Lúc này Lý Nguyệt lập tức giống như người máy, Ngọc Tình thậm chí có thể
nghe thấy tiếng kêu phát ra từ cổ của bàn khi bàn run lên.
“Tình...Tình Tình.” Lý Nguyệt nhìn Ngọc Tình, môi mấp máy nói lời vẫn còn run, ánh mắt bà tròn xoe lên.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng ngạc nhiên không biết nên nói gì của mẹ mình, nhưng
cái bộ dạng này của Lý Nguyệt lại làm cô thấy vô cùng đáng yêu, cô liền
bật cười.
“Thôi được rồi, mẹ, đừng có nghe anh ta nói linh tinh.” Ngọc Tình nói xong, lườm cho Wiliam một cái.
Wiliam nhìn bộ dạng của Ngọc Tình, môi khẽ mỉm cười, không nói thêm gì. Tuy
anh ta biết kể cả anh ta có nói thêm điều gì thì Ngọc Tình cũng chẳng
làm được gì anh ta, thế nhưng, vì sau này, anh ta nên nghe lời một chút.
“Mẹ, bọn họ à, đều đến vì muốn ăn cơm nhà mình.” Ngọc Tình khẽ cười, đẩy Lý
Nguyệt vào trong phòng, “Ba con ngủ chưa? Mẹ cũng đi ngủ đi, để mình con tiếp bọn họ là được rồi.”
“Ba con vẫn chưa ngủ, ông ấy có việc
ra ngoài rồi.” Lý Nguyệt khẽ cười, đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng Ngọc
Tình, quay đầu nhìn Phong Nhã Trần và hai người khác: “Các cháu ngồi đi, để cô đi làm cơm cho mấy đứa.
“Mẹ, con....” Ngọc Tình vừa nghe thấy vậy, lập tức nên tiếng, cô không muốn mẹ mình phải vất vả giờ này nữa.
“Ngoan.”Lý Nguyệt khẽ xoa đầu Ngọc Tình, cười hiền từ.
Ngọc Tình gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn làm cho Wiliam và Lưu Bân cũng phải
ngạc nhiên, cô gái này cũng có lúc điềm tĩnh khiêm tốn, nhẹ nhàng như
vậy sao. Cái bộ dạng ngoan ngoãn này đúng là đáng yêu chết mất.
Bọn họ nhìn Ngọc Tình với ánh mắt si mê, trong đầy đột nhiên hiện lên hình
ảnh Ngọc Tình ngả vào lòng mình, vâng lời, ngoan ngoãn.
Không
giống với hai người họ, Phong Nhã Trần khẽ cười. anh sớm đã quen với
hình ảnh ngoan ngoãn của Ngọc Tình khi ở trước mặt bố mẹ rồi, cũng chính vì như vậy mà Phong Nhã Trần càng yêu cô hơn. Bởi vì anh biết, nếu một
người thật sự không chút lo lắng, lạnh lùng như băng vậy thì anh thực sự không đủ tự tin để đi làm ấm nóng con người đó.
“Cháu chào bác gái, cháu...cháu là Lưu Bân.” Lưu Bân lúc này mới nhớ ra phải chào hỏi, anh lập tức cúi người xuống, nói lễ phép.
Cảnh tượng bất ngờ này làm cho Ngọc Tình hơi đơ người ra, sau đó cô cảm thấy buồn cười.
“Ừm, chào cháu!” Lý Nguyệt khẽ cười, lập tức gật đầu: “Đừng đứng hết ra đấy, mau vào nhà ngồi đi!
“Vaag.” Lưu Bân nghe thấy vậy liền giống như một một học sinh biết nghe lời,
liền gật đầu, đi vào trong. Phải biết rằng đây là lần đầu tiên anh chính thức gặp mặt phụ huynh của Ngọc Tình, anh phải cố gắng biểu hiện để còn để lại ấn tượng tốt trong mắt phụ huynh của cô.
Lưu Bân với bộ
dạng ngốc nghếch ngây ngô làm cho không những Ngọc Tình cười mà ngay đến cả Lý Nguyệt cũng phải khẽ cười, cậu thanh niên này đúng là nhát quá!
Mẹ Ngọc Tình khẽ cười: “Mau ngồi đi, để cô đi làm cơm cho mấy đứa.” Nói xong, bà liền quay người rời đi.
Lý Nguyệt vừa ra khỏi cửa, ánh mắt của Ngọc Tình nhìn Wiliam vô cùng không hài lòng: “Tôi nói này, anh có gì cần nói thì hãy nói, còn không cần
nói thì đừng nói, đừng có làm mẹ tôi sợ hãi!”
Wiliam nghe thấy
vậy, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ta có vẻ không hài lòng nhìn
Ngọc Tình, khẽ mỉm cười, sau cùng cũng không nói gì thêm.
Anh ta
là một người thông minh, bây giờ tốt nhất là đừng có trêu vợ tương lai.
Nếu làm Ngọc Tình tức rồi thì anh ta nghĩ con đường kiếm vợ của anh ta
sẽ vô cùng trắc trở, anh ta biết rõ là cô gái này lạnh lùng tới mức nào.
