Thời gian ba ngày nói thực không có gì là dài nhưng cũng không hề ngắn. Có những lúc chỉ cần
hơn một phút thôi, đối với một người có thể hoàn thành được một sự việc
rất quan trọng, huống hồ bây giờ thêm không phải một phút mà là những ba ngày.
Thời gian ba ngày, Tiêu Thần cùng với Thích Hiểu chạy hết
một lượt tới những bang nhỏ nhưng có vẻ tiềm lực của thành phố S, ồ, còn có những bang ở những thành phố khác nữa. Những bang này bắt đầu đều
khá không thuận lợi nhưng sau khi nghe thấy tên bang Chim ưng, còn lại
cho một số lợi ích, thì bọn họ đều chọn quy thuận, bỗng chốc, hắc đạo
phương nam đột nhiên nổi lên một tình hình thế lực mà có thể ngang hàng
với hội Phục Hưng và hội Hưng Hòa. Mà thời gian để tạo nên cục diện đó
là chưa đầy một tuần.
Thời gian một tuần này đối với nhiều người
thì chỉ ăn ngủ rồi vèo cái qua đi, nhưng đối với Tiêu Thần- anh quý
trọng thời gian, coi từng phút đều quý giá như một ngày thì đã làm được
một việc mà bang Chim ưng đã làm trong tám năm.
“Cái gì? Vẫn chưa tìm thấy thiếu gia?” trong phòng làm việc của hội trưởng hội Phục Hưng, Việt Thành nhìn người ở phía trước, gầm lên: “con trai tôi giao cho các người vậy mà các người lại không biết gì cả, lại không biết con trai
tôi đi đâu! Nói! Con trai tôi trước khi mất tích nó đã ở cùng với ai
cuối cùng?”
Lúc này Việt Thành tức giận tới mức chỉ muốn đập cái
gạt tàn vào mặt thuộc hạ, có điều, thôi bỏ đi. Đúng là tức chết mất cái
đồ vô dụng chỉ biết ăn. Nếu tìm không thấy Thụ Nhi, những người này tất
cả sẽ đều phải chết, chết hết! Đến một đứa trẻ cũng bảo vệ không nổi thì còn sống trên đời làm cái gì nữa?
Việt hội trưởng hội Phục Hưng
trong cơn phẫn nộ đã hoàn toàn không nhớ rằng con trai của mình đã hai
mươi tuổi, là một người trưởng thành để có thể tự chịu trách nhiệm về
bản thân mình rồi. Nói ra thì xã hội bây giờ, không chỉ có con hư tại mẹ nữa rồi, người cha này cũng đã vô hình làm người con trai duy nhất của
mình trở nên hư hỏng. (Cập nhật nhanh nhất tại Website: www.rosenovel.com)
Thử nghĩ xem nếu ngay từ lúc bắt đầu, nếu vị Việt hội trưởng này quản
nghiêm con trai mình, vậy thì bây giờ hắn ta đã không trở thành một công tử ăn chơi sa đọa, mà lại còn là một công tử có khuynh hướng biến thái, nếu không phải như vậy thì hắn ta đã không gặp phải Ngọc Tình và cũng
không chết thảm như thế.
“Thưa hội trưởng, người cuối cùng mà
thiếu gia gặp đó là một cô gái tầm 15 tuổi- bọn họ cùng nhau đi vào
khách sạn, chỉ là, cô gái đó cũng không thấy đâu nữa rồi.” thuộc hạ đứng phía trước, cúi thấp đầu, giọng nói lí nhí chỉ đủ nghe, lại hơi run
lên.
“Không thấy đâu?” Việt Thành ngạc nhiên, sau đó từ từ nheo mày lại: “Có ảnh của con bé đó không?”
“Ảnh?” tên thuộc hạ đó liền đơ người ra, sau đó lắc đầu, người còn chẳng thấy
đâu nữa thì lấy ảnh con nhà người ta làm gì? Lại nói, thiếu gia làm
những chuyện đó là những chuyện có thể chụp ảnh được à? nói không chừng
thiếu gia đã đưa con nhà người ta đi đâu rồi ấy chứ. Tên thuộc hạ đó
nghĩ vậy rồi nói tiếp: “Không có chụp ảnh, thiếu gia đã dặn dò, không
cho phép chụp ảnh những cô gái bên cạnh cậu ấy.”
