Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 94: Chương 94: Bị Truy Sát, Điên Rồi?–Part 2




Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định. Anh ta dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn Ngọc Tình, dường như đang nghĩ sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được chứ?

Thế nhưng Ngọc Tình không có lòng tốt để đi giải thích, tuy cô có chút ngạc nhiên khi người này sao lại vừa mở miệng đã nói ra thân phận của cô, nhưng cô cũng không muốn hỏi, bởi vì cô chẳng quan tâm tới câu trả lời, mà người này phải chết!

Dám giết cô, vậy thì phải trả giá thôi! Tuy người này mục đích có thể không phải là giết cô, nhưng cô vẫn không thể dễ dàng tha cho hắn ta!

Ngọc Tình khẽ cười, đưa tay ra túm lấy tên ninja, sức mạnh tinh thần được huy động, trên tay cô, một bàn tay khổng lồ màu trắng sữa từ từ xuất hiện, chỉ thấy nó túm chặt lấy tên ninja, dùng lực bóp chặt lại.

Tên ninja nhìn thấy bàn tay khổng lồ đó, theo bản năng hắn ta muốn né đi, thế nhưng hắn dường như không còn chút sức lực nào, chỉ biết trợn mắt lên nhìn, nhìn bàn tay đó xuất hiện trên đỉnh đầu, rồi túm lấy toàn bộ cơ thể hắn ta.

Bàn tay bóp vào càng lúc càng chặt, ninja chỉ cảm thấy xương trên người mình như đang vỡ vụn ra, hắn ta muốn kêu gào thế nhưng không thể phát ra được âm thanh gì. Theo bản năng, lúc này hắn ta chỉ có thể nhìn về phía Ngọc Tình, hi vọng cô nương tay, hắn ta không sợ chết nhưng không muốn chết thế này.

Ngọc Tình cảm nhận được ánh mắt của người đó, nhưng không hề có phản ứng gì, lặng lẽ đứng đó, mặc kệ bàn tay khổng lồ kia đang bóp nát xương thịt hắn ta.

Đây là cái giá vì đã đụng tới cô!

Mãi cho tới khi ánh mắt đó biến mất, mãi cho tới khi bàn tay đó tan vào hư vô, Ngọc Tình mới khẽ cười, cô dùng sức mạnh tinh thần bao lấy cơ thể bất động kia cho vào trong không gian chiếc nhẫn.

Cùng lúc này, Ngọc Tình vung mạnh tay một cái, cái không gian đó hoàn toàn tan biến, cô lại hòa mình vào dòng người đông đúc.

Ngọc Tình lạnh lùng đứng đó, khẽ nhếch mép cười, không hề động đậy.

“Đường chủ, đường chủ!” Thích Hiểu tìm Ngọc Tình đã lâu cuối cùng cũng nhìn thấy cô, tiến lên phía trước túm lấy tay cô, nhìn cô với vẻ lo lắng: “Cô đã đi đâu vậy, cô không sao chứ?”

Ngọc Tình nhìn thuộc hạ chỉ khẽ cười: “Không sao, không cần lo lắng!”

Lúc này con tim cô cảm thấy thật ấm áp, tuy những người này rất sợ cô, nhưng bọn họ đối xử tốt thật lòng với cô.

Đôi mắt Ngọc Tình nhìn quanh một lượt, nhấc chân đi vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm, mua một hộp quà to.

“Đương chủ, cô mua cái này làm gì?” Thích Hiểu nhìn vào hộp quà, hỏi thắc mắc.

Ngọc Tình không đáp lại, mở hộp quà ra, cô nhắm mắt vào tập trung tâm niệm, thứ mà được sức mạnh tinh thần bao bọc lấy lập tức xuất hiện bên trong chiếc hộp. Ngọc Tình sắc mặt không nét biểu cảm đóng nắp hộp quà lại.

“Đem chiếc hộp này tới cho Lưu Lỗ Hàn, nói với ông ta, thích thì tự mình đi mà làm!”

