Từ Định Vương phủ trở về, Oánh Tú bắt đầu chuẩn bị việc tặng lễ đầu năm, từ Thẩm gia đến Kiều gia, còn cả trên dưới Nam Dương Hầu phủ, Định Vương phủ và Thượng Quan tướng quân phủ. Giống như Kiều gia, Oánh Tú tự mình chuẩn bị tất cả, sau đó kêu Trác Dạ đưa đáp lễ đi.
Bão Cầm chỉ huy hia nha hoàn đem một rương đồ vào, nói với Oánh Tú đang kiểm tra sổ sách: “Tiểu thư, đây là đồ Thất hoàng tử phủ đưa tới, nói là đồ chơi của tiểu thiếu gia.”
“Trước để đó đi.” Oánh Tú dựa theo phần còn lại của danh sách, kêu Thanh Bích đưa đồ đáp lễ cho Trác Dạ đang chờ ngoài cổng lớn, sau đó mới có thời gian rảnh chuẩn bị tiếp đồ đưa tới Thất hoàng tử phủ.
Túc Lẫm đưa tiểu quận chúa Man tộc hồi cung, trực tiếp an bài ở trong phủ, sứ giả Hoàng Thượng phái đi hiện tại có lẽ đã tới Lô Châu, ông ấy đối với chuyện họ chưa thành thân đã ở chung thế này có ý kiến rất lớn, vì thế ăn Tết mấy ngày, tiểu quận chúa Man tộc kia liền dọn tới Định Vương phủ, mãi đến khi họ thành thân mới thôi.
Mở rương ra, bên trong chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là ít sách, còn có hai thanh đoản kiếm, tầng thứ hai là ít trang sức, tầng cuối cùng là đồ chơi cho hài tử, cũng không biết hắn tìm ở đâu, có vài món đồ kỳ lạ Oánh Tú chưa từng nhìn thấy.
Vất vả lắm mới tặng lễ cho mọi nhà, đến Tất Niên ngày ba mươi, trong bữa cơm đoàn viên của Nam Dương Hầu phủ, Nam Dương Hầu tuyên bố sang mùa xuân năm sau, chờ Cát di nương sinh hạ hài tử này, bất luận là nam hay nữ, Nam Dương Hầu phủ chính thức phân gia, nhưng chuyện chỉ dừng ở đó, không có truyền ngôi.
“Phân gia không có nghĩa sau này không còn liên hệ, lúc ăn Tết mọi người vẫn phải trở về dùng cơm đoàn viên, đây là quy củ thế hệ trước đã định. Còn về phân gia phân thế nào, đến lúc đó rồi nói.”
Thái độ mọi người đều có chút dị thường, đặc biệt là Tề Hạo Thịnh, phân gia không truyền tước, đây là chuyện chưa có tiền lệ, trước đó thời điểm lão hầu gia chủ trì phân gia, tước vị này liền được truyền cho Tề Trung Dương, mà hôm nay Tề Trung Dương lại nói phân gia không truyền vị, dường như đang chứng thực suy đoán của mọi người, ông ấy không muốn truyền hầu vị cho trưởng tử.
Oánh Tú cúi đầu nhẹ nâng mí mắt, không ít người dồn lực chú ý về Tề Hạo Minh, Tề Hạo Minh coi như không nhìn thấy, tiếp tục gắp đồ ăn cho nàng, phảng phất không nghe Tề Trung Dương nói gì, trong mắt chỉ chú ý xem Oánh Tú ăn cái gì, đã ăn no chưa.
Trong lòng Oánh Tú lại không nghĩ như thế, nếu thật sự có lòng giao Nam Dương Hầu phủ cho Tề Hạo Minh, Tề Trung Dương sẽ không làm ra chuyện khiến Đinh Phong Viện trở thành tấm bia như vậy, người thật lòng thương nhi tử sao có thể kéo y vào hoàn cảnh nguy hiểm? Bất luận Nam Dương Hầu phủ này truyền cho ai, bọn họ đều cần phải dọn ra ngoài sớm.
Sau bữa cơm đoàn viên, Nam Dương Hầu giữ mấy đệ đệ và nhi tử lại, Oánh Tú cùng Thụy Châu vội vàng về Đinh Phong Viện. Bên cạnh Tề Hạo Minh đã có Trác Dạ nàng không cần lo lắng, nhưng hôm nay Nam Dương Hầu nói những lời đó, chỉ sợ bên phía Cẩm Trúc Viện sẽ có động tĩnh, tới sương phòng thấy nhi tử đã ngủ say, nàng lúc này mới yên tâm.
