Ba ngày sau, Oánh Tú cuối cùng cũng giữ được cây minh đăng cho Kiều Tình Nhiên, nàng thành kính nhìn ánh đèn, lạy ba lạy rồi rời khỏi đại điện.
Thời điểm trở về Kiều gia đã là buổi chiều, thay xiêm y, Oánh Tú liền giao trà mang từ Vạn An Tử giao cho Tử Yên đưa qua bên lão phu nhân.
Nghiêm ma ma đi tới, đưa cho nàng phong thơ: “Hôm trước Thanh Bích nhờ người mang tới.”
Đọc xong, Oánh Tú vứt phong thơ vào huân lò, nhìn ánh lửa nhấp nháy nuốt chửng tờ giấy mỏng manh, sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh, một tia khác thường cũng không có, chỉ hỏi: “Ma ma, còn ai tới tìm ta không?”
“Tiểu thư, hôm qua lão gia phái người tới gọi người nhanh chóng trở về.”
Oánh Tú cúi đầu, nhìn không ra thần sắc, qua một lúc lâu, nàng mới nhẹ giọng: “Ma ma, có phải ta vừa không ở nhà, phụ thân liền không muốn gặp Tú Nhi nữa không?”
Nghiêm ma ma đi tới ôm nàng vào lòng, an ủi: “Lão gia sao có thể không thích người, người là nữ nhi của ông ấy, lão gia chỉ là hồ đồ thôi.”
Phu nhân khó sinh mất sớm, chỉ để lại một mình tiểu thư, hết một năm Thẩm phủ liền cưới người mới. Lão gia dù sao vẫn còn trẻ, chỉ đáng thương cho tiểu thư, thời điểm lão gia đón dâu, nàng chỉ biết trốn trong phòng phu nhân trộm khóc.
Hốc mắt Nghiêm ma ma ươn ướt, tiểu thư từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa bao giờ tranh đoạt với Nhị tiểu thư và tiểu thiếu gia, nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn là cái đinh không thể rút ra trong lòng Đường thị.
Chưa tới mấy ngày, bên ngoài đã có lời đồn Tưởng gia và Thẩm gia muốn kết thân, trong đó ngoại trừ nguyên nhân chính trị, chuyện mọi người đều hiếu kỳ chính là đối tượng của Đại tiểu thư Thẩm gia lấy không phải Nhị thiếu gia Tưởng gia, mà là Tam thiếu gia đau ốm chỉ biết nằm trên giường bệnh kia.
Cùng làm quan trong triều, Tưởng đại nhân đương nhiên có mở lời với Kiều lão gia tử. Thời điểm Kiều lão gia tử hạ triều về nhà, Oánh Tú đang khổ sở nằm trong lòng Kiều lão phu nhân, Kiều Cẩn Lộc đứng cạnh mang vẻ mặt tức giận.
Kiều lão gia tử vào phòng, đúng lúc nghe được một câu: “Cháu còn tưởng ai tốt, nhưng vừa hỏi liền biết Tưởng Tam công tử kia năm năm rồi chưa từng xuống giường. Nãi nãi, người cứ như vậy gả biểu tỷ qua đó sao? Cũng không biết cô phụ đang nghĩ gì nữa!”
Kiều lão gia tử ho một tiếng.
Kiều Cẩn Lộc thấy gia gia đã trở về liền câm miệng, lập tức trốn sau lưng Kiều Cẩn Trạch.
Oánh Tú lau nước mắt, từ lồng ngực Kiều lão phu nhân chui ra, nức nở: “Ngoại công.”
“Đừng khóc.” Kiều lão phu nhân cũng vì nàng mà hốc mắt ửng đỏ.
Kiều phu nhân vội sai người mang khăn tới, giúp Oánh Tú xoa xoa đôi mắt, nhẹ giọng: “Chuyện còn chưa định, đừng vội.”
“Ngươi nghe ai nói Tưởng Tam công tử nhiều năm không xuống giường hả?” Kiều lão gia tử nhìn Kiều Cẩn Lộc, hỏi.
Kiều Cẩn Lộc bình thường ít khi nói chuyện với gia gia, lúc này chỉ biết tránh sau lưng Kiều Cẩn Trạch, xoắn xít không chịu lộ mặt.
Cuối cùng, Kiều Cẩn Trạch đành lên tiếng trả lời giùm: “Sau khi biết việc này, cháu và Tam đệ liền đi tìm những người thường xuyên ra vào Tưởng gia hỏi thăm, Tưởng Tam công tử thật sự nhiều năm rồi không xuống giường.”
Oánh Tú cầm khăn lau mắt, hốc mắt ửng đỏ đã hơi sưng lên. Theo nàng biết, Tưởng Tam công tử đâu chỉ ba bốn năm không xuống giường, căn bản là chân chưa từng chạm đất. Năm đó nàng không biết, người ngoài cũng không rõ ràng, chỉ biết Hoàng Thượng rất coi trọng tài hoa của người này, còn từng mở kim khẩu khen ngợi.
