Ngọc Tình nhìn Yến
Vân, cơ thể nhỏ bé của cô khẽ giật mình, tinh thần mãnh liệt được thoát
ra. Đôi mắt to tròn của cô như đã đóng băng lại nhìn nhìn cơ thể đang
run lên của Yến Vân.
“Đây là con át chủ bài của Yến đại bang chủ
à?” Ngọc Tình lạnh lùng nhếch mép cười, tâm niệm được khởi động sức mạnh tinh thần bao bọc lấy toàn bộ Yến Vân ép chặt lại.
“Ấy!” dưới sự kìm nén của sức mạnh tinh thần như vậy, Yến Vân giải phóng ra luồng khí đã bị tan vỡ hoàn toàn, anh ta lùi về phía sau vài bước, chẳng thèm để ý trên miệng máu đang chảy ra mà chỉ nhìn Ngọc Tình với ánh mắt kinh
hoàng.
“Sao hả? ngạc nhiên lắm à?” Ngọc Tình liếc mắt lên nhìn
Yến Vân chế giễu: “Đột nhiên phát hiện ra bản thân thực ra chẳng có gì
đặc biệt à? ha ha!”
Lần này Ngọc Tình thực sự tức giận rồi, cô có thể chấp nhận được cảm giác ưu việt của một kẻ tu chân của Yến Vân, có
thể chấp nhận việc anh ta không coi ai ra gì, nhưng cô lại không hteer
chấp nhận được việc vừa rồi anh ta thực sự muốn giết chết bọn họ!
Tuy cô cũng sẽ ra tay với kẻ mà khiêu khích bản thân cô, thế nhưng không
phải không có phẩm chất đến nỗi này, có thể nói rằng bọn họ tuy là có
quan hệ về lợi ích nhưng cũng không đến nỗi một trong hai người phải
chết đi, một Yến Vân như thế này khiến cô cảm thấy giá lạnh trong lòng.
“Cô...cô là kẻ tu chân!” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, đồng tử mắt mở to ra, dường như không dám tin, dường như có thể giải thích, dường như hóa ra đó là điều quá rõ ràng.
“Ha ha, anh tưởng rằng trên thế giới này chỉ có một mình anh là kẻ tu chân à?” Ngọc Tình lạnh lùng nhìn Yến Vân: “Đừng có
ưu việt như thế, có chút bản lĩnh thì cũng đừng có cho rằng lão tử ở
thiên hạ này không có kẻ địch! ha ha, nói lời hơi khó nghe chút, nhưng
anh là ai, anh là cái thá gì?”
Ngọc Tình nói xong nắm tay Lưu Bân quay người bước đi, khi đi tới cửa, bước chân cô đột nhiên dừng lại:
“Kể từ ngày hôm nay Vân bang sẽ do tôi tiếp quản! Yến Vân, từ đầu tới
cuối anh đã quá coi thương tôi!”
Vừa dứt lời, Ngọc Tình và Lưu
Bân liền biến mất trước mặt Yến Vân, nhìn tất cả những gì diễn ra trước
mắt, Yến Vân chỉ biết tự cười chế giễu mình, cô nói không sai. Anh ta là kẻ sinh ra đã có cảm giác ưu việt, anh ta luôn cho rằng bản thân mình
khác với mọi người! có thể nói, anh ta là thiên tài trong gia tộc, là
người ưu tú xuất sắc nhất của Yến gia, vì vậy anh ta thực sự cho rằng
anh ta khác biệt, ít nhất là Ngọc Tình không đủ tư cách để lên mặt trước mặt anh ta.
Thế nhưng hôm nay tất cả mọi hành động của Ngọc Tình chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng xuống mặt anh ta, đánh tan đi
tất cả những gì mà anh ta tưởng, anh ta cho rằng..... hóa ra trong mắt
cô, những thứ anh ta làm đều vô cùng ấu trĩ, hóa ra trong mắt cô, anh ta chính là tên ngốc cho rằng trong thiên hạ bản thân là người không có kẻ địch.
