Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 79: Chương 79: TRỐN CHẠY




Ngoài kinh thành, quân đội Thái tử cùng Sở vương đã bao vây chặt như nêm cối, Thái tử đương triều tuyên bố Hàn vương mưu phản, truất phế vương vị biếm làm thứ dân. Rồi sau đó huyết tẩy số đồng đảng của Hàn vương. Lại tuyên bố Hàn vương đã trốn khỏi cung, gặp giết không tha.

Bởi vì có Sở vương trợ giúp, Thái tử làm việc phi thường thuận lợi, thế lực Hàn vương thực nhanh đã bị nhổ tận gốc. Chính là tất cả mọi người không biết, Thái tử cùng Sở vương cũng không phái người đi tìm Hàn vương. Mà là bắt đầu trọng chỉnh thế lực trong triều, Hàn vương tựa hồ đã bị mọi người quên lãng.

Thẩm Khanh luôn tại tiểu viện Thẩm gia uống rượu, mặt đất đã bày đầy bầu rượu, Thẩm Khanh toàn thân nồng nặc mùi rượu, vẫn như cũ không ngừng rót rượu vào miệng. Hắn lúc này tóc rối tung, y phục trên người đã nhăn không thành bộ dáng, một chút đều không có bộ dáng giai giai công tử ban đầu.

Lão quản gia đi đến, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, rồi sau đó chỉ nghe người phía sau nói – “Ta đến đi!” – Lão quản gia gật gật đầu – “Vậy giao cho Tiêu công tử.”

Tiêu Vân đi vào sân, nhìn mặt đất đầy bầu rượu cùng Thẩm Khanh say như chết, nhịn không được thở dài, tiến lên phía trước nói – “Đừng uống nữa được không?” – Thẩm Khanh say đã nghe không được thanh âm Tiêu Vân, Tiêu Vân đoạt lấy rượu của hắn, cả giận nói – “Đừng uống.”

-“Ngươi là ai… tránh ra.” – Thẩm Khanh say khướt. Tiêu Vân nói – “Ta đỡ ngươi trở về nghỉ ngơi được không?” – Hắn nâng Thẩm Khanh dậy, Thẩm Khanh nhìn nhìn hắn, sau đó đẩy Tiêu Vân ra.

-“Ta không biết ngươi, ngươi tránh ra.” – Nói xong thân mình không vững lập tức ngã ngồi xuống đất. Mò tìm rượu chung quanh.

Tiêu Vân ngồi xổm ở trước mặt hắn, nhẹ giọng nói – “Ngươi biết không? Hàn vương xong rồi.” – Thẩm Khanh tìm được một bầu còn chưa mở, cao hứng cầm lên, mở ra uống vài hớp. Rồi sau đó ợ một hơi.

-“Hàn vương đi tìm Phượng Nhan, Bảo chủ cùng Hoa công tử đều ở bên kia, bọn họ nhất định sẽ chết. Ta biết Phượng Nhan chết ngươi sẽ thương tâm, chính là nàng tổn thương Hoa công tử Bảo chủ sẽ không tha thứ.” – Tiêu Vân thở dài. Cũng cầm lấy một bầu rượu, mở ra uống vài ngụm.

-“Ta lần trước tới là cố ý, không nghĩ tới ngươi thật sự đem tin tức này cho Hàn vương, ta cũng không biết nên cao hứng hay là khổ sở. Ngươi lừa ta, chính là ta cũng lừa ngươi. Ta không có quyền trách ngươi. Lần này ngươi về Giang Nam đi, ngươi đã giúp Hàn vương, tuy rằng Bảo chủ giúp ngươi cầu tình, Thái tử cùng Sở vương cũng đáp ứng sẽ không truy cứu, nhưng vẫn không nên ở kinh thành.”