Tất cả đều cho rằng Tưởng Tam công tử chẳng qua uống thuốc ăn nhiều, thân mình hư nhược, nhưng trước khi trùng sinh, hôn sự được định đoạt xong xuôi Oánh Tú có gặp hắn một lần, nhưng qua hai năm thì chưa từng gặp lại. Mười lăm tuổi, Tưởng Tam công tử qua đời, hôn sự của Oánh Tú xảy ra vấn đề lớn. Tưởng gia lúc đó không rước nàng vào cửa, chỉ vì nghĩ nàng có số khắc phu.
Từ trước tới nay kết hôn đều theo lệnh cha mẹ lời người mai mối, tiểu thư trước khi xuất giá đều không được tùy tiện ra ngoài, tới đêm động phòng mới được nhìn thấy đối phương. Khi ấy, Oánh Tú bị tin tức Tưởng Tam công tử qua đời dọa cho ngây ra, trước nay nàng không muốn tranh, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý chăm sóc hắn, nhưng bất luận thể nào nàng cũng không ngờ tới kết cục như vậy.
Hỉ phục biến thành vật phẩm đáng bị cười nhạo, tất cả, sau khi trùng sinh, nàng sẽ không để nó lặp lại.
Nếu không phải hoang đường đính hôn, nàng sao có thể vội vả gã vào hầu phủ? Nói dễ nghe một chút thì gả vào làm thế tử phi, nhưng vừa vào cửa, nàng đã trở thành mẫu thân của một cặp sinh đôi, hai đứa nhỏ đã chiếm lấy vị trí trưởng tử của thế tử. Tất cả như âm mưu đã sắp đặt từ lâu, nàng chẳng qua là người ngoài cuộc bất ngờ xông vào, lại trở tay không kịp, cuối cùng ngay cả hài tử trong bụng cũng không giữ nổi.
Nàng làm sao không hận?
Oánh Tú cúi đầu tựa vào người Kiều phu nhân, hai tay nắm chặt khăn lụa nghe Cẩn Trạch nói rõ sự tình cho Kiều lão gia tử. Căn bệnh của Tưởng Tam công tử mọi người không rõ ràng lắm, những người trong Tưởng gia cũng không được thường xuyên gặp Tưởng Tam công tử. Oánh Tú chẳng qua chỉ kêu Thanh Bích tìm người rao tin, kinh thành người người lắm miệng, một chút việc nhỏ chỉ cần có gió thổi qua, không sợ không truyền tới tai kẻ khác.
Kiều lão gia tử nghe xong, gương mặt vốn nghiêm túc càng trở nên nghiêm nghị, đối với hôn sự của các nhi nữ, người ông không hài lòng nhất chính là tiểu nhi nữ Kiều Tình Nhiên. Năm đó thời điểm Thẩm Hạc Nghiệp tới cửa cầu thân. nếu không phải Kiều Tình Nhiên tự mình gật đầu, Kiều lão gia tử tuyệt đối sẽ không đồng ý. Vốn ông cho rằng gả nữ nhi vào nhà thấp hơn thì nàng sẽ không chịu thua thiệt, nhưng Kiều Tình Nhiên quá hiếu thắng, thân mình ốm yếu cũng một hai phải vì Thẩm Hạc Nghiệp sinh hạ đích tử, cuối cùng tính mạng không còn, chỉ để lại Thẩm Oánh Tú chưa đầy ba tuổi.
“Lão gia, nếu Tưởng gia thật sự có ý đó, Tú Nhi của chúng ta tuyệt đối không gả đi.” Kiều lão phu nhân nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Oánh Tú, nghiêm túc nói chuyện với Kiều lão gia tử.
“Tạm thời đừng động tới Tưởng gia, Tú Nhi, cháu tạm thời cứ ở đây, việc bên xuân phường cháu giúp đỡ cữu mẫu mình một chút, chuyện này ta sẽ xử lý. Cẩn Lộc, Cẩn Trạch, hai đứa theo ta ra ngoài.”
Kiều Cẩn Lộc hoảng sợ mà cả người run lên, bị gia gia gọi qua thư phòng khẳng định không có chuyện gì tốt, nhưng lần này có Nhị ca đi cùng, hắn trộm nhìn Oánh Tú một cái, sau đó cẩn thận theo sau bọn họ rời đi.
“Ngoan, đừng sợ, bà ngoại sẽ không để cháu gả vào nhà như vậy, Tú Nhi của chúng ta sao có thể gả cho người ta để xung hỉ? Đừng sợ, cha cháu không tới đón cháu đi được đâu.” Kiều lão phu nhân ôm Oánh Tú vào lòng, an ủi. Qua một lúc lâu, thấy hơi thở nàng bình ổn trở lại, bà cúi đầu, thấy nàng đã nhắm chặt hai mắt.
Kiều phu nhân đi tới nhìn, thở dài: “Nương, Tú Nhi ngủ rồi.”
