-“Ngươi đang nói cái gì?” – Thái tử giận dữ.
Hàn vương cười khẽ – “Đại ca của ta, này phải đa tạ ngươi cùng Sở vương vẫn luôn tranh đấu gay gắt, mới để cho ta có cơ hội. Ngôi vị Hoàng đế này còn ai có thể ngồi, chẳng lẽ không đúng?”
Thái tử đứng lên, – “Ngươi cho là ta sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm?”
Hàn vương cười to – “Nếu là trước kia ta dĩ nhiên sợ ngươi, ngươi cùng Sở vương đều quyền cao chức trọng, chỉ cần hắt hơi cũng hơn một câu của ta a!” – Hàn vương càng nói bộ mặt càng là dữ tợn, hắn trừng Thái tử – “Ngươi cùng Sở vương là người xứng đáng ngôi vị Hoàng đế trong lòng quần hùng. Ta là cái gì? Bất quá chỉ là một tên tiểu lâu la bên người các ngươi, mà ngay cả thần tử hơi chút đắc thế cũng dám cùng ta diễu võ dương oai.”
Thái tử trầm mặc, toàn bộ đại điện chỉ còn dư lại thanh âm Hoàng đế ho khan.
Hàn vương tiếp tục nói – “Ta từ nhỏ đã nhìn các ngươi hô phong hoán vũ, không gì không làm được. Ngươi có biết ta nghĩ như thế nào sao? Vì cái gì đều là hoàng tử lại thua kém nhiều như vậy? Trận hoàng quyền tranh đoạt này, các ngươi ngay từ đầu liền loại bỏ ta bên ngoài không phải sao?”
Hàn vương ngay từ thời điểm nhập vào dưới trướng Thái tử, cũng không nghĩ muốn tự mình cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, hắn bất quá chỉ muốn nhiều quyền lợi một chút, nhưng dần dần, hắn phát hiện cho dù là mình đối Thái tử nói gì nghe nấy, Thái tử đối với mình cũng không thân cận.
Thái tử đem Sở vương trở thành đối thủ, mà hắn, lại là một kẻ lâu la có thể có cũng có thể không.
Sau hắn hy vọng được Hoàng đế tin tưởng, nhưng khi hắn toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Hoàng đế, Hoàng đế vẫn càng thêm sủng ái Sở vương cả ngày gây chuyện thị phi kia, càng thêm tín nhiệm Thái tử luôn luôn trầm mặc ít lời.
Cho dù hắn bên cạnh Hoàng đế thời gian càng ngày càng dài, Hoàng đế cũng không tin tưởng hắn, Sở vương cùng Thái tử, cũng không đem hắn thành đối thủ, cho dù thế lực hắn dần dần gia tăng, hai người kia vẫn như trước không có phản ứng gì. Ngược lại có thời điểm còn cho thuộc hạ của hắn một ít tiện lợi.
Này vốn là một chuyện tốt, nhưng cũng nói rõ tất cả mọi người không đem hắn để trong mắt. Chứng minh trong lòng Sở vương cùng Thái tử, hắn vẫn là kẻ cần người khác trợ giúp. Loại tiện lợi này trong mắt hắn, liền thành bố thí. Cho nên hắn muốn chứng minh cho mọi người thấy, hắn muốn so với Sở vương cùng Thái tử đều phải ưu tú hơn.
Dựa vào tiện lợi Sở vương cùng Thái tử cấp cho, hắn dần dần mở rộng thế lực của mình. Bọn họ vội vàng nội chiến căn bản không ai để ý tới hắn, hắn liền trong âm thầm phát triển hết tất cả người có thể phát triển.
Chỉ cần là người có thể dùng, bất luận là trong giang hồ hay là trong triều, hắn đều tận lực mượn sức. Bất luận đối phương thanh danh như thế nào, tâm tính như thế nào, chỉ cần có thể vì hắn, hắn đều không để ý.
Hắn mượn sức Phượng Nhan, vốn là vì thế lực cùng cao thủ Tiêu gia bảo trên giang hồ, tuy rằng cuối cùng có một ít tác dụng, nhưng căn bản yêu cầu không đạt thành.
Mua chuộc hoàn phì yến sấu bên người Thái tử, cùng với Tử Điện bên cạnh Sở vương, bao quát hơn một nửa cấm quân Hoàng đế giao cho hắn, cùng một ít triều thần. Quan trọng nhất chính là, hắn thành công hạ độc Hoàng đế, khiến Hoàng đế mất đi tâm tính cùng lý trí, dần dần chịu khống chế của mình. Do đó chỉ thị Thái tử đi giết Tử Thanh, khiến cho hắn cùng Sở vương mâu thuẫn.
