Đi ra khỏi bệnh viện thần kinh, Ngọc Tình bắt xe đi tới tổng bộ của bang Chim ưng.
Tòa nhà cao và lớn vẫn nằm yên lặng trên con phố phồn hoa, đây là lần thứ
hai Ngọc Tình tới nơi này. Lần thứ nhất là tới để tham gia hội nghị Kiều bang, lúc đó cô vẫn là một cô bé vô danh, đây là lần thứ hai cô tới
đây, bây giờ cô đã là đường chủ của Lôi Hổ Đường, mà lần này cô đến là
để nói chuyện cho ra nhẽ.
Đi vào chiếc thang máy chuyên dụng, lên tới hẳn tầng trên cùng của tòa nhà. Trên tầng này có phòng làm việc của các đường chủ, lúc này, Phong Hòa đang ở trong phòng làm việc, anh ta
đang ngồi trên ghế, trên khuôn mặt sưng vù như một con lợn vẫn có thể
nhìn thấy sự tức giận.
“Tôi nói rồi Phong Hòa, cậu và con bé đó
đấu với nhau làm gì! Cái con nha đầu đó chúng ta không dây vào được đâu, trốn nó đi thì được!” Vũ Sênh nhìn Phong Hòa như vậy, không thể không
nói, cũng may cái tên đáng chết Sử lão đại kia không phải là thuộc hạ
của anh ta. Nghĩ tới đây thôi Vũ Sênh thấy có chút may mắn, nhìn khuôn
mặt to như mặt lợn của Phong Hòa, anh ta vui thầm trong bụng, cái mặt to tướng thế này nhìn đúng là thích mắt.
Phong Hòa nhìn bộ dạng với niềm vui khó giấu của Vũ Sênh, đột nhiên tức giận, đá chân: “Cút ra
ngoài! Đừng có mà vui mừng trên nỗi đau của người khác như thế!”
“Phong Hòa ơi là Phong Hòa.” Vũ Sênh né đi cú đá của anh ta, nhìn hai mắt sưng húp của Phong Hòa che hết cả mắt đi, liền bật cười: “Cậu nói xem cậu về nhà với bộ dạng này vợ cậu còn nhận ra cậu không?” trước đây Vũ Sênh
thường xuyên bị Phong Hòa cười nhạo, bây giờ là lúc để Vũ Sênh chế nhạo
ngược lại đây.
“Cút!” đột nhiên Phong Hòa gầm lên, Điện Cách ngồi bên cạnh nheo mày: “Hai người đừng có đùa nữa, lúc nào rồi mà còn thế này?”
Điện Cách vừa dứt lời, căn phòng đột nhiên im lặng. Phong Hòa và Vũ Sênh
không nói gì, một lát sau Vũ Sênh liếc ánh mắt về phía Lôi Thạch – người ngồi từ đầu tới cuối không nói gì, lấy chân đá một cái: “Này, hôm nay
biến thành người câm rồi à?”
“He he.” Lôi Thạch xoắn hai tay lại với nhau không nói gì.
Phong Hòa nhìn bộ dạng này của Lôi Thạch, đột nhiên nói khinh bỉ: “Cậu ta bị
con nha đầu đó dọa cho vỡ gan vỡ mật rồi, chắc kinh sợ lắm!”
“Cậu không sợ!” Lôi Thạch nghe thấy vậy đột nhiên cười: “Cậu không sợ mà bị đánh thành ra thế này! Đúng là mất mặt!”
“Này, Lôi Thạch! cậu nói xem con nha đầu đó lợi hại vậy à?” người đa mưu túc
trí như Vũ Sênh mở miệng: “Nếu thực sự lợi hại như vậy thì cái con nha
đầu đó đúng là biến thái!”
“Đúng, đúng vậy đấy!” Vũ Sênh vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói non nớt từ cửa truyền vào.
