Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 27: Chương 27




Đại hội võ lâm ngày đầu tiên hắc mã là Hoa các vẫn luôn thần bí, bốn người tới là hai vị Phó Bang chủ cùng tả hữu hộ pháp. Mà bốn người này toàn bộ thắng lợi, trở thành người được đề cử minh chủ.

Trong lúc nhất thời tin tức này truyền khắp võ lâm, mà đồng thời đồn đại chính là Hoa các cùng Tiêu gia bảo kết minh, ý đồ cướp lấy bảo tàng, khống chế võ lâm.

Có điều bất luận bên ngoài đồn đại khoa trương cỡ nào, đại hội võ lâm vẫn tiếp tục diễn ra, ngày hôm sau bắt đầu, biến thành mấy đại môn phái khác biểu diễn. Trên cơ bản mấy môn phái nhỏ đều không thể kiên trì luân phiên quá mười người.

Vài ngày tiếp đó, mấy đại môn phái trừ bỏ chưởng môn còn có vài kẻ thành người được đề cử, môn phái khác chỉ có Bang chủ Cái Bang, cùng Đao khách tán thuận lợi vào hàng ngũ người được đề cử, đương nhiên Tiêu Lạc Ngọc cũng đánh thắng mười người.

Một ít người từng trải tỷ như Quỷ lão đối với chức minh chủ võ lâm hiển nhiên không có hứng thú, bọn họ chỉ vì bảo tàng mà đến, muốn phân một phần mà thôi. Cho nên cũng không động thủ.

Mà Hoa các không thể nghi ngờ trở thành đối tượng đàm luận chính trong giang hồ, trên giang hồ chính là dạng này, mọi người quen dùng võ lực phán định một môn phái mạnh hay yếu. Nếu có người bởi vì không muốn đi tranh đoạt mà không tham gia luận võ, trong mắt rất nhiều người, đó không phải lạnh nhạt, mà là không có khả năng.

Cho nên trong chốn giang hồ, cho dù không muốn tham gia, nhưng là vì môn phái vì mình, cũng phải đi luận võ tranh danh đoạt lợi.

Ngươi thắng, chính là anh hùng, thua, liền không có người nhìn ngươi một cái.

Người Hoa các thắng, cho nên Hoa các thành đề tài đứng đầu, Tiêu Lạc Ngọc thắng, cho nên Bảo chủ Tiêu gia bảo Tiêu Lạc Ngọc này là chân tài thực học, Lung Mộc thua, cho nên Các chủ như hắn chỉ là hữu danh vô thực.

Nếu Tiêu gia bảo không có cao thủ như Tiêu Lạc Ngọc, như vậy cũng chỉ có thể là một môn phái bình thường giàu có mà thôi.

Thế nhưng người có tâm cũng phát hiện, nếu đơn thuần vì bảo tàng, sao có thể phí sức như vậy, trực tiếp đề cử một minh chủ võ lâm thì tốt rồi, mà trong mấy ngày luận võ, không ít cao thủ chưởng môn tiểu môn phái bị đánh thương thậm chí bị đánh chết. Địa bàn của họ, tự nhiên là đại môn phái tiếp nhận.

Kỳ thật sự kiện lần này, bất quá là dựa vào danh nghĩa bảo tàng khuếch trương thanh danh của mình, lại dùng thực lực đi đoạt bảo đồ ẩn giấu.

Đây là giang hồ, thẳng thắn nhưng lại tàn khốc.

Vài ngày tiếp đó, luận võ đều xong, người được đề cử minh chủ cũng ước chừng có hai mươi người. Để cho người ta phải kinh ngạc chính là, Phượng Nhan thế nhưng cũng vào danh sách người được đề cử, còn có Thẩm Khanh cũng liệt vào số hai mươi người này.

Đại hội võ lâm ngày thứ năm, so với trước đó vài ngày, hiện tại người tới tham gia đã ít hơn rất nhiều, một ít du hiệp cũng đã rời đi, còn một số lưu lại xem náo nhiệt. Một vài tiểu môn phái cũng bị đại môn phái thôn tín, như vậy tính cả đi lẫn tử vong, thiếu ước chừng một phần ba người.

