Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 116: Chương 116




“Đọc thư phụ thân gửi, hôn sự của muội đã được định rồi.” Oánh Tú không màng tới bộ dáng ai oán của Oánh Tú, ra hiệu cho Thụy Châu dọn ghế cho nàng ta.

Thẩm Oánh Huệ vừa nghe đến chuyện hôn sự, ai oán trên mặt càng rõ ràng: “Là phụ thân quyết định.”

Kiếp trước kiếp này đều không thay đổi, còn cả hôn sự của Thẩm Oánh Huệ, Thẩm phu nhân trăm phương nghìn kế, cuối cùng cũng tìm một mối gả cao cưới thấp, giống như Thẩm Oánh Vận gả vào Khang Bình Vương phủ, đối tượng của Thẩm Oánh Huệ là Vưu thiếu gia chơi bời lêu lổng, cả ngày quyến luyến sắc đẹp, không ít chuyện Vưu phu nhân phải thay hắn giải quyết chuyện nội trạch.

Vưu đại nhân là tuần phủ Lạc Nam, chức quan ở Lạc Nam xem như đứng đầu, hoàng đế ở xa, ông ta đương nhiên có khả năng hô mưa gọi gió, hơn nữa nhà mẹ đẻ của Vưu phu nhân có chút quan hệ với Khánh Vương phủ, Thẩm phu nhân chắc chắn phải vì tương lai của Thẩm Kỳ Chí mà suy xét.

Oánh Tú không muốn nhúng tay vào chuyện Thẩm gia, “Cho dù hôn sự do phụ thân quyết định, muội cũng không có đạo lý không nhận.”

“Tỷ tỷ có phải muốn muội sống không tốt không?” Thẩm Oánh Huệ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, “Vì sao tỷ tỷ không giúp muội vào Thành Vương phủ?”

Oánh Tú ngẩn ra, sau đó khẽ cười, thì ra muội ấy vẫn còn nhớ thương vị trí Thành Vương trắc phi, “Ta có thể giúp được gì? Ta ép buộc Thành Vương cưới muội, hay uy hiếp Thành Vương phủ, gả muội vào đó? Hôn sự với Vưu gia không phải không tốt, sau này muội gả đi, đừng dở tính tình, Vưu phu nhân là người dễ sống chung.”

“Với quan hệ của tỷ phu và Thành Vương, sao có thể...” Rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, hơn nữa còn đang cảm thấy thẹn lòng, Thẩm Oánh Huệ chỉ nói được nửa câu, oán hận nhìn Oánh Tú.

“Nhị tiểu thư, hiện tại đàm luận việc này chỉ sợ không thích hợp, thân mình tiểu thư còn yếu, vẫn là cần phải nghỉ ngơi.” Thụy Châu thấy sắc mặt Oánh Tú kém đi, cung kính nói với Oánh Huệ.

“Ngươi là cái thá gì!” Thẩm Oánh Huệ tức giận, không thể trút lên người Oánh Tú, lập tức không chút khách khí mắng Thụy Châu.

“Oánh Huệ, nơi này là Tề phủ, không phải Thẩm gia!” Oánh Tú quát lớn, “Muội đúng là một chút cũng không thay đổi, đã sắp xuất giá, mẫu thân không dạy muội cái gì nên nói cái gì không nên nói hả! Tới Vương phủ, muội cho rằng còn ai sẽ nhường muội, thương muội?”

Thẩm Oánh Huệ sửng sốt, chỉ biết trừng mắt nhìn Thụy Châu một cái, sau đó oán hận rời đi.

Thụy Châu vội đỡ Oánh Tú nằm xuống: “Tiểu thư, người đừng nóng giận, Nhị tiểu thư vẫn luôn như thế.”

Oánh Tú chậm rãi nằm xuống, tính tình Oánh Huệ thế nào nàng đương nhiên rõ ràng, có điều mấy năm nay nhờ Thẩm phu nhân nuông chiều mà nàng ta càng không coi ai ra gì, cũng không biết nàng ta lấy tự tin ở đâu, một mực nhận định mọi người phải nhường nhịn nàng ta. Tính tình như vậy, tới Vưu phủ phải làm thế nào? Cho dù Vưu phu nhân là người dễ ở chung, nhưng giữa nhi tử và tức phụ, đương nhiên bà ấy phải giữ gìn nhi tử của mình.