“Khốn nạn, những đứa con gái bên cạnh nó toàn là đồ rác rưởi!” quả nhiên không cũng một
trình độ suy nghĩ cũng khác nhau, giao tiếp thật khó khăn, rõ ràng vị
Việt hội trưởng này tư duy giống với những người bình thường, bây giờ
điều quan trọng là những bức ảnh chứ không phải là con gái bên cạnh anh
ta!
Có điều vẫn may là não của tên Việt hội trưởng này chưa tới
nỗi tê liệt mà không thuốc nào chưa được, chỉ thấy ông ta suy nghĩ một
hồi rồi lại nheo mày lại: “Không có ảnh, vậy thì thiếu gia gặp con bé đó ở đâu? Ồ, đúng rồi, khách sạn! Đi tới khách sạn kiểm tra camera, tìm ra hình ảnh của con bé đó rồi điều tra cho tôi! Trong vòng một giờ đồng hồ nữa tôi muốn biết tình hình của con bé đó, thậm chí là tổ tông 18 đời
nhà nó!”
“Vâng.” Tên thuộc hạ gật đầu sau đó lùi xuống. Người vừa mới đi ra ngoài, miệng liền lẩm bẩm mắng: “Mẹ khỉ, tổ tông 18 đời, nếu
có thể lão tử cho ngươi tiền, đi điều tra cho lão tử. Lão tử cũng muốn
biết tổ tông 18 đời của mình có từng làm hoàng đế hay không.”
Sau đi trút cơn tức, người đó cũng không dám chậm trễ, lập tức đi làm. Vì
vậy, trong một tuần này, hội Phục Hưng đang không ngừng đi tìm người mà
căn bản không có thời gian để chú ý những động tĩnh của Tiêu Thần.
Còn về phần hội Hưng Hòa thì càng náo nhiệt hơn.
Đương nhiên hội trưởng hội Hưng Hòa không có một người con trai biến thái sa
đọa, cũng không phải vì hối lộ phía công an không được để làm bừa mà
buồn phiền tức giận, ngược lại, cuộc sống của ông ta rất tốt, đi đi đi
lại giữa vợ và tình nhân thuận lợi, dễ dàng. Nhưng tại sao lại náo
nhiệt? Đó là vì một khu vui chơi giải trí trên địa bàn của hội Hưng Hòa
đã bị kiểm tra bất ngờ và tìm ra một kg hàng trắng.
Một kg hàng
trắng có nghĩa là gì, tội lớn, vì thế đương nhiên khu vui chơi giải trí
đó bị điều tra và niêm phong, hàng trắng bị thu rồi, hội Hưng Hòa cũng
bị điều tra.
Khi mà hội trưởng của hội Phong Hòa đều tức điên
lên, vợ ông ta tìm tới tình nhân của ông ta, tình nhân của ông ta phát
hiện ra ông ta còn lén lút đi lại và bao sinh viên trẻ đẹp. Cứ thế vợ
tìm đến tình nhân, tình nhân tìm đến cô sinh viên được bao, ba người phụ nữ đều làm loạn lên.
Ba người phụ nữ một vở kịch, thế nhưng vở
kịch này mà không có nam chính tham gia vào thì sao vui được. Vậy là vị
hội trưởng đáng thương đã bù đầu với công việc lại còn bị lôi vào để
giải quyết chuyện đời tư nữa.
Trong vòng có một tuần, vị hội
trưởng này đã gầy đi trong thấy, làm gì còn thời gian và công sức mà đi
quan tâm tới những việc khác.
Kết quả sau một tuần, mọi người đều đớ người ra, từ khi nào mà bang Búa Rìu lại hùng mạnh đến nước này,
thậm chí còn có thể so sánh với hội Phục Hưng và hội Hưng Hòa. Kết quả,
phòng hợp của hai bang hội đều trở nên náo nhiệt.
“Bang Búa Rìu
trong một có một tuần mà lớn mạnh lên rất nhiều như vậy, chắc chắn là
phải có một thế lực nào đấy chống lưng, tôi thấy chúng ta bắt buộc phải
hành động thôi, phải cho bang Búa Rìu thấy được sự lợi hại của chúng ta, bằng không, bọn chúng lại chỉ tưởng chúng ta chỉ như bong bóng dễ đụng
vào à? cho rằng ai cũng có thể trèo lên đầu chúng ta.” Trong phòng họp
của hội Hưng Hòa, một người nào đó đập bàn, giọng nói tức giận vang lên.
Hội trưởng liếc mắt lên, không nói gì, mẹ kiếp, cái tuần này bận muốn chết đi được.
