Oánh Tú nhìn huân hương kia, rơi vào trầm mặc, Tề Nhị thiếu gia này rốt cuộc có ý gì?
Oánh Tú và Tề Hạo Minh không thân thuộc, sau khi gả vào hầu phủ, nàng và y tiếp xúc cũng không nhiều. Có lẽ vì đôi chân bị tật, Tề Hạo Minh rất ít khi ra ngoài, qua kiếp này, nàng thật nhìn không thấu y có ý gì, chẳng lẽ là vì quan hệ với Kiều gia sao?
Nghĩ thế nào Oánh Tú cũng không thể lý giải, tựa như nàng không thể nhớ ra lúc nhỏ chính mình từng gặp y một lần.
Oánh Tú kêu Hương Lăng cho ít huân hương vào lò, chỉ chốc lát, trong phòng phiêu tán một cổ hương khí nhàn nhạt. Hương Lăng cất huân hương vào tủ, tò mò hỏi: “Tiểu thư, là ai đưa tới vậy, trước đây chưa từng thấy qua.”
“Là ta nhờ Cẩn Trạch biểu ca mang tới, Thanh Bích đâu? Hương Lăng, ngươi xuống bếp lấy ít điểm tâm lên đi.” Oánh Tú đặt phong thư vào cái tráp nhỏ, khóa lại.
Đúng lúc Thanh Bích đi vào, nghe Oánh Tú hỏi tới liền kêu to: “Tiểu thư, người tìm nô tỳ?”
“Hai ngày nay Khổng di nương có gì khác thường không?” Thẩm phu nhân dẫn các nàng ra ngoài, trong Thẩm phủ chỉ còn lại hai di nương, Oánh Tú phân phó Thanh Bích chủ ý viện của Khổng di nương một ít.
“Thân mình Khổng di nương đã khôi phục không ít, lão gia trở về ở lại bên Vệ di nương một đêm, phía Khổng di nương cũng ở một đêm, trong khoảng thời gian này Vệ di nương có qua nói chuyện với bà ấy mấy lần.”
“Thư và hộp kia đưa tới khi nào?”
“Chiều qua, bà tử tới nói là đồ tiểu thư đặt mua được đưa tới, vì thế đặc biệt đưa lại đây.”
Oánh Tú gật đầu, lại dặn dò: “Kêu Bình Nhi dưới bếp chú ý đồ ăn của Khổng di nương, lần này đi tặng bức bách thọ đồ cho lão phu nhân, ngươi đi cùng ta.”
Đáy mắt Thanh Bích hiện lên tia sung sướng, gật đầu rồi chạy ra ngoài.
OoOoO
Họa Phường ở kinh thành, Liễu Nhứ Nhi đi vào nội thất, phía sau, nha hoàn sai người nâng hành lý vào. Ma ma của Họa Phường dì Cầm cũng đi theo: “Chuyến đi này thu hoạch thế nào?”
“Dì Cầm!” Liễu Nhứ Nhi phân phó nha hoàn đặt đồ bên cửa sổ, cùng dì Cầm ngồi xuống, “Lần này đi Vạn An Tự, Nhứ Nhi có chút thu hoạch.”
“Nhứ Nhi, ngươi đừng trách dì Cầm nhẫn tâm không cho ngươi gặp Tề thế tử.”
Liễu Nhứ Nhi nắm tay dì Cầm, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhứ Nhi không trách dì Cầm, đây là mệnh của Nhứ Nhi.” Đã lưu lạc tới đây, nàng không nên vọng tưởng.
Giống như quẻ bói kia nói, người tới người đi, không thể cưỡng cầu, nàng và Tề Hạo Thịnh chính là hữu duyên vô phận cưỡng cầu không được.