Ngọc Tình nói xong đặt chiếc hộp vào tay Thích Hiểu, quay người bước đi, Thích Hiểu nhìn Ngọc Tình rồi lại nhìn chiếc hộp, thở dài một tiếng nhận lệnh rồi cũng quay người bước đi.

Lúc này tâm trạng Ngọc Tình thực sự rất không tốt, đối với Lưu Lỗ Hàn, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ sẽ tha cho ông ta, thế nhưng nể mặt Lưu Bân, cô còn có thể không ra tay với ông ta, thế nhưng bây giờ Ngọc Tình chỉ muốn giết chết ông ta ngay lập tức!

Nhà chứa? Ông ta cũng nghĩ ra được nơi này? Tuy Ngọc Tình cũng đã tống người khác vào đó, thế nhưng việc tống người khác và việc bị người khác tống vào nó hoàn toàn trái ngược nhau.

Tuy những năm vừ qua, Ngọc Tình chẳng coi Lưu Lỗ Hàn ra cái gì, thế nhưng cũng chưa làm việc gì vượt quyền ông ta, ngày nay Lưu Lỗ Hàn còn có cái ý nghĩ này, chỉ có thể nói, người này quá là không biết điều! Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách cô không khách khí!

Lúc này Lưu Lỗ Hàn đang lo lắng, đi đi lại lại trong nhà, không biết lão Khôi đã thành công chưa nữa! Cái con nha đầu đó, ta sẽ không cho ngươi được chết dễ dàng.

Thế nhưng không biết tại sao, ông ta cảm thấy trong lòng có cảm giác vô cùng bất thường, dường như có chuyện gì sắp xảy ra, hôm nay vừa mới sáng ra mắt phải ông đã không ngừng giật, tim cũng đập thình thịch, lẽ nào lão Khôi đã thất bại?

Không, không phải thế! Thủ đoạn của lão Khôi cao cường như thế , sao lại đến một con nhóc cũng không đối phó nổi, nhất định là không phải như vậy!

Song, khi mà đầu óc ông ta đang loạn lên, liền thấy quản gia bước vào.

“Lão gia, thuộc hạ của Ngọc đường chủ tới rồi!” quản gia cúi người cung kính bẩm báo.

“Vân Ca? Tiêu Thần?” Lưu Lỗ Hàn nhìn quản gia, ánh mắt ông ta sáng lên, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm phần nào, nhất định là Ngọc Tình gặp chuyện rồi, bọn chúng đến cầu xin mình đây!

Hức! Tự mình đi giúp con nha đầu đó, trừ khi mặt trời mọc đằng tây nhé!

“Là một cô gái!” quản gia nói, Lưu Lỗ Hàn gật đầu như đã biết đó là ai, ông ta nói: “Thích Hiểu!”

“Vâng, người đó cũng nói như vậy!” quản gia gật đầu.

“Cô ta có nói gì không?” Lưu Lỗ Hàn nhìn quản gia, ánh mắt trầm tư.

Quả nhiên là có việc cầu xin bản thân mình đây! Lưu Lỗ Hàn gật đầu: “Đi nói với cô ta, nói rằng tôi đang ngủ, lát nữa thì tới!”

“Vâng!”

Quản gia lùi xuống, Lưu Lỗ Hàn ngồi xuống ghế sô pha, khẽ thở phào một tiếng.

Chẳng bao lâu sau quản gia lại đi vào, trên tay còn đỡ một chiếc hộp màu trắng.

“Lão gia, Thích Hiểu nói đem cái này vào cho lão gia, nói rằng Ngọc đường chủ gửi!” quản gia mở miệng ngập ngừng: “Còn nói....còn nói....”

“Còn nói cái gì?” Lưu Lỗ Hàn lạnh lùng mở miệng, nhìn quản gia có chút bực dọc. Ngọc Tình gửi cho mình? Lẽ nào lão Khôi thất bại rồi?

