Trở về Thẩm phủ đã là chạng vạng, trên đường xe ngựa chạy về, Oánh Tú phát hiện dấu hiệu lá rụng, mùa thu cứ thế bất tri bất giác mà tới.
Kiều lão phu nhân cho Oánh Tú không ít đồ mang về, phần lớn là đồ ăn, Oánh Tú phân phó mấy người Bão Cầm sắp xếp, tự mình cầm một ít qua chỗ Thẩm phu nhân và Lý thị.
Sau sự tình lần trước, thái độ của Thẩm phu nhân đối với Oánh Tú càng không nóng không lạnh, cuộc sống của nàng ngược lại càng trở nên tự tại. Gác mái của Thẩm Oánh Vận đã xây xong, thời điểm Oánh Tú tới, Lý thị và Thẩm phu nhân còn đang thảo luận xem nên mua thêm gì đặt bên trong.
Ra khỏi viện của Thẩm phu nhân, sắc trời đã tối sầm, Oánh Tú nghĩ tới câu hỏi như có như không của Lý thị, gả về Sâm Châu? Đây lại là một biện pháp khác sao?
Thẩm gia trong kinh thành chỉ có một mình Thẩm Hạc Nghiệp, phần lớn thân thích đều ở Sâm Châu, trong số bọn họ Thẩm Hạc Nghiệp xem như là người có tiền đồ nhất, Lý thị thấy Oánh Tú chỉ nhỏ hơn nữ nhi một tuổi, lập tức nghĩ tới nhà mẹ đẻ của mình.
Mấy năm nay vì Thẩm đại bá làm buôn bá, nhà mẹ đẻ của Lý thị cũng phát đạt lên không ít, người có tiền thường sẽ có những suy nghĩ viễn vông, tựa như Lý thị, cơ duyên xảo hợp mà kết thân với Khanh Bình Vương phủ.
Có mối hôn sự này, Lý thị càng thêm tự tin, nếu nữ nhi đã có thể gả vào Khang Bình Vương phủ, vậy nhà mẹ đẻ của mình sao có thể không cưới được khuê tú quan gia?
Oánh Tú không khỏi cảm thấy buồn cười, cho dù Thẩm phu nhân đồng ý, phụ thân tuyệt đối cũng không tán thành mối lương duyên hồ đồ này.
Nhưng có lẽ Oánh Tú đã xem nhẹ ý chỉ của Lý thị, giải quyết hôn sự cho nữ nhi xong, hôn sự của Kỳ Duệ liền bị đặt lên bàn, so với chọn con rể, việc chọn tức phụ quan trọng hơn một chút. Lúc này Lý thị không khỏi gặp khó khăn, tìm cô nương nhà ai chính mình đều không ép buộc được, chi bằng về Sâm Châu tìm một nhà tới càng tốt. Bàn tính này, tâm tư của Lý thị lại động tới Oánh Tú, nói là muốn dẫn nàng về quê xem, thời điểm Oánh Tú đến năm xuất giá sẽ trở về.
Thẩm phu nhân có chút động tâm, nhưng vừa nhắc với Thẩm Hạc Nghiệp liền bị bác bỏ: “Đại tẩu hấp tấp, phu nhân nàng cũng hấp tấp sao? Oánh Tú sao có thể theo Đại tẩu về Sâm Châu? Nó thân là một cô nương chưa định hôn sự, sao có thể theo bọn họ trở về?”
Thẩm phu nhân thấy ông ta có chút tức giận trong lòng liền ủy khuất: “Sao không thể cùng Đại tẩu trở về? Sâm Châu chúng ta đã nhiều năm không về, để Oánh Tú thay chúng ta đi bái tế cũng tốt, cũng không thể để mọi người nói lão gia ngài ở kinh thành làm quan phát đạt liền quên mất những thân thích ở quê hương đó.”
