Hai ngày sau, kinh thành cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Triệu Vương trù tính mấy năm vẫn thất bại. Trương Quý Phi treo cổ trong tẩm cung của mình, để lại một bức huyết thư, hi vọng Hoàng Thượng có thể tha cho Triệu Vương một mạng, tất cả mọi chuyện đều do bà ta chủ mưu, là bà ta tham lam sự sủng ái của Hoàng Thượng, cậy sủng sinh kiêu, cho rằng bản thân có thể bước lên vị trí tối cao kia, cho rằng nhi tử của mình có thể ngồi lên hoàng vị.
Hoàng Thượng nhớ nhung tình cũ, một người là nhi tử hầu hạ mình hơn hai mươi năm, một người là nhi tử, cho nên Triệu Vương được tha mạng, bị tước hết quyền lực, cả nhà sung quân biên cảnh, con cháu đời sau không được vào quan làm triều. Đây đã là khoan thứ cuối cùng Hoàng Thượng dành cho nhi tử, mà những nhà khác tham dự mưu phản, bao gồm Trương gia, Khánh Vương phủ, Khang Bình Vương phủ, Đường gia đều bị xử phạt nghiêm khắc.
Mấy kẻ dẫn đầu đều bị ban chết, tước hết quan tịch, thê nữ nhập nô, nam đinh còn lại cả đời không được làm quan.
Lại qua ba ngày, Hoàng Thượng hạ chỉ, nói bản thân tuổi đã cao, vô lực với triều chính, truyền ngôi cho Định Vương.
Đây mới chính là kết quả cuối cùng, Oánh Tú không rõ trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến hoàng đế chưa băng hà đã truyền ngôi cho Định Vương.
Ngày hỏi trảm, cửa thành kinh thành có rất nhiều người vây xem, Oánh Tú nghe Tử Yên kể, có kẻ muốn cướp pháp trường, bị đội quân của Thượng Quan gia ngăn cản, mười mấy hắc y nhân bị giết ngay tại chỗ, trong đó hình như còn có thủ hạ cũ của Triệu Vương.
Oánh Tú thở dài, từ hoàng tử đến thường dân không có thân phận, thay vì nói đây là Hoàng Thượng ban ân, không bằng nói là trừng phạt thì thích hợp hơn một chút, con cháu đời sau đều không được vào triều làm quan, biên cảnh xa xôi, cuộc sống khó khăn, cho dù có chút nền tảng, nhưng sống như vậy không khác nào ở dưới địa ngục.
“Tiểu thư, bọn họ đều nói mưu phản lần này thủ hạ đắc lực nhất của Triệu Vương là Khánh vương gia, nhưng đêm hôm đó lại không thấy ông ta đâu, mấy ngày sau ông ta mới được phát hiện đã chết ở một gác mái gần đó, bên cạnh còn có cầm sư Khánh vương gia vừa cưới, Tô Diệu Qua.”
Tầm mắt Oánh Tú bỗng nhiên trở nên mơ hồ, vội duỗi tay che ánh nắng từ bên ngoài chiếu tới. Tử Yên thấy thế, vội thay nàng khép cửa sổ lại: “Tiểu thư, người có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Thanh Bích ra ngoài cả buổi sáng, ngươi đi xem nàng ấy trở về chưa.”
Tử Yên lặng lẽ ra ngoài, Oánh Tú một mình ngồi trên giường, sau đó đứng dậy tới ngăn tủ lấy hộp gấm kia, mở ra, ba cây trâm vẫn nằm trong đó, giống như không hề hay biết chủ nhân của mình đã không còn trên nhân thế.
Từ hoàng cung trở về, nàng biết chuyện Khánh vương phủ gặp hỏa hoạn, thời điểm hỏi Tề Hạo Minh tin tức của sư phó mới nghe nói Khánh vương gia và sư phó đều đã chết.
Khánh vương gia chết rất thảm, thi thể bị cổ trùng bao phủ rậm rạp, máu sớm đã khô, từ miệng vết thương sau lưng có thể nhìn ra nơi đó bị ăn mòn tới đục rỗng, thời điểm ông ta chết chắc chắn vô cùng thống khổ.
