Ngọc Tình nghe thấy lời cậu nói cô khẽ nhướn mày, rồi lại mím môi cười, gật đầu: “Được!”
“Thật không? Em nói thật không?” Phong Nhã Trần ngẩng đầu vui mừng nhìn Ngọc
Tình, tốt quá, bây giờ Tình Tình càng ngày càng dễ nói chuyện rồi. lần
này cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy trong đôi mắt to tròn ấy tràn ngập niềm
vui à ánh lên nụ cười.
“Thật!” Ngọc Tình gật đầu, cái cậu bé này
đúng là càng ngày càng đáng yêu, cái bộ dạng này của cậu nhìn thế nào đi chăng nữa cũng đều thấy nên được yêu chiều.
Nói chuyện với Phong Nhã TRần làm cho Ngọc Tình khẽ cười, tâm trạng cô không còn phức tạp
như ban nãy nữa. Cậu bé này chính là thứ giúp làm cho cô vui vẻ, như thế này thật tốt, có cậu ở bên cạnh cô, thật tốt!
Nói chuyện vui vẻ với Phong Nhã Trần xong, Ngọc Tình đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần.
Bây giờ không còn là ánh mắt giống với khi nhìn Phong Nhã Trần nữa, không
còn sự vui vẻ và hài lòng. Cô dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn Tiêu Thần,
và ánh mắt này cũng làm cho Tiêu Thần thấy sợ hãi.
“Chủ nhân!” anh ta cúi đầu xuống, khẽ gọi.
Ngọc Tình nhìn cậu thanh niên trước mặt mình. Không biết từ khi nào anh ta
bắt đầu gọi cô là chủ nhân.tuy cô biết anh ta gọi cô như vậy là vì anh
ta từ tận trong đáy lòng đã chấp nhận cô đưa anh ta tiến lên phía trước, giúp cho anh ta có một khoảng trời mới.
Thực ra thì cô cũng khá
yên tâm. Ngọc Tình dùng người từ trước tới này đều là đã dùng thì không
nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì sẽ không dùng. Vì vậy không kể là Cố Nhất
Hàng hay Tiêu Thần, cô đều không có quá nhiều ràng buộc, ngược lại cô
cho bọn họ có rất nhiều không gian riêng để tự phát huy.
Song, hôm nay Tiêu Thần làm cô có chút thất vọng.
Công tâm mà nói, hôm nay Tiêu Thần biểu hiện cũng khá, chỉ có một điểm, anh khống chế không tốt cảm xúc của bản thân.
Không nói tới việc hôm nay những người tới đây đều là những người có tiếng
trong xã hội, họ đều không có nhiều quan hệ gì với anh, vậy mà anh đã
không khống chế nổi sự bất bình, ghen tỵ trong lòng. Vậy thì nếu hôm nay đứng đối diện với anh là những kẻ thù thì cô cũng hi vọng Tiêu Thần có
thể có một tâm thái bình tĩnh hơn.
Dù sao thì càng là người nóng
vội thì càng không làm được việc lớn. Rõ ràng qua sự việc ngày hôm nay
Tiêu Thần đã không đạt yêu cầu.
“Tiêu Thần!” Ngọc Tình lạnh lùng
gọi tên anh ta, cô nhếch mép lên theo thói quen, kéo tay Phong Nhã Trần
đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
“Không biết anh có còn nhớ khi anh
nói anh sẽ đi theo tôi, tôi đã nói gì không?” Ngọc Tình nhìn Tiêu Thần,
giọng điệu lạnh lùng nhưng cũng nhẹ nhàng và rõ ràng nghe đã biết là cô
không vui.
“Chủ nhân nói, bên cạnh cô không giữ lại người vô
dụng.” Tiêu Thần cúi thấp đầu, trong giọng nói là sự chán nản, buồn
phiền và hối hận.
“Ừm, không sai, nhớ rất rõ đấy nhỉ!” Ngọc Tình khẽ cười: “Vậy thì bây giờ tôi hỏi anh, thế nào là người vô dụng?”
Người vô dụng – ba từ này bao hàm rất nhiều. Nhưng chính vì nhiều nên Tiêu
Thần có nói cũng không hết, anh ta giữ thái độ trầm mặc.
“Tôi
biết anh rất nỗ nực.” Ngọc Tình thở dài một tiếng, quay đầu nhìn tất cả
mọi thứ xung quanh: “Chợ đấu giá tất cả đều làm rất khá!”