Không kiềm được, Yến Vân cười ha ha, đúng là bản thân mình là một tên ngốc, thực sự cho rằng bản thân mình là một người ưu tú xuất sắc nhất, thực sự cho rằng bản thân mình là thiên tài! Thiên tài? Ha
ha, những khả năng mà Ngọc Tình vừa thể hiện ban nãy liền có thể nhìn
ra, cả Yến gia có thể là đối thủ của cô chưa chắc đã được ba người!
trước một hiện thực như vậy, anh ta có tư cách gì để được cho rằng là
thiên tài?
Ngọc Tình đưa Yến Vân ra khỏi tổng bộ của Yến bang liền chạy thẳng tới quán và phê tình nhân trước đó cô đã từng đến.
Trên suốt chặng đường Lưu Bân không nói gì, anh lặng lẽ nhìn Ngọc Tình,
dường như có lời muốn nói thế nhwung lại không biết nên mở miệng thế
nào.
Ngọc Tình đương nhiên là nhìn ra điều đó, thế nhưng anh
không nói thì cô cũng không muốn mở miệng hỏi, hai người gọi hai cốc cà
phê, ngồi trong quán cà phê ở vị trí cạnh cửa sổ.
“Ngọc Tình.” Cuối cùng Lưu Bân cũng đã lên tiếng: “Cái đó...cái đó....”
Anh do dự, ấp ứng, thực sự là không biết hỏi thế nào, tất cả những gì hôm
nay xảy ra đều vượt qua sức tưởng tượng và dự đoán của Lưu Bân. Trên thế giới này thực sự có kẻ tu chân? Trên thế giới này thực sự có thần tiên? Những thứ đó chẳng phải chỉ có trong thần thoại, trong tiểu thuyết thôi sao? Hóa ra lại thực sự tồn tại?
Ngọc Tình nhìn anh cảm thấy buồn cười, đưa tay lên xoa xoa trán, cô nói: “Cái gì? Sao vậy, Lưu thiếu bang chủ ngốc rồi hay sao?”
“Hả?” Lưu Bân đơ người ra, sau đó khẽ cười: “Ngọc Tình, có thật em là kẻ tu chân không?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy, nhướn mày: “Đúng mà cũng không đúng.”
“Hả?” Lưu Bân lại giật mình, đúng thì là đúng mà không đúng thì là không đúng, cái gì mà lại trả lời khó hiểu thế!
Ngọc Tình nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lưu Bân, cô cười, anh không nói cô
cũng biết anh muốn hỏi điều gì! Ngọc Tình nhấp một ngụm cà phê nhỏ, đặt
cốc xuống, nhìn Lưu Bân.
“Trên thế giới này đúng là có sự tồn tại của kẻ tu chân bọn họ theo đuổi sự trường sinh bất lão và muốn biến
thành tiên, phương thức tu luyện, sẽ gần giống với trong tiểu thuyết
viết. Còn em, tính chất cũng gần giống với bọn họ nhưng em tu luyện
không phải là linh khí mà là sức mạnh tinh thần”. Ngọc Tình nhẹ nhàng
giải thích, nếu đã đón nhận Lưu Bân rồi vậy thì những điều này đương
nhiên phải nói ra với anh, nói sớm nói muộn đều giống nhau.
“Sức lạnh tinh thần?” Lưu Bân không hiểu nhìn Ngọc Tình: “Sức mạnh tinh thần là cái gì?”
“Em là một kẻ với hệ thần kinh có khả năng khác thường”. Ngọc Tình nhìn Lưu Bân, thấy đối phương đơ người ra, cô chỉ khẽ cười: “Có phải rất tò mò
về khả năng khác thường sẽ khác với sự tưởng tượng của anh?”
“Ừm!” Lưu Bân gật đầu: “Khả năng khác thường chẳng phải là không giống với tu chân à? nghe nói khả năng khác thường là một loại tiềm lực.”
“Ừm....cũng có thể nói như vậy.” Ngọc Tình cười nhìn Lưu Bân: “Vì thế em là đặc
biệt nhất.” Ngọc Tình nửa nói đùa nửa nói thật: “Trên thế giới này khả
năng em sẽ là một kẻ duy nhất dùng khả năng khác thường để tiến hành tu
chân.”
