Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 91: Chương 91: Tuần trăng mật còn nợ




Thanh Tĩnh Phong chứa chấp hỗn thế ma vương Lạc Băng Hà chừng mười ngày, rốt cuộc chúng đệ tử không chịu nổi bị quấy rầy, quỳ cầu phong chủ Thẩm Thanh Thu mang theo kẻ này “tạm tránh đầu sóng ngọn gió“.

Ninh Anh Anh hu hu hu nói: “Sư tôn, ta ghét Bách Chiến Phong. Ghét ghét ghét ghét! Họ đều rất thô lỗ, sơn môn của chúng ta bị họ đạp hỏng mấy lần rồi!”

Minh Phàm rưng rưng lên án nói: “Sư tôn... Lần này thật không phải là ta nói! Đệ tử thề, người tin tưởng ta!” Hắn lo sợ liếc Lạc Băng Hà một cái, đề nghị nói: “Hay là người thả Lạc sư đệ ra theo bọn họ giao lưu mấy hiệp đi. Đánh đủ rồi họ sẽ không đến quấy rầy Thanh Tĩnh Phong nữa!”

Lạc Băng Hà bất động, lạnh lùng nói: “Thời gian ta với sư tôn đàm luận chính sự vốn không có bao nhiêu, lấy đâu ra rảnh rỗi để bàn luận với đám khỉ hoang đó.”

Thẩm Thanh Thu rụt rè phe phẩy quạt không lên tiếng.

Cái gọi là “đàm luận chính sự” của ngươi, thì ra chính là nghiên cứu món ăn mới, lau bát đũa bàn ghế trúc xá, cùng với cầu hoan chẳng phân biệt thì giờ đó hả...

Minh Phàm một phen nước mũi nước mắt, gào khóc nói: “Sư tôn —— người thương xót đi —— An Định Phong cũng không muốn đến giúp chúng ta sửa sơn môn nữa rồi, mỗi lần đều là đệ tử trăm dặm quanh núi tự bỏ tiền túi a —— “

Thẩm Thanh Thu bị hắn hét tới phiền phức không thôi.

Cuối cùng, trong sự thiên ân vạn tạ của Minh Phàm và lưu luyến không rời của Ninh Anh Anh, rốt cuộc đại phát từ bi làm một việc tốt, tôn giá rời khỏi Thanh Tĩnh Phong.

Cho nên lão nhân gia hắn rất rầu rĩ.

Thần linh ơi, đây là thế đạo quỷ gì!

Sư đệ L nào đó dung túng nanh vuốt dưới tay (...) đánh tới cửa của sư huynh S nào đó, đánh xong còn không đền tiền;

Sư huynh S nào đó tổn thất kinh tế, tìm bộ phận của sư đệ X nào đó xin phát ít tiền quỹ, sư đệ X nào đó lại không chịu phê;

Đồ đệ M nào đó không những không dâng hiến tinh thần vô tư của tập thể, ngược lại còn muốn đuổi sư phụ xuống núi.

Thật là phản rồi!

Lạc Băng Hà lại một bộ rất là vui vẻ. Chỉ cần dính lấy Thẩm Thanh Thu, y đi nơi nào cũng thế, không có một đám chướng mắt mỗi ngày lượn lờ quanh y, y lại càng hợp ý.

Y kéo tay Thẩm Thanh Thu, hoan hỉ vui mừng nói: “Sư tôn, chúng ta kế tiếp muốn đi đâu?”

Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn thoáng qua tư thế y vòng lấy cánh tay mình, không đành lòng nhìn thẳng.

Thật sự là... càng ngày càng giống thiếu nữ.

Rõ ràng là hai tiểu cô nương kéo tay cùng ra khỏi cửa hái nấm ╭(′▽”)╭(′▽”)╯

Thẩm Thanh Thu cười ngất vì cái sự lầy tự mình tạo ra. Hắn hỏi lại: “Ngươi có nơi nào muốn đi không?”

Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, nói: “Không bằng đi những nơi chúng ta từng tới, nhìn một cái xem hiện giờ thành thế nào rồi.”

Vì thế, trạm thứ nhất sau khi hai người bị “đuổi xuống” Thương Khung Phái, Song Hồ thành.

Nguyên bản ngự kiếm mà ra, không đến một nén nhang là tới rồi, nhưng không biết Lạc Băng Hà lại có tiểu tâm tư gì, nhất định lôi hắn ngồi lên xe ngựa.