“Có thể đánh Phong Hòa thành ra thế này, cái con nha đầu đó không chỉ biến
thái mà còn là kẻ biến thái có khuynh hướng bạo lực!” Vũ Sênh tiếp tục
nói, nói xong phát hiện bốn bề đều yên tĩnh lạ thường, anh ta ngẩng đầu
lên nhìn cái chiến hữu: “Này, tôi nói các cậu đấy, haiz, sao thế hả?”
Giây phút Vũ Sênh quay đầu nhìn thấy Ngọc Tình, liền vội vàng đánh trống
lảng chuyển chủ đề, nhưng dường như không hiệu quả, Ngọc Tình cười như
không cười hai tay khoanh trước ngực đứng ngoài cửa, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp: “Tôi – cái kẻ biến thái có khuynh hướng bạo lực này tới xem
các người có phải đang sống tốt quá không!”
Ba người không nói
gì, Ngọc Tình đi vào, đôi mắt lướt một vòng nhìn căn phòng làm việc xa
hoa, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở khuôn mặt như mặt lợn của Phong
Hòa, miệng nhếch mép cười: “Ấy! tôi nói với Phong đại đường chủ này, bây giờ tôi mới phát hiện ra hóa ra tôi là một nhà nghệ thuật đấy, anh xem
tạo hình hiện tại của anh này....đúng là hoàn mỹ!”
“Cô...!” Phong Hòa vừa nghe lập tức đứng lên, đôi mắt hạt vừng nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình. Nếu ánh mắt đó có thể giết người thì Ngọc Tình không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!
“Phong đại đường chủ, anh đừng có lườm tôi
như thế, mắt anh nhỏ như thế, có cố lườm cũng không to hơn được đâu,
nhất là trong mấy ngày này lại càng không thể!” Ngọc Tình bĩu môi, dường như hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Phong Hòa vậy, cô
tiến lên phía trước vài bước, đi tới cạnh Phong Hòa, đưa chân ra đá vào
chân Phong Hòa: “Nhường chỗ tí nào!”
Phong Hòa chỉ cảm thấy bắp chân tê đi, cơ thể anh ta đột nhiên lùi sang phía bên phải một chút.
“Ngoan lắm!” Ngọc Tình cười tươi gật đầu, ánh mắt nhìn vào chiếc ghế mà Phong
Hòa vừa ngồi, sau đó đặt mông xuống, ngẩng đầu nhìn bốn người trong
phòng.
“Nói đúng ra, mấy người ở đây tổ chức họp thì cũng nên gọi tôi một tiếng, phải biết là đường chủ của Lôi Hổ Đường bây giờ là tôi
chứ!” Ngọc Tình liếc mắt nhìn khắp một lượt Phong Hòa, Vũ Sênh, Lôi
Thạch, Điện Cách, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Điện Cách.
Khuôn
mặt Điện Cách không hề có chút biểu cảm nào, căn bản nhìn không ra hỉ lộ ái ố. Ngọc Tình cười khểnh, rồi ánh mắt lại hướng về phía Vũ Sênh: “Tôi vừa nghe thấy anh nói, tôi là đồ biến thái?”
“Hì hì, làm gì có!” Vũ Sênh cười cười nhưng trong lòng đang nghĩ: Cô không phải là đồ biến
thái chắc, những đứa trẻ bảy tuổi khác làm gì có đứa nào như cô.
“Làm gì có?” Ngọc Tình hỏi lại, rồi cũng không chất vấn thêm, ánh mắt liếc
sang phía Lôi Thạch, thuộc hạ của cô có khác, nở nụ cười nồng hậu nhìn
cô.
“Anh có biết bây giờ tôi là cấp trên trực tiếp của anh
không?” Ngọc Tình khẽ cười: “Anh có biết, thân là thuộc hạ thì nghĩa vụ
là gì không?”
“Tôi....” Lôi Thạch mở miệng đang định nói gì đó,
nhưng Ngọc Tình lắc lắc đầu, nói tiếp: “Nhiệm vụ của anh chính là phục
vụ tôi, tôi nói anh đi về hướng đông thì anh không được đi về hướng tây, tôi nói đánh gà thì anh không được đánh chó! Nhưng bây giờ các người ở
đây mở cuộc họp nhỏ mà cũng không thèm thông báo cho tôi, trong mắt anh
còn có tôi không hả?”
