Ngọc Tình đứng ở đó, lặng lẽ, dường như cô đang được hoàn quyện cùng vào với cảnh tượng đó.
“Meo.” Lúc này một đống những thứ lông lá xồm xàm bay từ xa tới, hạ cánh xuống chân Ngọc Tình, đưa đầu ra dụi dụi vào chân cô lấy lòng.
Ngọc
Tình chu mỏ ra, nhìn Ngân Nguyên, ở khóe mắt đang rung lên không thật rõ để dễ dàng nhận thấy. Ngọc Tình đúng là không nhịn được lại muốn đá nó
thêm lần nữa.
Ngươi có biết ngươi là mèo không hả? Ngươi không phải là chó! Cái bộ dạng này ở đâu ra đấy!
Ngân Nguyên vẫn chà chà người vào chân cô để làm lành, lấy lòng, hoàn toàn
không để ý tới nét biểu cảm trên mặt Ngọc Tình, cũng không ý thức được
rằng mình làm thế này thật đúng là không phù hợp với thân phận của bản
thân! Cái bộ dạng này chỉ có một con chó mới vậy!
“Meo meo!” Ngân Nguyên thấy Ngọc Tình không nói gì, gan càng to hơn một chút, tiếp tục nũng nịu.
Ngọc Tình cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt hơi tối lại.
“Meo!” Ngân Nguyên thấy Ngọc Tình không phản ứng gì, đắc ý cười, đã thế ta tiếp tục cố tỏ ra đáng yêu một chút.
Ngọc Tình nhìn con mèo dưới chân không biết điều gì, thể hiện một cách quá
đáng, sắc mặt cô sầm lại, bây giờ trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy
nhất đó là hầm thịt nó lên! Đúng là mất mặt quá!
“Meo meo!” Ngân
Nguyên liếc mắt lên nhìn, thấy Ngọc Tình đang nhìn bản thân mình, dường
như đột nhiên nhận được sự động viên vô cùng lớn, nó lại cúi đầu tiếp
tục dụi đầu vào chân cô.
Nhịn tới mức không thể nhịn hơn được nữa, Ngọc Tình giơ chân lên, lại một cú đá nữa.
Chỉ nghe thấy một tiếng rào vang lên, mặt hồ nước phẳng lặng như gương đột
nhiên nước bắn tung tóe, một con mèo không biết điều lại một lần nữa bị
bay đi tít tắp nhưng lần này là xuống nước.
Ngọc Tình cũng không ngắm nhìn cảnh hồ nước nữa, cô quay người bước đi, đi dọc theo bờ hồ.
“Meo!” Ngọc Tình đã đi khá xa rồi, lúc này mới nghe thấy phía sau lưng đang vang lên tiếng kêu phẫn nộ.
Nhưng tiếng kêu phẫn lộ đó không hề ảnh hưởng gì tới Ngọc Tình cả. Cô giả vờ
như không nghe thấy gì và tiếp tục đi về phía trước.
Con mèo ở
phía sau cô đột nhiên nhảy lên từ khỏi nước, vừa mới ngoi lên khỏi mặt
nước đã gầm lên ai oán trách giận, sau đó là nôn ọe.
Thật là ghê
tởm, không ngờ nó đã nuốt chửng một con cá nhỏ vào trong bụng, hãy là
một con mèo cao quý một chút có được không hả? Hãy là một con mèo không
ăn thịt tươi sống có được không? Từ trước tới nay nó chưa bao giờ ăn cá
khi còn sống cả!
Điều này làm cho Ngọc Tình thấy thực sự thật ghê tởm! Nó làm lành, lấy lòng cô như thế mà chỉ một cú đá cô lại đá bay nó đi, cũng may là nó biết bơi.
Với tư cách là một con mèo cao quý, một con thần thú, con con mèo rất có phẩm cách, Ngân Nguyên đã phải
chúc mừng bản thân lần thứ n vì cái sự biết bơi của nó!