Ngồi an vị, Thẩm Thanh Thu thế nào cũng vô tư. Ai ngờ, hai người lên xe xong, Lạc Băng Hà luôn dùng ánh mắt ngượng ngùng chờ mong (mà y tự cho là che giấu rất tốt) để nhìn hắn chăm chú.

Thùng xe không lớn, Thẩm Thanh Thu tránh cũng không thể tránh, bị ánh mắt nóng hầm hập của y nhìn đến nổi da gà.

Đây... là muốn chơi trò ấy ấy trong đây hả?

Nghĩ cũng không cần nghĩ, vi sư sẽ không đồng ý với ngươi đâu!

Thật là phản rồi!

Lạc Băng Hà nhìn chăm chú hắn một lúc lâu sau, thấy hắn cũng không tỏ vẻ đặc biệt gì, hiển nhiên không có hiểu ý, chầm chậm cúi đầu.

Y đụng đụng đầu ngón tay, có điểm mất mát nói: “Sư tôn... không nhớ nữa sao?”

Thẩm Thanh Thu phát hiện, hiện tại tâm lý sống mỗi ngày của mình, cơ bản có thể dùng sáu dấu chấm chấm chấm để mở đầu.

Hắn nói: “Nhớ? Nhớ cái gì?”

Lạc Băng Hà buồn bã: “Lúc trước sư tôn mang theo chúng đệ tử Thanh Tĩnh Phong xuống núi trải nghiệm, để ta và sư tôn cùng ngồi chung...”

Chuyện xưa xa xôi như vậy, Lạc Băng Hà vẫn nhớ rõ ràng!

Còn Thẩm Thanh Thu thì quên tới bảy tám phần.

Lạc Băng Hà thở dài: “Quả nhiên không nhớ a.”

Đối lập như vậy, Thẩm Thanh Thu không khỏi chột dạ, vẫy vẫy tay, để Lạc Băng Hà dựa lại gần, xoa bóp mặt của y, xem như cho viên kẹo ăn, nói: “Sư tôn nhất thời quên mất, xin lỗi nha.”

Lạc Băng Hà ăn kẹo, cảm thấy mỹ mãn, khóe môi nhếch lên, nói: “Ừ. Sư tôn tốt với ta, đâu chỉ có như thế, làm sao có thể nhỡ kỹ từng cái được.”

...

Đừng não bổ hắn thành thánh phụ từ ái như vậy được không, hắn thật sự chỉ là đơn thuần không nhớ, không đảm đương nổi vòng sáng trên đầu này!

Đường lớn nơi cửa thành Song Hồ.

Hai người dạo chơi, lượn lờ ở giữa phố chợ. Trong những sạp hàng rực rỡ muôn màu hai bên, có một ngọn cờ lộng lẫy đón gió lay động.

Thẩm Thanh Thu đầu tiên là bị nó hấp dẫn ánh nhìn, sau đó dời mắt, chuyển qua nhìn mặt chủ sạp dưới ngọn cờ, nụ cười hình thức hóa “như có như không như ẩn như hiện nhìn như nho nhã ôn hòa kì thực lạnh lùng xa cách” nhất thời cứng đờ.

Lạc Băng Hà cực kỳ nhạy bén, lập tức nói: “Sao vậy, sư tôn, người quen à?”

Cái bàn nhỏ dưới lá cờ đầy người chụm đầu lại, hình như là quầy xem bói của thầy bói giang hồ. Ngồi sau bàn là một cô gái mỹ mạo yểu điệu, mái tóc phong tình vạn chủng, vừa ngẩng đầu, đối mặt với Thẩm Thanh Thu ở đằng xa, nhất thời giống như nuốt phải nửa cân độc dược.

Nhưng ánh mắt di chuyển, sang mặt của Lạc Băng Hà ở bên cạnh, tình cảm nhiệt tình đối với tướng mạo kiểu này lập tức vượt lên hết thảy, cái nhìn phát ra ánh sáng chói lóa như tuyết, chủ động hô: “Tiên sư lâu rồi không gặp!”

Thẩm Thanh Thu nói: “Hồi lâu không thấy. Phu nhân phong thái càng hơn năm đó.”

Cô nàng mỹ mạo kia chính là Mị Âm phu nhân.

Nàng phẩy tay xua đi mấy khách nam thần hồn điên đảo cạnh bàn, tách ra chỗ trống, cười dài nói: “Tiên sư hiện giờ xuân phong rạng rỡ, thế nào? Lời nô gia nói lần trước, có phải ứng nghiệm từng cái không?”