Mấy đại môn phái đều có được lợi, Các chủ Linh Lung các tuy rằng thua, nhưng vẫn có hai trưởng lão vào danh sách người được đề cử, không tính đặc biệt dọa người, cũng vớt vát được chút lợi.

Ngược lại Tiêu gia bảo lại rất yên bình, trừ bỏ ngày đó Tiêu Lạc Ngọc luận võ, vài ngày sau căn bản không xuất hiện nữa, cả ngày cùng Hoa Diệc Khê du sơn ngoạn thủy.

“Bảo chủ, Thẩm Khanh công tử đến bái phỏng.” Tiêu Vân đi vào trong viện, Tiêu Lạc Ngọc đang cùng Hoa Diệc Khê chơi cờ, tay Hoa Diệc Khê đã khôi phục không sai biệt lắm, nhẹ nhàng hạ một quân cờ đen, Tiêu Lạc Ngọc khổ sở suy nghĩ sau lắc đầu nói “Ta thua.” Vẻ mặt hắn đau khổ, vẫn mãi không thắng được Hoa Diệc Khê, phần thưởng cho hắn xem ra là không đạt được rồi.

Hai người kỳ nghệ vẫn luôn bất phân, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên muốn dùng cờ đánh cuộc, người thắng có thể hướng người thua đề xuất một yêu cầu, trong lòng hắn phác thảo một chút hình ảnh nhi đồng không nên xem, nào biết nghĩ cho lắm không tập trung chơi kết quả thảm bại, nhìn một cái đại long của mình bị ăn sạch, hắn bất đắc dĩ phất phất tay, ý bảo cho Thẩm Khanh tiến vào.

Thẩm Khanh chờ ở tiền viện, hắn nhìn thấy Tả Yển bưng một chén dược nhếch miệng cười đi qua trước mặt hắn, chỉ là tươi cười kia tuy rằng xinh đẹp nhưng không có bao nhiêu cảm xúc.

Thời điểm đối diện hắn sắc mặt Tiêu Vân vẫn luôn không tốt, Thẩm Khanh nghĩ thầm rằng mình cũng không có trêu chọc con thỏ này đi?

“Tiêu Vân, sao sắc mặt ngươi thối như vậy?” Thẩm Khanh nhịn không được đùa hắn. Tiêu Vân nguýt hắn một cái, “Ta biết Hoa công tử bị Phượng Nhan thương tổn, ngươi lần trước đến cầu tình cho Phượng Nhan.”

“Vậy thì thế nào? Lại chẳng quan hệ tới ngươi.” Thẩm Khanh cảm thấy đùa Tiêu Vân rất vui, cái gì cũng biểu hiện ra mặt. Tiêu Vân hừ một tiếng, “Đối với một người không phân thị phi, cần gì hoà nhã.”

Thẩm Khanh cũng không giận, lần trước hắn đến đã cảm thấy Tiêu Vân mặc dù là tiểu hài tử, nhưng vẫn rất can đảm, tiến lại gần cười hì hì nói “Tiêu Vân đệ đệ ngoan, ta mang ngươi đi câu cá thế nào? Chớ giận ta.”

Tiêu Vân không để ý tới hắn, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều, Thẩm Khanh không ngừng cố gắng dỗ “Nói không chừng còn có thể câu được con cua nhỏ a… “

Dù sao vẫn còn là một hài tử mười mấy tuổi, Tiêu Vân tâm động vài phần, thật lâu sau mới hung hăng nói “Nói phải giữ lời.”

Đi qua hành lang gấp khúc thật dài, Thẩm Khanh được Tiêu Vân đưa đến hậu viện, vừa đến nơi, Thẩm Khanh liền thấy Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê ngồi bên bàn trò chuyện.

Dương quang xuyên thấu qua lá cây chiếu vào trên người hai người, chiếu sáng lại không chói mắt. Thẩm Khanh đột nhiên có chút xúc động, hắn chợt cảm thấy hai người ngồi cùng một chỗ, lại tốt đẹp như vậy.

