Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 35: Chương 35: Thanh toán nợ nần bước đầu tiên




Thẩm Thanh Thu không biết làm sao về đến tiệm binh khí chữ vàng, lên lầu, vào phòng vẫn còn ngây dại, một đầu ngã xuống giường, chỉ cảm thấy óc, dịch dạ dày, huyết lưu đều đang sóng cuộn biển gầm, có thứ gì đó theo chúng nó bò đến bò đi, trở mình trằn trọc.

Máu thượng cổ thiên ma, rời cơ thể xong, vẫn có thể chịu thao túng của người thừa kế huyết thống, nếu người bên cạnh uống vào, đích xác hậu quả không nhất định chỉ có chết, càng tệ hơn, khả năng có rất nhiều loại.

Chẳng hạn như trong nguyên tác, Lạc Băng Hà thao túng tự nhiên máu của mình xong, tác dụng chính là độc dược, cổ trùng máu ký sinh cơ thể người, truy tung tích định vị, công cụ tẩy não vật lý, công cụ tình thú… vân vân.

Thẩm Thanh Thu cả người mồ hôi lạnh, nửa mê nửa tỉnh, đến sáng sớm mới ngủ thật say. Còn chưa ngủ bao lâu, đã bị một trận hoan hô rung chuyển trời đất đánh thức.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo lăn xuống giường. Bởi vì buổi tối nằm xuống nguyên bộ, cũng không cần mặc quần áo. Vừa muốn mở cửa, đột nhiên cánh cửa tự mình văng ra, một thiếu niên sôi nổi xông tới.

Dương Nhất Huyền kích động nói: “Cửa thành mở rồi! Cửa thành mở rồi!”

Thẩm Thanh Thu: “Cái gì?”

Dương Nhất Huyền hét lên: “Những quái vật cả người màu đỏ đều bị bắt, cửa thành mở ra rồi! Kim Lan Thành cuối cùng vực dậy rồi!” Nghĩ đến cái chết của phụ thân, trong mắt lại vương nước mắt. Thẩm Thanh Thu tự mình thấy hồ đồ, lại muốn đi an ủi y, thầm nghĩ: nhanh như vậy, một đêm đã bắt hết?

Cửa thành đã mở, các phái tu sĩ trước đó ở ngoài mấy dặm quan sát đều ùa vào trong thành, tụ tập ở một quảng trường rộng mở, Mộc Thanh Phương cũng ở đó phối chế dược hoàn. Kim Lan Thành mấy ngày trước đây còn không khí trầm lặng nay một mảnh vui mừng dào dạt.

Tổng cộng bắt được bảy tên người Tát Chủng còn sống, tất cả đều dùng kết giới của Chiêu Hoa Tự cách ly bên trong.

Thẩm Thanh Thu thấy Liễu Thanh Ca như có điều suy nghĩ, đi lên đi thấp giọng nói: “Tối hôm qua là chuyện gì.”

Liễu Thanh Ca liếc hắn một cái: “Đồ đệ ngươi là chuyện gì?”

Thẩm Thanh Thu: “Y làm cái gì?”

Liễu Thanh Ca dần dần nói: “Tối hôm qua, y bắt được năm tên, ta bắt được hai.” Hắn nhìn Thẩm Thanh Thu: “Trong vài năm Lạc Băng Hà biến mất, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Có thể giành quái từ tay chủ nhân Bách Chiến Phong, hơn nữa đáng chết chính là giành thắng, đây mới thật là chuyện vô cùng hủy tam quan truyền nhân Bách Chiến Phong, quả thực vô cùng nhục nhã!

Hơn nữa số liệu này có phải có thể ghi kỷ lục, nói về mặt giá trị vũ lực, tình huống hiện tại là Lạc Băng Hà: Liễu Thanh Ca = 5:2…

Bỗng nhiên, đám đệ tử gần đó bớt ồn ào, tự giác mở đường, rẽ ra không gian. Không xa, mấy nhân vật thủ lãnh các phái dần dần đi tới. Nhạc Thanh Nguyên cùng cung chủ Huyễn Hoa Cung đi song song, theo sau, Thiên Nhất Quan cùng Chiêu Hoa Tự đi thành hàng.

Lạc Băng Hà liền đứng ở bên cạnh cung chủ Huyễn Hoa Cung.

Ánh dương buổi sớm chiếu rọi thần khí tươi sáng thần thái bay cao của y, Thẩm Thanh Thu lấy ra so sánh với bản thân một chút, thấy mà buồn bực.

