Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 126: Chương 126: Đột Phá, Có Nhau Là Điều May Mắn




Nói tới ngày hôm đó khi Yến Vân trở về Yến gia, lập tức liền bị bao vây lại. sớm biết Yến Nhụy là đứa cháu gái mà ông nội Yến Vân yêu chiều nhất, bây giờ thấy cháu gái rượu thành ra bộ dạng như vậy, Yến lão gia tức suýt nữa ngất cả đi.

Vậy là Yến Vân đáng thương liền trở thành cái hố để chút giận, bị nhốt trong nhà. Mà trong thời gian này, nội bộ Yến gia cũng xảy ra sự tranh luận rất lớn, có người cho rằng bản thân Yến Nhụy gặp người khác là gây chuyện, hơn nữa theo thông tin mà Yến Vân nói thì rõ ràng có thể nhìn ra hợp tác với Ngọc Tình thì chỉ có lợi chứ không có hại. còn về phía khác lại có người cho rằng Ngọc Tình là một người thủ đoạn độc ác, dã tâm lớn, rất khó để có thể dắt mũi, nếu hợp tác với người như vậy thì chẳng khác nào đùa với hổ.

Sự tranh luận này diễn ra rất lâu, vậy là liền xuất hiện một vấn đề đó là tại sao Ngọc Tình không liên lạc được với Yến Vân. Và kết quả của sự tranh luận đó giống như lời Ngọc Tình đã nói, hai bên đã gặp mặt và thẳng thắn nói chuyện, bàn bạc, như vậy thì mới có sự xuất hiện của Yến Vân, nhưng làm thế nào anh ta cũng không tìm thấy Ngọc Tình.

Lúc này Ngọc Tình đang sống trong hạnh phúc, tối ngày hôm qua đúng là làm cô mệt muốn chết. Đây cũng là lần đầu tiên của Phong Nhã Trần vì vậy đương nhiên cũng mới biết mùi, chỉ là người mệt nhất vẫn là cô. Tối quan đúng là hai người quấn lấy nhau tới tận nửa đêm rồi mới chịu đi ngủ.

Ai mà biết được cả hai ngủ thiếp đi liền ngủ tới gần chưa ngày hôm sau. Ngọc Tình khẽ mở mắt ra, ngón tay khẽ động đậy, cô cố gắng muốn ngồi dậy nhưng vừa mới động đậy, liền cảm thấy cả người dường như bị bánh xe đè qua vậy, thật sự là đau muốn chết.

Cử động nhẹ của Ngọc Tình cũng làm cho Phong Nhã Trần nằm bên cạnh tỉnh giấc.

“Tình Tình.” Phong Nhã Trần mở mắt ra, đôi mắt hoa anh đào ngái ngủ của anh nhìn Ngọc Tình, khẽ gọi một tiếng, đưa tay ra ôm lấy eo cô: “Em tỉnh rồi đấy à?”

“Vâng!” Ngọc Tình gật đầu , khẽ nói. Vừa mới nói ra, liền cảm thấy Phong Nhã Trần nhướn đầu lại gần, hôn lên cổ cô nhẹ nhàng.

“Ấy, Phong Nhã Trần.” Ngọc Tình lập tức kêu lên, cái chàng trai này đúng là....anh không mệt nhưng cô mệt muốn chết đi được.

“Ừm?” Phong Nhã Trần khẽ đáp lại, bàn tay vẫn không dừng lại, vẫn trượt trên cơ thể Ngọc Tình.

“Đừng....” Ngọc Tình đưa tay ra nắm lấy tay Phong Nhã Trần, đôi mắt to tròn của cô nhìn anh, nói như thể đang cầu cứu vậy, đừng như thế nữa, cô chịu không nổi.

Thế nhưng tiếng nói đó bên tai Phong Nhã Trần chỉ như một lời mời gọi theo cách khác, anh dỗ dành: “Ngoan, một lần nữa thôi.

Phong Nhã Trần nói rồi từ cổ Ngọc Tình anh hôn xuống phía dưới, nụ hôn của anh nhẹ nhàng, ướt át làm cho cơ thể Ngọc Tình run lên.

Cuối cùng chẳng được bao lâu, lí trí của Ngọc Tình dường như hoàn toàn biến mất, trong căn phòng lại phát ra hơi thở hổn hển và tiếng rên rỉ ngập tràn trong hạnh phúc.

Hai người dường như quên hết đi mọi thứ, đôi môi Ngọc Tình khẽ mở ra, từng tiếng kêu liên tiếp vang, Phong Nhã Trần nghe mà càng cảm thấy kích thích.

Hai người ai cũng không phát hiện ra, trong khoảng thời gian đó, một lớp ánh sáng mờ nhạt bao trọn lấy cả hai, hình thành nên một vòng luân hồi bí ẩn, dưới vòng luân hồi đó, lớp ánh sáng mờ nhạt ấy dần tỏa ra, linh lực của cả hai người đang không ngừng tăng lên.

