Ngọc Tình hiếm khi mới nói đùa như vậy, làm cho hai người bạn ngạc nhiên bật cười, An Tiểu Mễ gãi gãi đầu: “Đúng là muốn bắt cóc cậu đấy, để lấy tiền lấy mạng!”
“Cái này! Thì phải nghĩ cho cẩn thận đã!” Ngọc
Tình nghe thấy vậy, ánh mắt liếc bên này đảo bên kia dường như đang suy
nghĩ thật sự, một giây sau, chỉ nghe thấy cô nói chắc như đinh đóng cột: “Lấy tiền!”
“Ấy!” Ngọc Tình vừa nói xong, An Tiểu Mễ và Phong
Nhã Trần lại lần nữa bật cười, bọn họ chưa từng thấy Ngọc Tình đáng yêu
thế này bao giờ.
“Hức!” quả nhiên là cái đồ nghèo kiết xác! Nhạc
Nhân nhìn thấy ba người cười cười nói nói như không có ai nữa, trong
lòng thấy hậm hực và thất vọng, cất giọng chế giễu.
Nhạc Nhân có
nói thì mới làm An Tiểu Mễ chú ý tới, An Tiểu Mễ nhìn Nhạc Nhân một lát, rồi lại nhìn Nhạc Linh giống như đóa hoa mai còn đọng chút sương, rồi
quay ra hơi nheo mày nhìn Ngọc Tình vẻ không hiểu chuyện gì.
Ngọc Tình gãi gãi tai, xua tay tỏ ý không liên quan gì tới bọn họ.
An Tiểu Mễ nhìn bộ dạng đó của cô chỉ liếc mắt lườm yêu một cái cho thấy
rằng còn lâu cô bé mới tin! Lúc mới đầu cô còn sợ Ngọc Tình nhưng qua
việc tiếp xúc, thì bây giờ chẳng còn sợ gì nữa! Khuôn mặt lạnh lùng của
Ngọc Tình có thể dọa người khác những lại chẳng làm sợ được An Tiểu Mễ,
bọn họ là những người bạn tốt nhất của nhau!
Ngọc Tình chỉ cười, không hề giải thích, thực ra một An Tiểu Mễ như thế này, cô vô cùng thích.
“Đúng là người thế nào thì kết bạn với người như thế ấy - kẻ nghèo mãi cũng
có ngày giàu thì vẫn chỉ hợp chơi với kẻ nghèo! Quả nhiên là không thể
xứng hơn nữa!” Nhạc Nhân nhìn thấy hai người không để ý tới mình, không
chịu được sự cô đơn mà nói ra.
Ngọc Tình nghe thấy, cười lạnh
lùng, đúng là cô không muốn so đo tính toán với Nhạc Nhân làm gì, nhưng
điều đó không có nghĩa là con bé đó có thể thử thách sức chịu đựng của
cô! Ngọc Tình đột nhiên quay người lại, rút tay từ tay hai người bạn ra
đi về phía Nhạc Nhân.
Nhạc Nhân nhìn thấy Ngọc Tình đi tới, chỉ
cảm thấy có cái gì đó rất áp lực đang dồn nén. Ngọc Tình càng lúc càng
tới gần người cô ta càng lúc càng đờ ra.
“Cô có biết, vì sao tôi
cần tiền không?” Ngọc Tình đi tới bên cạnh Nhạc Nhân, ghé sát miệng vào
tai Nhạc Nhân, nói giọng lạnh lùng như của một hồn ma: “Bởi vì những kẻ
muốn lấy mạng tôi thì đều đã đi gặp diêm vương rồi! cô có muốn đi cùng
bọn họ không?”
Ngọc Tình nói xong, cười lạnh lùng không ra tiếng, lùi lại phía sau một bước, nhướn mày nhìn Nhạc Nhân thách thức.
Không phải cô muốn dọa trẻ con, nhưng đối với những kẻ như thế này thì phải
dạy bảo cho chúng biết điều hơn, để bọn chúng biết được có một số người
thì đừng có chọc tức vào họ! Tránh việc một ngày chính bọn họ sẽ bị
người như Ngọc Tình tìm đến chẳng với lí do gì.
“Mày....mày....”
Nhạc Nhân nhìn Ngọc Tình, rất sợ rồi nhưng phải cố bình tĩnh: “Mày nói
linh tinh, mày chỉ là một đứa nhà nghèo rớt mùng tơi! Đừng có mà dọa
tao.”
“Tôi nói linh tinh?” Ngọc Tình nheo mày, đưa tay ra đặt lên cổ Nhạc Nhân, tay cô khẽ dùng lực: “Có muốn thử không?”