Lạc Băng Hà chớp mắt, mỉm cười nói: “Sư tôn, người với vị phu nhân này, xem ra giao tình không nhẹ.”

Tuy rằng y mặt mang nụ cười, Thẩm Thanh Thu lại ngửi thấy mùi chua chua.

Nói mới nhớ, Lạc Băng Hà cùng Mị Âm phu nhân, vốn phải là một đôi cẩu nam nữ 419 vô số lần, hiện tại lại vô cùng chính trực ngồi đối diện nhau, kỳ lạ, nói kiểu gì thì nói, hình ảnh này quả thật... thập phần quỷ dị.

(419: for one night = tình một đêm)

Hắn cười khan nói: “Nhẹ lắm. Nhẹ lắm. Từ biệt nhiều năm, không ngờ giang hồ gặp lại, phu nhân vậy mà lại ở Song Hồ thành gây dựng sự nghiệp bậc này.”

Mị Âm phu nhân hừ nói: “Còn không phải nhờ ơn vị tiên sư lần trước cùng các hạ hân hạnh chiếu cố nô gia.”

Lạc Băng Hà đột nhiên nói: “Vị tiên sư nào?”

Nụ cười Thẩm Thanh Thu lần thứ hai cứng đờ.

Mị Âm phu nhân oán thanh oán khí nói: “Chớ nên trách nô gia sau lưng quở trách người ta, khi xưa ôn tồn chiêu đãi, nào có nửa phần bạc đãi hai vị tiên sư, vị kia thì hay rồi, vừa lên đã đánh sập nửa cái động phủ của nô gia, hơn phân nửa tỷ muội sợ quá chạy mất. Sau đó vài lần gặp lại, nửa phần tình mọn cũng không lưu, nô gia lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân thiết diện vô tình, không hiểu phong nguyệt khó giải ôn nhu, chỉ biết hô đánh hô giết như thế. Ta nhổ!”

Ngươi bị nhổ a, Liễu Thanh Ca. Ngươi cư nhiên bị nhổ!

Hành vi bạo lực kiểu này, chỉ có người nào đó mới làm ra được, Lạc Băng Hà còn gì mà không hiểu nữa, nhìn hắn: “Sư tôn, là Liễu... sư thúc sao? Người với y khi nào thì đơn độc ra ngoài vậy?”

Mắt thấy trán y có gân xanh ẩn ẩn nhảy lên, Thẩm Thanh Thu ho khan nói: “Đó đều là chuyện khi ngươi... không có mặt.”

Lạc Băng Hà nắm thặt chặt lòng bàn tay của hắn, nói: “Sư tôn liệu có thể nói cụ thể cho đệ tử biết, người, Liễu... sư thúc, cùng vị mị yêu mỹ mạo như hoa này, tụ tập một chỗ, rốt cuộc đã làm những gì không?”

Thẩm Thanh Thu nịnh y đã là ngựa quen đường cũ, các bước như sau:

① Trước tiên nhất định phải nói: “Không mỹ mạo bằng ngươi.”

② Trước khi Mị Âm phu nhân nở nụ cười khúc khích, đảm bảo thêm: “Thật không có làm gì.”

③ Nếu vẫn không có tác dụng, lặp lại các bước trên.

Mị Âm phu nhân còn ngại chưa đủ đổ thêm dầu vào lửa, ở một bên nói: “Tuy rằng trước khi đi phẩy cho vị tiên sư kia một ít mê hương mị yêu, có điều theo tính tình lạnh lùng của vị kia, chắc hẳn cũng không có gì to tát lắm.

Mê hương mị yêu là trò vui gì, nghe tên là biết.

Dược trong mùa xuân a!

Lạc Băng Hà đột nhiên biến sắc: “ “Không có làm gì”?”

... Trời đất chứng giám, thật không có làm gì!

Ngay cả xóc lọ cũng không có!

Nhớ ngày ấy, xác định Liễu Thanh Ca trúng chiêu của mị yêu xong, Thẩm Thanh Thu quyết định thật nhanh.

Hắn nói: “Liễu sư đệ ngươi cố lên. Sư huynh có việc đi trước một bước!”

Liễu Thanh Ca một phen túm lấy cổ áo sau gáy hắn, lạnh lùng nói: “Cố lên cái gì?! Có chuyện gì?!”