Thực ra Ngọc Tình đúng là kẻ tu chân, chỉ có điều phương thức tu luyện của cô khác đi mà thôi.
“Ồ ồ!” Lưu Bân cười rồi gật đầu, nắm lấy tay Ngọc Tình, khẽ hôn lên tay cô: “Em là người đặc biệt nhất.”
Sự thể hiện tình cảm chân tình thế này làm cho Ngọc Tình đỏ mặt lên, ôi
trời, sao cái người này nghĩ tới cái gì lại làm cái đó vậy nhỉ, đúng là
trở tay không kịp.
“.....Cái đo.” Ngọc Tình bình tĩnh thu tay về, gãi gãi đầu, sau đó cầm cốc cà phê lên uống hai ngụm: “Anh không hỏi em tại sao lại ngồi ở đây à?”
“Tại sao lại phải hỏi?” Lưu Bân ngẩng đầu nhìn Ngọc Tình vẻ không hiểu, hỏi cái gì, tại sao lại phải hỏi! anh cảm thấy ngồi ở đây rất tuyệt, cái khung cảnh này mới giống hai người
yêu nhau, mới giống một cặp đôi!
Ngọc Tình chỉ nhìn anh liền biết anh đang nghĩ gì, Ngọc Tình rùng mình, cái tên này đúng là làm cho
người khác cạn lời, anh không sợ bản thân mình sẽ đem bang Chim ưng tặng cho người khác à! cái tên này đúng là cái kẻ si tình mà!
Có điều cái sự si tình đó thực sự làm cô rất thích. Thích cái sự tin tưởng vô
điều kiện của anh, thích anh tin tưởng cô, thích anh cứ như thế này dựa
dẫm vào bản thân mình.
“Đồ ngốc!” Lưu Bân đưa tay ra xoa lên đầu
Ngọc Tình: “Anh đường nhiên là tin em rồi, anh đã dõi theo em tám năm
trời, tính cách em thế nào sao anh lại không hiểu chứ! hức hức, anh
không phải là cái loại con trai đầu chỉ để mọc tóc!”
Lưu Bân không nói thì thôi, vừa nói Ngọc Tình lại có một sự cảm động không nói ra được thành lời.
“Hức hức!” Ngọc Tình đưa tay lên di di mũi, không để ý tới anh nữa, ánh mắt
hướng ra phía ngoài cửa sổ: “ Kịch hay sắp mở màn rồi.”
Ngọc Tình đương nhiên chẳng phải người tốt gì, Vân bang dám tới khiêu khích cô,
vậy thì chắc chắn phải chuẩn bị trước tâm lý có thể bị người khác nuốt
trửng! Ngọc Tình sớm đã nói rồi, những thuộc hạ của cô chẳng phải là
những kẻ ăn cơm khô, không nói tới những người khác, chỉ nói tới bốn
người mà Ngọc Tình tự tay huấn luyện tuyệt đối sẽ là những kẻ không phải hạng vừa đâu.
Nếu Vân Đỉnh có thể dễ dàng bị Vân bang có được,
vậy thì Vân Ca thực sự là sống vô ích rồi, Vân Ca, Tiêu Thần, Loan Thụ
ba người giam chân người của Vân bang, còn Thích Hiểu thì làm theo chỉ
thị của Ngọc Tình, đem người tới thẳng tổng bộ của Vân bang.
Lúc
này Thích HIểu đã đứng ở phía dưới của tòa nhà, khuôn mặt nhỏ bé thể
hiện sự hào hứng – một ánh sáng rạng rỡ không nói thành lời thể hiện
trên nét mặt cô. Kể từ ngày hôm nay nơi này sẽ thuộc về bọn họ rồi!
“Người đâu.” Thích Hiểu nói: “Tổ một đi vào từ cửa chính khống chế lại bọn bảo an, tổ hai theo tôi đi lên tầng.”
“Vâng!” Thích Hiểu vừa nói dứt lời, các tiểu đệ đi theo phía sau anh ta lập tức lớn tiếng trả lời. giống như Thích HIểu, trong lòng bọn họ đều đang vô
cùng kích động, kể từ ngày hôm nay bắt đầu bang Chim ưng sẽ được lật
sang một trang mới, kể từ ngày hôm nay bang Chim ưng sẽ trở thành lão
đại thực sự của thế giới ngầm phương Bắc! Kể từ ngày hôm nay, bọn họ sẽ
tự hào nói rằng bản thân mình là người của bang Chim ưng, sau đó nhìn
thấy ánh mắt sùng bái của những người khác.
