Đào ngoài sân mới nảy mầm, ở Nam Dương Hầu, Tề Hạo Thịnh phủ đã cưới thêm quý thiếp, thứ muội của Gia Cát Ngọc Hân, Gia Cát Ngọc Đồng, năm nay vừa tròn mười lăm. Thân phận của quý thiếp đương nhiên cao hơn di nương bình thường, hơn nữa đây còn là muội muội của Gia Cát Ngọc Hân.
Vốn dĩ nâng di nương căn bản không cần làm gì, nhưng cưới quý thiếp, Gia Cát Ngọc Hân một thân xiêm y phấn hồng tượng trưng nâng vào Nam Dương Hầu phủ. Lúc lên đèn, Tề Hạo Thịnh liền qua đêm trong viện của nàng ấy.
Thúy Nhi ngồi trong phòng thêu một y phục nhỏ bình thường, trên giường là hai hài tử đã ngủ say. Nàng chẳng qua có danh nghĩa di nương để chiếu cố hai hài tử của tiểu thư mà thôi, Liễu Nhứ Nhi có ơn cứu mạng nàng, đời này nàng cũng không định tái giá. Tuy hai hài tử không được nhập gia phả, cũng không được gọi Tề Hạo Thịnh là phụ thân, nhưng ít nhất ở đây, bọn họ có thể an an ổn ổn sống trong viện này.
Hài tử hai tuổi khóc mấy ngày, rất nhanh cũng quên đi. Thúy Nhi cắt đầu chỉ, gác y phục sang một bên, đi tới mép giường chỉnh lại góc chăn cho chúng, trong hầu phủ này, sự tồn tại của chúng dường như không thích hợp.
Oánh Tú vừa có thai, không tiện tới Kiều gia thăm Trương thị, sáng sớm, theo lời Oánh Tú phân phó, Bão Cầm từ bên ngoài ôm ba con mèo nhỏ trở về, lông trắng như tuyết thập phần đáng yêu.
“Tiểu thư muốn làm gì?” Bão Cầm ôm trong tay cũng thấy thích, ngẩng đầu hỏi Oánh Tú.
“Tìm một cái lồng đặt ở phòng cách vách nuôi chúng, về sau Bình Nhi tới bếp lớn nhận đồ ăn, đều cho chúng ăn trước một chút.” Tất cả đồ ăn trong Nam Dương Hầu phủ đều do bếp lớn phụ trách, mà thức ăn của Đinh Phong Viện có chút đặc biệt, Tề Hạo Minh là người bệnh, Oánh Tú hiện giờ là thai phụ, đồ ăn của họ đều được hầu gia phân phó, đặc biệt làm.
“Tiểu thư, Triệu quản gia tới.”
“Dẫn tới đại sảnh.”
Thanh Bích vội vàng khoác thêm áo choàng cho Oánh Tú, vừa đến đại sảnh, Triệu Như Hải kia liền bắt đầu chúc mừng nàng.
“Triệu quản gia, hôm nay tìm ngài tới là có việc muốn nhờ.”
“Nhị nãi nãi có chuyện gì cứ việc phân phó, chỉ cần Triệu Như Hải ta làm được, nhất định sẽ xử lý thỏa đáng cho Nhị nãi nãi.” Từ lần trước chuyện cửa hàng, Đinh Phong Viên này chẳng những không đuổi tận giết tuyệt, ngược lại còn cho cơ hội, Triệu quản gia liền biết không thể coi thường Nhị thiếu gia và Nhị nãi nãi này.
“Triệu quản gia chắc cũng biết, thân mình Nhị thiếu gia hiện giờ đang khôi phục, mà mẫu thân xử lý việc trong hầu phủ cũng không dễ dàng, nếu còn đối đãi đặc biệt với Nhị thiếu gia thì không tốt lắm. Ta nghĩ, Triệu quản gia là người phụ trách mua đồ cho hầu phủ, liệu có thể châm chước, thuận tiện giúp Nhị thiếu gia mua những thứ này không.” Oánh Tú đặt danh sách và một túi bạc trên bàn.
Triệu Như Hải cầm lên đọc, đều là dược liệu bổ thân mình, mấy thứ này mỗi khi ông ta chọn mua đều có, chỉ là đồ đưa vào hầu phủ, chất lượng được hay không cũng chỉ có mình ông ta rõ ràng.
“Bạc không đủ, Triệu quản gia cứ việc tới nói với ta, hai chân của Nhị thiếu gia không thể chậm trễ, đồ dùng đều phải là thứ tốt nhất.” Chỗ tốt của quản sự chính là cắt xén không ít đồ đưa vào hầu phủ, Oánh Tú ra tay hào phóng, Triệu quản gia đương nhiên nguyện ý hỗ trợ việc này, càng sẽ không bẩm báo với hầu phu nhân.
“Việc này dễ, đồ trong danh sách tiểu nhân tự mình đi làm cho Nhị thiếu gia!” Triệu quản gia ước lượng túi tiền, ý cười trên khóe miệng càng sâu.