Đứng dưới mái hiên nhìn pháo hoa đầy trời, Bão Cầm mang áo choàng tới khoác thêm cho nàng: “Tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, vẫn là vào trong đi.”
Oánh Tú lắc đầu: “Không phải dưới bếp nhỏ đang làm vằn thắn sao, ngươi cũng qua đó đi.”
“Các nàng người nhiều, nô tỳ vẫn là ở đây với tiểu thư.” Bão Cầm buộc thắt lưng giúp nàng, cùng đứng dưới mái hiên.
Lại một năm qua đi, Oánh Tú nghiêng đầu nhìn Bão Cầm, nàng cũng nên nhọc lòng vì hôn sự của các nàng rồi.
Tận đêm khuya, Tề Hạo Minh mới trở về, Oánh Tú ngồi dựa vào mép giường, trên bàn là sủi cảo còn nóng vừa đưa tới: “Đói bụng không? Mau ăn một ít đi.”
“Sao còn chưa ngủ?” Tề Hạo Minh nhận lấy quải trượng, từ xe lăn đứng dậy, chậm rãi đi về phía nàng.
Oánh Tú xuống giường đỡ y ngồi xuống: “Thiếp không buồn ngủ.”
Đáy mắt đã có quầng thâm nhàn nhạt còn nói không buồn ngủ, Tề Hạo Minh biết nàng lo lắng cho mình, ăn xong năm sáu cái sủi cảo liền kêu Bão Cầm thu dọn: “Nàng không buồn ngủ nhưng ta mệt rồi, cùng vi phu ngủ đi.”
“Chàng nói với phụ thân chuyện thời điểm phân gia chúng ta cũng dọn đi sao?” Oánh Tú giúp y cởi áo khoác, đỡ y tới mép giường, “Hôm nay nghe phụ thân nói, thiếp cảm thấy dường như ông ấy sẽ không muốn.”
“Ban đầu phụ thân đúng là không đồng ý, sau có Tứ thúc nói đỡ cho ta mấy câu.”
“Vậy còn Đại ca?” Oánh Tú vừa nằm trong lòng y liền cảm thấy buồn ngủ.
Tề Hạo Minh cười cười: “Huynh ấy sao có thể không đồng ý, nếu chúng ta còn ở Nam Dương Hầu phủ, người không an tâm nhất chỉ sợ là huynh ấy.”
Oánh Tú nuốt lời định nói trở về, kỳ thật nàng nghi ngờ, chuyện năm đó Tề Hạo Minh rơi xuống nước có phải liên quan tới Tề Hạo Thịnh hay không, hài tử ghen ghét thường sẽ làm ra rất nhiều chuyện, đồ vật vốn thuộc về mình, cộng thêm có người bên cạnh xúi giục đồn đãi, nổi chút tâm tư là điều hoàn toàn có khả năng.
Tề Hạo Minh vuốt ve mái tóc nàng: “Ngủ đi.”
Năm mới, sáng sớm mùng một, Nam Dương Hầu dẫn theo hầu phu nhân, thế tử và thế tử phi vào cung. Tuyết cuối cùng cũng ngừng, trong viện vẫn một màu trắng xóa. Ở Cẩm Trúc Viện, Gia Cát Ngọc Đồng đã sắp lâm bồn, hiện tại tâm tư nàng ta không phải đặt trên hài tử sắp chào đời, mà nghĩ đến chuyện đêm qua Nam Dương Hầu tuyên bố.
Nếu Nam Dương Hầu phân gia không truyền vị cho Tề Hạo Thịnh, như vậy hài tử trong bụng nàng, cho dù được thu dưỡng dưới danh nghĩa của tỷ tỷ, tạm thời cũng không thể trở thành thế tử, thời gian càng lâu, vạn nhất tỷ tỷ có đích tử của mình, vậy hài tử này đối với vị trí thế tử càng không có duyên.
“Tiểu thư, trước khi thế tử phu nhân đi có phân phó tiểu thư đừng ra ngoài, cứ an tâm ở trong phòng, miễn cho động thai khí.” Một nha hoàn vào bẩm báo cắt ngang suy nghĩ của ả.
Gia Cát Ngọc Đồng gật đầu, nằm xuống.
