Người đó nghe thấy
lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, không nói gì, lại cúi đầu xuống
trồng hoa của mình, người này đến từ đâu, thật kì lạ.
Ngọc Tình thấy anh ta không nói gì, cô cũng không nói thêm. Cô khẽ cười: “Anh nhìn rất giống một người bạn của tôi.”
Vừa dứt lời Ngọc Tình liền cảm thấy có chút lúng túng, dường như đang muốn
bắt chuyện vậy? đúng rồi, lời thế này chính xác chính là lời nói phổ
biến của con trai khi muốn làm quen với con gái mà? Ngọc Tình nghĩ vậy
rồi nhìn người đó. Quả nhiên trên mặt người đó có nở một nụ cười khẽ.
Ngọc Tình vừa nhìn thấy liền cười, quả nhiên là bị người ta chế giễu rồi.
Thôi được, thực ra cô không hề sợ bị người khác chế giễu, cô cũng đúng
là muốn nói chuyện một chút.
Vậy là cô chẳng quan tâm tới người
đàn ông này nữa, tiếp tục nói: “Anh ấy tên là Phác Vũ, nhìn rất giống
anh, đã tám năm rồi chúng tôi không gặp, bây giờ anh ấy chắc cũng 33
tuổi rồi.”
Ngọc Tình nói rồi liền để sức mạnh tinh thần tập trung lại, cô ngồi trên một bông hoa mạn đà la cách người đàn ông đó một
khoảng cách rất gần, Ngọc Tình cũng chẳng thèm để ý tới thái độ không
quan tâm tới lời cô nói của người đàn ông.
Nói thực lòng, cô cũng đúng là chẳng cần hay muốn anh ta phải nói gì, chỉ có điều, con người
với vẻ bề ngoài quá giống này đã gợi lại kí ức của cô về người đó.
Khi bọn họ gặp nhau, anh 25 tuổi, cô mới có 7 tuổi. không thể không nói,
khoảng cách về tuổi tác là quá xa, cô không hiểu được tại sao vừa nhìn
đã mãi ghi nhớ về người đàn ông đó, đúng, đúng là vì cái bộ dạng ngốc
ngốc, đơn thuần, ngây thơ của anh? hay là nụ cười tỏa nắng của anh?
Tư suy của Ngọc Tình cứ từ từ trở về quá khứ, khi anh cười....rất ngọt ngào, rất đơn thuần, rất rạng rỡ.
Chỉ là, bây giờ, anh đang ở đâu? Tám năm rồi cô không nói tới anh không có
nghĩa là cô không nhớ anh. ngược lại, cô rất nhớ anh, rất muốn biết bây
giờ anh ở đâu, đang làm gì, anh....có nhớ cô không?
Nghĩ vậy, Ngọc Tình chỉ khẽ cười, cô quay đầu ra nhìn người đàn ông đó: “Này, anh cười một cái đi.”
Người đàn ông nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ thấy cô thiếu nữ
ngồi trên bông hoa mạn đà la đang cười rạng rỡ nhìn mình, ánh sáng mặt
trời chiếu rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn làm làn da cô càng trắng hồng hơn – một khuông mặt ngây thơ thuần khiết nói không thành lời, cô nói: “Này,
anh cười một cái đi.”
Rất nhiều năm sau, Ngao Thánh vẫn mãi nhớ
hình ảnh này, đó là lúc bọn họ gặp nhau, cũng là nơi mà làm anh lần đầu
tiên thấy cảm động nhất.
Không biết tại sao, Ngao Thánh liền cười rồi, anh nhìn cô, cũng không biết tại sao cười, nhưng anh đã khẽ mỉm cười.
Ngọc Tình nhìn nụ cười của Ngao Thánh, cô đơ người ra. Tuy anh và Phác Vũ
nhìn rất giống nhau nhưng nụ cười của bọn họ lại khác nhau, nếu nói nụ
cười của Phác Vũ rạng rỡ thuần khiết thì nụ cười của người đàn ông này
lại thật lạnh lùng.
Ngọc Tình không hiểu tại sao cùng một khuôn
mặt, cùng là nụ cười mà lại có sự khác nhau như vậy! nhưng, điều đặc
biệt là, cô cảm thấy sự khác nhau này mới là đúng, nụ cười lạnh lùng vừa rồi mới hợp với con người này.