“Vậy để Oánh Huệ đi theo đi, Oánh Tú tuổi này không nên trở về, miễn cho bên phía Sâm Châu cho rằng chúng ta muốn thay Tú Nhi tìm mối hôn sự ở quê hương.”
Sắc mặt Thẩm phu nhân thoáng thay đổi, như bị Thẩm Hạc Nghiệp nói trúng tâm sự, xấu hổ mà cười, duỗi tay xoa bóp bả vai cho ông ta: “Sao có thể? Tú Nhi sao có thể gả đi Sâm Châu? Huệ Nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu quy củ, đi theo chỉ sợ chọc giận mọi người.”
“Sang năm đã chín tuổi, không nhỏ, nếu thật sự có phần hiếu tâm này muốn trở về, vậy chuẩn bị cho Huệ Nhi lên đường với Đại tẩu đi, Sâm Châu ta đã nhiều năm không về, cũng không nhớ ra bộ dáng ra sao nữa.” Thẩm Hạc Nghiệp thở dài, không nhìn thấy biểu tình của Thẩm phu nhân ở phía sau.
“Một khi đã như vậy, vẫn là thôi đi, Huệ Nhi không hiểu chuyện, nếu bất kính với trưởng bối, chúng ta ở đây sốt ruột cũng vô dụng.”
Thẩm Hạc Nghiệp nghe bà ta nói vậy, gật đầu: “Nàng nói cũng có đạo lý, vẫn là chờ tới lúc có thời gian cùng về Sâm Châu thăm thân thích.”
Hôm sau, Thẩm phu nhân truyền đạt lời Thẩm Hạc Nghiệp nói với Lý thị, Lý thị thập phần tiếc hận: “Tiểu chất tử kia của nhà ta rất anh tuấn, ta thấy thiếu gia Kiều gia ngày đó cũng không theo kịp.”
Trong lòng Thẩm phu nhân nghẹn một hồi, nhưng nghe Lý thị khen người nhà mẹ đẻ của mình như thế, khóe miệng vẫn nhịn không được mà run rẩy: “Đại tẩu, vậy tẩu định xuất phát về Sâm Châu khi nào, để muội chuẩn bị ít đồ để tẩu mang về.”
Lý thị phất tay: “Mai kia sẽ xuất phát, không cần chuẩn bị, ta thấy đồ ở đây còn không bằng Sâm Châu, ăn cũng không mua, chúng ta có tiền, có thể tự đi mua.”
Thẩm phu nhân tức giận tiễn Lý thị ra ngoài, xoay người hỏi ma ma bên cạnh: “Khổng di nương bên kia vẫn tốt chứ?”
“Hồi phu nhân, Khổng di nương tất cả đều khỏe mạnh, Vệ di nương thường xuyên qua tìm Khổng di nương nói chuyện.”
Thẩm phu nhân híp mắt nhìn hành lang bên ngoài: “Tam tiểu thư tuổi cũng không còn nhỏ, nên lập viện riêng rồi.”
Phụ nhân kia ngẩn ra một lúc, ngay sau đó đáp vâng.
Tới tháng mười, kinh thành lại náo nhiệt lên, ngày mười lăm, Tứ hoàng tử Túc Công dẫn theo nhân mã khải hoàn hồi triều, hoàng đế vô cùng cao hứng, lập tức phong nhi tử của mình làm Định Vương, ban vương phủ riêng.
Trong cung mở tiệc hết hai ngày, Túc Công liền qua Nam Dương Hầu phủ tìm Tề Hạo Minh, cự tuyệt tiếp đón của Nam Dương Hầu, trực tiếp qua Đinh Phong Viện, đúng lúc Tề Hạo Minh đang ở trong đình uống trà.
“Tiểu tử, mấy năm không gặp đệ, sao lại lớn nhanh như thế?” Túc Côn vỗ vai Tề Hạo Minh, hắn vừa đi đánh giặc cũng đã bốn năm không trở về, thời điểm rời đi, Tề Hạo Minh vẫn còn nhỏ, hiện tại trở về người đã trưởng thành tới không thể nhận ra.