Mà Tô Diệu Qua ở cạnh lại chết vô cùng an tường, chỉ là trước ngực có một vết thương, giống như có gì đó phá thể mà chui ra.
Kỳ án này không thể kết luận, có người nói là tình sát, có người lại nói kẻ ghét Khánh vương gia đã giết ông ta và thiếp thất ông ta yêu nhất, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì chỉ có người chết mới biết.
Oánh Tú nghe Trác Dạ nói, dù đã chết, Khánh vương gia vẫn nhìn chằm chằm về phía Tô Diệu Qua, người khác cho rằng đó là lo lắng, nhưng Oánh Tú biết, đó là hận.
Hận sư phó đã giết ông ta!
Lấy ba cây trâm ra, Oánh Tú lại xem phần đáy của hộp gấm, bên dưới thế mà giấu một chồng ngân phiếu rất dày, còn kèm mấy phong thư.
Thật lâu sau, Oánh Tú buông phong thư trong tay xuống, cất cây trâm vào hộp, lại gọi Bão Cầm vào: “Đi chuẩn bị xe, ta muốn tới Khánh Vương phủ một chuyến.”
Tú Nhi, mấy năm nay sư phó được ông trời ban ân, chắc là biết trong lòng sư phó không cam tâm thế nào nên mới cho ta cơ hội như vậy, không cần tiếp tục khổ sở. Ta rời đi chẳng qua là sự giải thoát mà thôi, thời điểm con nhìn thấy phong thư này, thay sư phó làm một chuyện cuối cùng, đưa sư phó rời khỏi Khánh Vương phủ, tìm một chỗ an táng, đừng quá cao, sư phó sợ lạnh, cũng đừng quá xa, nếu Tú Nhi nhớ sư phó, cứ ba bốn năm tới thăm ta một lần là được.
OoOoO
Gia Cát Ngọc Hân kêu Yên Chi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi Nam Dương Hầu phủ. Triệu Vương mưu phản, phụ thân mình chết thảm, mà những ai tham dự ở Tề gia cũng không chạy thoát được.
Lạc Ninh nắm tay hai muội muội, theo sau là Tề Quý Nhan. Tề Trung Dương bệnh nặng ở trong ngục, thời điểm được thả ra đã nằm liệt giường, mà Tề Hạo Thịnh vốn có thân phận thế tử trên người, sau tước vị hầu phủ bị thu hồi, chức quan giáng xuống phẩm thấp, trực tiếp bỏ quan rời kinh.
“Nương, chúng ta đi đâu?” Ra khỏi Nam Dương Hầu phủ, nhìn loạt xe ngựa phía trước, lại thấy đám thiếp thất phía sau khóc lóc sướt mướt, Lạc Ninh ngẩng đầu hỏi Gia Cát Ngọc Hân.
“Chúng ta sẽ dọn đi nơi khác, chỗ mới không to như ở đây, cho nên không mang được nhiều hạ nhân như vậy.” Gia Cát Ngọc Hân quay đầu nhìn đám di nương không chịu đi theo, “Ta không biết khi nào lão gia trở về, có lẽ vĩnh viễn sẽ không, các ngươi không muốn ở lại, sau khi nhận tiền thì đi đi, cuộc sống sau này sẽ không thể thoải mái như ở trong phủ.”
Nhóm thiếp thất này còn chưa sinh hài tử cho Tề Hạo Thịnh, có người thậm chí còn chưa được hắn chạm qua, vừa nghe Gia Cát Ngọc Hân nói thế, có mấy người vội tới nhận tiền rồi rời đi.
Đến cuối cùng chỉ còn lại Gia Cát Ngọc Đồng và vài di nương khác, Gia Cát Ngọc Hân thoáng nhìn qua Thúy di nương đứng ở ngạch cửa, bên cạnh là Tề Quý Phẩm.