Ngay cả Nhạc Thanh Nguyên đến gần, nhìn hắn trong chốc lát, cũng lo lắng nói: “Sư đệ, sắc mặt đệ, quá kém. Quả nhiên không nên để đệ tới.”

Thẩm Thanh Thu cười gượng: “Chỉ là đêm qua ngủ không ngon.”

Mộc Thanh Phương phát hết dược đan xong, cũng cả kinh: “Sư huynh, vì sao một đêm liền biến thành như vậy? Thuốc ta đặt ở phòng ngươi đã uống chưa?”

Thẩm Thanh Thu vội nói: “Uống rồi, uống rồi.” Ngàn vạn lần không cần hỏi lại hôm nay hắn uống thuốc hay chưa!

Đầu kia bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn xôn xao. Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn lại, nhất thời muốn đỡ trán quay đầu. Chỉ thấy có một nam tử trung niên, đang mặc đồ tang, dẫn một bang lớn cả trai lẫn gái, nhất định muốn quỳ xuống trước mặt Lạc Băng Hà, đúng là thành chủ Kim Lan Thành.

Gã kích động không kềm chế được: “Thành nhỏ nhờ có các vị tiên sư xả thân cứu giúp, ơn này không gì báo đáp, ngày sau nếu có gì phân phó, nhất định muôn chết không từ!”

Khóe miệng Thẩm Thanh Thu co giật, thật sự là tình tiết tiêu chuẩn, đánh quái xong, thu tiểu đệ thu phần thưởng. Mà thời điểm thế này, vĩnh viễn chỉ có một mình nhân vật chính cướp sạch, những người khác cùng góp sức đều trở thành bối cảnh nền. Chính hắn còn không nói, tốt xấu còn có hai tên là Liễu Thanh Ca bắt, Mộc Thanh Phương mới vừa rồi còn ở đó phát thuốc đấy.

Ứng đối của Lạc Băng Hà cũng vô cùng tiêu chuẩn, khiêm tốn nói: “Thành chủ mau mau đứng lên. Kim Lan Thành bình yên vượt qua kiếp nạn này, ít nhiều nhờ các phái đồng tâm hiệp lực tương trợ, sức của một người, khó mà thông thiên.”

Cử chỉ y nói chuyện, thành khẩn lại khéo léo, phái khác nghe xong cố nhiên trong lòng tự so sánh, hào quang phái mình cũng không tổn hại, thành chủ lại là một trận tán dương: “Đêm qua thấy tận mắt thấy vị công tử này dốc hết sức chế trụ thứ hại người kia, tu vi lợi hại. Quả thật là thiếu niên xuất anh tài, danh sư xuất cao đồ! Cung chủ lão nhân gia ngài đã có người kế nghiệp.”

Khi Lạc Băng Hà nghe thấy năm chữ “Danh sư xuất cao đồ”, ý cười càng sâu, ánh mắt cố ý vô tình xẹt qua bên này, như chuồn chuồn đạp nước điểm một cái trên mặt Thẩm Thanh Thu,

Thẩm Thanh Thu xòe quạt lảng tránh.

Ánh mắt lão cung chủ nhìn Lạc Băng Hà, trong khen ngợi mang theo từ ái. Người bên cạnh có lẽ nhìn không hiểu, nhưng Thẩm Thanh Thu vô cùng hiểu, đây là ánh mắt nhìn người nối nghiệp tương lai + con rể đắc ý.

Bảy người Tát Chủng bị vây khốn khặc khặc nói bừa, khiến người ta phiền toái trong lòng. Có người nói: “Những thứ xấu xa này, nên xử trí thế nào?”

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Thanh Thu, đệ có ý tưởng gì?”

Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: “Có xem qua sách cổ ghi lại, người Tát Chủng sợ hãi nhiệt độ cao. Tựa hồ có đề cập qua, phương pháp liệt hỏa đốt cháy, mới có thể trừ sạch lực lây bệnh ăn mòn của cơ thể chúng.”

Vô cùng dễ hiểu, tiêu độc phải dùng nhiệt độ cao.

Có tu sĩ khiếp sợ nói: “Đây… Đây làm sao có thể, phương pháp kiểu này, chẳng lẽ không phải dã man tàn nhẫn giống Ma tộc?”

Thanh âm của hắn rất nhanh bị mai một trong một mảnh hô quát phẫn nộ của người dân may mắn còn tồn tại của Kim Lan Thành.