Buổi chiều, bọn họ trở về, tuy cùng ở một phủ nhưng chuyện của các viện đều tự mình xử lý, qua mùng một, Tề Hạo Minh dẫn Oánh Tú về Thẩm gia.
Một năm chỉ gặp Thẩm Hạc Nghiệp một lần, Oánh Tú đã không còn cảm giác, chỉ là Thẩm phu nhân dường như vẫn còn chờ mong với mình, nếu không phải Cẩn Trạch buổi ca thật sự quá lớn tuổi so với Oánh Huệ, bà ta hẳn sẽ đánh chủ ý lên người hắn.
“Hôn sự của muội muội ngươi, ngươi ở hầu phủ quen biết nhiều người như vậy, giúp nó nhìn xem, cũng có thể thường xuyên dẫn nó ra ngoài, nếu là người trong nhà thì càng tốt.” Cách nói chuyện của Thẩm Hạc Nghiệp có vài phần thuyết giáo.
Oánh Tú khẽ cau mày đang muốn cự tuyệt, Tề Hạo Minh ngồi cạnh đã lên tiếng: “Nhạc phủ, người trong hầu phủ tuy nương tử đều quen biết, có điều tất cả đều có hôn phối, Tam đệ cũng đã đính hôn.”
Thẩm Hạc Nghiệp nhìn Tề Hạo Minh không nóng không lạnh mà nói, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, nói thế nào ông ta cũng là nhạc phụ, trực tiếp cự tuyệt như vậy, thật quá không nể tình.
Thời điểm Thẩm phu nhân muốn nhắc lại, Oánh Tú liền thay đổi đề tài, Khổng di nương may mắn có hài tử lần hai, hiện tại đang ở cử, điều khiến Thẩm phu nhân đau đầu chính là, cái thai lần này vẫn là nam hài.
Ở Thẩm gia dùng xong cơm trưa, vẫn không ở lại, buổi chiều Oánh Tú liền cùng Tề Hạo Minh về Nam Dương Hầu phủ. Mấy ngày sau qua Kiều gia lại tới Định Vương phủ, đảo mắt đã tới Nguyên Tiêu mười lăm.
Phố phường trong kinh thành đều treo đèn lồng, mỗi năm vào dịp này, vừa lúc có tuyết, không ít tiểu thư khuê trung dẫn theo nha hoàn tùy thân ra ngoài đi dạo. Oánh Tú từ trên lầu cửa sổ lầu ba nhìn xuống, rất nhiều người qua lại, còn có đài làm thơ, vô cùng náo nhiệt.
Bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, Cẩn Lộc đứng ở cửa nhìn mọi người, thở phì phò: “Nhị ca, sao huynh còn ở đây, bên kia đang thi giải chữ, thư viện chúng ta sắp thua rồi.” Kiều Cẩn Lộc muốn kéo Cẩn Trạch đi qua chỗ đài làm thơ.
Oánh Tú cười nói: “Biểu ca đã không còn ở thư viện, Cẩn Lộc đệ làm vậy làm gian lận.”
“Sao lại không tính? Trước đó Nhị ca cũng ở thư viện, bên kia năm nay mời khoa khảo đứng đầu bảng, nếu Nhị ca còn không tới, chúng ta sẽ thua thê thảm.” Cẩn Lộc bày ra bộ dáng đáng thương nhìn Cẩn Trạch.
Kiều Cẩn Trạch lại nhìn Tề Hạo Minh: “Nói thế nào đứng đầu khoa khảo cũng không lợi hại bằng biểu tỷ phu của đệ.”
“Biểu tỷ, tỷ nhẫn tâm nhìn bọn đệ thua sao?” Kiều Cẩn Lộc không cần Hạo Minh đồng ý, trực tiếp nhìn Oánh Tú.
Tề Hạo Chi ngồi bên cạnh nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.
Oánh Tú ngập ngừng một hồi, mãi đến khi Cẩn Lộc lại muốn cầu tình, lúc này mới chậm rãi gật đầu: “Chỉ một lát thôi.”
Vừa nghe được câu trả lời, Cẩn Lộc liền chạy xuống, Oánh Tú dở khóc dở cười nhìn nó từ trên lầu chạy tới đài giải câu đố kia, đứng dậy cùng mọi người đi theo.
Vốn chỉ là trò đố vui vui vẻ, người của hai thư viện nhân cơ hội này biểu diễn tranh đoạt vinh dự, thư viện nào thua, một năm sẽ bị cười nhạo, cho nên Kiều Cẩn Lộc mới căng thẳng như thế.