Kêu Yên Chi đưa hai trăm lượng ngân phiếu, Gia Cát Ngọc Hân đi qua đưa cho Thúy Nhi: “Ta biết ngươi luôn muốn rời đi, hiện tại lão gia đã mặc kệ mọi việc, bạc không nhiều, nhưng cũng đủ để ngươi và hài tử này tìm một chỗ an thân, đi đi, một nữ tử như ngươi dẫn theo hài tử sẽ không dễ dàng, mọi chuyện cẩn thận.”
Thúy Nhi không đáp, chỉ cầm lấy ngân lượng, sau đó kéo Tề Quý Phẩm quỳ xuống lạy mấy cái, rồi rời đi.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Gia Cát Ngọc Hân hít sâu một hơi, liếc nhìn Gia Cát Ngọc Đồng, dân mọi người lên xe ngựa.
Ở góc phố có một người bước ra nhìn theo phương hướng xe ngựa rời đi, sắc mặt trầm tĩnh.
OoOoO
Về đến nhà, vừa vào viện, Oánh Tú đã nghe thấy tiếng khóc. Phân phó hạ nhân an táng tro cốt của sư phó xong, nàng tới sảnh ngoài, liền thấy Thẩm phu nhân lôi kéo đám người của Thẩm gia ở đó khóc lóc.
Vừa thấy Oánh Tú tới, Thẩm phu nhân liền đổi hướng, nức nở cầu xin: “Tú Nhi, cha ngươi bị bắt sung quân, ngươi mau đi cứu ngài ấy đi.”
“Mẫu thân, lúc trước ta đã viết thư cho phụ thân, kêu ông ta đừng tham gia vào bất kỳ chuyện gì liên quan tới Triệu Vương, nhưng phụ thân không nghe, hiện tại Hoàng Thượng đã hạ chỉ, ta nào có bản lĩnh đi sửa!”
“Tất cả đều do ta, do ta, là phu nhân Khang Bình Vương phủ tới tìm ta, còn cả Đường gia. Tú Nhi, ta biết sai rồi, ngươi đi cứu cha mình, cứu Thẩm gia đi, đây là nhà mẹ đẻ của ngươi mà! Cha ngươi bị bắt sung quân, chắc chắn sẽ chết bên ngoài, còn cả đệ đệ ngươi, nếu Thẩm gia suy tàn như vậy, đệ đệ ngươi phải làm sao đây?”
Không còn bộ dáng của ngày thường, Thẩm phu nhân chật vật lôi kéo Oánh Tú. Hiện tại có thể cứu Thẩm gia chỉ có Oánh Tú, con đường làm quan của Đường đại nhân và Thẩm Hạc Nghiệp đều đã khép lại, trước khi còn chưa sung quân, bọn họ vẫn có thể được cứu. “Không phải tân hoàng đăng cơ sẽ đại xá thiên hạ sao? Tú Nhi, quan hệ giữa Hạo Minh và Định Vương tốt như vậy, ngươi mau đi cầu xin bọn họ, cầu xin Định vương phi đi.”
“Đây là tội mưu phản, dù đại xá thiên hạ bọn họ cũng sẽ không được tha thứ! Mẫu thân, Định Vương là quân, tướng công là thần, không có chuyện thần tử yêu cầu quân vương! Thánh chỉ đã hạ, ta cũng hết cách, sung quân chỉ có phụ thân, sau này nếu Kỳ Chí Kỳ Văn có thể đọc sách thật tốt, tiền đồ vẫn còn.”
Oánh Tú không gạt được tay Thẩm phu nhân ra, Bão Cầm đi sau vội tiến lên hỗ trợ: “Phu nhân, người đừng quỳ như thế, dưới đất lạnh, để Bão Cầm dìu người đứng lên.”
“Nói như vậy nghĩa là ngươi không chịu cứu cha mình? Thẩm gia dưỡng dục ngươi trước thành, bây giờ ngươi hay rồi, một chút cũng không niệm tình xưa, đó là cha ngươi, ông ấy xảy ra chuyện ngươi được lợi gì? Ngươi chẳng những không cứu thế mà còn nói những lời này!” Thẩm phu nhân chỉ vào Oánh Tú, mắng.
