Ngọc Tình cùng Lưu Bân liều mạng chạy trong núi, ánh mắt hai người đều vô cùng ngưng trọng.
Ngọc Tình thực ảo não, cô thật ghét thực lực hiện tại của mình, thật sự là
quá yếu, hiện tại tinh thần lực của mình chỉ có thể tiến hành dò xét,
căn bản không thể giống như trước đây giết người được. Huống chi còn có
cái thân thể nhỏ bé này nữa!
Không được, không thể như vậy!
Ngọc Tình vừa chạy xuyên qua dãy núi vừa lên kế hoạch huấn luyện, kiếp này cô nhất định phải vượt qua cả kiếp trước!
Lưu Bân gắt gao đi ở phía sau Ngọc Tình, đôi lúc còn nhìn qua cánh tay đang không ngừng đổ máu của cô, tâm tình phức tạp không nói nên lời. Theo
đạo lí mà nói, Ngọc Tình là bảo vệ của cậu, vì cậu bị thương cũng là lẽ
thương. Nhưng không hiểu vì sao khi cậu nhìn thấy cô chảy máu lại vô
cùng tức giận!
Không, không thể! Cậu nhất định phải trở nên cường đại, cậu không thể để cho sự việc ngày hôm nay diễn ra một lần nào nữa!
Vì thế, hai người bất đồng thế giới lại vì cùng một sự kiện mà xuất hiện ý nghĩ giống nhau, hạ quyết tâm giống nhau, mục đích cũng thần kì nhất
trí: Không để cô bị thương nữa.
Trẻ em dù có lợi hại đến đâu thì thể lức đều có hạn. Vì vậy sau một đêm chạy trốn, hai người bọn họ
không cử động nổi nữa, Ngọc Tình còn tốt hơn một chút, còn Lưu Bân đã
không chịu nổi nữa rồi.
Ngọc Tình tựa lưng vào gốc cây, nhìn qua địa hình ở đây, cô có thể cảm nhận được kẻ địch càng ngày càng gần, bọn họ cứ chạy như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.
“ Ngọc
Tình, ngươi, ngươi trở về một mình đi! Người bọn họ muốn bắt là ta, yên
tâm đi, ta sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng đâu!” Lưu Bân ngồi dưới
đất thở hổn hển, gian nan đem những lời này nói ra.
“ Câm
miệng!” Ngọc Tình đem ánh mắt nhìn qua quát nhẹ, Lưu Bân còn muốn nói
cái gì đó nhưng khi nghe thấy câu nói lạnh băng của Ngọc Tình, theo bản
năng đóng chặt miệng.
Trên thế giới này còn không có chuyện gì
mà Ngọc Tình cô không làm được, muốn bắt người từ trong tay của cô,
những người này còn chưa đủ tư cách!
Khóe môi Ngọc Tình câu lên, quay đầu nhìn lại con đường sau lưng, đem theo Lưu Bân ẩn nấp.
Không bao lâu sau đã có 5 người xuất hiện tại chỗ này.
“ Mã ca, thằng nhóc Lưu Bân thật sự ở trong ngọn núi này sao, chúng ta
tìm lâu như vậy còn chưa tìm thấy nó?” Một tên trong đó nhìn quanh chỗ
này, không phát hiện được điều gì.
“ Đại ca nói tuyệt đối không
có sai đâu, nắm chắc thời gian đem chỗ này lục soát một lần đi.” Tên
được gọi là Mã ca gắt gao nhíu chặt mày, hai đứa nhỏ cho dù có thể chạy
nhanh đi nữa hiện giờ cũng không chịu nổi nữa, cẩn thận một chút tuyệt
đối có thể tóm gọn bọn nó.
Ngón tay Lưu Bân đặt ở cò súng, đang
muốn nổ súng đã thấy Ngọc Tình đưa tay ngăn cản cậu. Ngọc Tình lắc đầu,
làm một động tác tay, ý bảo Lưu Bân đừng manh động, không đến thời khắc
nguy hiểm thì đừng nổ súng.
Số người đang ở trong ngọn núi này
tuyệt đối không chỉ có mấy người trước mặt, bây giờ mà nổ súng sẽ làm
cho càng nhiều người chạy đến chỗ này, hai người muốn rời đi sẽ càng khó hơn.
Lưu Bân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, ngón tay thả lỏng, gắt gao nhìn kẻ địch trước mắt.
Ngọc Tình thấy thế cũng yên tâm hơn, tay phải nắm chặt chủy thủ*.
[*Là dao găm đó, cơ mà ta thấy để chủy thủ hay hơn]
Lúc này, năm người kia đã lục soát khắp khu vực này, trong đó có một người đang lại gần chỗ ẩn nấp của hai người.
Năm mét, Ba mét, một mét, Ngọc Tình gắt gao nhìn kẻ đang đi tới, cho đến
khi hắn ta cách mình chỉ có vài bước chân, cô đột nhiên xông ra. Chỉ
thấy thân hình nhỏ nhắn của Ngọc Tình nhảy lên, khi đã đến gần mục tiêu, tay phải mạnh mẽ chém ra, cắt đứt yết hầu của hắn, một dòng máu tanh
phun ra.
Cô không hề quan tâm đến vết máu trên mặt mình, Ngọc
Tình vội vàng đỡ lấy thi thể đang sắp ngã xuống đất, đem nó chậm rãi đặt vào lùm cây, chỉ sợ động tác quá lớn sẽ khiến cho bọn người còn lại chú ý. Sau khi sử lí tốt tên này, Ngọc Tình quay lại nhìn về phía Lưu Bân
gật gật đầu, tiếp tục lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía một tên khác.