Những người đứng ở đó nhìn hành động của hai người chỉ nghĩ là Ngọc Tình và
Nhạc Nhân đang nói gì đó, chứ không hề nghĩ rằng Ngọc Tình đang dùng lực và muốn giết chết Nhạc Nhân!nếu như không phải cô có nguyên tắc của
riêng bản thân mình, thì cũng không điên khùng tới nỗi nhìn thấy ai
không vừa mắt là muốn giết, Nhạc Nhân của ngày hôm nay chỉ sợ đúng là
khó thoát kiếp nạn.
Cười hắt ra một tiếng, Ngọc Tình bỏ Nhạc Nhân ra, quay người bước lại gần An Tiểu Mễ và Phong Nhã Trần, rồi họ khoác
tay nhau đi vui vẻ. Nói thực lòng An Tiểu Mễ không thích những buổi tiệc như thế này, nếu không phải vì bố mẹ cô bé cứ đòi tổ chức thì cô thực
sự cũng không có hứng thú, buổi tiệc bao nhiêu người thế này những người mà cô bé muốn chơi cùng chỉ có hai con người này mà thôi.
Ngọc
Tình để mặc hai chị em họ Nhạc đứng đó, chẳng thèm quan tâm thêm nữa,
nhưng cô không để ý được một điều rằng có những người mãi mãi không biết năm chữ “chịu thiệt là có phúc” được viết như thế nào?
Ngày sinh nhật của An Tiểu Mễ qua đi trong tiếng cười với hai người bạn cùng với
sự tức giận và thù hằn của chị em Nhạc gia và sự tẻ nhạt của những người khách còn lại.
Cuộc sống ngày thứ hai vẫn cứ tẻ nhạt như trước,
Ngọc Tình đúng giờ thì đi học, một mình đi trên con đường nhỏ vắng tanh
đã thành thói quen của cô, tan học thì đi dạo vòng quanh, điều tiết tâm
trạng, đương nhiên là cô đã bỏ mặc chẳng thèm quan tâm tới kẻ cứ đi lẽo
đẽo theo phía sau – Phong đại thiếu gia!
“Tình Tình, cậu muốn đi đâu thế? Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, cậu thấy thế nào?”
“Tình Tình, hay là chúng ta đi ăn đồ Tây? Cách đây không xa có một nhà hàng
theo phong cách phương Tây mới mở ngon lắm, cậu có muốn đi ăn thử
không?”
“Tình Tình, hay là....”Tiếng nói của Phong Nhã Trần cứ
vang lên ngay phía sau lưng nhưng Ngọc Tình chẳng thèm quan tâm, cô cứ
bước về phía trước như không nghe thấy, trên môi khẽ nở nụ cười – một nụ cười nhẹ nhàng có phần ấm áp mà ngay tới bản thân cô cũng không phát
hiện ra.
“Tình Tình!”Phong Nhã Trần tiến lên phía trước vài bước
túm lấy cánh tay của Ngọc Tình: “Tình Tình có được không vậy? chúng ta
đi hẹn hò đi?”
Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần với sự bất lực, lắc đầu, nhưng đúng thời khắc đó, mắt cô mở tròn kêu lên: “Cẩn thận!”
Có một điểm màu đỏ in lên trên đầu Phong Nhã Trần, sau đó Ngọc Tình liền
nghe thấy một tiếng bóp cò rất nhỏ, cô nhanh chóng đẩy Phong Nhã Trần
ngã xuống đất, sau đó người cô cũng nằm xuống.
Bùm một tiếng,
viên đạn bắn trúng vào thùng rác phía sau lưng bọn họ cách đó không xa.
Cùng thời khác đó, một đám người mặc đồ đen xông ra. Ngọc Tình vừa nhìn, tim cô thắt lại, tay cô bỏ ra khỏi người Phong Nhã Trần, miệng hét lớn: “Mau chạy!”
“Không, Tình Tình!” mắt nhìn ống súng đang chĩa về
phía Ngọc Tình, Phong Nhã Trần không biết dũng khí được lấy từ đâu, cậu
bé nghiêng người, nhảy chầm đến với tốc độ nhanh nhất có thể.
“Tránh ra đi!” vốn dĩ Ngọc Tình có thể dùng sức mạnh tinh thần để ngăn được
viên đạn đó, nhưng cô không hề muốn dễ dàng để lộ ra con át chủ bài của
bản thân như vậy, đặc biệt trong trường hợp không biết đối thủ là ai như thế này.
Nhưng tình hình cấp thiết thế này, cho dù cô có muốn
phản kích lại thì cũng vô ích, Ngọc Tình tròn mắt nhìn viên đạn đó đâm
thẳng vào cơ thể Phong Nhã Trần, cô chỉ cảm thấy toàn thân như đang run
lên.
Một giây sau sự tức giận dường như có thể làm cho trời long
đất lở từ trong người cô phát ra! Ngọc Tình đỡ nhanh Phong Nhã Trần đặt
xuống đất, đôi mắt cô nheo lại hình viên đạn nhìn chằm chằm những người
kia.
