độc tính Không Thể Giải chẳng biết tại sao phát tác, bị Khốn Tiên Tác trói lại hai ngày, tựa hồ đã bị ức chế, chẳng lẽ là đạo lý lấy độc trị độc, phản của phản là chính?

Khốn Tiên Tác rơi xuống đất từng đoạn, Công Nghi Tiêu bỏ vật trong tay xuống, Thẩm Thanh Thu vươn tay tiếp được.

Tu Nhã Kiếm!

Thẩm Thanh Thu cầm nó, mừng rỡ lại kinh ngạc, nhìn về phía Công Nghi Tiêu: “Ta còn cho rằng nó đã bị đưa đến chỗ lão cung chủ rồi.”

Công Nghi Tiêu nghiêm nghị nói: “Cho dù liều mạng bị sư phụ trách phạt, vãn bối cũng không thể ngồi nhìn tiền bối chịu nhục mà thờ ơ. Ta tin tưởng Thẩm tiền bối, mời!”

Thẩm Thanh Thu đột nhiên sinh ra một cảm giác bó tay.

Gì nhỉ.. Luôn cảm thấy… Hình như y hiểu lầm cái gì rất quan trọng…

Thế nhưng… Coi như hết… Cứ như vậy đi…

Thẩm Thanh Thu quyết đoán nói: “Tốt!”

Tuy rằng máu thiên ma trong cơ thể hắn còn đang ngủ đông, bất luận chạy đến chỗ nào, Lạc Băng Hà đều có thể biết hắn ở đâu.

Có điều, biết hắn ở đâu không cần lo. Đuổi không kịp hắn là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.