“Tứ ca, mấy năm rồi cũng không thấy huynh trầm ổn thêm.” Tề Hạo Minh cười nhìn hắn.
Túc Côn theo bản năng sờ soạng một phen: “Đó là do đệ không biết, người Man đều thích ta như vậy, đại lão gia bọn họ để râu mới là nam nhân, không để râu chính là hài tử chưa đủ lông đủ cánh!”
Ở biên cương bốn năm đã làm tính tình Túc Côn trầm ổn hơn rất nhiều.
“Vậy Tứ ca huynh có dẫn theo vài cô nương người Man về không?”
“Đừng, tẩu tử của đệ sẽ phạt ta quỳ mất, có điều tộc trưởng Man tộc đúng là tiến cống ít mỹ nhân, đã sớm hơn ta một bước mà tiến cung rồi.”
Nếu nói tới người Tề Hạo Minh bội phục đời này, thê tử của Túc Công, đích trưởng nữ của Mục Quốc Công phủ Mục Nhiễm Tranh chính là một trong số đó, tân hôn mới nửa năm, trượng phu liền phải xuất chinh đi đánh giặc, lúc đó Hoàng Hậu nương nương còn khóc tới ngất đi, nhưng nàng chỉ ném cho hắn một câu: “Sống sót trở về, nếu không thiếp sẽ dẫn theo hài tử và tài sản của chàng tái giá!”
Bốn năm chiến sự liên miên, một chuyến Túc Công cũng không thể trở về, Mục Nhiễm Tranh gánh vác toàn bộ Tứ hoàng tử phủ, còn phải dưỡng dục hài tử, nhưng Tề Hạo Minh chưa từng thấy nàng không vui, thậm chí thỉnh thoảng còn thay Túc Côn vướng bận người làm đệ đệ này.
“Lần này trở về huynh nên ở cùng tẩu tử nhiều một chút, mấy năm nay tẩu ấy đã đủ khổ rồi.”
Túc Côn gật đầu, đáy mắt hiện lên một mạt nhu tình, đúng là vì ở kinh thành có trụ cột tinh thần vững chắc này, hắn mới có thể yên tâm ở biên cương đánh giặc, thê tử như vậy, hắn không cầu gì hơn.
“Lần này trở về, ta dẫn tới cho đệ hai người.” Uống một hồi trà, Túc Công bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Vào đi.”
Tề Hạo Minh nhìn một nam một nữ mặc dị phục trước mặt: “Tứ ca, đây là người huynh mang về?”
“Mấy năm nay ta coi như cũng chứng kiến được sức chiến đấu kỳ dị của Man tộc, càng thấy rõ y thuật kỳ lạ của họ. Đệ đệ, đệ có biết cổ độc không?” Túc Côn vô cùng đắc ý, “Đầu năm ta thắng bọn họ một trận, tưởng đâu bọn họ đã hết sức, không ngờ sau đó lại có sức đánh trả, cuối cùng ta mới biết, trên người bọn họ có loại cổ kỳ lạ, thôi phát tiềm lực của họ.”
Tề Hạo Minh nghe Tôn Cúc nói cũng đã cảm thấy hung hiểm vạn phần, theo bản năng thoáng nhìn một nam một nữ kia: “Vậy hai vị này...”
“Không cần lo lắng, nếu tất cả người Man tộc đều là cao thủ, chúng ta sớm đã thua, nhóm người này nhiều thế hệ tương truyền ở rừng già núi sâu, toàn tộc chẳng qua chỉ hơn một trăm, bên trong cũng chỉ có khoảng mười người biết dùng cổ, những người còn lại cũng đều y thuật bất phàm. Bọn họ có tín ngưỡng của họ, bất luận xảy ra chuyện gì, tài nghệ đều không truyền ra ngoài, ngoài ra, tộc nhân không được tùy ý xuất cốc, muốn ra phải được thần linh đồng ý, nếu không sẽ bị trời xanh trừng phạt.”