“Mặc kệ muội ấy thế nào, người làm tỷ tỷ như ta, nên nói cũng đã nói. Thời gian làm lễ tắm ba ngày có lẽ đã kết thúc, ngươi đi xem xem.”

Thụy Châu gật đầu: “Nô tỳ kêu Tử Yên vào với tiểu thư, nô tỳ qua kia một chuyến.”

Thời điểm Thụy Châu tới buổi lễ đã kết thúc, Nam Dương Hầu thích thú ôm hài tử, tự mình đặt tên cho nó, Tề Quý Lỗi, hi vọng nó sau này có thể quang minh lỗi lạc, làm người chính trực lương thiện.

Ngoại trừ những ai có mặt ngày Oánh Tú sinh, còn lại đều cho rằng Nam Dương Hầu vô cùng yêu thích đứa cháu thứ hai này, trưởng tử tuy rằng đã có ba đích trưởng nữ, nhưng một nam hài cũng không có, mà Nhị nhi tử của ông ta không thể trông mặt mà bắt hình dong, tới nay thành thân bốn năm, y thế mà đã có hai nhi tử.

“Hầu gia, đến giờ cho tiểu thiếu gia ăn rồi.” Trần ma ma thấy Nam Dương Hầu ôm hài tử không buông tay, nhẹ giọng nhắc nhở.

Lời này lọt vào tai Hứa thị vô cùng khó nghe, bà ta thoáng nhìn Hà thị ngồi đối diện, ôn hòa khuyên Nam Dương Hầu: “Đúng vậy hầu gia, hài tử này chắc cũng đói rồi.”

Nam Dương Hầu phủ tiếc nuối giao hài tử không khóc không nháo cho Trần ma ma, sau đó quay đầu nhìn Kiều Cẩn Trạch cùng Tề Hạo Minh nói chuyện ngồi bên ngoài, đáy mắt để lộ sự bất đắc dĩ.

Đang lúc Trần ma ma muốn ôm hài tử ra ngoài, Hà thị đang hàn huyên với mấy vị phu nhân bỗng nhiên ngất xỉu, Thi Nhã ngồi cạnh nàng ta vội vàng đỡ lấy. Hứa thị đứng bật dậy, chạy qua cùng Thi Nhã đỡ người về chỗ.

Tề Hạo Minh ở bên ngoài nghe động tĩnh phía trong, phân phó nha hoàn đưa Hà thị tới sương phòng, Tề Trung Châu đi qua bắt mạch cho nàng ta.

Hứa thị nôn nóng canh giữ bên cạnh, nhìn Tề Trung Châu ngồi ở mép giường, hỏi: “Tứ đệ, tức phụ của Hạo Chi thế nào rồi?”

Tề Trung Châu buông tay Hà thị xuống, lời nói có chút chỉ trích: “Đại tẩu, chất tức đã hoài thai hơn hai tháng, sao mọi người không ai phất hiện!”

Hứa thị ngẩn ra, sau đó mỉm cười, vội vàng tới bên mép giường, vui vẻ kéo tay Hà thị: “Ta nói sao mấy ngày nay con không ăn uống được gì, là nương không cẩn thận, thế mà không cũng không biết con có tin vui!”

Mấy người bên ngoài dù không nghe cũng biết Hà thị có thai, Gia Cát Ngọc Hân lười nhác được một nha hoàn đỡ, nhìn Tề Hạo Chi vẫn còn sững sờ, chúc mừng: “Tam đệ, chúc mừng đệ sắp làm phụ thân, còn không vào xem nương tử của mình!”

Tề Hạo Chi nghe Hứa thị ở bên trong nói chuyện, gương mặt thoáng lộ chút xấu hổ, ngây người một lúc, cuối cùng cũng vào phòng. Hứa thị đã tỉnh, nhìn Hứa thị khoa trương tươi cười, nhất thời không kịp phản ứng.