“Nói! Ai phái các người tới?” Ngọc Tình đứng yên một chỗ, sự quyết tâm của cô đã lên tới đỉnh điểm, sức mạnh tinh thần mà cô vẫn
luốn giấu tới thời điểm này cũng không thể để nó vô ích thêm nữa! Những
kẻ trước mặt cô đây ngày hôm nay đừng hòng có kẻ nào mong trốn thoát.
Tiếng nói lạnh lùng như tuyên bố đòi mạng làm cho cơ thể những kẻ kia giật
mình, sau đó chúng cười ha ha, một trong số những kẻ đó nhìn lại Ngọc
Tình với ánh mắt tối tăm u ám: “Tiểu cô nương, đừng trách chúng tôi! Nếu trách thì tự nên trách bản thân cô đã đụng vào người không nên đụng
đến!”
“Không nên đụng đến? Trên thế giới này còn có người mà Ngọc Tình tôi không thể đụng đến sao?” tiếng nói ngạo mạn như không tiếc
mạng sống vang lên từ miệng của Ngọc Tình làm cho tất cả đối thủ đều
cười ha ha chế giễu, trong mắt bọn chúng một cô bé như Ngọc Tình nói vậy thì đúng là một kẻ tự cao tự đại không coi ai ra gì!
“Ở cái
thành phố X này nếu mà đụng tới Nhạc gia, vậy thì coi như chuẩn bị kết
thúc cuộc sống dần đi là vừa, vì vậy cô nương hãy cứ chịu chết đi!” bọn
chúng cười nụ cười quái dị, rút súng ra, giơ lên hướng về phía Ngọc
Tình.
Có được câu trả lời rồi, Ngọc Tình nhếch mép cười, đôi mắt
cô nheo lại nhìn chằm chằm vào những viên đạn kia, những viên đạn vốn dĩ sẽ đi với tốc độ mà người thường không thể cảm nhận được thì trước mắt
Ngọc Tình lúc này chúng chậm chẳng khác nào rùa bò.
Ngọc Tình huy động trí lực, sức mạnh tinh thần được phát ra từ giữa hai bên lông mày, dường như tạo ta một rào chắn kiên cố chắn trước cơ thể cô và Phong Nhã Trần: “Quay trở lại hết cho ta!”
Tiếng kêu vang lên từ miệng của Ngọc Tình, chỉ nhìn thấy viên đạn đang bay chậm rãi kia dường như bị
thổi bay thốc về phía ngược lại, cắm thẳng vào vị trí trung tâm trán của kẻ vừa nổ súng.
Sau tiếng hét của cô là tiếng kêu của kẻ không
biết điều kia, Ngọc Tình lạnh lùng nói giọng nói của kẻ đứng dưới âm phủ đón tiếp bọn chúng: “Hôm nay nếu đã đến rồi thì đừng nghĩ tới quay về
nữa!”
Nói xong, Ngọc Tình thúc đẩy sức mạnh tinh thần, sức mạnh
như được nhân lên đỡ lấy con dao được cô phi ra đẩy về phía đám người
phía trước, những chiếc súng cầm tay kia dường như đã trở thành một thứ
sắt vô dụng, cho dù có cố gắng thế nào thì chúng cũng không thể bóp cò
nổi, mắt trợn trùng nhìn con dao sắc nhọn đó đâm thẳng vào trán mình.
Kết thúc tất cả, Ngọc Tình hướng ánh mắt về phía cái cây lớn cách đó không
xa, cô cười khinh bỉ,rút từ eo ra khẩu súng lục, giơ tay lên bóp cò!
Khẩu súng đã bên cạnh cô bao nhiêu năm nay, đã từ rất lâu rồi khi cô nổ
súng đều không cần nhắm mục tiêu!
Chỉ nghe một tiếng đoàng vang
lên, kẻ đang trốn trên cây kia đã mất mạng! Đôi mắt lạnh lùng của cô
nhìn tất cả những cảnh hỗn độn này, hai mắt hơi nheo lại.
Vốn dĩ
Ngọc Tình đã thấy hết được những gì được bài binh bố trận ở đây, nhưng
cô đã coi nhẹ vị trí của Phong Nhã Trần trong trái tim mình, từ trước
tới giờ cô chưa từng phát hiện, hoặc có thể nói là cô không chịu thừa
nhận, chỉ cần Phong Nhã Trần ở bên cạnh cô là con người cô như không
được tự chủ mà trở nên thư giãn và thoải mái đến lạ thường, chính điều
đó đã làm cho sức mạnh tinh thần của cô bị buông lỏng. Quả nhiên hễ cô
buông lỏng là y như rằng có chuyện.
Ngọc Tình cúi người xuống ôm
lấy Phong Nhã Trần, hai mắt cô lóe lên một ánh sáng khác thường, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô sẽ vì một cậu bé mà động lòng! Thậm chí là
vì điều đó mà quên đi cả bản thân mình!
Phong Nhã Trần quả nhiên chính là người gắn với kiếp này của cô.