Thẩm Thanh Thu nhìn lại, sợ đến nhảy dựng.

Nếu nói vừa rồi khuôn mặt Liễu Thanh Ca chỉ là mặt trát phần hồng, hiện tại chính là mây đỏ rực cháy, mặt đỏ tía tai có thể hù chết người ta.

Hắn vội nói: “Đừng xúc động! Liễu sư đệ, ngươi bình tĩnh! Ngươi ở chỗ này ngồi xuống, sư huynh đi thả Hoàng công tử ra trước, sau đó ngươi lại tới tìm ta. Ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian này ta tuyệt đối sẽ không trở về, ngươi muốn làm gì cũng được, không có người thứ hai biết đâu.”

Hắn nói xong chạy đi, Liễu Thanh Ca một bàn tay cứng như thép túm mạnh ở đầu vai hắn: “Ngươi chạy cái gì!”

Mợ nó chứ vẫn còn quấn lấy sao!

Liễu sư đệ, Liễu phong chủ, anh ruột! Ta phải tránh đi một chút, cho ngươi thời gian và không gian tự mình giải quyết a.

Đừng nói với ta ngay cả loại ám thị này ngươi cũng không hiểu!

Sống uổng phí nhiều năm như vậy!

Kết đan kết đến trong đầu rồi đi!?

Thẩm Thanh Thu nói: “Sư huynh ở lại đây, cũng không có tác dụng gì mà.”

Liễu Thanh Ca cười lạnh nói: “Ngươi cho ta đánh một trận, để ta phát tiết, rất hữu dụng!”

Đây cũng không phải chuyện đánh một trận là xong. Thẩm Thanh Thu nói: “Sư đệ, sao ngươi lại táo bạo như thế, chớ để mị độc kia khống chế tâm trí a.”

Liễu Thanh Ca cả khuôn mặt tuấn tú đỏ đỏ trắng trắng, giống như nhịn đến hoảng, lại không biết nên làm gì, ngơ ngác túm lấy Thẩm Thanh Thu, chính là không buông tay.

Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, nghĩ thầm, Bách Chiến Phong tập đoàn bạo lực cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, ai ai cũng say mê tu hành ẩu đả, Liễu Thanh Ca lớn lên trong truyền thống này, nói không chừng phương diện kia thực sự thiếu hiểu biết như vậy, ngay cả xóc lọ cũng không biết, nhất thời cảm giác đồng tình sâu sắc.

Nói đến nịnh người, Thẩm Thanh Thu là một tay nhà nghề, gặp nguy không loạn: “Liễu sư đệ, đến đến đến, ngươi còn nhớ, ngươi quen biết ta như thế nào không?”

Nguyên văn đương nhiên không kể chi tiết hai vật hi sinh này làm sao kết lương duyên, Thẩm Thanh Thu nói đông nói tây, chẳng qua là muốn di dời sự chú ý của hắn.

Nếu bình thường, Liễu Thanh Ca nhất định không dễ chỉnh lưng như vậy, nhưng hiện tại bị hắn lôi kéo, thần trí mê muội còn có thể miễn cưỡng giữ được, vừa đi vừa cắn răng nói: “Nhớ. Đại hội thử kiếm mười hai đỉnh, ta đánh ngươi!”

Thẩm Thanh Thu: “...”

Thì ra là không đánh không quen biết.

Chẳng lẽ là bởi vì lúc trước Liễu Thanh Ca từng đánh hắn, hơn nữa đánh rất sướng, cho nên vừa rồi mới chịu cầu mình ở lại để cho hắn đánh một trận phát tiết sao?

Thẩm Thanh Thu “ồ” một tiếng, dẫn hắn tới chỗ sâu trong động, lại hỏi: “Thế sau đấy ta đã đánh trả chưa?”

Liễu Thanh Ca bị thiêu đốt cực lợi hại, vẫn không quên tự phụ “hừ” một cái: “Làm sao có thể.”

Rất tốt.

Thẩm Thanh Thu đặt tay trên vai hắn, vỗ vỗ: “Vậy hôm nay, sư huynh sẽ đòi sư đệ trả lại vậy.”

Sau đó ——

Đẩy Liễu Thanh Ca vào dục trì đầy cánh hoa hồng của Mị Âm phu nhân.

Bọt nước bắn lên hơn nửa trượng, may là Thẩm Thanh Thu đã liệu trước dùng cây quạt che mặt, nhưng vẫn bị tạt một đầu nước lạnh.