Dì Cầm thở dài, bà tuy đã tuổi già sắc suy nhưng khi còn trẻ cũng là đầu bảng của Họa Phường, các vị cô nương cùng thời với bà năm đó hiện tại đều chết chết điên điên, vốn cho rằng thoát khỏi hồng tục có thể an bình, nhưng kết cục cuối cùng vẫn bi thảm như thế, bà không hi vọng cô nương mình bồi dưỡng từ nhỏ này cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, dù cô độc ở Họa Phường cả đời cũng đừng bước theo vết xe đổ tình ái đó.
“Ngươi hiểu rõ thì tốt, Tề thế tử tuy chung tình với ngươi nhưng chúng ta rốt cuộc cũng sẽ có ngày già đi, thân thế của ngươi chính là sai lầm cả đời hắn không muốn nghĩ tới.”
Nghe dì Cầm nói, trong lòng Liễu Nhứ Nhi không ngừng có thanh âm giải thích giúp Tề Hạo Thịnh, không, sẽ không, cho dù chúng ta có ngày hoa tàn già đi, chàng cũng sẽ không ghét bỏ con.
Dì Cầm rốt cuộc cũng dưỡng dục nàng từ nhỏ tới lớn, một biểu tình rất nhỏ cũng đủ đoán được nàng đang nghĩ gì lúc này: “Ngươi đã mười bảy tuổi rồi, hai năm trước cập kê, ngươi nói muốn làm thanh quan ta đã đồng ý, nhưng ngươi không thể cả đời đều làm thanh quan, ta đã chọn ngày tốt, ngày chín tháng sau, ngươi lên đài đi.”
Thân mình Liễu Nhứ Nhi bỗng nhiên căng cứng, sau đó đầu vai thoáng buông loảng, mặc dù tràn ngập không cam lòng cùng bất đắc dĩ, nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy khóe môi Liễu Nhứ Nhi giật giật, không nói gì, dì Cầm liền phân phó nha đầu đứng sau: “Từ hôm nay tới ngày lên đài, không tiếp khách, chiếu cố tiểu thư nhà ngươi thật tốt.”
Tiểu nha hoàn vội nhận lệnh, sau khi tiễn dì Cầm đi liền quay về phòng đóng cửa lại.
Liễu Nhứ Nhi nhìn tờ giả sâm lấy từ Vạn An Tự, tầm mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
OoOoO
Ba ngày sau, Họa Phường truyền tin ra ngoài, ngày chín tháng sau, thanh quan Liễu Nhứ Nhi lên đài, đêm đầu tiên, ai ra giá cao sẽ được.
Buổi tối, Tề Hạo Thịnh dẫn người tới Họa Phường, ban đêm khu phố nơi này vô cùng náo nhiệt, từ đầu đường nhìn tới, cửa hàng hai bên đều đèn đuốc sáng trưng, trên phố rất nhiều cô nương trực tiếp mời gọi khách nhân đi vào.
Dì Cầm ở lầu một nhìn sắc mặt tối sầm của Tề Hạo Thịnh, vội ngăn cản: “A, đây không phải Tề thế tử sao? Hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến Họa Phường của chúng ta vậy? Là muốn tìm cô nương hầu hạ mình đúng không, ta lập tức đi gọi cho ngài.”
Tề Hạo Thịnh đẩy bà ta qua một bên, trầm giọng: “Ta muốn gặp Liễu Nhứ Nhi.”
“A, ta nói thế tử gia, ngài còn chưa biết sao, Nhứ Nhi lúc này không tiếp khách, ngày chín tháng sau sẽ chính thức lên đài, nếu ngài muốn nàng ấy thì tới lúc đó đừng quên trình diện, ta khẳng định sẽ giữ cho ngài vị trí tốt nhất!” Dì Cầm đong đưa khăn tay trước mặt hắn.
Tề Hạo Thịnh lui về sau, một tay bắt lấy tay bà ta, chất vấn: “Bà ép nàng lên đài?”