Ngọc Tình nói những lời như vậy không phải
là muốn thể hiện bản thân mình, không cho rằng Lôi Thạch sẽ sợ cô, hôm
nay cô tới mục đích chính là để làm cho bọn họ thấy ngột ngạt ấm ức! Bọn họ làm cô không vui, cứ nghĩ ăn đánh một trận là có thể trốn được sao?
“Ngọc Tình, cô đừng có mà quá đáng quá!” Lôi Thạch nghe thấy vậy, sự nồng hậu vừa nãy bỗng biến mất, tính cách nóng như lửa lập tức lại được thể
hiện!
“Quá đáng?” Ngọc Tình cười, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nói
cho các anh biết, đừng tưởng cái vị trí ngày hôm nay của các người là có thể ngồi đó ung dung thư giãn được! Hãy trông chừng cẩn thận cái bọn
thuộc hạ của các người, nếu còn vênh váo đi hại người nữa, tôi tuyệt đối có bản lĩnh làm cho bạn họ phanh thây thành trăm ngàn mảnh đấy! Tốt
nhất là các người đừng có nghi ngờ lời nói của tôi!”
“Tôi nói nhé tiểu cô nương, mọi người cũng đều là vì miếng cơm manh áo cả, cô đừng
có mà dọa mấy người chúng tôi!” Điện Cách vừa cười vừa nói.
“Dọa?” Ngọc Tình khinh khỉnh: “Anh tưởng tôi rảnh quá không có việc gì làm, chạy tới đây để đùa với mấy người à?”
“Nhà cô xảy ra chuyện, thì có liên quan gì tới chúng tôi!” Phong Hòa vừa
nghe thấy đột nhiên bốc hỏa: “Nếu như không phải cô hống hách làm càn
thì chú ba cô có như chó bị dồn tới chân tường thế không?”
Ngọc
Tình nghe thấy vậy, sắc mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói lời như
thể sắp đóng băng vào vậy, cô nhìn chằm chằm Phong Hòa lạnh lùng: “Anh
điều tra tôi?”
“Tôi.....” Phong Hòa bị nhìn bởi ánh mắt lạnh
lùng, hơi thở như bị ngăn lại. Ngọc Tình đứng lên, đi lại gần Phong Hòa, nhìn không chớp mắt: “Tôi nói cho anh biết, đừng có thách thức sự chịu
đựng của tôi, bằng không tôi thực sự dám tiễn anh đi gặp tổ tông nhà anh đấy!”
Nói xong, con dao găm lại xuất hiện trong tay cô, khẽ đặt vào giữa hai chân của Phong Hòa, dùng chút lực ấn vào một bên chân.
Phong Hòa chỉ cảm thấy chạy dọc sống lưng là một cơn ớn lạnh, anh ta lập tức
không nói gì nữa, đứng ở đó gần như bất động, chỉ sợ Ngọc Tình không vui sẽ ra tay.
Đôi môi Ngọc Tình khẽ nhếch cười với nụ cười khinh
bỉ, thu con dao về, quay người đi ra phía ngoài cửa: “Hãy nhớ lấy lời
tôi nói, bằng không sẽ không đơn giản là một trận đánh sưng mặt mũi thế
đâu, tôi sẽ giải quyết dứt điểm đấy!”
Ngọc Tình tới đây ngày hôm
nay chủ yếu là đánh tiếng với những người còn lại, để bọn họ hãy trông
nom cẩn thận người của mình, cô không muốn sự việc như thế này lại một
lần nữa xảy ra! Không kể là đối với người thân của cô hay bất kì người
nào khác.
Ra khỏi tòa nhà, Ngọc Tình đi mua cơm cho ba mẹ, sau đó tới bệnh viện, vừa mới tới cửa phòng bệnh cô đã nghe thấy bên trong
truyền ra tiếng kêu la, sắc mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng u ám.