Chương 11
Tác giả: Thập Nhất Bà Bà
“Lão gia . . . . . . “
Nhược Hi Thái tỏ vẻ bực bội, “Xem làm gì, Nhã nhi sẽ không gả cho bọn họ đâu!”
Mặt đẹp không tuổi của Bạch Chu Ngọc tràn ngập vẻ không tin, thoáng chốc xanh mét: “Không phải . . . . . người Thương gia muốn cầu hôn là Nhược Nguyệt Vân! Hơn nữa là . . . . . là muốn cầu hôn cho Thương lão gia đã qua đời!”
Nhược Hi Thái ngạc nhiên không kém, sắc mặt hệt như Bạch Chu Ngọc, giật thư trên tay bà ta mà đọc kĩ càng.
Nhưng khi kinh ngạc đã qua đi, nụ cười xảo trá toan tính dần dần xuất hiện khiến bất kì ai trông thấy cũng đều chán ghét, khinh thường.
“Tổng quan Đinh, mau đi gọi Nhã nhi cùng Nhược Nguyệt Vân đến đây cho ta!” Nhược Hi Thái cao giọng ra lệnh.
Không lâu sau đó, hai đạo bóng dáng thướt tha cùng nhau xuất hiện trong nhà chính. Một bên hồng y rực rỡ, dung mạo đoan trang tinh tế, hệt đóa mẫu đơn xinh đẹp cao ngạo. Một bên thanh y tầm thường, đầu tóc rối bời, không khác gì một nha hoàn thấp hèn.
Hai thái cực hoàn toàn trái ngược lại đứng cạnh nhau, khiến cho người ta dễ dàng phát hiện sự chênh lệch quá lớn.
Thấy thế Nhược Hi Thái cùng Bạch Chu Ngọc càng thêm chán ghét Nhược Nguyệt Vân, một chút cũng không muốn để nàng vào mắt.
“Nhã nhi, mau đến đây với nương.” Bạch Chu Ngọc đánh mặt về phía Nhược Hi Nhã, nở ra nụ cười hiền từ vốn có của một mẫu thân.
Nhược Hi Nhã cũng cười ngọt ngào, bước lại phía Bạch Chu Ngọc làm nũng: “Nương, người gọi con đến làm gì a ? Còn có cả tỷ tỷ nữa ?”
Nhược Nguyệt Vân thoáng ngẩng mặt nhìn nàng ta, trùng hợp bắt gặp ánh mắt bất thiện của nàng ta đối với nàng. Nhược Nguyệt Vân không vội cúi đầu xuống, thản nhiên cong môi cười, tư thế giống như đang xem một màn kịch thú vị.
“Là thế này, sáng sớm phụ thân nhận được thư cầu hôn của Cảnh vương gia và Thương gia. Trong thư, Cảnh vương gia viết “bức thư này ta dành cho nữ nhi xinh đẹp nhất của Tể tướng Nhược Hi Thái”, như vậy rõ ràng là muốn cầu hôn Nhã nhi của chúng ta mà!” Nhược Hi Thái ha hả cười, đôi mắt ti hí híp lại tựa như một đường chỉ.
Nhược Hi Nhã vui mừng đến nhảy cẫng lên, “A! Thật sao phụ thân ?”
Nhược Nguyệt Vân cười lạnh trong lòng, chân chuẩn bị rời đi thì Bạch Chu Ngọc lại lên tiếng.
“Ta cứ nghĩ Nhược Nguyệt Vân ngươi mãi mãi cũng sẽ không có ai dám rước về nhà, vậy mà không ngờ kẻ ngu xuẩn cũng có giá của kẻ ngu xuẩn.” Bạch Chu Ngọc hất cằm mỉa mai. Bất quá, nàng không thèm quan tâm đến giọng điệu chanh chua kia, chỉ tò mò về lời nói của bà ta.
Là ý gì đây . . . . . . . . ?!
“Phải chúc mừng ngươi một tiếng mới được, nhanh như vậy đã được Thương lão gia chọn, chậc, bây giờ thân phận cũng đã là Thương phu nhân rồi nhỉ!”
Thương lão gia ? Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao ?!
Nhược Hi Nhã nhìn thấy nàng ngẩn người đứng đó, phút chốc cười người gặp nạn, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng ra vẻ thương cảm.
“Thật đáng thương cho tỷ tỷ! Nhưng mà Nhã nhi nghĩ sẽ không sao đâu, Thương gia giàu có như thế, gả sang đấy, dù không có trượng phu chăm sóc nhưng cũng sẽ được ăn sung mặc sướng. Tỷ thấy có đúng không ?”
Ngoài dự tính của Nhược Hi Nhã, Nhược Nguyệt Vân chẳng những không khóc thương, kêu la mà còn cười khúc khích tựa như rất vui: “Nhã nhi nói đúng thật! Gả cho một người chết là ý kiến không tồi đâu, hôn sự này thật sự rất vừa ý ta!”
Nhược Hi Nhã chọc tức nàng bất thành, tức giận nghiến răng ken két.
Ngay cả Nhược Hi Thái cùng Bạch Chu Ngọc cũng không ngờ Nhược Nguyệt Vân sẽ đồng ý nhanh như thế, bọn họ nhìn nhau kinh ngạc không thôi, trong lòng lại nghĩ: “Mặc kệ đi, dù gì suy nghĩ của kẻ ngốc cũng rất khác người thường! Thương gia giàu có có tiếng, nhất định sính lễ sẽ không nhỏ đâu! Phát tài rồi!”