Ngọc Tình chẳng thèm để ý tới nó, cũng chẳng thèm quan tâm tới sự trách oán của
Ngân Nguyên, sự không vui cũng như sự may mắn. Lúc này cô chỉ muốn biết, những dãy núi dài dằng dặc nối tiếp nhau kia bắt đầu từ đâu và kết thúc ở điểm nào, và nơi đó có phải là điểm cuối cùng của không gian bây giờ
hay không?
Lúc này Ngọc Tình dường như trở thành một Quốc vương,
cô đang từng bước từng bước thị sát lãnh thổ của riêng mình, trong lòng
ngập tràn cảm xúc mãn nguyện và tự hào.
Đỉnh núi toàn là màu
xanh, các ngọn núi đều rất cao, nếu dựa theo chiều cao cơ thể hiện tại
của Ngọc Tình, thì cô đứng dưới núi chẳng khác nào một con kiến bé tí
xíu không lọt được vào tầm mắt.
Lần đầu tiên Ngọc Tình thấy rất
mãn nguyện, không hề cảm thấy bất mãn vì cái thân hình nhỏ bé của mình,
bởi vì những ngọn núi cao thế này có thể xuất hiện ở đây là vì có cô.
Cô muốn lên được đỉnh của ngọn núi, việc đó bây giờ thì đúng là dễ như trở bàn tay!
Nghĩ là làm luôn, Ngọc Tình dường như không suy nghĩ do dự nhiều, cô huy
động sức mạnh tinh thần bao bọc lấy toàn cơ thể mình, ý nghĩ trong đầu
được vận hành, cứ như vậy sức mạnh tinh thần bao lấy cô hướng thẳng lên
phía đỉnh núi mà bay.
Kĩ năng này đương nhiên là cô có được từ
Cửu Thiên Tiên Quyết, kĩ năng có thể bay này được gọi là : “Khinh Vũ
thuật”, chỉ có người tu luyện tinh thần mới có thể dùng, nói vậy cũng có nghĩa là, chỉ có người tu luyện khả năng khác thường mới có thể tu
luyện.
Người thực hiện khi thực hành nó thì toàn thân lông sẽ dựng lên, có thể bay lên, giống như thần tiên vậy.
Ngọc Tình chẳng mất chút sức lực nào để lên tới đỉnh núi, cô đứng trên đỉnh
núi, cúi đầu xuống nhìn, hồ nước to lớn lúc này bây giờ đã nhỏ đi không
ít, lúc này nhìn nó chỉ nhỏ bằng tầm bàn tay thôi, điểm cuối của hồ nước là một cái thác, phía sau cái thác là một bức tường chắn lấy.
Ngọc Tình nhìn vào bức tường có vẻ rất dày dặn kia, trong lòng lại thấy rất
tò mò, cô rất muốn biết, phía sau bức tường đó là cái gì?
Ánh mắt cô từ từ lướt một lượt, tầm nhìn của Ngọc Tình rơi xuống cánh đồng
thuốc với diện tích tuyệt đối không nhỏ hơn mặt hồ kia.
Bên trên
cánh đồng thuốc linh khí cuộn tròn lại, nhìn có vẻ rất có thiêng liêng.
Bây giờ Ngọc Tình đứng ở một nơi cao như thế này nhưng thậm chí vẫn có
thể ngửi thấy mùi hương thảo dược ngào ngạt.
Ngọc Tình nhìn vào
không gian cánh đồng thảo dược rộng lớn đó, giá trị lên tới cả hàng vạn
lượng vàng, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Tới
thời điểm này sản nghiệp của Ngọc Tình đã bắt đầu dần dần được ra mắt
thế giới. Cái xuất hiện đầu tiên đương nhiên là đá quý Thụy Tình, còn
chợ hoa thì cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi, chỉ đợi tới khi
Tết Nguyên đán đến là sẽ mở cửa.
Còn bây giờ, Ngọc Tình đột nhiên phát hiện, cô dường như có thể mở một công ty về mỹ phẩm sử dụng thuần
khiết thảo dược từ thiên nhiên, như vậy thì lợi nhuận thu về sẽ được mở
rộng hơn, còn có thể tạo phúc cho các nữ sinh trong thiên hạ. Và lợi
nhuận thu được cũng có thể ủng hộ, phục vụ cho sự phát triển của việc
làm từ thiện.