Ngọc
Tình là một người nói có tình có lý, chỗ nào anh ta làm tốt đương nhiên
là cô sẽ khen, không thể chỉ vì họ làm không tốt một chút mà phủ nhận
tất cả những gì họ đã làm, kể cả những điều tốt.
“Nhưng, những
thứ này đều không phải thứ quan trọng nhất.” Ngọc Tình nói xong, giọng
điệu lạnh lùng, nhìn Tiêu Thần, từ từ nói: “Anh không có một cái gì cả,
anh có thể đi theo tôi, ở bên cạnh tôi, đó chính là vì con người anh.”
Con người tôi? Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn Ngọc Tình, vừa như hiểu lại vừa như không hiểu.
“Trên người anh không có bất kì thứ gì mà tôi muốn đạt được, tôi đồng ý để
cho anh ở bên cạnh tôi, một nguyên nhân rất lớn đó là tôi thiếu người
trợ giúp.” Ngọc Tình nói rất thẳng thắn.
“Nhưng tôi không phải là người nào cũng cần.” Ngọc Tình mỉm cười: “Tôi biết anh có rất nhiều câu chuyện.”
Ngọc Tình vừa dứt lời liền nhìn thấy Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn bản thân mình, trong đôi mắt đó tràn ngập sự cảnh giác.
Ngọc Tình nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi bật cười: “Anh đừng có nhìn tôi như
thế, tôi chẳng hứng thú gì với những câu chuyện của anh đâu!”
Ngọc Tình vừa nói xong, ánh mắt cảnh giác của Tiêu Thần dùng để nhìn Ngọc Tình được thay thế bằng sự phẫn nộ.
Ngọc Tình nhếch mép: “Trên thế giới này ai mà không có những câu chuyện của
riêng mình? Xuất thân, những điều đã trải qua, kết quả đều là không có
cách nào để chọn lựa. Anh không có cách nào để chọn lựa cha mẹ sinh ra
anh, tôi cũng không có cách nào để chọn lựa một gia đình mình được sinh
ra. Ai cũng có lúc không được như mong muốn, vì vậy khi gặp phải những
chuyện không được như mong muốn, chúng ta phải bình tĩnh xem xét xem nên giải quyết như thế nào.”
“Vận mệnh vốn dĩ nó đã giống như một
trò chơi rồi, anh cứ nghĩ phía trước là hồ thế nhưng nhiều lúc nó lại
ngược lại – có thể là núi. Vậy thì lẽ nào anh đi tới chân núi rồi, phát
hiện nó là núi thì anh không đi nữa à?” Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn
Tiêu Thần: “Không, anh phải tiếp tục nỗ lực đi về phía trước! Nỗ lực
trèo lên ngọn núi đó, rồi lại tiếp tục chinh phục những ngọn núi khác,
có như vậy thì có thể mới có ngày anh đi tới được cái hồ mà anh mong
muốn.”
Ngọc Tình nói rồi nhìn vòa Tiêu Thần đang trầm mặc: “Bây giờ anh đang đi tới trước một ngọn núi đầu tiên rồi đấy!”
Núi? Ánh mắt Tiêu Thần mơ màng, anh vốn dĩ đang không tìm được phương hướng, chỉ tùy ý bước đi, mặc kệ nó tới đâu thì tới, sao bây giờ bản thân lại
gặp phải núi chứ?
“Sự cố chấp của anh chính là ngọn núi phía
trước mà anh cần vượt qua.” Ngọc Tình nói tới đây, cô thở dài một tiếng: “Ai cũng có những sự cố chấp của riêng mình, anh có, tôi cũng có! Thế
nhưng, Tiêu Thần, nếu anh có khả năng trong phút chốc mà có thể một đao
tiêu diệt kẻ thù thì coi như hôm nay tôi chưa nói gì cả, thậm chí tôi
còn cho anh mượn một con dao, nói là anh hãy đi trả thù đi!” nói rồi
Ngọc Tình nhìn Tiêu Thần với ánh mắt phức tạp.
“Tiêu Thần, anh có thể làm được không? Nếu như anh có thể, thì sao lại để cho cha mẹ chết
thảm chứ, sao phải lưu bạt rời khỏi quê hương, gặp phải những sự việc
nguy hiểm?” Ngọc Tình nói xong không đợi Tiêu Thần trả lời, cô lại trả
lời ngay cho anh: “Anh không thể!”