Dì Cầm bị thái độ của hắn làm cho giật mình, vội phất tay gọi mấy đại hán tới ngăn hắn tiến lên: “Tề thế tử, nơi này là Họa Phường, chúng ta không đồng ý chuyện ngài nháo nhào như vậy. Nữ tử Họa Phường lên đài là điều hiển nhiên, hai năm trước Nhứ Nhi tới tuổi cập kê, không chịu lên đài, việc này ta còn chưa tính với ngài, nếu ngài thật sự có thành ý, ngày chín tháng sau hãy tới, ta rất hoan nghênh, nhưng nếu ngài tới gây sự, Họa Phường chúng ta không dễ để người ta uy hiếp!”
“Dì Cầm, ta muốn gặp nàng, ta chỉ muốn nàng có thật lòng muốn lên đài hay không thôi.” Họa Phường không phải nơi Tề Hạo Thịnh muốn động tới, nhưng sau hôm đó hắn không còn gặp lại Liễu Nhứ Nhi, trong kinh thành bỗng nhiên có tin nàng muốn lên đài, thề non hẹn biển của họ trước đó trong nháy mắt liền trở thành trò chê cười, hắn thật không rõ.
“Tề thế tử, ngài là người thông minh, mấy năm nay ngài yêu thương Nhứ Nhi, dì Cầm ta rất rõ, ngày chín tháng sau, dì Cầm chắc chắn sẽ giữ vị trí tốt nhất cho ngài, nếu biết ngài tới, Nhứ Nhi cũng sẽ cao hứng.” Đáy mắt dì Cầm hiện lên tia không đành lòng, nhưng rất nhanh liền giấu đi, kiên trì không cho Tề Hạo Thịnh gặp người.
“Vậy thì đắc tội!” Tề Hạo Thịnh phất tay, thị vệ phía sau lập tức xông lên.
“Tề thế tử, đây không phải nơi ngài có thể làm càn!” Dì Cầm vỗ tay, mười mấy đại hán vai trần lập tức xuất hiện, “Tề thế tử, mời ngài về cho!”
“Dì Cầm, đắc tội, hôm nay ta không thể không gặp nàng!” Tề Hạo Thịnh đoạt kiếm trong tay thị vệ chỉ về phía dì Cầm, “Mong dì Cầm châm chước!”
“Dừng tay!” Một khắc giương cung bạt kiếm, từ lầu hai truyền tới thanh âm yêu kiều, nha hoàn bên người Liễu Nhứ Nhi chạy tới, ghé vào lan can nhìn xuống dưới lầu, sốt ruột kêu lớn, “Từ từ, từ từ đã, dì Cầm, tiểu thư nói cứ để Tề thế tử lên trên.”
Dì Cầm lộ rõ vẻ thất vọng, lúc này, tiểu nha hoàn lại bổ sung một câu: “Tiểu thư nói nàng ấy sẽ không khiến dì Cầm thất vọng!”
Dì Cầm nhìn người đối diện, cười cười: “Tề thế tử, nhiều năm như vậy ta đúng là chưa thấy ai như ngài, thôi, nếu Nhứ Nhi đã mở miệng, ngài lên đi, nhưng giờ Tuất phải rời đi, bắt buộc phải đi!”
Tề Hạo Thịnh buông kiếm, ôm quyền nói câu cảm tạ, sau đó nhanh chóng đi về phía trước. Đại hán bốn phía lui đi, dì Cầm khôi phục bộ dáng cười đùa tiếp đón khách quan: “Các vị quan nhân, mọi người cứ ăn uống thỏa thích, thích vị cô nương nào cứ việc nói với dì Cầm, dì Cầm sẽ đi gọi giúp các ngài.” Dứt lời, bà liền ngẩng đầu nhìn thân ảnh vứt biến mất ở cầu thang, trong mắt toàn là bất đắc dĩ.