Lần này sau khi kết thúc, Ngọc Tình không hề cảm thấy mệt nữa, thậm chí cô còn cảm thấy cả cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, dường như...., Ngọc Tình nghĩ rồi liền lập tức vận hành công pháp. Cô phát hiện trong vùng ý thức của cô, sự hỗn loạn của sức mạnh tinh thần đã biến mất, thay vào đó chính là một đứa trẻ sơ sinh màu trắng đục nhìn rất giống với cô.

Đứa trẻ đó khẽ cười, ngây thơ và vô cùng đáng yêu.

“Cái này....” Ngọc Tình không thể không cảm thấy nghi hoặc, cô từ từ vận hành công pháp, đột nhiên phát hiện, thực lực của bản thân đột nhiên đột phát giống như một chiếc nút chai bị bật ra, đạt được tới một thế giới rộng lớn hơn.

Đây lẽ nào chính là mức độ trẻ thần tiên trong huyền thoại. Ngọc Tình nghĩ vậy, đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt cô long lanh nhìn Phong Nhã Trần. Lúc này Phong Nhã Trần đang nhắm mắt lại, hơi nheo mày, rõ ràng là cũng đang có vấn đề gì có, và bản thân anh không thể tự giải quyết được.

Qua đi một lúc, Ngọc Tình cũng mở mắt ra nhìn Ngọc Tình, vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn: “Tình Tình, anh...hình như anh đột phá rồi.”

Ngọc Tình đang định nói gì đó nhưng bị câu nói này của Phong Nhã Trần ngăn lại, chit thấy hai mắt cô mở to tròn hơn, nhìn Phong Nhã Trần, lập tức hỏi: “Cái gì, anh cũng đột phá rồi?”

“Đúng vậy, vừa nãy anh phát hiện trên người anh tràn ngập năng lượng, vậy là anh vận hành công pháp sau đó phát hiện...., đợi đã, Tình Tình, em nói cũng, lẽ nào em.....” Phong Nhã Trần nói, lập tức tròn mắt lên nhìn Ngọc Tình.

“Đúng thế.” Ngọc Tình cười: “Em đột phá tới mức độ của trẻ thần tiên rồi.”

“Thật sao?” Phong Nhã Trần lập tức vui mừng kêu lên, anh ôm chầm lấy Ngọc Tình: “Tốt quá rồi, thực sự tốt quá rồi. Tình Tình, em thực sự là rất giỏi.”

Ngọc Tình nằm trọn trong vòng tay Phong Nhã Trần, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ cả hai chúng ta đều đột phá rồi, lẽ nào là vì....là vì nguyên nhân vừa nãy?”

Ngọc Tình còn chưa nói hết, hai mắt Phong Nhã Trần đã lại sáng lên: “Đúng vậy, lẽ nào, đó chính là song tu mà Ngân Nguyên đã nói lần trước?” nói rồi anh nhìn Ngọc Tình: “Tình Tình, vậy thì hay là, chúng ta làm một lần nữa?”

Ngọc Tình đang suy nghĩ gì đó đột nhiên nghe thấy Phong Nhã Trần nói vậy, cô bĩu môi rồi đẩy anh ra, khuôn mặt nhăn lại: “Tránh ra, anh cẩn thận không lại chết vì mất sức!”

“Sao thế được.” Phong Nhã Trần bị Ngọc Tình đẩy ra, lập tức cười cười nhìn cô rồi tiến lại gần: “Anh còn trẻ như thế này, thứ anh có là sức mạnh và tinh thần, nào, Tình Tình, chúng ta làm một lần nữa. Lại nói, chết ở trên người em anh cũng bằng lòng.”

“Tránh ra.” Ngọc Tình giơ chân đá Phong Nhã Trần ra.

“A...Tình Tình, em định mưu sát hôn phu à?” Phong Nhã Trần đột nhiên nheo mày lại, anh nhìn Ngọc Tình với khuôn mặt đáng thương, hai mắt giả vờ long lanh như sắp khóc, có vẻ như rất đau.

Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần, cô quay mặt sang một bên, bĩu môi. Giả vờ à, bỏ đi, bao nhiêu năm nay em lại còn không hiểu anh, giả vờ là lợn để ăn thịt hổ à, còn lâu em mới bị lừa nhé!

Phong Nhã Trần nhìn bộ dạng của Ngọc Tình, trong lòng vừa tức vừa yêu, cái cô gái này, đúng là oan gia của anh. vừa nãy Ngọc Tình đã dùng một cú đá đầy lực để đá anh ta, có điều cũng không nghiêm trọng. Vốn dĩ anh còn muốn cho cô thấy áy náy một chút, sau đó tranh thủ đòi bồi thường, nhưng giờ xem ra không còn hi vọng rồi.

Phong Nhã Trần khẽ thở dài một tiếng, đưa tau ra ôm lấy Ngọc Tình, khẽ hôn lên trán cô.

“Tình Tình, hôm qua, sao đột nhiên em lại tới vậy?” Phong Nhã Trần biết Ngọc Tình nếu không có việc gì thì sẽ không tới gặp anh, hôm qua vẫn chưa hỏi, bây giờ phải hỏi cho rõ.