Ngao Thánh cười, mặt anh liền
cứng đơ lại. sao lại có thể dễ dàng bị một người mê hoặc thế này được?
Trước đây anh có thế này đâu, trước đây?
Trên khuôn mặt của Ngao
Thánh xuất hiện một chút bối rối, trước đây sao? Trước đây anh thế nào
nhỉ? Sao anh không nhớ điều gì? Anh bối rối nhìn vườn hoa mạn đà la,
dường như trong kí ức của bản thân chính là vườn hoa mênh mông này, mỗi
ngày anh đều trồng hoa. Thế nhưng trước những kí ức đó, anh có còn gì để nhớ nữa không?
Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào Ngao Thánh không rời mắt, nét mặt của anh, cô đương nhiên là nhìn thấy. người đang ông này
đang bối rối sao? Không biết tại sao cô lại không thích nhìn thấy anh ở
cái bộ dạng này, vậy là cô mở miệng hỏi: “Này, chàng trai, anh tên là
gì?”
Quả nhiên tiếng nói của Ngọc Tình đã cắt ngang dòng tư duy
của Ngao Thánh, anh ta đứng lên, cúi đầu xuống nhìn Ngọc Tình: “Cô gọi
tôi là gì?”
Ngọc Tình nghe thấy anh ta hỏi lại liền đơ người ra, cô gọi anh là gì? Này? Chàng trai?
Ngọc Tình lúng túng nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta khẽ nhếch mép lên rồi nói: “Tôi tên Ngao Thánh.”
“Ngao Thánh?” Ngọc Tình khẽ nhắc lại tên anh một lần, lại nhìn vào anh, khẽ cười: “Rất hợp với anh.”
Ngân Nguyên và Thuần Hoàng đứng bên cạnh nhìn ngơ ngác, đột nhiên bọn họ đều cảm thấy cảnh tượng này rất hòa hợp, rất hòa hợp. Dường như đáng lẽ
hàng ngàn vạn năm trước nên thế này rồi mới phải, hai người nên ở bên
nhau, khẽ cười, nói chuyện nhẹ nhàng với nhau.
Thuần Hoàng nhìn
mà đôi mắt màu xanh ngọc của anh ta thoáng qua chút không vui, cảnh
tượng này hòa hợp thì đúng là hòa hợp thật, thế nhưng tại sao anh lại
cảm thấy không thoải mái?
Chỉ thấy Thuần Hoàng bĩu môi nhìn Ngân Nguyên: “Người đàn ông đo là ai?”
Lúc này đôi mắt màu xanh nước biển của Ngân Nguyên hơi nheo lại, nhìn không ra sự tức giận hay niềm hân hoan. Anh ta nghe thấy câu hỏi của Thuần
Hoàng chỉ khẽ cười, sau đó nói: “Không biết.”
Thuần Hoàng đang
chờ đợi câu trả lời của Ngân Nguyên, không có được đáp án như mong muốn
Thuần Hoàng liền đơ người ra, không biết? “Không biết, vậy sao anh lại
tỏ cái thái độ như chẳng có chuyện gì thế?”
Ngân Nguyên đáng
chết, anh ta lẽ nào không biết bản thân anh ta bây giờ giống như một kẻ
chẳng biết gì, nhìn cái bộ dạng đó đúng như là đầu chỉ để mọc tóc.
Ngân Nguyên nghe thấy vậy liền đớ người ra ngạc nhiên. Không phải à? thái độ như chẳng có chuyện gì? Xin đấy, anh ta lúc nào chẳng trong cái bộ dạng như vậy!
Ngân Nguyên quay đầu sáng nhìn Thuần Hoàng, miệng khẽ
nhếch cười: “Tiểu .... Thuần Hoàng à, tôi cũng không phải là Ngọc Hoàng
Thượng đế, làm sao tôi biết được, lại nói....”
Mà kể cả có là
Ngọc Hoàng Thượng đế anh ta cũng chưa chắc đã biết! Việc của thiên hạ
nhiều như vậy, làm sao mà việc gì cũng nắm rõ được?
Thuần Hoàng
cạn lời bĩu môi quay đầu đi chẳng nhìn Ngân Nguyên nữa, anh nên tin vào
Tình Tình, cái con mèo lười này đúng là không tin cậy được gì! Nên bảo
Tình Tình tìm cho anh ta một đàn mèo cái mà tạo giống thôi!