Lưu Bân núp ở chỗ cũ, nhìn Ngọc Tình cả người đầy vết máu đột nhiên cảm
thấy Ngọc Tình như vậy có một cỗ hơi thở thiết huyết của quân nhân. Cô
như thế thật không giống với một cô bé 7 tuổi.
Ngọc Tình hoàn
toàn không có tâm tình mà đi lo lắng việc khác, hiện tại trong đầu của
cô đang tràn đầy ý nghĩ làm sao ra khỏi ngọn núi này, làm sao sống sót.
Thần không biết quỷ không hay tiếp cận mục tiêu từ phía sau, thân thể hướng
về phía trước nhảy lên, tay phải nâng lên đao thứ nhất trực tiếp đâm vào cổ mục tiêu, cùng lúc đó tay trái lôi kéo, đao thứ hai cắt đứt mạng
sống của hắn.
Sau đó vẫn không dừng lại, nhẹ nhàng đỡ lấy thân
thể mục tiêu, ra sức hô hấp. Thân thể này quá nhỏ, cô nhảy lên cũng chỉ
tới bả vai của người này, cũng may là hắn đang cúi người tìm kiếm trong
bụi cỏ chứ không cô tuyệt đối không thể nào giết được hắn.
Dấu xong thi thể, Ngọc Tình hướng về phía Lưu Bân ngoắt tay, cậu ta lập tức chạy tới. Hai người một lần nữa bắt đầu chạy trốn.
Đã được một đêm, tin chắc rằng Lưu Lỗ Hàn cũng đã thu được tin tức, viện
thủ của họ chắc đã đến đây rồi. Bây giờ việc bọn họ cần làm nhất chính
là tận lực làm cho kẻ địch không tìm thấy mình, tranh thủ càng nhiều
thời gian càng tốt.
Nhưng là, bọn họ có lợi hại như thế nào đi
nữa cũng vẫn bị phát hiện. Hiện tại hai người một lần nữa lại lâm vào
tình trạng bị bao vây.
“ Ngọc Tình, xem ra vận khí của chúng ta
quả thật không tốt tí nào.” Lưu Bân nhìn qua một vòng, khuôn mặt tái
nhợt hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ.
“ Câm miệng!” Đôi mắt Ngọc
Tình gắt gao nhìn chằm chằm những người này, ánh mắt cô chủ yếu đặt trên người tên cầm đầu. Trải qua một đêm chạy trốn, thanh âm của cô đã bắt
đầu khan khan nhưng vẫn như cũ sắc bén rét lạnh, “ Các người rốt cuộc là ai?”
“ Bọn người kia đều là do mày giết?” Tên đã bỏ qua cho Hàn Phong - Lâm ca giờ phút này đang đánh giá Ngọc Tình một cách cẩn thận.
Chỉ thấy áo quần cô rách nát, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú dính đầy máu
tươi, một đôi con ngươi kiệt ngạo bất tuân** nhìn chằm chằm mình.
[**kiêu ngạo, không tuân thủ bất kì kẻ nào.]
“ Đúng thì như thế nào?” Đột nhiên Ngọc Tình thả lỏng cơ thể, khóe miệng
nhếch lên một nụ cười nhạt, “ Ta nghĩ, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn toàn
thất bại!”
Ngọc Tình vừa dứt lời đã thấy một nhóm người khác
tiến đến bao quanh nơi này hình thành một vòng tròn vây bọn họ bên
trong, trợ thủ đắc lực nhất của Lưu Lỗ Hàn – Lam Phi bước ra.
Lâm Phong dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn tất cả, sau đó chuyển hướng đến
trên người Ngọc Tình, giọng điệu âm trầm, “ Nhưng có một điều ngươi phải biết, cho dù ta có chết thì ta cũng sẽ đem các ngươi chôn cùng!”
“ Nga, phải không?” Ngọc Tình nhìn Lâm Phong, nhếch mi khinh thường, đột
nhiên ra tay, tay phải đem chủy thủ ném mạnh ra ngoài, hướng về phía mặt của Lâm Phong.
Nhìn chủy thủ đang bay đến, trên mặt Lâm Phong
rốt cuộc xuất hiện một chút kích động, nghiêng người qua một bên, khẩu
súng cũng không còn chỉa vào người Ngọc Tình nữa, đưa tay lên che mặt.
Cũng trong nháy mắt này, bọn họ đã hoàn toàn không có phần thắng.
Người của Lâm Phong còn chưa kịp nổ súng đã bị người của Ưng bang cho về với
đất mẹ, mà Lâm Phong cũng bị người khác cướp mất vũ khí, dùng súng chỉa
vào đầu.
Khi Lâm Phong nghe đến tiếng súng nổ đã biết bản thân
mình bị lừa, mà chủy thủ sắc bén ép đến gần khuôn mặt hắn cũng mất đi
lực đạo, rơi xuống mặt đất.
Vẻ mặt Lâm Phong âm trầm nhìn Ngọc Tình, cô hướng về hắn nở nụ cười, ý cười mười phần trào phúng.
Ngọc Tình dùng đôi mắt lạnh nhìn Lâm Phong bị mang đi, sau khi xác nhận được bản thân đã thực sự an toàn, thần kinh căng thẳng rốt cuộc buông xuống, ánh mắt nhắm lại, ngất xỉu tại chỗ.