Loại cảm giác này không phải bởi vì giới tính, cũng không phải bởi vì dương quang hoặc là vì hai người đều là nhân vật nổi danh trên giang hồ, mà chính bởi một loại tháng năm tĩnh lặng an bình. Khiến người ta nhịn không được sinh ra vài phần ghen tị.

“Tiêu bảo chủ!” Thẩm Khanh đi lên trước chắp tay.

“Thẩm công tử khách khí, mời ngồi.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói.

Thẩm Khanh ngồi xuống, suy nghĩ sâu xa một chút, rồi sau đó hỏi, “Kỳ thật Thẩm mỗ hôm nay đến, là muốn hỏi Tiêu bảo chủ có biết phương pháp tuyển ra minh chủ hay không?”

“Tiêu mỗ không biết.”

“Ta nghe nói là hai mươi người cùng luận võ, người thắng cuối cùng sẽ thành minh chủ võ lâm.” Thẩm Khanh nói. Trong lòng thở dài, “Thực không dám giấu giếm, thời điểm tại hạ nghe được biện pháp này, cảm thấy không ổn, nhưng cũng không có năng lực có thể thay đổi.”

Biện pháp này là Phượng Nhan nói cho hắn biết, hơn nữa Phượng Nhan còn vì nó mà cảm thấy rất vui vẻ. Hai mươi người, trừ bỏ bốn người Hoa các, người khác cơ hồ đều là người của mấy đại môn phái. Cho dù Bang chủ Cái Bang cùng Đao khách tán là trung lập, cũng không có khả năng thay đổi lượng người chênh lệch thật lớn này.

Hai mươi người này, đều là cao thủ giang hồ, bất luận cuối cùng ai đạt được chức minh chủ, Tiêu Lạc Ngọc cùng mấy người Hoa các khẳng định sẽ bị diệt trừ.

Năm đối mười lăm, không cần nghĩ cũng biết không thắng được, huống chi Hoa các còn nói qua trận đấu về sau không dùng độc.

Tiêu Lạc Ngọc nghe vậy, ngược lại cũng không giật mình, chính là Hoa Diệc Khê có chút nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sát ý. Bên cạnh y Canh Tinh tựa hồ cảm nhận được loại sát ý này, đứng thẳng lên, không ngừng phun lưỡi dài, phát ra thanh âm “Tê tê”.

Sát ý của Hoa Diệc Khê cho dù là Thẩm Khanh cũng cảm nhận được, hắn chỉ thấy loại sát ý này so với trước kia hắn cảm nhận được càng làm cho người ta rét lạnh. Nhất thời nguyên bản hậu viện ấm áp tựa hồ cũng trở nên tiêu điều lạnh lẽo.

Tiêu Lạc Ngọc mỉm cười, cầm tay Hoa Diệc Khê, y lấy lại tinh thần, thu hồi sát ý, nhìn về phía Tiêu Lạc Ngọc.

“Yên tâm, ta không có việc gì.” Tiêu Lạc Ngọc không ngu ngốc, hắn đã sớm nghĩ tới tai họa như vậy, những đại môn phái đó vì ích lợi bản thân khẳng định sẽ xuống tay với hắn, huống chi còn có Phượng Nhan trợ giúp. Hắn quay đầu, nói với Thẩm Khanh “Đa tạ Thẩm công tử cho biết, ngày khác tất sẽ cảm tạ.”

Tuy rằng mục đích Thẩm Khanh cũng không đơn thuần, nhưng Tiêu Lạc Ngọc không tính toán nói toạc suy nghĩ của hắn.

Đơn giản là muốn chờ đến ngày sau nếu Tiêu Lạc Ngọc thắng lợi, hy vọng hắn không cần khó xử Phượng Nhan. Loại lấy lòng hai phe này, Thẩm Khanh cũng thực bất đắc dĩ. Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Nếu đến thì cùng chúng ta dùng cơm chiều đi, Tiêu Vân, thông tri phòng bếp làm thêm vài món ăn.”

