Edit:Trucxinh
Kiều Kiều không biết hôm qua mình ngủ thế nào. Cô không ngừng cấu mình, hi vọng mình đau, như vậy cô mới có cảm giác mình đang tồn tại, tất cả đều là thật. Đến cuối cùng, cô đấu không lại cơn buồn ngủ. Lúc tỉnh dậy trời đã sáng hẳn.
Cha mẹ đều đã đi làm, cũng không gọi cô dậy. Kiều Kiều gấp chăn lại, từ trên giường xuống đất đứng ở trước gương. Kể từ lúc sống lại, cô còn chưa nhìn qua bản thân. Cô không dám, cô sợ. Nhưng sau khi ngủ một giấc, không thấy có việc gì, mặt trời vẫn mọc lên như bình thường, cô an tâm rất nhiều. Trong gương là một cô gái nhỏ, tóc ngắn ngủn. Đây là kiểu tóc thịnh hàng thời kì này, rất giống với mấy đứa con trai. Từ khi cô còn bé đến khi cô tốt nghiệp trung học vẫn luôn để kiểu tóc này không có thay đổi.
Hai má tròn trịa, mặt cô to. Cô vẫn luôn thích mặt trái xoan nho nhỏ nhưng từ trước tới giờ mặt cô cũng không được như vậy. Đây cũng là một tiếc nuối của cô. Khuôn mặt này không có cách nào thay đổi nhưng những phương diện khác cô có thể cố gắng, ừ, Kiều Kiều soi gương, tay nắm chặt thành quả đấm.-Trucxinh-
Nhìn lịch để trên bàn, hôn nay là ngày 3 tháng 8 năm 1992, hiện tại là lúc cô được nghỉ hè. Tháng 9 năm nay chính là thời gian cô đi học. Bây giờ đang là mùa hè, vẫn chưa dọn nhà. Là cô sống lại lên mọi thứ thay đổi hay sao? Hay tại cô nhớ nhầm? Cẩn thận suy nghĩ một chút, ừ, có thể là sang năm mới chuyển nhà, chuyện này xảy ra khi còn bé, cô nhớ nhầm cũng rất bình thường.
Không giống ngày thường đi chơi, sau khi ăn xong đồ ăn Kiều mẹ làm để sẵng trong bếp, Kiều Kiều lấy khăn lau dọn, quét lại nhà cửa một lượt. Thu dọn toàn bộ xong, Kiều Kiều mệt mỏi, thở dồn dập. Thân thể nhỏ này mới làm việc có một chút mà đã mệt thành như vậy. Thấy trong nhà sạch sẽ Kiều Kiều rất vui, nhưng mà thân thể nhỏ này có chút không chịu nổi. Nhà bà nội Kiều Kiều bên kia truyền đến từng đợt mùi thơm, nhưng Kiều Kiều không sang. Cô biết, bà nội cũng không thích cô. Đem đồ ăn còn dư lại lúc sáng giải quyết xong, Kiều Kiều quyết định nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn phải lau kính thủy tinh.
Tính tình cô đột nhiên thay đổi, Kiều ba Kiều mẹ nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái. Kiều Kiều nghĩ lung tung, nhất định sẽ như vậy, nhưng mà cũng không quá để ý. Mình thay đổi trở lên chăm chỉ hơn, đây cũng là một chuyện tốt mà. Kiều ba làm công nhân tạm thời ở trên trấn còn Kiều mẹ thì làm việc ở nhà máy dầu nhớt. Tại niên đại này, vợ chồng đều là công nhân cũng không tệ lắm, cho dù Kiều ba chỉ làm việc tạm thời thôi cũng đã tốt lắm rồi.
Kiều Kiều xuống kháng, mở tủ quần áo ra, quả nhiên. Rất nhiều năm sau này Kiều mẹ thường cảm khái, lúc còn trẻ cái gì mình cũng không có. Trong nhà không có tiền, sau này lại dọn ra khỏi nhà ông bà nội, tự xây một ngôi nhà mới, có quá nhiều việc cần đến tiền làm cho tâm tình của Kiều mẹ không được thoải mái.
Nhìn tủ quần áo, Kiều Kiều thấy được, thật sự Kiều mẹ không có đồ gì. Thở dài, nghĩ đến thời điểm gian nan khi xây nhà mới, Kiều Kiều cắn cắn môi.
Khi đó vì xây nhà, Kiều ba mượn cậu của Kiều Kiều hai ngàn, mượn ông nội hai ngàn nhưng vẫn không đủ tiền, vẫn thiếu hai ngàn. Kiều ba tìm ông nội hỏi mượn, nhưng ông nội không đồng ý cho mượn. Kiều mẹ đành phải bỏ đi mặt mũi, một lần nữa đi tìm cậu mới gom đủ tiền. Mẹ nói khi đó, ông nội không cho cha mượn tiền, về nhà cha đã khóc rất nhiều.