Oánh Tú thu hết vào đáy mắt, gật đầu: “Vậy làm phiền Triệu quản gia.”
Có tiền Triệu quản gia làm việc rất mau lẹ, đồ Oánh Tú phân phó mỗi ngày đều đưa tới, nàng tự mình đến bếp kiểm tra, đều là đồ tốt, liền phân phó Bình Nhi đúng giờ làm cho Tề Hạo Minh.
Vừa qua bữa cơm trưa, Định Vương Phi dẫn Túc Mặc tới. Đầu xuân, Định Vương phải đưa Túc Mặc vào cung học tập, vốn dĩ đã hứa với nó trước đó sẽ đưa qua đây, chỉ là Oánh Tú bỗng nhiên có thai, Định Vương không đồng ý, cùng nó náo loạn mấy ngày.
“Muội không sao, có thể để nó ở đây vài ngày.”
“Nương, người xem, thẩm thẩm cũng đã đồng ý rồi, cha rõ ràng hứa cho con theo thúc thúc học viết chữ.” Túc Mặc chu cái miệng nhỏ nhìn Mục Nhiễm Tranh, lôi kéo tay nàng.
“Hiện giờ thẩm thẩm con đang hoài đệ đệ, nếu tới đây, bọn họ nên chiếu cố con, hay chiếu cố đệ đệ đây?” Mục Nhiễm Tranh bế nhi tửu lên, Túc Mặc cởi giày liền bò tới chỗ Oánh Tú, hỏi đệ đệ ở đâu.
Oánh Tú chỉ vào cái bụng còn chưa to lên của mình, sủng nịnh xoa mặt nó: “Tiểu đệ đệ còn rất nhỏ, nói không chừng là tiểu muội muội.”
“Nếu tiểu đệ đệ nhỏ như vậy, vẫn là chiếu cố tiểu đệ đệ đi. Thẩm thẩm, con thích tiểu muội muội hơn, tiểu quận chúa nhà Thái Tử bá bá rất đáng yêu.”
Oánh Tú cười khanh khách nhìn hài tử: “Được, vậy chờ tiểu muội muội chào đời, con nhớ thương xuyên tới thăm nó.”
Mục Nhiễm Tranh thấy Oánh Tú muốn nữ nhi, khóe môi giật giật, cuối cùng lại không nói gì, tình hình hầu phủ hiện tại, sinh nữ nhi xác thật an ổn hơn một chút, nếu là nam hài, còn không biết sẽ có chuyện gì truyền ra.
“Mấy ngày trước Định Vương tiến cung cầu một chức quan cho đệ đệ.”
Oánh Tú sửng sốt, ngay sau đó nói câu cảm tạ: “Khiến Tứ ca hao tâm.”
“Cũng không có gì, ngày thường đệ đệ hay ra vào Định Vương phủ, cũng coi như là mưu sĩ bên cạnh chàng, nói thế nào cũng phải hỏi Hoàng Thượng chút bổng lộc.” Mục Nhiễm tranh khẽ cười.
Lúc nhỏ Tề Hạo Minh thường vào cung, Hoàng Thượng cũng quen biết y, cầu một ân điển như vậy chẳng qua là chuyện gật đầu, Túc Côn liền cầu cho Tề Hạo Minh một chức quan nhàn tản, mà nơi làm việc chủ yếu chính là Định Vương phủ.
“Thất đệ đưa đồ tới đây không tiện, tất cả đều gửi chỗ chúng ta, trong đó có phong thư của biểu ca muội, lần này ta mang tới hết.” Mục Nhiễm Tranh đưa cho Oánh Tú một hộp gỗ, bên trong là mấy phong thư và hai túi gấm, Oánh Tú đặt một bên, tự mình tiễn các nàng ra ngoài.
Về phòng, Nghiêm ma ma đã mang canh hầm lên, Oánh Tú mở thư Kiều Cẩn Trạch gửi về, phần lớn đều là sự tình đầu xuân ở Lô Châu, lần này trở về, Đại cữu mẫu khẳng định sẽ vội vã làm mai cho hắn.
Oánh Tú lật qua tờ tiếp theo xem, khóe miệng dần cong lên ý cười, Tề Hạo Minh đúng lúc trở về, Oánh Tú liền giơ phong thư trên tay lên: “Chàng đoán xem biểu ca viết cái gì!”
“Chẳng lẽ Thất hoàng tử thật sự bị công chúa Man tộc cướp đi?” Tề Hạo Minh nửa thật nửa giỡn nhận lấy phong thư trong tay nàng, vừa đọc, biểu cảm liền trở nên thú vị, nội dung trong thư không khác gì suy đoán, có điều không phải Túc Lẫm bị người ta cướp đi, mà hắn đem tiểu quận chúa Man tộc nhốt lại.
Trong thư Kiều Cẩn Trạch viết, đầu xuân, tiểu quận chúa của Man tộc tới Lô Châu chơi, ở trên phố va chạm Túc Lẫm, một câu không hợp, tiểu quận chúa kia trực tiếp lấy roi đánh nhau với hắn. Quyết chiến mấy hồi, Túc Lẫm rốt cuộc cũng chiến thắng, dùng tội nhiễu loạn dân chúng mà đưa nàng về phủ nhốt lại.