Tiếng thở chê bôi của Thuần Hoàng đương nhiên là không giấu được Ngân Nguyên, Ngân Nguyên cũng chỉ nhếch mép cười biểu thị anh ta cũng chẳng thèm
quan tâm.
“Không phải, tôi nói này, Thuần Hoàng, anh có thể đừng
có mà chê bôi tôi như thế không?” Ngân Nguyên lại quay ra nhìn Thuần
Hoàng, cảm thấy oan ức, khóc không ra nước mắt, sao anh ta có làm gì đâu mà bị đối xử như vậy, lại là một kẻ vừa mới chui ra từ một quả trứng
chê bai.
Thuần Hoàng không nói gì, ngay cả liếc mắt nhìn lại cũng chẳng thèm! Mất mặt, đúng là mất mặt! Về sau đừng có mà nói là quen
biết Thuần Hoàng này!
“Ấy!” ánh mắt của Ngân Nguyên từ từ di
chuyển, ngay sau đó liền sáng lên: “Thuần Hoàng, tôi có cách này làm cho Ngọc Tình lại đây, nhưng anh không được khinh khỉnh với tôi như vậy
nữa!”
Lời nói của Ngân Nguyên làm cho hai mắt của Thuần Hoàng sáng lên, chỉ thấy anh khẽ gật đầu: “Đồng ý!”
Hai chữ đó vừa được nói ra mà làm Ngân Nguyên cảm thấy buồn nôn, mẹ kiếp,
cai tên này đúng là không biết xấu hổ! rõ ràng là anh ta cũng muốn phá
vỡ cảnh tượng này, thế nhưng lại giả vờ bình tĩnh. Ngân Nguyên rất nghi
ngờ, vừa nãy hành động nhảy chồm lên người Ngọc Tình của Thuần Hoàng
nhất định chỉ là giả!
“Ngọc Tình.” Bỏ qua những biểu hiện đáng
ghét của Thuần Hoàng, việc nên làm thì vẫn phải làm, ai bảo cái cảnh
tượng này ngay đến cả Ngân Nguyên cũng cảm thấy ngứa mắt?
“Hả?”
Ngọc Tình tâm trạng đang vui vẻ, nghe thấy Ngân Nguyên gọi cô, cũng
không thấy bực mình, quay đầu lại nhìn Ngân Nguyên: “Sao thế?”
Vườn hoa mạn đà la này rất lớn, Ngọc Tình quay đầu lại chỉ nhìn thấy hình
ảnh nhỏ tí của Ngân Nguyên và Thuần Hoàng. Giọng nói cô cũng rất nhẹ
nhưng không cản trở gì tới việc Ngân Nguyên vẫn nghe thấy.
“Ngày
mai chẳng phải cô vẫn còn có việc sao? Bây giờ đã rất muộn rồi.” Ngân
Nguyên khẽ cười: “Chẳng phải cô sẽ cá cược cùng với Yến Vân à, cô có
chắc chắn cô nhất định sẽ thắng không?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy liền bật cười: “Ngân Nguyên, ngươi đúng là không còn là mèo nữa, mà là chó rồi!?”
Cô vừa dứt lời, Ngân Nguyên liền đơ ra, sau đó liền cảm thấy tức giận. Ý
cô muốn nói anh ta là chó đi bắt chuột – ý là đi quản việc của người
khác à!
Ngân Nguyên tức giận, hướng về phía Ngọc Tình gầm lên:
“Đúng đấy, tôi thích đi xen vào việc của người khác đấy! cô đừng quên
thời gian mười năm gần tới rồi! bây giờ Ấn Trấn Yêu đã bắt đầu lỏng ra
rồi, e rằng cô không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa đâu!” Ngân
Nguyên gầm lên lạnh lùng, hất tay rồi quay người bước đi.
Khi
bước đi sắc mặt vẫn còn tái xanh đi, cái đồ đáng chết, sau này anh ta
chẳng thèm quan tâm cô nữa, mặc kệ cô có chết thì chết! Làm anh ta tức
điên rồi đấy!
Thuần Hoàng nhìn bộ dạng tức giận của Ngân Nguyên,
anh chỉ biết thở dài lắc đầu, rồi liếc mắt về phía Ngọc Tình nhìn cô sau đó cũng quay lưng bước đi theo Ngân Nguyên.