“Tôi cũng đồng tình với ý kiến của Hồ đại ca, bang Búa Rìu này vừa mới nổi
lên, bây giờ là lúc tốt nhất để tấn công bọn chúng. Vũ khí của bọn chúng chắc chắn cũng không tốt bằng vũ khí của chúng ta, vì thế chúng ta bắt
buộc phải hạ gục bọn chúng bây giờ.”
Lại một người nữa đứng lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm như thể sắp ra trận tới nơi.
Hội trưởng hơi nhếch môi lên! Mẹ khỉ, đúng là buồn ngủ quá đi mất!
“Tôi thấy bọn họ căn bản chẳng có vũ khí gì, tôi thấy chúng ta đúng là phải
ra tay trước để lấy thế chủ động, cướp lại những địa bàn đã mất đi.” Lại một người nữa lên tiếng đồng tình: “Hội trưởng, anh xem.....”người đó
nói rồi hướng ánh mắt về phía hội trưởng hội Hưng Hòa.
“Hả?” hội
trưởng Mỗ căn bản không nghe thấy gì, bởi vì ông ta bị vợ và tình nhân
giày vò mấy ngày nên không được nghỉ ngơi, bộ não như bị ngừng hoạt
động, chỉ thấy ông ta gật đầu ngu ngơ: “Đúng đúng, các cậu cứ xem xét
tình hình rồi làm.”
Ông ta vừa dứt lời, cuộc họp liền tan. Tất cả mọi người đều bận rộn với việc đối phó với Ngọc Tình, để lại hội trưởng đại nhân đang ngồi dựa đầu vào ghế ngủ say rồi. Lúc này vị hội trưởng
của hội Hưng Hòa đang chìm trong cơn mơ kia căn bản không biết bản thân
mình đã đồng ý điều gì, nếu ông ta biết việc mà ông ta đồng ý sẽ có hậu
quả thế nào, vậy thì dù cha ông ta có chết đi sống lại ông ta cũng sẽ
không đồng ý.
Còn về phía hội trưởng hội Phục Hưng, lúc này căn
bản không hề có tâm trí đâu mà họp. Toàn bộ tâm trí của ông ta đều tập
trung vào đứa con trai quý tử của mình.
Lúc này ông ta đang nhìn
chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay, nhìn vào những bức ảnh trên màn
hình, sau đó nhận lấy tập tài liệu trên bàn tay run lên cầm cập và thấp
thỏm lo lắng của thuộc hạ, ông ta nhẹ nhàng lật từng trang.
Càng
lật về sau, con tim ông ta đập càng nhanh hơn. Tới trang cuối cùng, chỉ
thấy ông ta đột nhiên đứng phắt lên, tập tài liệu dầy cộp được vứt về
phía thuộc hại: “Mẹ kiếp, đồ vô dụng, tao bảo bọn mày làm gì hả? Thụ Nhi không biết, chúng mày cũng không biết, không biết đứa con gái nào có
thể đụng vào đưa con gái thế nào không thể đụng vào à? Ngọc Tình! Mẹ
kiếp! Ngọc Tình.”
Việt Thành nghiến chặt răng gọi tên Ngọc Tình,
dường như nếu cô đang ở trước mặt ông ta thì ông ta sẽ ăn tươi nuốt sống cô vậy, bây giờ ông ta có thể khẳng định chắc chắn việc con trai ông ta mất tích nhất định là có liên quan tới Ngọc Tình.
Cha mẹ nó chứ, nghĩ xem Ngọc Tình là ai? Bảy tuổi có thể tiêu diệt toàn bộ lãnh đạo
cấp cao của Kiều bang, 15 tuổi đã thống nhất được giới hắc đạo phương
bắc, nhân vật thế này sao một đứa trẻ ngu ngốc như Tỉnh Thượng Thụ có
thể làm gì được chứ!
Được lắm, bây giờ thì hay ho rồi, đứa con trai quý tử của ông ta không tìm thấy đâu cả.
Khi Việt Thành tức giận không biết miệng ông ta đã thốt ra bao lời tục tĩu, cuối cùng đột nhiên nhớ ra một trọng điểm. Đúng rồi, Ngọc Tình sao bỗng nhiên lại tới thành phố S, cô tới thành phố S làm cái gì, hay là....
Việt Thành ngớ người ra, ngay sau đó liếc mắt lên nhìn tên thuộc hạ đầu đang cúi rụp sợ hãi kia: “Triệu tập mọi người họp khẩn cấp.”