Nhiệt độ thế này cho Liễu Thanh Ca xuống ngâm, tuyệt đối trừ hết bệnh, hắn khuỵu gối xuống, nửa quỳ ở bên cạnh hồ, duy trì tư thái che mặt, rụt rè hỏi han: “Liễu sư đệ, hiện tại thì sao? Ngươi cảm giác như thế nào?”

Một lúc lâu sau, không thấy có người đáp lại. Sau khi Liễu Thanh Ca chìm xuống, ngay cả một bong bóng khí cũng không nổi lên, Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ chẳng lẽ Liễu Thanh Ca không biết bơi? Không giống a. Chẳng lẽ hắn sốt đến hôn mê rồi? Linh Tê động không hại chết Liễu Thanh Ca, lại ở nơi này dìm hắn chết đuối?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình có thể hại đến một tính mạng. Thẩm Thanh Thu vội sát lại gần: “Liễu sư đệ? Liễu sư đệ!”

Mặt nước phủ đầy cánh hoa đỏ, hắn không thấy rõ phía dưới, chỉ đành tiếp tục tới gần. Đột nhiên, mắt cá chân căng thẳng, một bàn tay túm lấy kéo hắn xuống hoa trì.

Đột nhiên rơi xuống nước, dòng nước lạnh như băng từ bốn phương tám hướng ập tới, Thẩm Thanh Thu xanh hết cả mặt. Khó khăn bám lấy bờ hồ, quay đầu lại, thấy Liễu Thanh Ca mặt không biểu cảm, ướt đẫm nổi sau lưng hắn, trên tóc còn dính vài cánh hoa hồng.

Thẩm Thanh Thu nói: “Liễu sư đệ, ngươi như vậy là không đúng rồi. Sư huynh đẩy ngươi xuống là để giải mê hương cho ngươi, hà tất phải báo thù như thế.”

Liễu Thanh Ca nói: “Chẳng phải ngươi hỏi ta cảm thấy thế nào sao? Ngươi hiện tại cảm giác ra sao, ta chính là cảm giác y như thế.”

Thẩm Thanh Thu: “... Ta?!!”

Tư duy rõ ràng, phản kích hữu lực. Xem ra là không sao nữa rồi.

“Chỉ có thế?”

“Chỉ có thế.”

Mị Âm phu nhân cắn móng tay, oán hận nói: “Hồ hoa hồng của nô gia...”

Trần trạch.

Nếu đã đến Song Hồ thành, thì tất nhiên là phải tìm chuyện để làm. Không thể thiếu vì dân trừ hại gì gì đó.

Hỏi thăm một phen, cư nhiên lại là Trần trạch quý phủ xảy ra việc lạ.

Năm đó Bác Bì ma hung ác cùng cực hóa thân thành ái thiếp của lão gia Điệp nhi ẩn náu trong phủ, sau khi bị đánh chết tại trận, sương phòng của ả vẫn chưa được an bình, hàng đêm nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, khiến người ta run sợ trong lòng, nhiều năm vẫn không được giải quyết.

Trần viên ngoại đã gần đến đầu bảy, tóc trắng xoá, hùng tâm như trước không giảm. Mấy năm trước tốt xấu gì tiểu thiếp mỹ mạo bên người ông ta chỉ có mỗi Điệp nhi, hiện giờ lại một trái một phải, mỹ thiếp thành đôi. Trái tim cuồng ái nữ sắc, không hề vì Bác Bì ma từng ẩn náu bên cạnh mà có tẹo suy yếu nào.

Vị lão gia tử này tuổi tác đã cao, trí nhớ lại không kém, thấy Thẩm Thanh Thu còn biết hô to “Thẩm tiên sư“.

“Thẩm tiên sư” cao lãnh, y như năm xưa. Đến khi được hỏi tới vị công tử bên người, mới hơi hơi giật giật khóe miệng, tao nhã đáp lại: “Là tiểu đồ đệ năm đó của ta.”

Trần lão gia cười nói: “Thảo nào nhìn quen mắt như vậy. Hiện giờ thấy tiên sư cùng ái đồ, mới phát giác ra, đã qua nhiều năm như vậy.”

Một phen hàn huyên qua lại, tất nhiên vẫn là giao mọi việc khổ sai cho nhân vật tiểu thư ký Lạc Băng Hà. Thẩm Thanh Thu mừng rỡ đứng ở một bên câm miệng giả ngầu.