“Nương, người cố ý an bài Huân Nhi ngất xỉu trước mặt mọi người?” Đợi tất cả ra ngoài, Tề Hạo Chi chất vấn Hứa thị, sau đó nhìn thê tử của mình, “Nàng và nương sớm đã thương lượng?”

Đây là lần đầu tiên Hà thị thấy trượng phu luôn ôn hòa với mình lộ thái độ lạnh lùng, không khỏi nhìn qua Hứa thị. Hứa thị nắm tay nàng ta, trấn an: “Con cứ yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi, không có gì.”

“Nương! Hai người!” Tề Hạo Chi thấy Hứa thị không muốn giải thích, tức giận đẩy cửa phòng ra ngoài, thiếu chút đâm vào Tử Yên.

“Tam thiếu gia, ngài không sao chứ?” Tử Yên tránh sang một bên, vội hỏi.

Tề Hạo Chi lắc đầu, nhanh chóng rời đi.

Hứa thị không thể ra ngoài đuổi theo nhi tử, thấy Tử Yên tới, sắc mặt liền thay đổi: “Là hầu gia kêu ngươi tới?”

“Hầu phu nhân, hầu gia phái nô tỳ tới nói với người một tiếng, chờ thân mình Tam nãi nãi tốt lên một chút hai người có thể về hầu phủ, ngài ấy và Đại thiếu gia còn có việc, phải về hầu phủ trước.” Tử Yên nói xong liền hành lễ, lui ra ngoài.

Sung sướng trong mắt Hứa thị lập tức phai đi một nửa, tức phụ của Tam nhi tử có thai, làm công công, ông ta thế mà chỉ đến xem một lần, sau đó về trước!

“Nương?” Hà thị ở phía sau gọi một tiếng, nàng ta lúc này còn đang rối rắm vì Tề Hạo Chi tức giận bỏ đi, từ lúc thành thân tới nay, đây là lần đầu tiên Tề Hạo Chi tức giận với nàng.

“Không sao, con nghỉ ngơi đi rồi chúng ta về, để ta đi xem có phải Hạo Chi đã cùng Đại ca nó về rồi không.” Hứa thị hít một hơi thật sâu, quay đầu cười với Hà thị.

Tiễn hết khách đi, Tề Trung Châu lại xem hai chân cho Tề Hạo Minh, nói y mấy ngày nay không thể đứng dậy, chờ toàn bộ gân mạch hồi phục tới lúc đó đi lại cũng không muộn.

Trong nhà, Oánh Tú uống canh gà Nghiêm ma ma đút, nghe Tử Yên bẩm báo sự tình bên Hứa thị, “Ngươi nói Tam thiếu gia tức giận bỏ đi?”

“Đúng vậy, nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái, Tam nãi nãi có thai, Tam thiếu gia không phải nên cao hứng sao? Tuy rằng phát hiện trong lễ tắm ba ngày của tiểu thiếu gia, nhưng với họ mà nói đây rõ ràng là chuyện tốt!”

“Vậy còn phải xem Tam thiếu gia là cao hứng vì lần đầu biết tin hay cao hứng khi nghe lại lần nữa!” Oánh Tú khẽ cười.

Thanh Bích ở cạnh nhẹ nhàng nhéo cái mũi của Tử Yên.

Có thai hơn hai tháng mới phát hiện, hơn nữa còn phát hiện trong lễ tắm ba ngày của Quý Lỗi, người thông minh sao có thể không rõ đây chỉ là một tuồng kịch của Hứa thị?

“Đi chuẩn bị ít hạ lễ đưa qua Nam Dương Hầu phủ đi.” Oánh Tú phân phó.

Nhìn nàng uống hết chén canh, Nghiêm ma ma mới chịu buông tha. Oánh Tú vừa nằm xuống, bà vú đúng lúc ôm Tráng Tráng vào.

Vừa khỏe lại, Tráng Tráng liền vội vã tìm nương, thấy bụng Oánh Tú đã nhỏ lại, nó gấp gáp nắm lấy tay nàng, ghé bên người nàng không chịu rời đi.

Oánh Tú duỗi tay lau trán nó, hài tử vẫn chưa khỏe hẳn, tinh thần cũng không tốt lắm.