Tề Hạo Minh nghe tới mơ hồ, thế giới rộng lớn này, quả nhiên việc lạ gì cũng có.
“Tứ ca, vậy hai người này đã thuộc về huynh, mặc huynh sở dụng?”
Túc Côn cười lắc đầu: “Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy, bọn họ không thuộc về bất cứ ai, chỉ thuộc về trời cao, chẳng qua là ta cơ duyên xảo hợp cứu bọn họ khỏi con dã thú, cho nên bọn họ mới nguyện ý tới xem bệnh cho đệ, xem xong rồi sẽ lập tức trở về.”
Tề Hạo Minh nhìn hai người trước mặt đứng bất động, cười thiện ý: “Trác Dạ, đi chuẩn bị điểm tâm đãi khách.”
“Không cần, bọn họ không ăn thức ăn bên ngoài.” Túc Côn ngăn cản Trác Dạ, nói mấy câu kỳ quái với hai người kia, nam nhân trong số đó nhanh chóng mở cái bao bên hông, chỉ vào Tề Hạo Minh.
“Gã kêu đệ cởi giày, cho gã nhìn chân đệ một chút.”
Người nọ lưu loát đặt bao bố lên bàn, bên trong đủ loại dụng cụ cắt gọc.
Sắc mặt Trác Dạ đứng sau Tề Hạo Minh lạnh đi vài phần, nhìn người nọ trực tiếp xốc áo choàng của Tề Hạo Minh lên, đặt dao nhỏ lên đầu gối, ống quần liền chia lìa.
Nhìn hai chân Tề Hạo Minh vì lâu ngày không cử động bắp héo rút, người nọ nhíu mày, cẩn thận quan sát, quay đầu nói với nữ tử phía sau mấy câu.
Nữ tử từ ống tay áo lấy ra một ống trúc nhỏ đưa cho nam tử, nam tử mở ra ống trúc, một con sâu trắng liền bò ra, trên đỉnh đầu còn có hai cây kim nhỏ, không ngừng mấp máy thân mình. Tề Hạo Minh ngăn cản Trác Dạ, mặc dù không hề nắm chắc, nhưng y vẫn muốn thử, huống chi đây là người Tứ ca đưa tới, nếu không có tác dụng Túc Côn tuyệt đối sẽ không ngàn dặm xa xôi mời về.
Nam tử nhìn ra vẻ sợ hãi của họ, bỗng nhếch miệng cười với Tề Hạo Minh, vỗ vỗ chân y ý bảo không cần sợ, sau đó rút một con dao nhỏ ra, cắt nhẹ một đường trên đầu gối, đưa sâu tới cần miệng vết thương. Không chờ máu chảy ra, con sâu kia đã vặn vẹo thân mình chen vào chân Tề Hạo Minh.
Y không hề thấy đau, chỉ cảm nhận dưới làn da phập phồng lên một chút, dạ dày vô cớ cảm thấy khó chịu, cả người lộ ra hàn ý, khó nói nên lời.
Trác Dạ phía sau thiếu chút đã rút kiếm, nếu thiếu gia gặp mệnh hệ gì, hắn sẽ lập tức làm thịt hai người trước mặt.
Con sâu kia tựa hồ thích thú thân thể của Tề Hạo Minh, lượn quanh một vòng, có lẽ khoảng nửa nén hương, nam nhân kia cắt ngón tay của mình, để máu tới gần miệng vết thương, không bao lâu, con sâu bò ra, nam tử liền cho nó vào ống trúc, một bên mở bao màu trắng ra, nhỏ một giọt máu của mình xuống.
Tề Hạo Minh đưa mắt nhìn, phát hiện con sâu kia thế mà biến thành màu đen.