“Nói, Ngọc đường chủ nói bảo lão giao muốn thì tự mình đi mà làm.”

Vừa dứt lời, Lưu Lỗ Hàn lập tức đập tay xuống bàn: “Gan to bằng gan trời rồi! cô ta đừng có quên ai mới là bang chủ chứ!”

Nói rồi, thần sắc Lưu Lỗ Hàn liền lạnh đi: “Cút!”

Chỉ một từ, quản gia lập tức cút ra ngoài, trời đất, dọa ông ta sợ chết khiếp. Lão gia khi nổi giận đúng là làm người khác phát sợ!

Lưu Lỗ Hàn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp màu trắng, như thể nếu ông ta cứ nhìn như vậy thì chiếc hộp sẽ thủng cả ra.

Thích thì tự mình đi mà làm? Hức! Ngọc Tình cô ta dựa vào cái gì mà dám nói lời như vậy! nếu có nói thì đó cũng là lời ông ta nói với cô mới phải!

Lưu Lỗ Hàn nghĩ vậy rồi cầm chiếc hộp màu trắng lên, lúc này trong đầu ông ta bỗng thấy tò mò: “Là cái gì? Nặng ra phết!”

Nghĩ vậy, Lưu Lỗ Hàn đưa một tay lên mở miệng hộp ra.

“Bộp!” giây phút chiếc hộp được mở ra cũng là lúc nó rơi xuống đất. Nhìn vào một đống máu và thịt hòa vào với nhau, ông ta cúi người xuống buồn nôn.

Là một người nửa đời tham gia vào cái thế giới này, ông ta đương nhiên chỉ liếc nhìn là có thể biết thứ này chính là thịt người. sao lại như vậy, sao lại như vậy?

Đây là ai?

Ngay lập tức, ông ta không muốn thừa nhận đây chính là lão Khôi. Lão Khôi lợi hại như vậy, sao lại biến thành ra thế này?

Thế nhưng chiếc hộp này là do Ngọc Tình gửi tới, cô còn nói nếu thích thì tự đi mà làm! Nghĩ vậy Lưu Lỗ Hàn liền rùng mình, cô biết rồi? cô biết hết cả rồi?

Nhìn vào đống thịt đó, trong lòng ông ta đang cảm thấy ớn lạnh, con bé đó không phải là người, không phải là người!

“A.....” đột nhiên tiếng kêu gào vang lên khắp căn biệt thự, người trong người ngoài đều giật mình sợ hãi.

Đó là ai? Có chuyện gì vậy?

Lưu Bân đang nằm trên giường đương nhiên là cũng nghe thấy tiếng kêu này, anh ta giật mình, lập tức vùng dậy chạy ra ngoài.

Làm gì có thằng con trai nào không nhận ra tiếng ba mình! Anh ta đương nhiên biết đây là tiếng kêu của Lưu Lỗ Hàn. Tiếng kêu này nghe có vẻ như gặp phải sự đả kích và điều gì sợ hãi! Dường như còn có chút điên điên.

Anh vội vàng chạy xuống, chạy tới phòng khách thì liền nhìn thấy ba mình đang đứng đơ người ra ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào một đống thịt.

“Oh!” Lưu Bân đứng ở lan can cầu thang kêu lên một tiếng, tuy anh ta không biết đó rốt cuộc là thứ gì, nhưng trong giây lát liền ngửi thấy mùi tanh của máu.

“Ba!” Lưu Bân sắc mặt trắng bệch nhìn Lưu Lỗ Hàn.

Chỉ thấy Lưu Lỗ Hàn đứng ngây ngô ra, hai mắt đỏ lên các mạch máu, miệng lẩm bẩm: “Không phải người, không phải người!”

Lưu Bân nhìn Lưu Lỗ Hàn, trong lòng đang đoán, nhưng nhìn bộ dạng này của Lưu Lỗ Hàn, anh ta cũng không cất lời mà hỏi được.