“Tráng Tráng đi xem đệ đệ chưa?”

Tráng Tráng lắc đầu. Hiện tại có đệ đệ, nó đã có thể dọn ra khỏi sương phòng, chỉ là hôm đó nương quá vất vả, hơn nữa không phải muội muội, nó có chút thất vọng.

Tâm tính tiểu hài tử luôn như vậy, tới mau đi cũng mau, Oánh Tú dứt khoát cho nó nằm bên cạnh mình. Ôm lấy nhi tử, nàng cũng an ổn ngủ một giấc trưa.

Bảy ngày sau, trong Nam Dương Hầu phủ, Nam Dương Hầu ngồi bên trên sắc mặt khác thường, bên dưới là Tề Hạo Minh ngồi trên xe lăn, bên cạnh còn có Tề Hạo Thịnh và Tề Hạo Chi.

“Hạo minh, con muốn làm gì!” Nam Dương Hầu nhìn cái hộp đen Tề Hạo Minh mở ra, bên trong là thư từ lấy ở chỗ Tiết Tam và một cái bình sứ nhỏ màu trắng, “Đây là thứ gì?”

“Phụ thân, hôm nay con tới là muốn đòi lại sự công bằng, vì con và Oánh Tú, còn cả hài tử của bọn con.” Tề Hạo Minh bình tĩnh nói. Không chờ Nam Dương Hầu biểu đạt ý tứ, y phân phó Trác Dạ dẫn Tiết Tam vào.

“Đây là ai?” Nam Dương Hầu nhìn người quấn đầy băng gạc kia, không rõ mục đích sáng sớm Tề Hạo Minh tới Nam Dương Hầu phủ là gì.

“Phụ thân có lẽ không quen người này, có điều mẫu thân nhất định biết rất rõ. Tử Yên, đi mời hầu phu nhân tới đây.”

Tề Hạo Minh vừa dứt lời, đáy lòng Nam Dương Hầu liền dâng lên bất an, từ lúc Oánh Tú sinh hài tử tới nay đã mười ngày, Tề Hạo Minh không hề truy cứu, ông ta cho rằng y đã buông tay, lại không ngờ y chưa từng từ bỏ.

Hứa thị vừa qua thăm Hà thị, từ Tề phủ trở về Tề Hạo Chi bắt đầu lãnh đạm với Hà thị, Hà thị mang thai tâm trạng càng không tốt, trong khoảng thời gian này có lần thật sự ngất xỉu, chỉ là tính tình Tề Hạo Chi quật cường, Hứa thị nói thế nào hắn cũng không nghe, hơn nữa trong mắt Tề Hạo Chi, bọn họ làm như vậy vì có mưu đồ, điều này càng khó thông cảm.

Vừa về tới viện liền nghe tin hầu gia tìm mình, Hứa thị vội vàng tới tiền viện, vừa vào liền thấy bốn phụ tử Tề gia, hơn nữa còn có người Tề Hạo Minh từ Tề phủ mang đến.

Vừa nhìn thấy Tiết Tam ngồi trên ghế, Hứa thị còn chưa kịp có phản ứng, chỉ biết nhìn Nam Dương Hầu: “Hầu gia, ngài tìm thiếp?”

“Mẫu thân, là con cho hạ nhân tìm người.” Phía sau truyền tới tiếng của Tề Hạo Minh, Hứa thị quay đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của y, “Không biết mẫu thân còn nhớ người quen cũ này không?”

Theo tầm mắt của Tề Hạo Minh, Hứa thị nhìn về phía Tiết Tam, gương mặt lập tức cứng đờ: “Ta không quen người này, chỉ sợ Hạo Minh con lầm rồi.”

“Cũng đúng, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn là để hắn tự mình giới thiệu với mẫu thân, có lẽ người có thể nhớ lại.”

Tiết Tam vốn rũ mắt chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt bị thương bên má phải giờ phút này đặc biệt dữ tợn, khóe miệng gã chậm rãi cong lên, nhìn thẳng Hứa thị: “Hầu phu nhân, người quý nhân hay quên chuyện, đương nhiên sẽ không nhớ một nhân vật nhỏ bé như ta. Ta là Tiết Tam!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.