Kẻ hiểu Túc Lẫm liền biết, đây là Thất hoàng tử có hứng thú với tiểu quận chúa người ta, ở kinh thành gặp nữ tử đều tránh ba bước, lần này tới Lô Châu sao có thể nhốt người ta lại?
“Biểu ca nói sáu tháng cuối năm có thể trở về một chuyến, nói không chừng chuyện của Thất hoàng tử sẽ được định.” Cất thư vào hộp, biết Kiều Cẩn Trạch ở Lô Châu tất cả đều bình an, Oánh Tú cũng yên tâm hơn nhiều.
Còn chưa ăn cơm chiều, Tử Yên liền mang hai cái hộp tới: “Tiểu thư, đây là đồ Gia Cát di nương đưa tới, nói là cô gia và tiểu thư bồi bổ thân mình.”
“Ngươi nói là muội muội của tẩu tử?” Oánh Tú nhận lấy, mở ra, bên trong thế mà là hai cây ngân sâm giá trị xa xỉ, Gia Cát Ngọc Đồng tuy chỉ là thiếp, nhưng tốt xấu nàng cũng là tiểu thư của Khánh Vương phủ, gả cho Tề Hạo Thịnh làm di nương đương nhiên là ủy khuất.
“Cất đi, hỏi thăm một chút, trừ nơi này của ta, những nơi khác có nhận đồ của nàng không.”
Tử Yên nhận lệnh ra ngoài, cơm chiều theo thường lệ cho mấy tiểu miêu kia ăn trước, Oánh Tú mang thuốc tới thư phòng cho Tề Hạo Minh.
“Tiểu thư, Gia Cát di nương kia ngoại trừ viện của chúng ta, chỗ Nhị phu nhân cũng đưa qua một ít, có điều đồ của tiểu thư dường như tốt hơn.”
Oánh Tú nhìn ly trà trong tay nửa ngày, ngẩng đầu phân phó Tử Yên: “Đi gọi Thanh Bích tới đây.”
Nhân lúc trời còn sáng, Oánh Tú liền cùng Thanh Bích tới chỗ Gia Cát Ngọc Hân một chuyến, vừa qua giờ cơm chiều, Gia Cát Ngọc Hân đang chơi đùa với hai hài tử, Tề Lạc Ninh đã biết nói chuyện, đang ở trên giường tập tễnh đi tới đi lui.
“Đệ muội, lúc này sao lại rảnh rỗi tới đây?”
Oánh Tú kêu Thanh Bích đặt hộp gấm xuống, cười nói: “Còn không phải muốn làm phiền Đại tẩu sao? Buổi chiều nhận lễ của Gia Cát di nương, cho nên mới nhờ tẩu đáp lễ nangfg ấy.”
“Hả? Muội ấy tặng gì cho muội?” Gia Cát Ngọc Hân tỏ vẻ hứng thú.
“Là hai cây nhân sâm, muội không tiện tự mình đi đa tạ nàng ấy, còn phải phiền Đại tẩu.” Oánh Tú nhìn hai tiểu gia hỏa giống nhau như đúc kia, liền lấy ra một đôi kim hoa tai, tự mình cất vào y phục của chúng, “Đến đây, chỉ nhìn như vậy, thật nhận không ra.”
“Đáp lễ gì chứ, muội ấy đã tặng thì muội nhận đi, thế tử tới chỗ muội ấy cũng nhiều, ta thật hi vọng muội ấy sớm có tin mừng.” Gia Cát Ngọc Hân thấy Oánh Tú thật lòng thích hài tử của mình, ý cười trên mặt càng nhiều hơn. Trong Nam Dương Hầu phủ, hầu gia không thích nàng sinh ba nữ, thái độ của hầu phu nhân vẫn luôn lạnh nhạt không nhìn ra hỉ nộ ái ố, kẻ hầu bên dưới không ngừng bàn tán, nàng không quan tâm không có nghĩa cái gì cũng không biết.
“Tiểu thư, Gia Cát di nương tới.”
Gia Cát Ngọc Hân nhíu mày, nghe bốn chữ Gia Cát di nương kia, nàng đặc biệt không thoải mái: “Gọi muội ấy vào đi, đúng rồi, về sau cứ lấy Cát di nương mà gọi muội ấy.”
Thời điểm gặp Gia Cát Ngọc Đồng, Oánh Tú thật sự ngây ra, lại nhìn bộ dáng cười như không cười của Gia Cát Ngọc Hân, trong lòng liền hiểu dụng ý của họ. Gia Cát Ngọc Đồng này thế mà có cùng phong cách với Liễu Nhứ Nhi, bạch y thuần tịnh, trước sau đều mang ý cười dịu dàng, so với Gia Cát Ngọc Hân, nàng càng cho người ta cảm giác nhu nhược mềm yếu.