Cuối cùng lại sai Thái tử giết Sở vương, hiện giờ Sở vương đã chết, Thái tử cùng quân đội Sở vương đang đối trì, người Hoa minh bị dẫn dụ đi cứu Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê. Thái tử không có binh quyền khác, hiện tại toàn bộ kinh thành đều chịu khống chế của mình. Sau chỉ cần khiến Hoàng đế lập thánh chỉ, nói Thái tử giả truyền thánh chỉ, ý đồ mưu phản. Vậy hắn là có thể danh chính ngôn thuận ngồi trên ngai vàng.
Thái tử hừ lạnh – “Nói như vậy Sở vương có thể chạy ra khỏi cung cũng là ngươi thiết kế, vì để ta có thể giết chết hắn?”
-“Không sai, trong cung này đã bị khống chế trong lòng bàn tay, nếu không có sự đồng ý của ta hắn làm sao có thể xuất cung, bất quá thế lực Sở vương khó lường, vì không cho hắn có cơ hội điều tra rõ chân tướng, cũng chỉ có thể khiến hắn nếm thử hương vị tiêu dao tán. Chỉ sợ hắn hiện tại trong lòng đất cũng cho là ngươi hạ độc.”
-“Ngươi mua người của Sở vương.”
-“Không sai, không chỉ có người Sở vương, còn có tứ đại cao thủ bên cạnh ngươi, nếu ngươi không chịu đi giết Tử Thanh, Sở vương như thế nào sẽ điều binh chứ? Hắn không điều binh ngươi tự nhiên cũng sẽ không điều binh, biết quân đội các ngươi đặt ở nơi đó, thật sự là khiến ta hàng ngày bất an.”
Hàn vương cười lớn – “Đoạn thời gian này đại ca sa vào sắc đẹp, thật sự là giúp ta không ít, nếu không một ít động tác tiểu đệ thực khó qua nổi ánh mắt đại ca.” – Vốn là Hàn vương là tính toán sai Phượng Nhan đi mê hoặc Thái tử, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một người khác, bất quá không quan hệ, chỉ cần có thể đem Thái tử quấn trong ôn nhu hương là đủ.
Phượng Nhan tuy rằng không có bất luận tác dụng gì, nhưng không nghĩ tới còn có Thẩm Khanh đồng ý vì nàng bán ra Tiêu gia bảo, nếu không có Thẩm Khanh tình báo, hắn cũng không dám đột nhiên động thủ, dù sao cao thủ Hoa minh vẫn thực khó đối phó. Chính là thật không ngờ không có Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê Hoa minh thật như rắn mất đầu, tất cả mọi người đi cứu hai người bọn họ, bên này lại một cao thủ cũng không lưu.
-“Ta cùng Sở vương mấy năm nay đối với ngươi cũng coi như không tệ, ngươi nhẫn tâm nhìn chúng ta tàn sát lẫn nhau?”
-“Đại ca, giết Sở vương chính là ngươi, cùng ta không có bất cứ quan hệ nào.” – Hàn vương cười nói – “Vốn là ta còn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng Sở vương đơn giản chết như vậy, thật sự là đáng tiếc, hắn có nhiều cao thủ giang hồ, còn có nhiều quân đội như vậy. Mà đại ca ngươi thì sao, có hơn phân nửa triều thần hỗ trợ cuối cùng lại bị ta chiếm lấy ngôi vị Hoàng đế. Các ngươi không phải rất không cân bằng sao?”
Thái tử nhìn Hàn vương, tựa hồ đang nhìn một người điên, một lát sau nói – “Ngươi muốn làm như thế nào?”
-“Đại ca tất nhiên là không thể lưu, chờ phụ hoàng truyền ngôi cho ta ta sẽ khiến phụ hoàng hảo hảo dưỡng thọ, ít nhất sống thêm một năm là không có vấn đề.” – Hàn vương cười nói.
-“Ngược lại chỉ cần khi ta đoạt được bảo tàng tiền triều, ta có thể mở rộng quân đội, đến lúc đó bình định tứ phương, lưu danh bách thế, các ngươi nhất định trở thành tảng đá lót đường cho ta.”
Thái tử lạnh lùng nhìn hắn, đợi một khắc, Hàn vương cười đủ mới nói – “Người tới a! Bắt hắn cho ta, nếu Sở vương bị tiêu dao tán tra tấn lâu như vậy, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, không biết đại ca là thích tiêu dao tán không? Hay là thủy lao?”
Một đám cấm quân chạy vào đại điện, đem tất cả mọi người vây quanh, Thái tử trầm mặc, Hoàng đế nói – “Ngươi đồ nghịch tử, ta… ta phải giết ngươi…”
-“Giết ta… ngươi cho ngươi vẫn là Hoàng đế cao cao tại thượng sao? Ngươi nếu như đồng ý ngoan ngoãn viết chiếu thư, ta cho ngươi lưu toàn thây, nếu không…” – Hàn vương hừ lạnh.
Thái tử trầm mặc, rồi sau đó thanh âm lạnh lùng nói – “Ngươi điên rồi.”
-“Thắng làm vua thua làm giặc, đại ca của ta, ngươi nếu chịu quỳ xuống học chó sủa ba tiếng, ta khiến cho ngươi chết thống khoái một chút.” – Hàn vương cười nói. Hắn vung tay lên, cấm quân phía sau tiến lên trước, đem Thái tử vây quanh.