Mắt thấy Lạc Băng Hà khốc huyễn cuồng bá đứng đầu ma giới kiên nhẫn giống như một chú cừu bông chu đáo, Thẩm Thanh Thu khó tránh khỏi sung sướng bay bổng, cảm giác cực tốt, ánh mắt nhìn y không nhịn được càng trở nên từ ái. Còn Lạc Băng Hà nói hai câu lại quay về liếc hắn một cái, nhìn một cái rồi lại chẳng quay đầu về được nữa. Vì thế, một đôi thầy trò liền như vậy bắt đầu “mắt đi mày lại” trước mặt người ngoài...

Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Thu mới đột nhiên bừng tỉnh.

Thế này thì đồi phong bại tục cỡ nào!

Trên đường tới sương phòng Lạc Băng Hà luôn muốn nắm tay hắn. Thẩm Thanh Thu trước nay luôn kiêng dè người ngoài, hơn nữa còn muốn trêu y, không cho nắm. Thân pháp thủ đoạn luân phiên ra trận, nếu bị người tu chân hoặc là ai đó của ma giới nhìn thấy đôi thầy trò này lấy thuật pháp bản mạch bổn môn ra để đánh (ve) đánh (vãn) nháo (tán) nháo (tỉnh), chẳng ra cái gì cả, nhất định sẽ hộc hết ba thanh máu.

Sương phòng có ma trong truyền thuyết không ai dám tiếp cận, tất nhiên vô cùng im ắng, Lạc Băng Hà thấy rốt cuộc chẳng còn ai, lập tức dính lên, cọ từ phía sau ôm thắt lưng hắn, đặt cằm lên bả vai hắn, u oán mà lên án: “Sư tôn, trong lòng ta rất là khó chịu.”

Sân vẫn là cái sân năm đó, một chút cũng không thay đổi, chỉ là âm khí rất nặng. Thẩm Thanh Thu vừa quan sát vừa nghe, lỗ mũi ư hử hai tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Từ khi hai người bắt đầu cùng nhau đi lêu lổng (...), Lạc Băng Hà một ngày ít nhất phải khó chịu dăm ba chục lần. Nói với người khác thêm vài câu y liền khó chịu, ăn ít đi vài đũa y liền khó chịu, cái chậu tắm nó nhỏ đuổi y cút ra ngoài cũng khó chịu... Y khó chịu như sâu ăn tằm vậy. Kacha một cái là tới, kacha một cái là hết.

“Đệ tử ở vực thẳm Vô Gian vượt mọi chông gai, sư tôn lại ở nơi non xanh nước biếc, cùng nam nhân khác lưu luyến hoa trì...”

“Nam nhân khác” là cái quái gì, tử tế nói đồng nghiệp hoặc là đồng môn không được sao?

Hơn nữa “lưu luyến hoa trì” lại là cái quái gì. Một người ở hoang sơn dã lĩnh quần ma loạn vũ, đá một người khác xuống nước lạnh như băng, ngâm đến mức mắc bệnh thương hàn, sự việc kiểu này có cái gì đáng hâm mộ đâu!

Khi ném đá cuồng ma sắp online, thình lình Lạc Băng Hà tiếp tục nhẹ giọng nói: “Chuyện xảy ra ở nơi này, sư tôn còn nhớ rõ không?”

Đương nhiên.

Nơi này chẳng phải là nơi hắn dùng mode đơn giản lần đầu tiên sao!

... Được rồi đùa ấy mà.

Hắn sao có thể không nhớ rõ, nơi này là lần đầu tiên hắn troll Lạc Băng Hà hơi quá một chút.

Khi đó, để giữ mạng, suýt nữa để Bác Bì ma một chưởng đánh lên đỉnh đầu của Lạc Băng Hà. Hành vi này đúng là không mấy phúc hậu, hiện tại nhớ tới còn thấy hãi, Thẩm Thanh Thu cũng ngại nghĩ chi tiết.

Đứng ở nơi từng là “hiện trường phạm tội”, Thẩm Thanh Thu thẹn trong lòng, không nhịn được mềm hoá vài phần. Ném đá cuồng ma vừa muốn online lại tạch. Hắn trở tay, vỗ vỗ hai má Lạc Băng Hà: “Đừng giở thói giận dỗi nữa đi. Hôm nay sư tôn đồng ý một yêu cầu của ngươi. Trước hết kết liễu tà vật ở nơi này rồi nói.”