Ngọc Tình hức một tiếng, không quan tâm tới anh ta nữa: “Mau đi vào ngồi đi, chẳng phải các anh muốn tới để ăn cơm à? đứng để ăn chắc?”
Nói xong cô liền ngồi xuống bàn trước, sau đó Lưu Bân và Wiliam cũng ngồi xuống.
“Tình Tình, em ngồi với bọn họ, anh đi giúp bác gái nấu cơm.” Phong Nhã Trần khẽ cười, quay người bước đi.
Ánh mắt ấp áp của Ngọc Tình nhìn theo bóng dáng Phong Nhã Trần, cô mỉm
cười, kiếp này cô có thể có anh ở bên cạnh đúng là thật có phúc!
Một lúc không lâu sau đó, thức ăn nóng hổi được bưng lên bàn, còn Lý Nguyệt cũng vào phòng nghỉ ngơi, cho bốn người có không gian riêng.
Wiliam cầm bát đũa lên trước, gắp một ít thức ăn cho vào miệng thưởng thức: “Ừm, mẹ làm cơm đúng là ngon nhất.”
Vừa dứt lời, mọi người đang cầm đũa lên đột nhiên dừng lại, nhăn mặt nhìn
Wiliam đang ăn rất ngon lành, lắc đầu không biết nói gì. Đúng là kẻ
không biết xấu hổ.
Ai đã thừa nhận quan hệ giữa cô và anh ta chứ, cô và anh ta cũng chẳng thân thiết gì! Sao anh ta có thể nói ra lời như vậy, đúng là thích ăn đòn đây mà!
“Tôi nói này, con dơi xấu xí
kia, ai là mẹ anh? đừng có mà gọi bừa bãi, mẹ tôi chỉ có sinh một đứa
con gái là tôi thôi!” Ngọc Tình đặt đũa trên tay xuống, ngẩng đầu lên
nhìn Wiliam: “Tôi nói nhé, anh đừng có mà không biết điều.”
“Tôi
không biết điều gì chứ!” Wiliam nghe thấy vậy lập tức tròn xoe mắt nhìn
Ngọc Tình vẻ không vui: “Em nhận chiếc cúc của tôi rồi, em đừng có mà
không thừa nhận!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy đúng là cạn lời, bàn
tay cô nắm lại rồi mở ra, một chiếc cúc áo xuất hiện trong lòng bàn tay
cô, cô đưa chiếc cúc về phía trước, nhìn Wiliam: “Cái thứ này là anh chủ động đưa cho tôi, tôi không có ý định cần nó. Nếu anh muốn thì tôi trả
lại cho anh!”
Wiliam nhìn chiếc cúc áo, bàn tay cầm đũa của anh
ta dừng khựng lại, miệng đang nhai thức ăn cũng gần như dừng lại. anh ta ngẩng đầu nhìn Ngọc Tình vẻ nghiêm túc: “Em nhìn kĩ xem đó là cái gì?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy đơ người ra, trong bàn tay cô là cái gì, không có ai rõ hơn cô cả, đó là một chiếc cúc áo, là chiếc cúc áo mà khi ở Côn Minh Wiliam đã đưa cho cô trong lúc hai người ở thang máy.
Thế nhưng, trong lúc này, ngón tay cô khẽ run lên, cô dường như cảm nhận được sự
vận động của thứ đó trong tay cô. Ánh mắt Ngọc Tình từ từ di chuyển,
miệng cô cũng há hốc ra.
Chỉ thấy trong tay cô là một chiếc cúc
trái tim đang nhảy. nhịp đập mạnh mẽ đó làm cho Ngọc Tình cảm nhận thấy
dường như nó có một sức sống mãnh liệt cũng với tâm ý và tình yêu sâu
sắc.
Ánh mắt cô từ từ di chuyển từ con tim đó tới Wiliam: “Anh....”
Wiliam lúc này sắc mặt đang trắng bạch ra, khuôn mặt trắng bạch đó càng rõ nét khi bên dưới nó là một chiếc áo màu đỏ. Môi anh ta khẽ nhếch lên, cười
cười, lạnh nhạt. Nhưng đó là lần đầu tiên mà từ trong nụ cười đó Ngọc
Tình có thể nhận thấy được rằng anh ta thích cô thực sự.
“Tôi nói rồi, đó là trái tim tôi.” Đôi môi của Wiliam mấp máy, giọng điệu lời
nói hơi run lên, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt đầy yêu thương.
Đôi
mắt Ngọc Tình trước ánh mắt đầy sự ấm áp yêu thương đó liền hơi cúi
xuống, cô nhìn vào trái tim vẫn đập không ngừng kia, miệng khẽ cười.
Ánh mắt cô cũng hòa vào với con tim đang đập đó, rõ ràng là rất ấm áp, chỉ
thấy bàn tay cô nắm lại, trái tim đó liền biến mất trước mắt mọi người.