Người này chính là cha anh ta, là người sinh anh ta ra, nuôi dưỡng, yêu thương anh ta, ông ta đã biến thành cái bộ dạng này sao anh ta còn có thể nhẫn tâm mà hỏi nữa.

Anh ta biết Lưu Lỗ Hàn không hề hài lòng về Ngọc Tình, cái bộ dạng này của ông chắc chắn là gặp phải kích động, anh làm sao có thể chất vấn được ông ta rằng có phải đã ra tay với Ngọc Tình nữa hay không?

Vậy là anh ta chạy xuống và đỡ Lưu Lỗ Hàn lên tầng.

Cái thứ ở phòng khách đã có tâm phúc đem đi xử lý, Lưu Bân dìu Lưu Lỗ Hàn lên tầng, đặt ông ta nằm xuống, nhìn Lưu Lỗ Hàn khó khăn lắm mới bình tâm lại để ngủ, trong lòng Lưu Bân thấy có điều gì đó kì lạ.

Anh ta biết chắc chắn rằng cha mình không phải là một người đại độ, những ngày này anh ta đang buồn vì chuyện của Ngọc Tình mà không để ý gì tới cha anh ta, chỉ là những ngày này chú Vũ Sênh và những người kia đi đâu rồi?

Còn nữa, ba mình rốt cuộc bị làm sao? Cái đống hỗn độn máu me đó rốt cuộc là cái gì? Ba thực sự ra tay với Ngọc Tình rồi sao? Bây giờ trong lòng Lưu Bân đầy những câu hỏi, thế nhưng nhìn Lưu Lỗ Hàn trong bộ dạng này anh ta cũng thực sự không hỏi được, vậy là chỉ biết nhắm mắt lại.

Anh ta biết bản thân mình không được tiếp tục thế này, bất luận anh ta có thích Ngọc Tình như thế nào đi chăng nữa, có buồn thế nào đi chăng nữa đều phải kiên cường lên, bởi vì anh ta là người thừa kế của bang Chim ưng!

Tuy anh ta biết rằng dã tâm của Ngọc Tình không hề nhỏ, song anh ta cũng không ngăn lại, thế nhưng rốt cuộc đó là cha anh ta, anh ta không thể nhẫn tâm nhìn cha mình đau lòng, huống hồ, huống hồ cô gái đó chẳng thèm mảy may để ý đến tất cả những gì anh ta đã làm.

Nghĩ vậy Lưu Bân khẽ cười đau khổ, anh ta biết Ngọc Tình muốn có được bang Chim ưng, thực ra có tặng cho cô cũng chẳng có gì, chỉ là anh kém Phong Nhã Trần ở chỗ nào chứ, tại sao cô không thể đón nhận anh! lẽ nào bởi vì Phong Nhã Trần ra tay sớm hơn anh ta?

Lưu Bân nghĩ vậy liền thấy bản thân mình thật nực cười: “quả nhiên tất cả đều phải ra tay trước thì mới chiếm được ưu thế!”

Song lúc này anh ta lại không biết, cha mình chính vì sớm ra tay mới thành ra nông nỗi này.

Lúc này Ngọc Tình đã về tới tổng bộ bang Chim ưng, cô gọi Vân Ca và những người khác tới.

“Tiêu Thần, ba người đó đã tỉnh lại chưa?” Ngọc Tình vừa sắp xếp lại tài liệu trên bàn, vừa hỏi mà đầu không ngẩng lên.

Việc cô đang làm bây giờ đó chính là việc về chợ bán đấu giá hoa mà bắt buộc cô phải tự tay làm, bây giờ cô là một người vô cùng bận rộn.

“Tỉnh rồi!” Tiêu Thần gật đầu: “Đường chủ, cô có cần đi xem bọn họ thế nào không?”

Ngọc Tình nghe thấy vậy đôi tay liền dừng hoạt động, một giây sau lại làm mọi việc như bình thường: “ừm, lát nữa tôi đi!”