-“Giết bọn họ.” – Thái tử đột nhiên nói.
Thời điểm hắn tiến cung chỉ dẫn theo hai người, mặc trang phục thị vệ, lúc hắn yết kiến hai người kia lưu tại cửa điện, vừa rồi khi cấm quân vây quanh hai người tự nhiên cũng theo vào, hiện giờ liền đứng phía sau Thái tử. Nghe được lời Thái tử một trước một sau bảo vệ hắn.
Hàn vương nghe được lời này của Thái tử, nhịn không được cười to – “Đại ca, ngươi còn tưởng rằng ngươi là Thái tử sao? Nói giết ai thì giết, ngươi chỉ bằng hai người, muốn giết ai?”
Thái tử ngày thường bên người cũng có không ít người tài ba, điểm ấy Hàn vương đương nhiên là biết, nhưng Thái tử không phải thực yêu thích vũ lực, cho nên cao thủ bên người Sở vương nhiều hơn số lượng bên người Thái tử. Thế nên nhiều năm như vậy, bên người Thái tử chỉ có bốn người hoàn phì yến sấu là võ công cao nhất.
Hiện giờ bốn người đều thành người của Hàn vương, Hàn vương thực khó nghĩ đến Thái tử còn ai có thể sử dụng.
Người phía sau ngẩng đầu, một người mỹ diễm tuyệt luân, một người cố tình cũng là tuấn mỹ đến cực điểm. Hàn vương ngơ ngác nhìn một người, kinh ngạc nói – “Ngươi là hoa khôi Túy Tiên cư.”
Hắn biết Thái tử bị người mê đảo, tất nhiên cũng điều tra một phen, hoa khôi này lai lịch hắn tra rành mạch, không có một tia nghi vấn. Tuy rằng cảm thấy có chút không ổn, nhưng sự tình sau đó càng ngày càng nhiều, hắn cũng sẽ không hỏi đến. Một người khác hắn lại chưa từng thấy qua.
-“Hữu Yển, ngươi bảo hộ Thái tử, giao cho ta là được.” – Một người khác nói.
Hữu Yển? Hàn vương mở to hai mắt nhìn, hắn khó có thể tin nhìn Hữu Yển. Hàn vương tất nhiên biết Hữu Yển là ai, Hoa các Hữu hộ pháp, nghe đồn thân là nam tử, lại cố tình so nữ nhân còn xinh đẹp hơn gấp bội.
Hắn vốn không tin có nam nhân có thể xinh đẹp hơn nữ nhân, cho nên hoàn toàn không có nghĩ tới Hoa các, đường đường một Hữu hộ pháp phẫn trang thành một nữ tử. Hắn đột nhiên hiểu được, Hoa các vốn chính là lấy tình báo lập nghiệp, hiện giờ cùng Tiêu gia bảo hợp thành Hoa minh, tự nhiên là thế lực nâng cao một bước.
Nếu lại có Thái tử hỗ trợ, giả tạo một phần lai lịch, kia đúng là phi thường dễ dàng.
-“Được.” – Hữu Yển nói.
Về phần một người khác là ai, Hàn vương chưa từng thấy qua, cũng không biết bên người Thái tử thời điểm nào xuất hiện một người như thế. Hữu Yển cũng biết, mấy ngày nay người xuất quỷ nhập thần bên người Thái tử kia, cũng chính là sư phụ Hoa Diệc Khê —- Vô Kỳ.
Về phần vì cái gì hắn lại hỗ trợ, Hữu Yển cũng không hỏi, nhưng hắn biết năng lực của Vô Kỳ, cho nên Thái tử mới có thể không kiêng nể gì xuất hiện ở trong này.
Không nói những người này, cho dù nhiều hơn gấp đôi cũng không có vấn đề gì.
-“Ngươi cùng Hoa minh cấu kết, hay là nói Hoa minh ngay từ đầu không phải người Sở vương, mà là người của ngươi?” – Hàn vương tức giận. Thái tử cười lạnh, – “Ngươi cho rằng thế nào?”
-“Chẳng lẽ Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê cố ý tiếp cận Sở vương?” – Hàn vương nháy mắt đã nghĩ đến mượn đao giết người. Chẳng lẽ Thái tử đã biết kế hoạch của hắn, nhưng vẫn nương cái kế hoạch này diệt trừ Sở vương?
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra dụng ý Thái tử, chỉ có hai người kia, cho dù lợi hại cũng không thể điên đảo càn khôn. Hắn không thể tưởng được Thái tử còn có thể điều động người, cho dù người Hoa minh không đi cứu Hoa Diệc Khê, đều đến trong cung, cũng không có khả năng là đối thủ của mấy vạn cấm quân.
-“Nếu không nghĩ ra, ta liền đến nói cho ngươi biết là chuyện gì xảy ra.”