Trong mấy ngày ôn dịch hoành hành, trong thành đã có vô số sinh mệnh vô tội mất đi, hơn nữa tử trạng toàn thân thối rữa, vô cùng thê thảm. Một tòa thành đô buôn bán phồn hoa đang yên lành, biến thành dáng vẻ kinh khủng như bây giờ. Lúc này tỏ vẻ đồng tình và phát triển chủ nghĩa nhân đạo với người Tát Chủng, chẳng khác nào kẻ địch của toàn bộ Kim Lan Thành. Vài tu sĩ kia rất nhanh liền phát hiện, họ bị vây quanh tiếng long trời lở đất “Đốt chúng!” “Ai phản đối liền đốt cùng chúng!”

Bảy tên người Tát Chủng ở trong kết giới, phần lớn đều nhe răng trợn mắt, khặc khặc cười to, không chút run sợ nào. Thẩm Thanh Thu cảm thấy, chúng nó rất có thể còn cho mình là anh hùng tạo ra vụ mùa lương sản cho chủng tộc. Chỉ có một người Tát Chủng dáng người nhỏ gầy nhất ôm đầu khóc rống.

Thấy thế, có người lại bắt đầu đồng tình. Tần Uyển Ước cắn cắn môi, tới gần Lạc Băng Hà nói: “Lạc công tử, tên người Tát Chủng nhỏ yếu kia, xem ra thật đáng thương a.”

Lạc Băng Hà cười cười đối với nàng, vẫn chưa trả lời.

Trong mắt Thẩm Thanh Thu, phản ứng đối với em gái này thật là có lệ, phải tính là thất bại, theo nguyên tác chẳng lẽ lúc này y không nên nhân cơ hội mềm giọng tỏ vẻ đồng cảm sao? Sao tốc độ Lạc Băng Hà luyện cấp tăng lên, thủ đoạn cua gái lại giảm xuống?

Nhưng kiểu gì người ta cũng có cái mặt nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng có biểu cảm phảng phất như ôn nhuận như ngọc tiêu sái lỗi lạc, Tần Uyển Ước choáng váng thần tình một chút, lời vừa nói cũng ném đến sau óc, rất thỏa mãn mà tiếp tục vây xem.

“Họ xem ra thật đáng thương” — đáng thương nữa, có đáng thương bằng người chẳng biết tại sao nhiễm ôn dịch toàn thân thối rữa mà chết không?

Trong lòng Thẩm Thanh Thu đang ném đá, lúc này, một việc vượt xa dự liệu của hắn xảy ra.

Tên người Tát Chủng nhỏ gầy kia nhào mạnh qua, đánh đoàng lên kết giới bên cạnh, mặt màu đỏ tươi do gào khóc càng dữ tợn, quát to: “Thẩm tiên sư, ngài ngàn vạn lần đừng để họ thiêu chết ta a. Ta van cầu ngài, Thẩm tiên sư cầu ngài cứu lấy ta a!”

Trong phút chốc, Thẩm Thanh Thu cảm thấy trong đầu có sợi dây, căng đến đứt.

… Ngươi cmn là ai a!!!

Tùy tùy tiện tiện lao tới còn gọi cái gì Thẩm tiên sư ta thật sự không biết ngươi được không!!!

Toàn bộ quảng trường, mấy ngàn ánh mắt lập tức đặt ở trên người Thẩm Thanh Thu.

Tên người Tát Chủng kia tiếp tục gào khan nói: “Chúng ta chỉ chỉ nghe phân phó của ngài làm việc, cũng không nói là bị hỏa thiêu a!”

… WTF!!!

Loại thần triển khai này, loại lên án đơn giản thô bạo này! Thẩm Thanh Thu cũng là hoàn toàn say.

(Thần triển khai: sự việc phát triển quá nhanh quá nguy hiểm, vượt xa dự đoán của người xem)

Khiến hắn càng say chính là, lão cung chủ Huyễn Hoa Cung nói: “Lời nói trong miệng thứ này, Thẩm tiên sư có phải nên đưa ra lời giải thích không?”

Thủ pháp cấp thấp như vậy cư nhiên còn có người tin!

Lập tức có người bên cạnh phụ họa nói: “Không sai!”

Huống hồ không chỉ một người!

Mười hai đỉnh đối ngoài chính là chim liền cành, lời này vừa nói ra, hướng đầu mâu chỉ thập phần rõ ràng, không ít tu sĩ Thương Khung Sơn phái đều hiện ra vẻ không vừa lòng. Nhạc Thanh Nguyên càng trực tiếp lạnh mặt.