“Vân Ca, Vân Đỉnh sao rồi?” Ngọc Tình lại hỏi.

“Mọi thứ bình thường, Vân bang dường như thực sự giao lại Vân Đỉnh cho chúng ta rồi, không thấy bọn chúng có động tĩnh gì.”

Ngọc Tình gật đầu, cô nhắc nhở: “Cho thêm một số người qua đó, Vân bang sẽ không dễ dàng nhận thua thế đâu!”

“Vâng!”

“Loan Thụ! Kể từ ngày hôm nay, đem người trông coi cẩn thận địa bàn của chúng ta, nếu có tình hình gì thì lập tức báo cáo!”

“Vâng!”

“Thích Hiểu, trông chừng Lưu bang chủ cho tôi, có bất kì động tĩnh gì lập tức báo cho tôi biết!”

“Vâng!”

Đối với những lời Ngọc Tình vừa nói ra, bốn người họ không hề có chút hoài nghi, bọn họ đều là những người mà chính tay Ngọc Tình huấn luyện ra, đương nhiên là phục vụ cho Ngọc Tình, và bọn họ cũng biết mâu thuẫn giữa cô và Lưu Lỗ Hàn. Vì vậy đối với những việc thế này, sớm đã nằm trong dự liệu của bọn họ.

“Ừm!” Ngọc Tình gật đầu, không ra lệnh cho người theo dõi Yến Vân, nói gì thì nói Yến Vân cũng là kẻ tu tiên, người bình thường theo dõi anh ta thì có nghĩa lí gì.

Ngọc Tình dặn dò xong cũng không còn gì để nói nữa, tiếp tục kí vào những tập tài liệu sau đó đưa cho Tiểu Thần, đứng lên nói: “Đi thôi, đi xem ba người họ thế nào!”

Trong bệnh viện tư nhân của Phong Nhã Trần, ba người đang nằm yên lặng trên giường không nói gì, nhưng ý nghĩ trong đầu bọn họ thì gần giống nhau.

Không ngờ bọn họ được cứu và tiếp tục được sống, càng không ngờ rằng Vũ Sênh.....

Nghĩ vậy, nước mắt chảy xuống khóe mắt, đó là người anh em của bọn họ, vậy mà....

Ba người họ nghĩ về những gì đã gặp phải và trải qua mấy ngày trước, chỉ cảm thấy như không thể tin được, không ngờ được rằng bản thân mình vẫn còn sống.

Đặc biệt là Phong Hòa và Lôi Thạch, hai người họ không ngờ rằng khi mà họ sắp bị đàn chuôt đó cắn chết thì lại được cứu.

Chỉ là...chỉ là...sao lại trùng hợp như vậy? sao lại là Ngọc Tình đã cứu bọn họ? tất cả những điều này thật khó hiểu, nhưng bọn họ biết bản thân mình thực sự rất may mắn.

“Cũng có thể, cũng có thể không phải là đại ca giết bọn họ mà là Ngọc Tình bài binh bố trận!” bọn họ chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

Khi Ngọc Tình đi vào, nhìn ba người đang đơ người ra: “Sao hả, nghĩ cái gì đấy?”

Cô vừa dứt lời, ba người liền nhìn Ngọc Tình với ánh mắt ngạc nhiên và cảnh giác.

“Nhìn tôi kiểu gì đấy?” Ngọc Tình nhướn mày, đi đến ghế sô pha ngồi xuống. Đây là thái độ của các người đối với ân nhân đấy à?

“Ân nhân?” Điện Cách khẽ cười, vì đã uống khá nhiều nước biển, bây giờ họng anh ta vẫn còn khàn đặc lại.

“Có thể tất cả đều là kế hoạch mà tôi dựng lên?” Ngọc Tình nhìn Điện Cách, trong giây lát đã đoán ra được ý nghĩ của anh ta. Cô khẽ cười, nhìn ba người khinh bỉ: “Các người đều nghĩ như vậy?”