Tề Hạo Minh có thanh danh tài tử, thời điểm cùng Kiều Cẩn Trạch ở thư viện, đối thơ dường như không có ai là đối thủ. Thư viện Nam Sơn rất nhanh liền bại trận, người vây quanh ngày càng nhiều, câu đố cuối cùng là Kiều Cẩn Trạch kết thúc, bên dưới một mảnh hoan hô.
Xem xong hội đèn lồng Nguyên Tiêu, trở về, mấy ngày tiếp theo, Kiều gia không ít người tới cửa làm mai, Oánh Tú nghe Tề Hạo Minh học cách kêu oan của biểu ca, che miệng cười: “Biết ngay chàng không có ý tốt, cái gì là kết thúc để biểu ca làm, rõ ràng là muốn huynh ấy nổi bật sớm ngày đón dâu đúng không?”
Tề Hạo Minh cười cười, tỏ vẻ vô tội: “Đã nhận ủy thác thì phải làm hết mình.”
Cuối tháng, Gia Cát Ngọc Đồng muốn sinh, phát động từ sáng đến tối, ở Cẩm Trúc Viện, Tề Hạo Thịnh chờ ngoài phòng, trên mặt lộ rõ sự nôn nóng.
Ngày Oánh Tú sinh, Nam Dương Hầu và hầu phu nhân đều tới, mà Gia Cát Ngọc Đồng chẳng qua là một di nương, bọn họ đương nhiên không cần xuất hiện, nhưng trong lòng Tề Hạo Thịnh lại có biến hóa vi diệu, Nhị đệ yên lặng nhiều năm thế mà đột nhiên trở nên bắt mắt.
Trong phòng sinh, Gia Cát Ngọc Đồng đã dùng hết khí lực, hài tử vẫn chưa ra, bà vú bên cạnh hỗ trợ bà đỡ đẩy thai. Gia Cát Ngọc Đồng nhìn bà ta, thở hổn hển hỏi: “Đưa tới chưa?”
“Tới rồi.”
Bụng lại truyền tới trận đau xuyên tim, sắc mặt Gia Cát Ngọc Đồng trắng bệch, thống khổ kêu lên. Một nha hoàn vội vàng tới, trong tay xách theo hộp đồ ăn bỏ lên bàn, bà vú tới nhìn nhìn, sau khi xác định liền gật đầu với ả.
“Tiểu thư, nhìn thấy đầu rồi, cố gắng thêm chút nữa.”
Gia Cát Ngọc Đồng cắn môi, kêu lên một tiếng, hài tử theo tay bà đỡ được kéo ra.
Trong phòng lập tức an tĩnh, bà đỡ nhìn hài tử mới sinh yếu ớt, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, là nam hài, giữ hay không giữ?”
Gia Cát Ngọc Đồng nhìn hài tử trong lòng bà vú, khẽ cười: “Nếu là nam hài thì giữ lại, để tránh tương lai mang tiếng.”
Bà vú lập tức phân phó nha hoàn đem hộp đồ ăn kia ra sau sương phòng giấu đi.
Bà đỡ hô to: “Sinh rồi.”
Tề Hạo Thịnh ở bên ngoài lập tức ngẩng đầu, nhìn nha hoàn ra báo tin hỉ: “Chúc mừng thế tử, chúc mừng phu nhân, di nương sinh hạ một tiểu thiếu gia!”
“Ta cuối cùng cũng có nhi tử!” Tề Hạo Thịnh lẩm bẩm một tiếng.
Gia Cát Ngọc Hân đứng sau nghe thấy, không khỏi cảm thấy bi thương, hắn cuối cùng cũng có nhi tử, vậy ở một nơi khác, hai hài tử song sinh Liễu Nhứ Nhi sinh cho hắn tính là gì?
Bởi vì thân mình trước đó, Gia Cát Ngọc Đồng vừa sinh vô cùng yếu ớt, nhân thời gian trong phòng đang thu dọn, bà vú cầm hộp đồ ăn có hài tử kia ra ngoài, đưa cho người chờ sẵn ở cửa sau. Người kia vừa nhận lấy, liền lấy hài tử bên trong ra trực tiếp đặt trong cái hộp, ném xuống sông.
Một bóng hình đợi bọn họ sau khi rời đi lập tức xuống sông vớt cái hộp lên.