Là một người đàn ông, muốn mượn tiền của cha mình nhưng cha mình lại không đồng ý, lòng Kiều ba càng chua xót.-Trucxinh-
Kiều Kiều nghĩ mà đỏ vành mắt. Mình nhất định phải giúp cha mẹ, cho dù ít cũng phải giúp. Cô không giống với những nữ xuyên, nữ trọng sinh kia, có các loại bàn tay vàng. Một số việc cho dù có nói với cha mẹ cũng chưa chắc họ đã tin. Cô chỉ hi vọng có thể xuất ra toàn lực, làm từ nhỏ làm lên. Ngồi khoanh chân trên giường gạch, Kiều Kiều thấy mình nên suy nghĩ thật kỹ.
Nghĩ một lúc cũng không nghĩ được cái gì, Kiều Kiều cảm thấy mình thật vô dụng, người ta đều nghĩ ra được nhiều chủ ý hay như vậy a~!
Aiz, hay là lau kính trước đi.
Lau được một lúc Kiều Kiều toát mồ hôi, những ngày này nóng thật đấy!
Kiều Kiều lau mồ hôi, di? Đúng vậy? Mặc dù mình không có bàn tay vàng, mình muốn làm từ nhỏ làm lên, vậy thừa dịp trời nắng nóng thế này bán đồ đi! Ha ha, chủ ý này không tệ. Nhưng mà mình không có tiền vốn! Muốn khóc~.
Suy nghĩ một chút, nếu như mình nói muốn bán kem, chắc cha mẹ sẽ cho một chút tiền vốn đi?
Tiền vốn đó có thể sẽ không nhiều.
Ừ, suy nghĩ một chút, như vậy có lẽ là làm được rồi.
Một lần nữa đề cao tinh thần, phương pháp sau này có thể từ từ nghĩ, đầu tiên phải hành động đã.
Chạng vạng, Kiều ba Kiều mẹ trở về thấy trong nhà sáng bóng không có lấy một hạt bụi, ngay cả kính cũng được lau, Kiều ba Kiều mẹ giật mình.
Kiều mẹ nói: “Hôm nay trời mọc hướng tây rồi!”
Kiều ba cười thật thà phúc hậu.
“Mẹ~!” Kiều Kiều dậm chân.
Cô thấy mẹ đưa một túi xương lớn qua nói để vào trong bếp, Kiều mẹ thật sự mua xương về cho cô, hi hi.-Trucxinh-
“Con có chuyện gì đúng không?” Kiều mẹ liếc xéo Kiều Kiều
Kiều Kiều thấy vẻ mặt của cha mẹ cũng biết, họ nhất định cho rằng cô có mục đích, nếu không sao tự dưng lại chăm chỉ như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, Kiều Kiều nghĩ, mình thật sự là có ý tưởng, ha ha. Nếu bọn họ đều nghĩ như vậy thì hiện tại cô đem ý nghĩ của mình nói ra, vừa vặn để cho bọn họ khỏi hoài nghi sao đột nhiên mình lại chăm chỉ.
“Cha mẹ, không phải con đang rảnh rỗi sao? Ngày nào cũng đi chơi như vậy thật không tốt nên con muốn ra ngoài bán kem, có được không?” Kiều Kiều hỏi.
Kiều ba Kiều mẹ xửng sốt một chút. Kiều mẹ lập tức phản bác: “Con mà bán cái gì, còn không phải là muốn ăn sao? Hơn nữa trời nóng thế này, muốn gì không muốn lại muốn làm con thiêu thân, con đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”
“Mẹ, con sẽ, mẹ cho con bán đi, con đảm bảo không trộm ăn, mẹ~.” Kiều Kiều làm nũng.
“Kiều Kiều, con bán ở chỗ nào, con bán ở trước cửa nhà sao? Thế thì có thể bán được bao nhiêu cây? Nếu như ra ngoài bán, con làm sao trông được?” Kiều ba suy nghĩ thực tế, đề xuất vấn đề cũng thực tế.
Kỳ thật trong lòng bọn họ nghĩ Kiều Kiều muốn ăn kem nên mới nói như vậy.
“Con có thể đi xe đạp mà.” Bán kem lúc này, ngoài bán trong cửa hàng tạp hóa còn có thể đi xe đạp bán, phía sau xe đặt một hộp giữ nhiệt, đi khắp mọi ngóc ngách.
“Con sao?” Kiều ba vui vẻ hỏi.
Đúng rồi, lúc này cô còn chưa biết đi xe đạp! Nhớ năm đó, lúc cô học đi xe đạp đã phải chịu không ít khổ, thật vất vả mới học được. Không biết sống lại, cô còn đi được không.
“Con có thể học mà!”
“Chờ con học xong thì trời cũng lạnh rồi, còn bán cái gì?” Kiều mẹ lưu loát rửa sạch rồi cho xương vào nồi.
“Để cho con học đi, nếu như con có thể học được nhanh một chút thì cho con đi bán.” Kiều ba đáp ứng.
Kiều mẹ muốn phải bác, Kiều ba lại nói: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải học, không bằng thừa lúc con có hứng thú thì cho học đi. Nếu như con học xong, thì đưa xe đạp của bà cho con dùng, tôi đưa bà đi làm”.-Trucxinh-
Kiều mẹ suy nghĩ một lúc cũng không phản đối nữa.
Niên đại này, không biết đi xe đạp là không được. Ai mà nghĩ tới, nhiều năm sau xe đạp lại được sử dụng rất ít, sử dụng chủ yếu là xe hơi.