Ngọc Tình vừa dứt lời cả ba người họ đều không nói gì, nhưng ánh mắt dùng để nhìn cô dường như đã nói ra tất cả, Ngọc Tình nhìn bọn họ chỉ cảm thấy nực cười.

“Các người cảm thấy các người xứng đáng không?” Ngọc Tình nói rất kiêu ngạo, đôi mắt to tròn của cô liếc nhìn một lượt cả ba, ánh mắt thật khinh bỉ.

“Tôi muốn có bang Chim ưng mà còn phải phí sức thế à? Nói không khách sáo, bốn kẻ vô dụng các người tôi chẳng thèm để ý, các người tưởng ai cũng là Lưu Lỗ Hàn à?”

Ngọc Tình thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, đứng lên, quay người bước đi.

“Tiêu Thần, trả bọn họ về lại với Lưu Lỗ Hàn!” Ngọc Tình nói lạnh lùng, cô không cần những kẻ vô dụng này để an ủi bản thân.

Cô muốn gì mà không được? Lại còn phải phí công tốn sức thế này? Bọn họ, cô chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể tiêu diệt bọn họ, còn phải lên kế hoạch như vậy làm gì! Bọn họ đúng là đề cao bản thân quá rồi!

“Đợi đã!” đúng lúc này Lôi Thạch gọi Ngọc Tình lại, anh ta nhìn cô: “Không phải cô?”

Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ cười lạnh lùng: “Các người đề cao bản thân mình quá đấy!”

Ngọc Tình nói xong bước chân không dừng lại, cô đi ra ngoài.

“Đợi đã!” Lôi Thạch lại gọi một tiếng nữa : “Xin lỗi, cảm ơn cô!”

Cảm ơn cô đã cứu bọn họ? xin lỗi vì bọn họ đã nghi ngờ cô?

Ngọc Tình cười lạnh lùng: “Không thèm! Tiêu Thần, lát nữa vứt bọn họ ra ngoài. Tôi nghĩ bây giờ Lưu Lỗ Hàn cũng không có thời gian mà gặp bọn họ đâu.”

Ngọc Tình đi ra khỏi phòng bệnh, Tiêu Thần ở lại, nhìn ba người với nụ cười chua xót, sắc mặt không nét đồng cảm, anh nói: “Mời đi cho!”

Điện Cách ban người họ nhìn nhau, từ trên giường ngồi dậy, từ từ bước xuống đất.

Bọn họ biết Ngọc Tình không hề nói đùa, và Tiêu Thần thực sự sẽ vứt bọn họ ra ngoài. Bọn họ chỉ biết an ủi bản thân mà quên mất Ngọc Tình là người như thế nào.

Đó tuyệt đối không phải là người tự cao tự phụ, cô làm việc từ trước tới nay đều không phải là không có lý do, vì vậy cô muốn giết bọn họ thì đúng là sẽ không làm như vậy, là bọn họ lòng dạ tiểu nhân.

Ba người cười cay đắng, đi ra khỏi bệnh viện, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Bọn họ già rồi sao? Sao lại cảm thấy mới có mười mấy ngày mà thân thể chẳng còn chút sức lực nào vậy.

Ba người họ nghĩ, rồi lại nhớ tới Vũ Sênh vẫn còn đang mất tích, trong lòng cảm thấy đau thương, sau nỗi đau thương bọn họ đều có ý nghĩ kiên định: “Báo thù!”

Vậy là ba người đàn ông đầu tóc quần áo luộm thuộm đứng ở cửa bệnh viện, đồng thanh nói một câu: “báo thù!”

Bọn họ phải bắt Lưu Lỗ Hàn phải trả giá, chẳng phải là coi trọng bang Chim ưng à? chẳng phải là coi trọng quyền lợi à? bọn họ phải làm cho ông ta mất tất cả! Bọn họ phải cho ông ta nếm trải mùi vị khi bị phản bội và bỏ rơi.