“Năm xưa, Câu Tiễn nằm gai nếm mật, chịu đựng mọi gian truân vất cả cả mười năm, cuối cùng thì cũng đã đạt được tất cả những gì mà mình muốn có, ông ta có thể vậy thì tại sao anh lại không thể?” Ngọc Tình nhìn Tiêu Thần: “Hôm nay những người đến
đây chưa chắc đều có nhiều liên quan tới anh, vậy mà anh đã trách vận
mệnh, trách ông trời không công bằng, anh đã không khống chế nổi cảm xúc của bản thân, vậy thì tôi hỏi anh, nếu trước mặt anh là kẻ thù thì anh
sẽ làm gì? ”
“Tôi...” Tiêu Thần đơ người ra.
“Anh giết
không nói bọn chúng, anh chỉ có thể nhìn bọn chúng cười nói vui vẻ. Song anh càng đau khổ thì bọn họ sẽ càng đắc ý! Việc anh cần làm không phải
là cắn răng chịu đựng mà là càng phải tự tại hơn bọn chúng! Làm cho
người khác không nhìn thấu được anh, như vậy thì anh với có cơ hội
chuyển bại thành thắng!” Ngọc Tình nói xong lại khẽ thở dài một tiếng.
Hôm nay những lời cô nói cũng đã đủ nhiều rồi, nếu người này không phải là
Tiêu Thần. Nếu Tiêu Thần không phải là một hạt giống tốt thì Ngọc Tình
sẽ không nói với anh ta nhiều như vậy.
Cô đứng lên, kéo tay Phong Nhã Trần, quay người rời đi, đi tới cửa, cô dừng bước lại: “Còn năm
ngày nữa, anh cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Nếu anh làm không nổi, vậy thì vẫn
là câu nói đó, bên cạnh tôi không giữ lại người vô dụng.”
Nói xong cô đẩy cửa, hai người đi ra ngoài.
Tiếng cửa đóng rầm một cái, người đứng bên trong căn phong là Tiểu Thần giật
mình, anh ta ngẩng đầu lên nhìn theo, chỉ thấy hai người đã rời đi tôi,
trong lòng anh ta tràn ngập sự thất vọng, là bản thân anh ta sai rồi
sao? Hình như là vậy....
Ngọc Tình và Phong Nhã Trần cùng nhau ra khỏi chợ bán đấu giá hoa, cả một quãng đường đi Phong Nhã Trần đều nhìn vào Ngọc Tình, nhưng lại không nói một lời nào.
Ngọc Tình bị cậu nhìn chằm chằm, cô thấy buồn cười, liền hỏi: “Trần, sao anh lại nhìn em như thế!”
“Tình Tình, anh đang nghĩ, sao em cái gì cũng biết thế nhì? Anh so với em như kiểu anh là một đứa bé không hiểu chuyện ấy.” Phong Nhã Trần cúi đầu
xuống nói.
Ngọc Tình vừa nghe thấy cậu nói vậy liền bật cười:
“Bởi vì, em đã sống rất nhiều năm trên đời, Còn nhiều hơn cả những gì
Nhã Trần anh có thể tưởng tượng được.”
Phong Nhã Trần vừa nghe thấy vậy liền nhướn mày, đôi mắt chớp chớp: “Tình Tình, em là lão yêu quái à?”
Nói xong Phong Nhã Trần liền cười, sau đó nhanh chóng chạy đi. Ngọc Tình bị cậu ta hỏi vậy liền đơ người ra, sau đó nhìn bộ dạng này của cậu cô
liền biết là cậu đang trêu cô cho cô vui lên thôi.
Cô giả vờ tức
giận nói: “Được lắm, anh dám cười em à! đứng lại, đừng có mà chạy!” vậy
là hai đứa trẻ một chạy trước một chạy sau đuổi theo nhau.
Phong
Nhã Trần thấy Ngọc Tình đuổi theo, lập tức dừng lại: “Ây za, chạy không
nổi nữ rồi, không thoát được em, không thoát được em rồi!”
Ngọc
Tình thấy vậy liền cười, đưa tay ra nắm lấy tay cậu, lần đầu tiên cô hỏi cậu nghiêm túc: “Nếu em thực sự là lão yêu quái thì anh có sợ không?”
Lần đầu tiên Phong Nhã Trần hỏi cô về vấn đề này, cũng là lần đầu tiên cô
đối diện với vấn đề này. Tuy bây giờ cô nhìn thì chỉ là một đứa trẻ bảy
tuổi, nhưng trên thực tế thì cô đã sống trên đời này hơn 30 năm. Lần đầu tiên cô phát hiện bản thân mình đúng là già rồi.