Oánh Tú nhìn bà ta, cười lạnh: “Muốn ta niệm tình xưa? Ý ngươi là ta phải nhớ nhung Tưởng Tam công tử kia sao? Nếu niệm tình xưa, ngươi và phụ thân đã không cắt xén của hồi môn mẫu thân để lại cho ta! Nếu niệm tình xưa, ngươi và Khang Bình Vương phủ đã không hợp mưu muốn hủy hoại danh dự của ta, ép ta rời khỏi Tề gia! Ta đã tận tình tận nghĩa, chuyện của phụ thân ta không giúp được, tướng công cũng không có cách, mẫu thân vẫn là về đi, không cần qua Kiều gia, ông ngoại sẽ không gặp ngươi!” Oánh Tú nhìn đám nữ quyến trong phòng, dẫn họ tới có ích lợi gì, Thẩm Oánh Tú nàng cũng không phải Bồ Tát cứu thế.
Phía sau không ngừng truyền tới tiếng la hét của Thẩm phu nhân, có lẽ do bị Trác Dạ ngăn cản, bà ta không thể xông về phía này. Oánh Tú phân phó Bão Cầm: “Sau này chuyện liên quan tới Thẩm gia, đừng đi quấy rầy cô gia.”
Tiếng khóc kia vẫn đứt quãng, Oánh Tú ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau nhiều ngày, mây đen cuối cùng cũng bị xua tan, nhoáng cái đã bảy năm sau khi trọng sinh, thỉnh thoảng nàng vẫn còn cảm thấy đây như một giấc mộng.
Từ hôm đó đến mười này sau, những quan viên lớn lớn bé bé tham dự mưu phản lần lượt bị xử phạt, kẻ tội nặng xét nhà biếm đi tha hương, tài vật sung công, vì tân hoàng đăng cơ mà tăng thêm một phần quốc khó, kẻ tội nhẹ, ai tham dự sung quân biên cảnh, khốc dịch mấy trăm năm, tước vị bị thu hồi, không được làm quan, người nhà vẫn bình an vô sự.
Ngày hai mươi bảy tháng hai, tân hoàng đăng cơ, quốc hiệu Định, Định vương phi được phong hậu, Túc Mặc được phong Thái Tử, Hoàng Thượng trở thành Thái Thượng Hoàng, cùng Hoàng Thái Hậu Viên thị tới biệt cung tránh nóng, từ đó không hỏi chính sự.
Chuyện mưu phản qua, rất nhiều chức quan bỏ trống, việc đầu tiên tân hoàng chính là luận công ban thưởng.
Oánh Tú nhìn thái giam đọc thánh chỉ không ngừng, lại nhìn đồ ban thưởng cuồn cuộn không dứt đưa tới, nói nhỏ với Tề Hạo Minh bên cạnh: “Hoàng Thượng là muốn mượn hoa hiến Phật?”
Chờ mọi thứ sắp xếp thỏa đáng, Tề Hạo Minh dẫn nàng ra ngoài: “Đưa nàng tới một nơi.”
Oánh Tú bị y kéo lên xe ngựa, cười nói: “Đi đâu mà thần thần bí bí vậy?”
“Đợi lát nữa nàng sẽ biết.” Tề Hạo Minh thở dài, kêu Trác Dạ đánh xe.
Xe ngựa chạy hơn nửa canh giờ mới dừng lại, Tề Hạo Minh xuống xe trước, sau đó đỡ nàng. Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Tề Hạo Minh bịt mắt Oánh Tú, thì thầm: “Đừng sợ, cứ đi về phía trước.”
Oánh Tú đi hai bước, mũi chân đụng phải bậc thang, đi qua mười bậc thang, lại đi về phía trước một lúc mới dừng lại.
Tay nam tử dần buông ra, Oánh Tú vừa ngẩng đầu liền thấy bảng hiệu treo trước mặt, bên trên là chữ vàng mới tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ:
Nam Dương Hầu phủ.
Editor: Hết chính truyện nhé, còn 3 ngoại truyện nữa là hoàn!