Lúc này Ngọc Tình
ngẩn người ra, đúng vậy, thời hạn mười năm sắp tới rồi. những ngày này
cô lờ mờ có thể cảm thác thấy dường như Ấn Trấn Yêu bắt đầu có động
tĩnh, xem ra thời gian của bản thân đúng là không còn nhiều nữa! Nhưng
không tới hai năm, cô có thể đủ để kết thần được không?
Không
phải cô cô tự ti mà là, cô thực sự không có niềm tin gì cả. Cô phải dành cả tám năm trời để bước vào giai đoạn tàng hồn, và đó mới cũng chỉ là
một bước để tiến lại gần với kết thần thôi.
Lúc này Ngọc Tình
đang nghĩ về bản thân mà không chú ý thấy bên cạnh Ngao Thánh khi nghe
thấy Ấn Trấn Yêu khuôn mặt anh liền trùng xuống dường như đang suy nghĩ
gì đó.
Đúng là, bây giờ trong lòng Ngao Thánh đang rất không bình tĩnh. Ấn Trấn Yêu – chỉ đơn giản mấy chữ thôi nhưng lại làm cho anh cảm thấy chấn động từ tận sâu đáy con tim mình. Lờ mờ, anh cảm thấy thứ này rất quan trọng với anh, chỉ có điều nó là cái gì?
Ấn Trấn Yêu....
Tư duy phức tạp của Ngọc Tình không kéo dài rất lâu, ngay sau đó cô đã
bình tĩnh trở lại, bây giờ không phải là lúc để lo lắng và tự ti. Bất kể có được hay không được, có khả năng hay không có khả năng, cô đều bắt
buộc phải cố gắng hết sức, bởi vì cô phải bảo vệ tất cả những người mà
cô yêu thương.
Tuy rằng nói ra thì Ngọc Tình không hề biết gia
tộc yêu tinh mà tiến thân vào thế giới của loài người thì sẽ xảy ra
những chuyện gì, nhưng Ngọc Tình có thể quả quyết rằng, kết quả đó, chắc chắn không phải là một kết quả tốt đẹp gì!
Xét cho cùng, nếu con người và yêu quái có thể tồn tại một cách hòa bình với vậy vậy thì có
nghĩa là con người sẽ không phải vất vả cố gắng tìm cách để niêm phong
lại lối ra của thế giới yêu ma, cũng sẽ không có cuộc chiến giữa con
người và ma quỷ, vì vậy có thể nói, con người và ma quỷ đã có mối thù
hận từ rất lâu đời rồi.
Lại nói ma quỷ đã bị nhốt lại bao nhiêu
lâu như thế, khó để nói chắc rằng chúng không tức giận, không thù hận,
nếu một khi có cơ hội thâm nhập vào thế giới loài người, vậy thì hậu quả đương nhiên là khó mà tưởng tượng được! Ngọc Tình nghĩ vậy liền biết
bản thân mình nên làm thế nào rồi! cô sẽ không để cho bất kì kẻ nào có
được cơ hội để làm tổn hại tới đồng loại của cô.
Nghĩ vậy hai tay Ngọc Tình liền nắm chặt thành nắm đấm, cô không ngừng nói với bản thân. Cô là Ngọc Tình, cô nhất định sẽ làm được! Nhất định có thể!
Có
được động lực như vây. Lúc này Ngọc Tình không có thời gian để đi tìm
hiểu xem Ngao Thánh là ai nữa, tại sao lại giống với Phác Vũ như vậy,
chỉ thấy cô đứng lên rồi nói: “Tôi đi trước đây!”
Nói rồi Ngọc
Tình liền biến mất trước mắt Ngao Thánh. Ngao Thánh nhìn vào vườn hoa
mạn đà la bỗng chốc chẳng còn ai nữa đột nhiên trong lòng anh lại có một cảm giác thất vọng.
Có thể là do rất lâu rồi không nhìn thấy
người khác, đột nhiên lại chỉ còn lại có một mình bản thân, trong lòng
khó mà tránh khỏi cảm giác có chút thất vọng.
Ngọc Tình ra khỏi
không gian, nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại. chắc chắn là đúng như
Ngân Nguyên đã nói, thời gian của cô không còn nhiều nữa, cô nhất định
phải nhanh chóng lên. Ngày mai cô sẽ thực hành lời hẹn ước cá cược, sau
khi có được Vân bang, xem ra cô vẫn nhất định phải đi Côn Minh một
chuyến.