Lúc này Ngọc Tình đang ngậm một cục tức trong lòng, lái xe đi như một kẻ điên, ba cái tên mu muội đó, sớm biết thế này cô nên để bọn họ chết ngoài biển, làm mồi cho cá mập! Qquar nhiên con người vẫn phải ích kỉ một chút mới tốt, cô không nên nhất thời động lòng, sớm biết thế này, cô mặc kệ cho bọn họ chết quách đi!

Càng nghĩ càng thấy tức, chiếc xe được lái với tốc độ nhanh như gió, hôm nay thực sự là quá mệt mỏi, sao việc gì cũng ập đến.?

Lưu Lỗ Hàn cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ là nuốt nước bọt một cách ngu ngơ, nhìn lên trần nhà không chớp mắt.

“Ba, ba sao rồi?” Lưu Bân khẽ đưa tay ra trước mắt Lưu Lỗ Hàn khua khua, nhìn Lưu Lỗ Hàn vô cùng lo lắng.

“Đẹp quá!” Lưu Lỗ Hàn giơ tay lên túm lấy tay của Lưu Bân, nuốt nước bọt nhìn Lưu Bân: “Đẹp quá!”

Lưu Bân nhìn bộ dạng của cha mình lúc này, lập tức thấy hết sức lo lắng, ba nhất định là gặp chuyện rồi, vậy là anh ta lập tức đỡ Lưu Lỗ Hàn dậy, đi ra bên ngoài.

“Không, Không, đi đâu? Tôi không đi!” Lưu Lỗ Hàn sống chết bám lấy cửa, không chịu ra ngoài.

Lưu Bân nhìn Lưu Lỗ Hàn như vậy, trong lòng thấy rất buồn, lập tức cho người gọi bác sĩ tới, ba anh ta lẽ nào....

Thích Hiểu đang ở bên cnahj nhìn Lưu Lỗ Hàn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đường chủ đã gửi thứ gì cho ông ta mà lợi hại như vậy? làm cho ông ta sợ tới mức phát điên lên?

Lúc này Ngọc Tình cũng nhận được tin tức, cô chỉ khẽ cười: “Ồ, điên rồi à?”

Ngọc Tình tuy đang cười nhưng cô cũng không phải đồ ngốc, Lưu Lỗ Hàn là người đã sống trên đời bao nhiêu năm, có hạng người gì mà ông ta chưa gặp, sao lại dễ dàng phát điên như vậy? cái việc này nói ra, đến đứa trẻ ba tuổi cũng chưa chắc đã tin!

Đây là kế sách gì không biết? Ngọc Tình khẽ cười, giả điên à? ừm....nên để cho anh em ông ta đi thăm ông ta, dù gì thì anh cả của bọn họ cũng bị dọa cho phát điên lên rồi!

“Đi thông báo cho Điện Cách, nói rằng Lưu Lỗ Hàn điên rồi!” Ngọc Tình khẽ cười rồi ra lệnh. Điện Cách ba người họ đi theo Lưu Lỗ Hàn vào sống ra chết, đương nhiên là biết ông ta là người như thế nào. Ông ta phát điên? Lừa quỷ chắc?

Khi Điện Cách ba người họ nhận được tin liền đơ người ra, sau đó liền cười, Ngọc Tình đúng là giỏi thật đấy, ép thế nào mà ép Lưu Lỗ Hàn điên lên được.

Giả điên, ông ta lại nghĩ ra cả được cái trò này!

Còn lúc này Lưu Lỗ Hàn căn bản không hề ý thức được nhân phẩm của mình xuống dốc tới mức nào, không có ai tin rằng ông ta thực sự bị điên vậy mà ông ta vẫn đang sùi bọt mép ra và trốn tránh mọi sự kiểm tra.

Vô tình, trong ánh mắt ông ta thoáng qua sự hận thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.