Tiêu Vân lầm bầm lầu bầu – “Trở về cưới một người thực tâm yêu ngươi, hảo hảo sống vui vẻ. Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”

Tiêu Vân trong lòng chua sót, hắn cùng Thẩm Khanh đi đến một bước này, ai cũng thật không ngờ. Hiện giờ Tiêu Lạc Ngọc đem hơn phân nửa vũ lực giao cho hắn, người ở bên ngoài nhìn vào, hắn coi như là hô phong hoán vũ. Hơn nữa trải qua chuyện này, thế lực Tiêu gia bảo sẽ lớn mạnh đến tột đỉnh, thân hắn là tâm phúc của Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên.

Chính là hắn không thích điều này, nếu như Thẩm Khanh nguyện ý hắn có thể buông tha hết thảy, nhưng sau khi Thẩm Khanh biết nhất định sẽ hận hắn.

Tiêu Vân đứng lên – “Cứ như vậy đi, ta đi rồi! Có duyên thì gặp lại.” – Hắn quay đầu lại nhìn Thẩm Khanh, Thẩm Khanh ôm rượu còn đang uống, tựa hồ cái gì cũng không nghe được, Tiêu Vân ảm đạm mỉm cười, cất bước ra ngoài.

Tiêu Vân đi rồi, Thẩm Khanh ngẩng đầu nhìn phương hướng hắn ly khai, nguyên bản ánh mắt mê mang cũng trở nên thanh tỉnh, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.

Ngày ấy cùng Hàn vương giao dịch, hắn liền không tới Túy Tiên cư nữa, không muốn gặp Phượng Nhan, cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào. Đã nhiều ngày trong cung cũng không có tin tức gì truyền tới, hôm qua Tiêu Lạc Ngọc gọi người đưa đến một phong thư, uyển chuyển nói rõ sự tình, nói cho hắn biết mấy ngày này không cần xuất môn.

Thời điểm đó hắn biết xảy ra chuyện gì, cũng suy nghĩ cẩn thận ý đồ ngày đó Tiêu Vân đến, nhưng khi hắn biết Tiêu Vân lừa hắn cho hắn tin tức giả, hắn thật sự thở phào một hơi.

Đứng dậy trở về phòng, lúc đi ra, lại là bạch y nhẹ nhàng phong lưu công tử. Quản gia đi vào trong viện, còn có chút kinh ngạc – “Công tử, ngươi đây là?”

Thẩm Khanh cười cười – “Ta đi ra ngoài một chút.”

-“Công tử muốn đi đâu, bên ngoài đều là quan binh, mấy ngày nữa rồi nói sau!” – Lão quản gia khuyên giải, Thẩm Khanh cười – “Không sao, ngươi đem nơi này thu thập đi.”

Nói xong một cái lắc mình đã không thấy tăm hơi bóng người.

Một viện tử không xa Túy Tiên cư.

Trong viện có rất nhiều người, ba người dư lại của hoàn phì yến sấu còn có một ít người trong giang hồ, ước chừng hai mươi mấy người. Hàn vương trước khi bức vua thoái vị để các nàng lưu lại nơi này, lúc này tất cả mọi người tụm năm tụm ba một chỗ không biết thương lượng cái gì.

Trong một căn phòng, Phượng Nhan lo lắng nói – “Làm sao giờ? Hiện tại toàn bộ kinh thành cũng biết Hàn vương thất bại, chúng ta phải làm sao? Không biết Thái tử bọn họ có thể tìm tới nơi này không?”

Đối diện nàng là phụ mẫu của nàng, hai người đều có chút mặt co mày cáu. Phượng mẫu nói – “Lúc này xuất môn bị người nhận ra liền xong, cũng chỉ có thể từ từ suy tính.”

Phượng Nhan suy sụp ngồi ghế trên, không có Hàn vương làm chỗ dựa, cho dù nàng tránh được một kiếp này, cũng tránh không khỏi Hoa Diệc Khê đuổi giết.

-“Không bằng chúng ta đi tìm Thẩm Khanh.” – Phượng mẫu nói.

Phượng Nhan lắc đầu – “Ta cũng không hỏi hắn đang ở nơi nào, hiện giờ kinh thành loạn như vậy phải đi đâu tìm.” – Nghe được tên Thẩm Khanh, tinh thần nàng tươi tỉnh một chút. – “Trước hết nghĩ biện pháp rời đi nơi này, đến lúc đó đi Giang Nam là được, cùng lắm thì đến Thẩm gia trốn.”

Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, Phượng Nhan trong phòng nghe thấy trong viện một mảnh ồn ào, rồi sau đó có người nói – “Vương gia trở lại.”

Nàng sửng sốt, nhìn phụ mẫu của mình rồi sau đó chậm rãi ra ngoài.

Hàn vương mang theo thủ hạ còn sót lại tới đây, Phượng Nhan trong lòng kinh ngạc vẫn tiến lên thân thiết đón – “Vương gia người không sao chứ?” – Nàng như thế nào cũng thật không ngờ Hàn vương có thể về tới đây, cho dù là còn sống rời khỏi cung, cũng không thể tới đây thuận lợi như vậy.

Tất cả mọi người thật không ngờ, Thái tử cùng Sở vương căn bản là không đuổi giết Hàn vương, bên ngoài binh lính tuy rằng đông đảo, nhưng nhận được đều là mệnh lệnh canh phòng, không có lệnh bọn họ đi bắt Hàn vương.

Hàn vương tất nhiên là gương mặt băng lãnh, hắn nhìn nhìn mọi người, – ” Sự tình Bổn vương thất bại hẳn các ngươi cũng biết, tuy rằng lần này thất bại, nhưng bổn vương tại phương nam còn một ít thế lực, chỉ cần có thể rời kinh thành, tiến đến phương nam không hẳn không thể Đông Sơn tái khởi. Hiện giờ các vị cùng bổn vương coi như là cùng chung hoạn nạn, chỉ cần trợ giúp bổn vương qua một cửa này, bổn vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị.”

Binh lính hắn mang đến nói – “Thuộc hạ thề sống chết đi theo Vương gia.” – Những người trong giang hồ nhìn nhìn nhau, cũng nói – “Chúng ta cũng đi theo Vương gia.”

Hàn vương trong lòng biết, tướng sĩ này là tử sĩ của hắn, đương nhiên trung thành, nhưng đám người giang hồ này bất quá là bởi vì ăn dược của hắn, không có cách nào mới đi theo.

-“Tốt, nghỉ ngơi một chút ăn vài thứ, chờ đến đêm liền rời khỏi kinh thành.” – Hàn vương phân phó. Nói xong đi tới một gian phòng.

Vào trong phòng, hắn đi đến bên giường, rồi sau đó ấn một cái cái nút đầu giường, nguyên bản một khối giường nhất thời lõm vào, hắn vói tay vào, từ bên trong lấy ra hai cái hộp. Hắn mở hộp ra, một cái bên trong đều là ngân phiếu, một cái bên trong là châu báu vô giá.

Đây là từ thật lâu trước đã đặt ở nơi này, Hàn vương là một người thực cẩn thận, sớm đã chuẩn bị cho mình đường lui. Vừa rồi hắn nói hết thảy đều là cầm cự, hiện giờ hắn chỉ nghĩ có thể chạy khỏi kinh thành, tìm một chỗ mai danh ẩn tích sống qua ngày, dựa vào số vàng bạc này, cả đời cơm áo vô ưu.

Bên ngoài những người này hắn đều sẽ vứt bỏ, chỉ là giúp hắn ngăn cản quan binh đuổi bắt thôi. Vì an toàn ngày sau, hắn tuyệt đối sẽ không để bất luận ai biết thân phận mình còn sống.

Xuất ra một cái bọc, đem toàn bộ châu báu nhét vào, rồi sau đó đặt dưới chăn.

Vào đêm, trong viện mọi người đều trầm mặc lau đao kiếm của mình, Hàn vương đi ra nói rằng – “Các vị yên tâm, bổn vương sẽ không để cho mọi người chết ở kinh thành, kỳ thật từ thật lâu trước kia bổn vương đã ở trong này xây địa đạo.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn vương mở cửa phòng, làm một cái thủ thế mời vào, mọi người tò mò đi vào, Hàn vương nhấc bình hoa trên giá, nhất thời một mặt tường chậm rãi di động, lộ ra lối đi có thể đủ hai người.