“Sao lại thế
chứ!” Phong Nhã Trần lắc đầu: “Tình Tình, sao em lại nghĩ như thế? Chẳng cần nói bây giờ em mới có bảy tuổi, kể cả em hai mươi tuổi, ba nươi
tuổi, anh đều không chê em già, kểu cả em có là lão yêu quái anh cũng sẽ không sợ em. bởi vì không kể em biến thành thế nào, em đều là Tình Tình của anh!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy, nheo mày: “Em bảo này Nhã
Trần, anh nói vậy là đang nói những lời có cánh đấy à? ngọt như đường
ấy, anh có thể làm giả hơn một chút không?”
“Ấy!” Phong Nhã Trần
vừa nghe thấy, ngữ khi liền có chút trách móc: “Cái này mà cũng bị em
phát hiện à, vốn dĩ anh muốn lừa em thôi,, xem ra không được rồi.”
Nói rồi cậu ta lắc lắc đầu: “Quả nhiên ba anh nói cấm có sai, phụ nữ là
phiền phức nhất, đặc biệt là những người phụ nữ thông minh, càng thông
minh càng phiền phức.”
Ngọc Tình vừa nghe thấy thế tức nhưng cũng phải bật cười: “Anh đang nói cái gì đấy hả?”
“Thôi được rồi!” Phong Nhã Trần lại hạ giọng xuống: “Không biết em đang lo
lắng điều gì, những điều em nói dù thế nào thì cũng không phải là sự
thật và sẽ không biến thành sự thật được, có đúng không nào? Dù thế nào
đi chăng nữa, bây giờ em là Tình Tình của anh, anh là Phong Nhã Trần của em, thế là được rồi chứ gì?”
Nói rồi Phong Nhã Trần đưa tay ra, giống như một người lớn khẽ vỗ vỗ tay vào gáy Ngọc Tình: “Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
Ngọc Tình vừa nghe thấy thế, khẽ cười. đúng vậy, bản thân cô đang lo lắng
điều gì chứ? đúng là chẳng có việc gì mà bản thân chỉ giỏi nghĩ lung
tung.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cười đùa mãi cho tới khi
tới cỗng ngõ nhà Ngọc Tình. Thế nhưng vừa mới tới nơi, bước chân của
Ngọc Tình đột nhiên dừng lại.
Sắc mặt cô trở nên khó coi.
Loáng một cái hình bóng hai người đó đã xuất hiện? Đúng là không chịu dừng
lại, hình như bọn họ vẫn chưa quên vết thương cũ, hôm nay tới đây làm gì chứ.
Phong Nhã Trần cảm nhận thấy Ngọc Tình không vui, cậu nhìn
vào con ngõ dẫn vào nhà Ngọc Tình: “Tình Tình, anh có thể cùng em vào
trong không?”
Ngọc Tình nghe thấy yêu cầu của Phong Nhã Trần, cô hơi sững người ra, sau đó mới gật đầu đồng ý.
Nếu đã xác định là cậu rồi, vậy thì cũng nên để cậu ấy biết về hoàn cảnh
gia đình cô, ngộ nhớ cậu không chấp nhận được thì sao, như vậy thì cô
nên làm thế nào?
Ngọc Tình khẽ nhoẻn miệng cười, hai người nắm tay nhau đi vào trong.
Đi tới cổng nhà, tiếng tranh cãi ồn ã từ trong nhà truyền ra.
“Tôi nói nhé anh cả, chị dâu, cái con bé Ngọc Tình nhà các người cho chúng
tôi vào viện thần kinh, số tiền này các người phải trả!” đó là tiếng nói của Ngọc An Lâm.
“Lại còn phí tổn thất tinh thần của chúng tôi nữa.” Đây là lời nói của Lưu Phân.
“Đúng vậy bác trai bác gái, số tiền này nhà bác phải trả.” Đây là lời nói của Ngọc Lộ.
“Tao thấy phải đòi nhiều hơn ấy, cái con bé đó nhà chúng mày đúng là cái đồ
chuyên đi gây chuyện! Lần trước đánh tao, còn chưa trả tiền đấy!” hóa ra Ngọc Thành cũng tới?
Ngọc Tình đứng ở cửa khẽ cười, xem ra mọi người hôm nay đến cũng đông đủ đấy.
“Ôi giời, đều là người một nhà, các người đừng có làm loạn lên thế nữa, lão đại, con cho ít tiền cho nó xong đi.” Đây là lời của bà nội Ngọc Tình.
Ngọc Tình đứng ngoài cửa nhướn mày. Xem ra hôm nay mọi người đến đông đủ hơn cả sức tưởng tượng của cô.