Không sai, Ngọc Tình còn dự định mở một bệnh viện,
đương nhiên là bản thân cô đầu tư, lợi dụng những tài nguyên phong phú ở đây, cống hiến cho loài người, cho xa hội, cũng có thể giải quyết tình
trạng khám chữa bệnh khó khăn bây giờ của nước Z.
Ngọc Tình càng nghĩ càng cảm thấy khả thi. Cô khẽ cười, cảm thấy cả cơ thể thư giãn rất nhiều.
Không kể là kiếp trước hay kiếp này, tôn chỉ của cô vẫn luôn là vì nhân dân,
phục vụ cho nhân dân, bây giờ lại có một cơ hội tốt như thế này, đương
nhiên cô phải nắm lấy.
Có một nguồn tài nguyên và dược liệu cũng
cấp không bao giờ cạn kiệt thế này, Ngọc Tình quả là có thể sau này
chẳng cần lo lắng gì nữa.
Đây có được gọi là song hỉ lâm môn
không đây? Ngọc Tình nghĩ, môi cô khẽ nhếch lên, cô tiếp tục bay về phía trước, cô muốn xem xem, không gian đã được nâng cấp này còn có điều gì
làm cho chủ nhân của nó vui mừng, ngạc nhiên, tò mò nữa.
Ngọc Tình bay về phía trước, đôi mắt không ngừng đảo quanh, liếc nhìn cây cỏ trên núi, liếc nhìn mỗi hòn đá trên núi.
Cuối cùng cô phát hiện, ở giữa một ngọn núi có một khoảng bằng phẳng.
Cái khoảng đó giống như là do con người tạo thành vậy, nhưng thực ra nó
được nối tiếp với ngọn núi, điều đó rõ ràng cho Ngọc Tình thấy thế nào
được gọi là điêu luyện sắc sảo.
Ngọc Tình tập trung suy nghĩ, cô bay xuống khoảng trống đó.
Đứng bên trên khoảng trống Ngọc Tình cảm nhận dường như là một hạt cát trong sa mạc, trong dãy núi dài vô tận này, cô quá ư là nhỏ bé, không kể cô
có năng lực lớn đến thế nào, năng lực đó có đủ để tiêu diệt những ngọn
núi này hay không, đứng giữa những ngọn núi này, cô thực sự cảm thấy sự
quyến rũ vô tận của thiên nhiên.
Thiên nhiên luôn có một sức mạnh thần bí, có thể hoàn thành được những việc mà con người không thể thực hiện được.
Đôi mắt Ngọc Tình lướt bốn xung quanh khoảng trống, cuối cùng ánh mắt cô để ý vào một tảng đá hình bầu dục khổng lồ.
Đó là một tảng đá hình bầu dục, bên trên mặt đá mịn là những hoa văn huyền bí, từ đó có thể thấy phiến đã này không hề bình thường.
Ngọc
Tình đi về phía trước, đứng trên phiến đá, lúc này cô đột nhiên phát
hiện, cô không chỉ nhỏ bé với dãy núi này mà so với phiến đá đang ở dưới chân cô đây cô cũng quá nhỏ bé.
Ngọc Tình cúi đầu nhìn vào cơ thể bé tí teo của bản thân mình, cô bật cười, phải bao nhiêu năm nữa cô mới lớn lên đây!
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ lóe qua, dù sao thì cũng không thể ăn một miếng mà có thể biến thành người khổng lồ, Ngọc Tình cũng không thể chỉ một
miếng cơm mà đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ được.
Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào phiến đá, nhìn vào những hoa văn bị gió mưa xói mòn dần dần tới mức nhìn không rõ đó là những nét hoa văn gì, Ngọc Tình có cảm giác dường như đã nhìn thấy chúng ở đâu thì phải, hay chỉ là ảo
giác?
“Meo meo!” đúng lúc này, phía sau lưng cô truyền tới tiếng kêu kích động của Ngân Nguyên.