-“Không nghĩ tới thật sự dùng đến nơi này, các vị cùng ta đến đây đi!” – Hàn vương thở dài – “Nơi này thông tới vùng ngoại ô, hẳn là có thể tránh đại quân truy đuổi.” – Dứt lời dẫn đầu đi vào.

Người phía sau nhìn nhìn cũng đi theo.

Nhìn ra được địa đạo thành hình thời gian không lâu, rất nhiều bùn đất còn ẩm ướt, mọi người thật cẩn thận bước đi cũng có thể từ trong mắt những người khác nhìn thấy một tia vui mừng. Dù sao không có bất luận kẻ nào muốn chết. Chỉ cần còn sống không hẳn không thể từ trong tay Hàn vương lấy được giải dược.

Hàn vương đi ở đằng trước, lúc này hắn sẽ không bỏ rơi những người này, dù sao trên đường gặp truy binh còn cần bọn họ ngăn cản, chờ đến một khi an toàn, hắn ra tay cũng không muộn.

Tất cả mọi người lòng mang kế hoạch nham hiểm yên lặng đi tới, địa đạo thực dài, mọi người không biết đi bao lâu rồi, phía trước Hàn vương đột nhiên ngừng lại. Rồi sau đó nói – “Người tới, đem nơi này mở ra.”

Vài binh sĩ đi lên trước, tại chỗ trên đỉnh đầu Hàn vương chỉ bắt đầu dùng sức đào móc, vài cái đi xuống, liền thấy được một mảnh nhỏ sao trời.

Hàn vương trong mắt lóe lên một tia vui mừng, người phía sau cũng nhẹ giọng hoan hô. Phượng Nhan trên mặt cũng xuất hiện mỉm cười.

Vài người dẫn đầu đi lên, xem xét một phen sau khi xác định nơi này không có bất luận kẻ nào, Hàn vương mới đi lên.

-“Chúng ta rời đi trước.” – Chỉ huy mấy người đem lối vào địa đạo lấp kín, Hàn vương nói. Mang theo mọi người rời đi, ba người Phượng Nhan cũng đi theo bọn họ, chính là ai cũng không có chú ý tới Phượng Nhan càng chạy càng chậm, cuối cùng dần dần tụt lại đằng sau.

Ba người dần dần rời xa mọi người, bởi vì Hàn vương sốt ruột chạy đi, cũng không lưu ý tình huống ba người.

Cuối cùng Phượng phụ mỗi tay mang theo một người, thả người rời đi. Bay hồi lâu, mãi cho đến khi chân trời có chút hửng sáng mới ngừng lại.

-“Ai sẽ cùng hắn đi chịu chết, vốn đang cho rằng có thể lên làm Hoàng phi, một tên phế vật.” – Phượng Nhan giận dữ. Nàng đã sớm từ chỗ Hàn vương trộm được giải dược, mới không sợ độc dược phát tác, về phần vẫn luôn trợ giúp Hàn vương bất quá là hy vọng Hàn vương thực hiện hứa hẹn, sau khi lên ngôi vị Hoàng đế sẽ thú nàng làm Hoàng phi.

-“Quên đi, bức vua thoái vị loại chuyện này vốn là chính là rất nguy hiểm, chúng ta có thể sống sót đã không dễ dàng, hiện giờ vẫn là ngẫm lại phải đi như thế nào!” – Phượng mẫu nói.

Phượng Nhan nói – “Tất nhiên là đi Giang Nam, cũng may ta mang theo không ít bạc.” – Nàng cười khẽ – “Trời không quên ta, này không phải có một Thẩm Khanh si tình sao?”

-“Phượng tiên tử dung mạo tuyệt thế vô song, làm sao có thể chỉ có một mình Thẩm Khanh chung tình chứ?” – Cách đó không xa một thanh âm cất lên, Phượng Nhan sắc mặt nhất thời trắng bệch. Kinh hãi nói – “Tiêu Lạc Ngọc, ngươi tại sao ở chỗ này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.