Wiliam nhìn Ngọc Tình thu trái tim đó về, anh ta khẽ thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
Từ thần sắc và động tác của Ngọc Tình có thể thấy Ngọc Tình đã ngầm thừa
nhận mọi điều anh ta làm. Môi anh ta khẽ cười, khuôn mặt trắng bệch đó
cũng dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào.
Phép thuật vừa nãy đã lấy đi không ít công phu của anh ta, phải biết rằng trái tim đó nhờ có phép thuật mà hóa thành, còn anh cũng đã lấy một phần của trái tim để làm
động lực đẩy vào chiếc cúc đó. Vì vậy trái tim vừa nãy cũng thực sự là
trái tim của anh ta.
Ánh mắt của Phong Nhã Trần và Lưu Bân từ từ
di chuyển, hai người có chút kinh ngạc. Tuy lúc trước bọn họ cũng nhìn
thấy tình cảm của Wiliam đối với Ngọc Tình là không bình thường, nhưng
chưa từng nghĩ cái tên Wiliam lại nghiêm túc tới mức độ này.
Lưu
Bân tuy biết Ngọc Tình là kẻ tu chân, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ
Wiliam cũng không phải người bình thường thế này, chứng kiến cảnh vừa
rồi có thể nhìn ra Wiliam đúng là cũng không phải dạng vừa.
Không giống với Lưu Bân, Phong Nhã Trần cũng đang nghĩ, nhưng điều anh đang
nghĩ đó là, trong kí ức Wiliam quen với Ngọc Tình cũng chưa lâu, sao
lại....
Wiliam dường như đoán ra điều thắc mắc của Phong Nhã
Trần, anh ta khẽ cười, nhìn Phong Nhã Trần: “Có rất nhiều việc, nhiều
khi không phải cứ phải nhìn thấy mới hiểu được!”
Phong Nhã Trần nghe thấy vậy liền nhướn mày, liếc mắt nhìn Wiliam: “Vậy nên?”
“Tôi nghĩ kể từ buổi bán đấu giá ngày đó chắc cậu cũng đã nhìn ra manh mối,
không sai, Tiên Ức chính là người của tôi.” Wiliam nhìn Phong Nhã Trần , khuôn mặt hết sức thản nhiên “Nhờ Tiên Ức mà tôi biết được rất nhiều
việc liên quan tới Ngọc Tình, thực ra đã từ rất lâu rồi, khi cô ấy chưa
biết tôi tôi đã biết cô ấy rồi.”
Vừa nói ánh mắt của Wiliam vừa hướng về phía Ngọc Tình – nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Phong Nhã Trần nghe thấy vậy cũng gật đầu, đúng là trong buổi bán đấu giá,
khi anh nhìn thấy Tiên Hạ anh đã thấy có sự liên kết với Tiên Ức, chỉ
là.... anh ngẩng đầu lên nhìn Wiliam, anh chưa từng nghĩ, một người yêu
một người lại phải thông qua một phương thức như vậy.
Buổi bán
đấu giá? Người của anh ta? Lưu Bân tò mò ngẩng đầu lên nhìn cả hai
người, anh đơ người ra, anh không biết rốt cuộc hai người này đang nói
về cái gì, chỉ là cho dù như vậy, anh cũng chỉ biết rằng hai người họ
đang nói tới một việc mà có liên quan tới Ngọc Tình.
Ánh mắt anh từ từ di chuyển, nhìn Ngọc Tình đang cúi đầu lắng nghe không hề có ý định chen ngang, anh khẽ cười.
Anh thấy, chỉ cần được ở bên cạnh Ngọc Tình, vậy thì bên cạnh cô là ai, có ai cũng chẳng quan trọng gì.
“Cho nên, Kiều thiếu gia, ý anh muốn nói là anh thực sự rất thích Ngọc
Tình?” Phong Nhã Trần suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn Wiliam :
“Nhưng nếu anh thực sự thích Ngọc Tình như anh nói, vậy thì, tôi nghĩ ít nhất anh cũng anh cũng phải thẳng thắn một chút, ví dụ như thân phận
của anh!”
Phong Nhã Trần không phải là người hẹp hòi, anh nếu đã
có thể chấp nhận Lưu Bân, vậy thì anh đương nhiên cũng có thể đón nhận
một Wiliam thực sự yêu Ngọc Tình, chỉ là anh bắt buộc phải biết người
này đối với Ngọc Tình có phải thật lòng hay không, liệu có mang lại cho
Ngọc Tình nguy hiểm hay không.
Wiliam nghe thấy vậy, đột nhiên bật cười, sau đó gật đầu: “Đương nhiên, tôi nghĩ cậu có thể gọi tôi là Wiliam von Dracula.”
Dracula, cái họ này vừa được nói ta, dường như lại một cơn lốc nữa thổi qua nhà
Ngọc Tình, lần này cả Ngọc Tình và Lưu Bân đều ngẩng đầu lên nhìn Wiliam hết sức choáng váng.
Dracula! Cái họ này, dường như những người
biết về sự tồn tại của ma cà rông đều biết cái họ này là tổ tiên của
loài ma cà rồng, vậy thì Wiliam.....