Lạc Băng Hà vui sướng: “Thật sao?”

“Sư tôn khi nào thì...” Đang định nói tiếp, Thẩm Thanh Thu câm miệng đúng lúc, tránh khỏi bi kịch tự vả.

Bất luận nói “khi nào thì lừa ngươi” hay là “khi nào thì hãm hại ngươi”, đều là tự vả rõ rành rành!

Kết luận: Con người thật sự là không thể làm việc hổ thẹn.

“Nếu sư tôn đã nói thế...” Lạc Băng Hà đỏ mặt, lấy ra một sợi dây thừng đỏ.

Xin chào Khốn Tiên Tác, tạm biệt Khốn Tiên Tác.

Thấy Thẩm Thanh Thu lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được, Lạc Băng Hà cũng không miễn cưỡng, thở dài, ngửa đầu nhìn trời, sâu kín nói: “Từ sau ngày thoát khỏi hiểm nguy dưới tay Bác Bì ma, chẳng biết tại sao, bao nhiêu buổi tối, đệ tử đều sẽ mơ thấy giấc mộng kỳ lạ.”

Hớ, cái gì gọi là giấc mộng kỳ lạ. Giấc mộng tỉnh dậy sẽ phải giặt quần lót ấy hả?

Nghiệp chướng a. Thì ra hắn còn là thầy giáo nhập môn【 bíp ——】 thời kỳ trưởng thành của Lạc Băng Hà. Đối tượng nhập môn 【 bíp –】là mấu chốt quan trọng của cả đời người, cho dù không phải đại tỷ tỷ bưởi bự, ít nhất cũng phải là muội muội mảnh mai nhà bên. Nhân sinh của Lạc Băng Hà thật sự là bi thảm đến mức khó có thể một lời nói hết, cho hắn nhập môn cư nhiên lại là một đóa cúc... Một phen lệ đồng tình!

Nhưng mà có đồng tình đến mấy, hắn cũng sẽ không đi vào khuôn khổ đâu. Mặc dù dưới sự nhõng nhẽo kiên quyết của Lạc Băng Hà, trò vui như tiết tháo chẳng còn lại mấy, nhưng nhặt về được chút nào hay chút đó. Hơn nữa càng quan trọng là làm chính sự trước có được không, có một đám khói đen ngưng tụ sau lưng ngươi a. Đi ra rồi, nó đi ra rồi!

Lạc Băng Hà dường như chưa phát hiện ra, phiền não nói một mình: “Cho đến ngày nay, đệ tử lúc nào cũng bị mộng cảnh này quấy rầy.”

Nếu là nói khi trước thì còn tin, tới bây giờ, Lạc Băng Hà thao túng mộng cảnh thuận buồm xuôi gió còn có thể bị “quấy rầy”, nói dối kiểu này cũng quá vô liêm sỉ, vô liêm sỉ còn nói như đúng rồi. Thẩm Thanh Thu đặt tay lên trên Tu Nhã Kiếm, ha ha nói: “Cho nên?”

Lạc Băng Hà cũng không quay đầu lại: “Cho nên, ta...”

Đám khói đen kia không thể nhịn được nữa, rít gào nói: “Ta &*%¥#@&!!! Các ngươi mù không nhìn thấy ta hả?!”

Thanh âm này quen thuộc như thế thân thiết như thế, Thẩm Thanh Thu hỏi: “Điệp nhi?”

Khói đen trách mắng: “Điệp nhi Hoa nhi cái gì, ta chính là ta, ta chính là Bác Bì ma từng khiến nơi đây nghe tin đã sợ mất mật!”

Thẩm Thanh Thu yên lặng. Đây không phải là tiểu quái trong nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp, bị hắn một chưởng đập chết sao... Thì ra oán linh trong lời đồn chính là tép riu này. Bất luận sống chết cũng không quên nhiễu dân, quả nhiên là chuyên nghiệp.

Khói đen nhả ra một cục mây đen nhỏ. Thẩm Thanh Thu đánh giá với nó mà nói, cái này tương đương với nhổ một bãi nước miếng. Nó nói: “Đôi gian phu dâm phu các ngươi, dám chạy đến trước mặt ta khanh khanh ta ta, chết đến nơi còn không biết!”

Lạc Băng Hà nhíu nhíu mày, hỏi Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn, là trực tiếp giết hay thu về để tra khảo?”