Những ngày tháng như
vậy, chỉ cần nghĩ tới thôi là cơ thể đã nóng lên hừng hực! Vậy là bọn họ hành động nhanh chóng dứt khoát, chỉ trong vòng có hai phút đã khống
chế toàn bộ đội bảo anh.
Ngọc Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu
hài lòng: “Đột nhiên phát hiện, hôm nay những người đi trên phố dường
như rất ít!” Ngọc Tình hài lòng rồi, ánh nhìn của cô tự nhiên từ từ rời
đi, vừa nhìn đã phát hiện, con phố vốn dĩ rất nhiều người dường như
chẳng có mấy ai xuất hiện.
“Phí lời, người khác cũng chẳng phải
kẻ ngu, đương nhiên có thể nhìn thấy xảy ra chuyện gì, em tưởng mọi
người đều dũng cảm như em à!” Lưu Bân nghe thấy cô nói liền lườm yêu cô, cái tên này đúng là nói giỏi hơn làm.
Thực sự tưởng rằng ai cũng đều như cô à! không nhìn thấy ngay đến cảnh sát cũng không thấy bóng dáng đâu à!
“Ngọc Tình, em thực sự báo cảnh sát rồi à?” nghĩ tới việc báo cảnh sát, Lưu
Bân đột nhiên nhớ tới việc lúc trước Ngọc Tình sai người báo cảnh sát.
“Thật mà, nếu không phải vậy anh tưởng em nói đùa bọn họ cho vui à! em chẳng
rỗi hơi như thế!” Ngọc Tình nói, cô đương nhiên là phải báo cảnh sát!
Hắc bang sống với nhau, cảnh sát sao có thể trống mắt lên nhìn! Phải
biết rằng cô là phòng vệ chính đáng, kẻ gây chuyện là Yến Vân.
Thôi được rồi, cô thừa nhận, là cô xấu xa! Cô đã một đời làm đầy tớ cho nhân dân, cô thực sự rất coi thường cái đám cảnh sát khi mà gặp những việc
thế này thì trốn cho thật nhanh. Cho nên vì Bạch bang ghê tởm kia, vì
muốn làm cho đám cảnh sát thấy tức tối, vì để người của mình không bị
tổn hại nên cô đã không biết xấu hổ mà báo cảnh sát.
Có nguồn lao động miễn phí mà không dùng thì có mà ngốc.
Ở đây thì Ngọc Tình và Lưu Bân đang thảo luận về những vấn đề như vậy,
còn ở đằng kia Thích HIểu đã đưa người xông thẳng vào phòng làm việc của Yến Vân.
Thích Hiểu vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc
chiến dã man, từ trước tới giờ cô chưa bo giờ coi nhẹ Yến Vân. Phải biết rằng năm xưa khi bang Chim ưng, Kiều bang, Vân bang ở thế ba chân
kiềng, Yến Vân là người trẻ nhất và quyết đoán nhất. Nếu nói anh ta
không có trò trống gì thì nhất định Thích Hiểu sẽ không tin.
Thế
nhưng hôm nay Thích Hiểu xông vào trong, lập tức đơ người ra. Lúc này
Yến Vân đang ngồi dưới đất, tinh thần mê man, trên miệng còn dính máu,
nhìn chán chường không nói thành lời.
Thế này...thế này....lẽ nào là có người khác nhanh chân đến trước? Thích Hiểu đúng đơ ra, sau đó
không biết nói gì, nhất định là đường chủ! bằng không làm gì có ai biến
thái thế này, đánh người ta thành ra thế này!
“Yến đại bang chủ!” Thích Hiểu đơ người ra thì đơ, không biết nói gì cũng chỉ trong giây
lát, lời cô muốn nói, lời nên nói thì một chút cũng không được thiếu:
“Đường chủ của chúng tôi nói, muốn cược với anh một ván bài.”