Tề Hạo Thịnh đẩy cửa phòng đi vào, huân khí nhàn nhạt bên trong lập tức bay tới, tiếng đàn và gió thổi nhè nhẹ từ bên cửa sổ lặng lẽ truyền tới bên tai, Liễu Nhứ Nhi một thân bạch y, bên ngoài khoác một kiện áo lụa mỏng, da trắng ngưng tuyết, ba nghìn sợi tóc thướt tha trên vai, không hề có chút trang sức dư thừa.
Nàng chuyên chú đánh đàn, ánh đèn dừng trên gương mặt trắng nõn khiến cả người toát ra loại khí chất khó mà miêu tả.
Cùng với một tiếng tạp âm, tiếng đàn đứt gãy, qua nửa ngày Liễu Nhứ Nhi mới ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tề Hạo Thịnh: “Chàng tới rồi.”
Lửa giận trong đáy mắt lập tức bị dập tắt, Tề Hạo Thịnh đột nhiên duỗi tay kéo nàng ôm vào lòng: “Ta tới rồi.”
Liễu Nhứ Nhi bất giác cảm thấy bất an, cười cười: “Thúy Nhi, đi pha bình trà tới đây, Tề thế tử, chi bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện, được không?”
Tề Hạo Thịnh ôm nàng càng chặt, đầu dựa bên tai nàng cố gắng hít lấy hương khí trên người nữ tử: “Nghe nói nàng muốn lên đài, đúng không?”
Thân mình Thượng Trang run lên: “Tề thế tử, ngài buông Nhứ Nhi ra trước không được sao?”
“Nhứ Nhi, Nhứ Nhi, từ khi nào chúng ta trở nên xa lạ như vậy? Hay là nàng nôn nóng chạy vào vòng tay người khác rồi, hả?” Cảm nhận người trong lòng giãy giụa, thân thể Tề Hạo Thịnh liền có chút phản ứng.
Lúc này, Liễu Nhứ Nhi không dám tiếp tục cử động, sợ ngay sau đó Tề Hạo Thịnh sẽ làm ra hành vi quá kích
“Hạo... Hạo Thịnh, chàng buông thiếp ra trước đi.”
Qua nửa ngày, nữ tử Tề Hạo Thịnh ôm trong lòng mới lên tiếng, mà nha đầu Thúy Nhi cũng đã tới, đặt ấm trà trên bàn. Tề Hạo Thịnh buông lỏng tay, Liễu Nhứ Nhi nhất thời đứng không vững, suýt ngã xuống đất, Thúy Nhi thấy vậy liền vội vàng đỡ lấy nàng.
“Không sao, ngươi ra ngoài chờ đi.”
Thúy Nhi vẫn không yên tâm, trộm nhìn Tề Hạo Thịnh sắc mặt không tốt, sợ Liễu Nhứ Nhi sẽ gặp chuyện.
“Ra ngoài đi, ta không sao, có việc sẽ kêu ngươi.”
Cửa lần nữa đóng lại, Liễu Nhứ Nhi hít một hơi thật sâu, tay cầm ấm trà vẫn còn run rẩy: “Tề... Hạo Thịnh, chi bằng chàng ngồi xuống trước đi.”
“Ta chỉ muốn biết, chuyện lên đài là nàng tự nguyện hay bị dì Cầm ép.” Tề Hạo Thịnh không nghe lời, hai tay đặt sau người, ánh mắt như khóa chặt nàng.
Liễu Nhứ Nhi đẩy chung trà về phía đối diện: “Nữ tử Họa Phương trước sau cũng phải lên đài, không có chuyện không tự nguyện, vừa tới cập kê là phải lên đài. Dì Cầm thương thiếp, còn cho thiếp chậm trễ hai năm.”
“Đừng qua loa có lệ với ta, trong lòng nàng rốt cuộc có tình nguyện lên đài hay không?” Hai vai Liễu Nhứ Nhi đột nhiên bị Tề Hạo Thịnh bắt lấy, ép nàng phải đối diện với mình.