Thẩm Thanh Thu lại muốn xem xem rốt cuộc nó có thể ngu đến mức nào, nhấc tay ý bảo y tạm không hành động. Khói đen “Ý” một tiếng, bay đến gần Thẩm Thanh Thu một chút: “Ngươi xem ra có chút quen mắt.”

Đương nhiên nhìn quen mắt. Hung thủ giết ngươi đang đứng ngay trước mắt, thế mà còn có thể nghi hoặc nói “Ý ngươi có chút quen mắt“. Bao nhiêu năm qua đi, chắc phải mười năm rồi đi, dưới sức ảnh hưởng của mode đơn giản, không những IQ của Điệp nhi không có chút tăng nào, mà trí nhớ còn giảm thiểu không ít!

Thẩm Thanh Thu ho một tiếng, nhắc nhở nói: “Thẩm mỗ... Thanh Tĩnh Phong phong chủ.”

“...”

Khói đen bùng nổ: “Thẩm Thanh Thu! Thì ra là ngươi!!! Vậy y là ai?!”

“Ngươi cũng quen biết đấy.” Thẩm Thanh Thu nói: “Lúc ấy y cũng có mặt.”

Khói đen suy nghĩ nửa ngày, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Là đồ đệ nhãi con của ngươi!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Rốt cuộc nhớ lại xong, Điệp nhi cuồng tiếu không ngừng: “Thẩm Thanh Thu, thiện ác đều có quả báo! Ngươi cư nhiên bị đồ đệ của mình... hơ hơ rồi. Thật sự là đồi phong bại tục! Khiến người ta khinh thường! Ta biết mà, nhất định sẽ có người thay trời hành đạo!”

Thẩm Thanh Thu: “...” Không phải. Ngươi là một tên ma làm xằng làm bậy, rơi vào báo ứng, bị người ta thay trời hành đạo một chưởng đập chết, rất không thích hợp nói những lời “thiện ác có quả báo, thiên đạo thực luân hồi” đi?

Cười hoài cười hoài, cảnh tượng kỳ dị xuất hiện. Giống như gió to thổi bay khói bếp, khói đen từ từ tiêu tán. Khi chỉ còn một luồng khói đen cuối cùng, nó vẫn còn thỏa mãn thở than: “Báo ứng a, báo ứng! Thẩm Thanh Thu ngươi rốt cuộc rơi vào báo ứng. Ngươi đáng đời, ta, ta chết cũng không tiếc.”

... Đây là thành Phật? Thăng thiên? Bị siêu độ?

Yêu cầu của nó đối với “chết cũng không tiếc”, có phải cũng quá thấp rồi không... Hơn nữa dù Lạc Băng Hà có phiền phức, cũng chưa tới trình độ “báo ứng” đi!

Âm khí trong viện bỗng tan đi. Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, chúng ta tiếp tục?”

Thẩm Thanh Thu khóe miệng run rẩy, nhìn nhìn Lạc Băng Hà còn đang cầm một sợi Khốn Tiên Tác, cạn lời: “... Ngươi muốn tiếp tục cái gì?”

Lạc Băng Hà nói: “Không phải sư tôn nói hôm nay đồng ý một yêu cầu của ta sao? Cho nên, thỉnh cầu của ta là, sư tôn có thể nào hạ mình phối hợp một chút, để đệ tử nhẹ nhàng, dùng Khốn Tiên Tác này quấn một cái, trói vào... khụ, một hồi, khiến mộng cảnh trở thành sự thật, dạy ta cách giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm, đệ tử liền... chết không hối tiếc!”

...

Tuy rằng Điệp nhi chẳng hiểu ra sao đã an tường thăng thiên trong sự tự thỏa mãn bản thân, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy, Tu Nhã Kiếm không thể tra vào trong vỏ nhanh như vậy được.

Hắn mặt không biểu cảm đi ra ngoài. Lạc Băng Hà chặn ở trước mặt hắn: “Sư tôn, ngươi đồng ý rồi.”

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng đẩy cái mặt đầy ủy khuất của y ra.

Lạc Băng Hà lên án nói: “Sư tôn, ngươi lại đối với ta như vậy.”

Khóc cái gì mà khóc, khóc cũng vô dụng. Đừng có ở bên ngoài dọa người!

Quả nhiên với tiểu súc sinh này mà nói, cái gì mềm lòng a đồng tình a, thuần túy đều là dư thừa.

Rút lại lời ban nãy. Lạc Băng Hà, thật đúng là báo ứng của hắn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.