“Đứa nhỏ này có tâm sự gì cũng không chịu nói, ta và cha con lớn tuổi rồi, không thể bảo vệ nó mãi, dù sao nó cũng là hài tử của Thẩm gia, chúng ta không thể vượt quyền.” Kiều lão phu nhân yêu thương sờ đầu nàng, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lúc Oánh Tú tỉnh lại thì trời đã tối, nghiêng người liền phát hiện đây không phải nhà mình, lập tức bật dậy gọi một tiếng. Bão Cẩm đẩy cửa đi vào, thấy nàng lẳng lặng ngồi ở mép giường, liền vội lấy thêm y phục giúp nàng khoác thêm: “Tiểu thư, nô tỳ ở đây.”
“Đây là nhà của ai, sao ta lại ngủ đi chứ?” Vừa choáng váng một trận, hiện tại nàng đỡ cột giường đứng dậy đánh giá bài trí trong phòng.
“Đây là phòng khách trong viện của lão phu nhân, khi nãy tiểu thư ngủ quên trong lòng bà ấy, bà ấy liền an bài người nghỉ ngơi ở đây, nói chờ người tỉnh dậy thì truyền thiện.” Bão Cẩm mở cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào hòa tan không khí căng thẳng trong phòng.
Oánh Tú thở phào nhẹ nhõm, qua một lúc lâu mới bình tâm trở lại: “Hiện tại đã trễ rồi, đừng làm phiền cữu mẫu, chúng ta về phòng đi.”
Vừa ra khỏi cửa, bọn họ liền gặp Vương ma ma: “Oánh Tú tiểu thư tỉnh rồi sao? Vừa rồi lão phu nhân còn nhắc tới người mãi, đồ ăn trong bếp đã được hâm nóng, lập tức đưa qua viện cho người.”
“Làm phiền Vương ma ma.” Oánh Tú kêu Thụy Châu đi xuống phòng bếp lấy đồ ăn, chính mình cùng Bão Cầm trở về viện.
Sắc trời đã tối, Kiều phủ đã đốt đèn, Oánh Tú dùng nước ấm Bão Cầm mang tới rửa mặt. Khi nãy nằm mơ cả người đổ đầy mồ hôi, hiện tại nàng cảm thấy sống lưng của mình đang rét run.
Thời điểm trở về đã là đêm khuya, Kiều phủ vô cùng an tĩnh, thư phòng của Kiều lão gia vẫn sáng đèn. Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở, Kiều lão gia thấy Kiều lão gia tử tới, vội buông bút trong tay, đứng lên: “Cha, nếu không có gì gấp thì về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói.”
“Không cần, vừa rồi ta có đi tìm Tưởng đại nhân, Thiệu Trị à, cha già rồi, hôn sự của Tú Nhi, thân làm cữu cữu như con nhất định phải để mắt.” Kiều lão gia tử nhận ly trà từ tay nhi tử, uống một ngụm, “Tưởng Tam công tử kia ta đã đi gặp, tuy không nghiêm trọng như lời Cẩn Lộc nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.”
“Vậy vì sao Tưởng đại nhân lại có ý đồ kết thông gia với Thẩm gia?” Kiều lão gia hiểu rõ con người Tưởng đại nhân, biết rõ sức khỏe của nhi tử mình, ông ấy sao còn muốn kết thân với Thẩm gia?
Đáy mắt Kiều lão gia tử hiện lên sát khí, đập tay xuống bàn: “Kiều Tư Hoài ta còn chưa chết, không thể chấp nhận bọn họ chà đạp ngoại tôn nữ của ta như vậy. Đường thị kia không gả Tú Nhi vào nhà tốt, nếu nó là nam nhi, chỉ sợ hiện tại ngay cả sống cũng không được.”
Lần này Kiều lão gia tử không ra mặt thì không biết, Tưởng lão gia vốn nhờ phu nhân Đường gia hỗ trợ tìm xem có cô nương gia thế trong sạch, nguyện ý gả tới Tưởng gia hay không. Nói trắng ra đây là xung hỉ, không khí vui vẻ có thể khiến bệnh tình nhi tử tốt lên. Vốn dĩ với điều kiện của Tưởng gia, không phải không có nhà nào nguyện ý, nhưng Đường phu nhân rõ ràng đánh chủ ý lên đầu Thẩm Oánh Tú, mong muốn vứt bỏ cái đinh trong mắt này, đồng thời khiến Kiều gia ngột ngạt.
Kiều lão gia nghe xong liền ngồi im không trả lời, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Cha, chẳng lẽ muội phu không rõ tình hình sao?”
Kiều lão gia tử hừ một tiếng: “Vô tri, tin vào lời phụ nhân, Tưởng gia có gì mà tốt? Đường gia chẳng qua là muốn mượn chút sức lực trợ giúp Cửu hoàng tử, bọn họ đều cho rằng chính mình thông minh, còn kẻ khác đều ngu xuẩn hả?” Kiều lão gia tử càng nói càng cảm thấy tức giận, hôn sự của ngoại tôn nữ mà cũng dám phá hoại, nếu không phải nghe Cẩn Lộc nói, ông sao có thể ngờ con rể của mình lại hồ đồ như vậy?