Tề Thanh Thê chê cười nói: “Phàm là có tâm nhãn, đều nên nhìn ra được, rõ ràng là thứ này chết đến nơi không cam lòng, còn muốn kéo thêm cái nệm lưng, căn bản là vu khống, kẻ xấu ma giới đều là tính tình kiểu này, cư nhiên còn có người mắc câu, nói ra thật muốn cười người chết rồi!”

Lão cung chủ thản nhiên nói: “Vậy vì sao không vu khống người khác, chỉ vu khống Thẩm tiên sư, cũng đáng giá cân nhắc.”

Thẩm Thanh Thu bị logic của lão thuyết phục.

Lạc Băng Hà một tiếng không nói, vẫn là dáng vẻ tao nhã tuấn tú, chuyên chú nhìn bên này, biểu cảm vừa hay là kinh ngạc.

Thế nhưng, Thẩm Thanh Thu tuyệt đối dám cam đoan, trong ánh mắt đen như sao của y, tràn đầy ý cười.

Trong nguyên tác điểm thù hận khiến tội của Thẩm Thanh Thu không thể tha thứ ở chỗ, hắn giết hại đồng môn, tự tay giết Liễu Thanh Ca, có điều hiện tại, Liễu Thanh Ca còn đứng ở bên cạnh hắn đó. Ngộ nhỡ có ai muốn đánh hắn, nói không chừng Liễu Thanh Ca còn có thể giúp một tay. Tội danh hoàn toàn không thành lập!

Điểm dơ không đủ, liền đến bôi thêm?

Rất tốt. Lạc Băng Hà, ngươi điên rồi!

Bỗng nhiên, Huyễn Hoa Cung đứng ra một đệ tử, trên mặt có chút rỗ, đúng là đệ tử châm chọc Thẩm Thanh Thu trong phế lâu ngày ấy. Hắn khom người nói: “Cung chủ, đệ tử mới phát hiện một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

Thẩm Thanh Thu mặt không biểu cảm nói: “Có chuyện liền nói. Nếu đã mở miệng, còn nói cái gì ‘Không biết nên nói hay không’?” Đây không phải tự mình đánh mặt mình sao?

Tên đệ tử kia có lẽ không nghĩ tới có tiền bối sẽ đến tranh cãi với mình, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, ngay cả vết rỗ cũng tựa hồ biến sắc theo, lại không dám cãi lại, chỉ đành hung hăng trừng hướng Thẩm Thanh Thu: “Hôm qua đệ tử cùng vài sư huynh muội đều phát giác, trên cánh tay Thẩm tiền bối có vài điểm hồng ban bị nhiễm, nhìn rất rõ ràng, nhưng mà hôm nay nhìn lại, hồng ban đều đã biến mất!”

“Thương Khung Sơn phái Mộc tiền bối chính miệng nói qua, dược hoàn mới phát trong thành phải mười hai canh giờ mới có thể có hiệu quả. Lạc công tử uống giải dược trước mắt chúng ta, đến bây giờ hồng ban trên tay còn chưa có tiêu. Vì sao chỉ có Thẩm tiền bối khỏi hẳn nhanh như vậy, hồng ban đều lặn đến mức không nhìn thấy? Bất luận như thế nào, đệ tử cho rằng, điểm này thập phần khả nghi!”

Thẩm Thanh Thu trong lòng thở dài: hắn liền biết Lạc Băng Hà vốn không có lòng tốt giúp hắn trừ bệnh như vậy.

Nhạc Thanh Nguyên dần dần nói: “Sư đệ ta tọa trấn Thanh Tĩnh Phong, thân là phong chủ, trước nay là tấm gương trong phái, phẩm tính cao thượng, trong môn không gì không biết, không gì không hiểu. Chư vị đừng quá tin lời nói vô căn cứ.”

Cái mặt già của Thẩm Thanh Thu cũng muốn đỏ. Sư huynh ngươi đừng như vậy, ngươi là nghiêm túc sao, nếu là để bảo vệ ta mà kêu ngươi nói những lời trái lương tâm như vậy, thật sự có lỗi quá! Bất luận hàng nguyên bản hay hàng hiện có, phỏng chừng cái rìa của “phẩm tính cao thượng” cũng sờ không tới. À không đúng, hàng nguyên bản tốt xấu có thể đụng đến chữ thứ hai.

(Chữ “tính” dịch tiếng Anh là sex, chỉ hàng nguyên bản dâm loạn)

Lão cung chủ nói: “Vậy sao? Cái đó và cái ta nghe được, không giống cho lắm.”

Lòng Thẩm Thanh Thu trầm xuống.

Xem ra hôm nay, hắn không thể không bị kéo xuống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.