Thẩm Khanh không phản đối, người Hoa các hiện giờ cũng ở nơi này, hắn cũng rất tò mò về người Hoa các.

Bởi vì cách giờ cơm chiều còn một đoạn thời gian, Thẩm Khanh đề nghị Tiêu Vân dẫn hắn dạo một vòng biệt viện, Tiêu Lạc Ngọc cũng không muốn có người quấy rầy hắn và Hoa Diệc Khê liền đồng ý.

Sau khi Thẩm Khanh rời đi, Hoa Diệc Khê có chút khẩn trương kéo tay Tiêu Lạc Ngọc “Lạc Ngọc…”

“Không có việc gì, bọn họ sẽ không làm gì được ta.” Hắn nói “Tuy rằng bọn họ nhân số đông, nhưng so với ta không lợi hại.”

“Chỉ là…” Hoa Diệc Khê vẫn lo lắng, Tiêu Lạc Ngọc điểm điểm trán của y, cười nói “Yên tâm, ta sẽ không làm bừa, ta còn muốn cùng ngươi làm thần tiên quyến lữ, không ở chỗ này thất bại đâu.”

Hoa Diệc Khê gật đầu, y sẽ bảo mấy người Thanh Thương toàn lực bảo hộ Tiêu Lạc Ngọc, hơn nữa tuy rằng còn nói qua không được dùng độc, nhưng dù thật sự dùng, có người có thể phát hiện mới tính…

Hoa Diệc Khê sẽ không khuyên nhủ Tiêu Lạc Ngọc buông tha lần tỷ thí này, thân tại võ lâm, có thể đánh thua chứ không thể lùi bước, bất luận là vì danh dự Tiêu gia bảo hay là thanh danh Tiêu Lạc Ngọc, cũng không thể từ bỏ.

“Thực xin lỗi, đều là do Thanh Thương bọn họ nháo loạn…” Hoa Diệc Khê cắn cắn môi, gần đây y quả thật có chút vui vẻ mà quên mất, Thanh Thương bọn họ làm xằng làm bậy cũng không để ý đến.

“Với ta còn nói xin lỗi, huống chi như vậy mới có cảm giác giang hồ.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Nhớ năm đó thời điểm chúng ta bước chân vào giang hồ cũng là dãi nắng dầm mưa, vài năm này an nhàn người đều ngốc ra, ngươi xem… ta không phải là già đi thiệt nhiều sao…”

Tiêu Lạc Ngọc đem mặt ghé sát qua cho Hoa Diệc Khê nhìn, Hoa Diệc Khê đỏ mặt né tránh, “Ngươi đồ lão nhân mặt dày, ta mới không cần nhìn.”

“Cái gì, còn nói vi phu như thế, xem ra ta phải trọng chấn phu cương.” Dứt lời Tiêu Lạc Ngọc nhào lên, ôm lấy Hoa Diệc Khê mà bắt đầu hôn, hôn lại hôn, tay hắn bắt đầu không thành thật.

Vươn tay tháo đai lưng Hoa Diệc Khê, y phục trên người Hoa Diệc Khê đơn bạc sao có thể là đối thủ Tiêu Lạc Ngọc, thực nhanh liền lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực mảnh khảnh trắng nõn.

“Diệc Khê, ngươi là của ta…” Tiêu Lạc Ngọc vừa hôn vừa khẽ thủ thỉ, rồi sau đó nhẹ nhàng cắn hồng anh trước ngực Hoa Diệc Khê.

Hoa Diệc Khê thân mình chấn động, rồi sau đó mở mắt nhìn Tiêu Lạc Ngọc, cũng nghiêm túc gật đầu đáp “Phải, ta là của ngươi.”

Hơi thở Tiêu Lạc Ngọc lập tức trở nên bất ổn, ôm Hoa Diệc Khê phi thân trở lại phòng. Bởi vì cố kỵ vết thương Hoa Diệc Khê, cho nên Tiêu Lạc Ngọc cũng không tính cứ vậy mà muốn y, nhưng mà ăn chút điểm tâm khai vị thì vẫn có thể.

Hoàn chương 26.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.