Tên
thuộc hại đó bị ánh mắt lạnh lùng của Việt Thành nhìn trừng trừng, anh
ta hơi ngẩng đầu lên cười gượng gạo: “Hội trưởng, bây giờ trong phòng
họp, tất cả mọi người đang đợi hội trưởng rồi ạ!”
Việt Thành nghe thấy câu nói đó lại đơ người ra, ngay sau đó nhanh chân bước ra ngoài, đi thẳng tới phòng họp.
Lúc này trong phòng họp của hội Phục Hưng khá yên lặng, mọi người đều nhìn
nhau, không biết nên nói gì, nên nói gì bây giờ, trong một tuần lễ vừa
rồi, đã có một tiểu bang nổi lên như vũ bão, bây giờ nói không chừng còn có thể ngồi ngang hàng với chúng ta rồi cũng nên?
Cánh cửa phòng họp được đẩy mạnh ra, Việt Thành hùng hùng hổ hổ đi vào: “Bắt đầu họp,
mọi người hãy nói ra những điều mình muốn nói.” Ông ta vừa mới bước vào
liền nói vội vàng, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên bàn, ánh mắt liếc nhìn một lượt các thủ hạ của mình.
“Hội trưởng, mấy ngày nay bang Búa Rìu đột nhiên nổi dậy, bây giờ thế lực của chúng ở
phương nam sắp có thể so sánh với chúng ta rồi.” Mọi người nhìn nhau,
cuối cùng cũng có một người đứng lên mở miệng.
“Bang Búa Rìu?”
Việt Thành không hề nổi đóa lên mà ông ta suy nghĩ cẩn thận về ba từ
này, sau đó ngẩng đầu lên: “Có ngoại lực nào thúc đẩy không?” ông ta
nhìn về phía người vừa lên tiếng rồi hỏi.
“Cái này em không biết. Bình thường nếu không có đòn bẩy gì thì những bang phái đều rất khó để
nổi lên, còn bang Búa Rìu có thể trong thời gian vẻn vẹn có một tuần,
đột nhiên vùng lên mạnh mẽ như vậy, chắc đã gặp được thời cơ gì.” Người
đó suy nghĩ vài giây rồi nói.
“Xem ra, chắc là đúng rồi.” Việt
Thành từ từ ngẩng đầu lên nói nhẹ nhàng nhưng hàm chưa trong đó là sự
phẫn nộ và căm hận: “Bang Chim ưng tiến công xuống phía nam rồi.”
“Bang Chim ưng?” mọi người nghe thấy ba từ này đều ngớ người ra: “Bang Chim
ưng của phương bắc, bọn họ sao lại muốn tiến công xuống phía nam?” đây
là điều mà điều mà hội Phục Hưng ý thức được.
Quả nhiên câu nói
này vừa được nói ra đã thu hút sự chú ý của hội trưởng Việt Thành, ông
ta hức một tiếng rồi nói: “Là người thì đều tham lam và không hài lòng
với những gì mình có, vì thế nên bọn họ đã nam tiến, có gì đáng ngạc
nhiên chứ!”
Tham lam....không hài lòng với những gì mình có....
Việt Thành cười khểnh, một tay từ từ nắm lại. Ngọc Tình, tao nhất định
phải giết chết mày để báo thù cho con trai. Bây giờ Việt Thành không còn mấy hi vọng vào việc thằng con trai quý tử của ông ta còn sống nữa. Thử hỏi một đứa con gái độc ác như thế sẽ tha cho thằng con trai mà đã vô
lễ, muốn chơi đùa chọc ghẹo với côt a sao? Đặc biệt là đứa con gái đó
lại còn cao ngạo và ngông cuồng hơn người, nghe nói Thụ Nhi còn cho cô
ta tiền. Dường như chẳng cần nghĩ, Việt Thành liền biết con trai mình
nhất định đã chết rất đáng thương.
“Chúng ta phải làm thế nào? Ra tay không?”
“Không cần.” Việt Thành từ từ ngẩng đầu lên: “Chuẩn bị vũ khí, người người
cảnh giác bảo vệ bản thân, yên tâm đi, sẽ có người ra tay trước chúng
ta, chúng ta...chỉ cần ngồi và đợi mà thu lưới thôi.”
Việt Thành
nói không sai, chắc chắn sẽ có người thò đầu ra trước. đợi phía hội Hưng Hòa ra tay trước, bọn họ tập hợp lực lượng, đợi thời cơ sau đó sẽ đánh
vào thành trì của bang Búa Rìu.