Phong Nhã Trần vừa dứt lời, theo bản năng, cơ thể Ngọc Tình cứng đơ lại: “Hả?”

“Tình Tình.” Phong Nhã Trần khẽ gọi tên cô, trong đôi mắt đầy sự yêu thương, anh lặng lẽ nhìn Ngọc Tình.

“Vâng.....” Ngọc Tình suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm qua, em gặp Phác Vũ rồi.”

“Phác Vũ?” Phong Nhã Trần có chút giật mình, ngay sau đó liền nghĩ tới người đàn ông của tám năm về trước, ánh mắt anh hơi trầm xuống.

Ngọc Tình khẽ cười, đưa tay ra ôm vào eo anh: “Anh ấy, tám năm rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì, chỉ là nhìn có vẻ trưởng thành hơn. Tám năm trước....”

Ngọc Tình dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Tám năm trước là em đã tìm tới anh ấy trước, cũng là em từ bỏ anh ấy, còn bây giờ.” Ngọc Tình nói rồi ngẩng đầu lên nhìn Phong Nhã Trần: “Em muốn, đón nhận anh ấy.”

“Đón nhận anh ta.” Phong Nhã Trần khẽ cười: “Được thôi, em thích là được.”

“Nhã Trần.” Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần có chút thất vọng, cô khẽ gọi tên anh rồi nói: “Em biết, trong lòng anh nhất định không vui, nhưng năm xưa em đã lựa chọn anh, bây giờ đối với em mà nói, anh là một người quan trọng nhất với em. thế nhưng, anh cũng biết, bây giờ có rất nhiều sự việc đã xảy ra, chúng ta....ai cũng không trở về được với trước đây.”

“Tình Tình.” Phong Nhã Trần khẽ cười: “Anh không phải là người hẹp hòi thế đâu, tám năm trước, là chúng ta đã nợ anh ấy, anh không có ý kiến gì, chỉ là Tình Tình.” Phong Nhã Trần khẽ bỏ Ngọc Tình ra, để cô nhìn anh: “Em phải đồng ý với anh, bất luận thế nào, trong tim em nhất định phải có anh, bất luận thế nào, em không được rời xa anh, bất luận thế nào, em đều phải ở bên cạnh anh.”

Ngọc Tình nhìn vào đôi mắt kiên định của Phong Nhã Trần, cô cảm động, có anh bên cạnh thật tốt biết bao, chỉ thấy cô gật đầu chắc chắn rồi nói chắc nịch: “Được.”

Ngọc Tình nói xong liền ôm chặt lấy Phong Nhã Trần: “Nhã Trần, đời này, em có thể gặp được anh, nhất định là kiếp trước em đã làm rất nhiều việc tích đức.”

Kiếp trước, cô đã làm vô số việc có lợi cho đất nước, cho nhân dân, nhất định là kiếp trước cô đã tích đức rồi, vì vậy kiếp này cô mới có thể có được một Phong Nhã Trần yêu cô và bảo vệ cô vô điều kiện như vậy. đời này có anh là đủ rồi!

“Đồ ngốc!” Phong Nhã Trần khẽ cười, hôm lên đầu cô: “Có được em cũng nhất định là kiếp trước anh đã tích đức, em xuất sắc thế này cơ mà!”

Phong Nhã Trần biết, anh đối với Ngọc Tình chính là một sự tồn tại đặc biệt, trong số những người đàn ông của Ngọc Tình, anh là một người đặc biệt nhất, là một người không thể thay thế. Bất kể là Lưu Bân, hay là Wiliam, hoặc là Phác Vũ, đều không thể nào thay thế được vị trí của anh trong tim cô, như vậy là đủ rồi.

Ngọc Tình lặng lẽ, ngoan ngoãn nằm im trong lòng Phong Nhã Trần, suy nghĩ hồi lâu rồi cô mới nói: “Nhã Trần, anh biết không, thân phận của Phác Vũ cũng không bình thường.”

“Hả?” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình, không hiểu.

“Anh ấy là một kẻ tu chân bẩm sinh, hơn nữa....” Ngọc Tình nói, ngẩng đầu lên nhìn Phong Nhã Trần: “Cơ thể anh ấy phát ra một sự thuần khiết vô cùng, anh ấy chắc là người ở đó.”

Ngọc Tình vừa nói vừa dùng ngón tay trỏ chỉ lên đỉnh đầu.

“Em muốn nói.....” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình lập tức ngạc nhiên hỏi, nhưng lại bị Ngọc Tình đưa tay lên miệng ngăn lại. Ngọc Tình gật đầu chắc chắn: “Chắc là vậy, tám năm trước, điều thu hút em cũng chính là sự thuần khiết đến tận cùng đó, tối hôm qua đúng lúc em đã chứng minh được suy đoán của mình. Nếu như vậy thì xem ra, thân phận của người ở trong không gian của em cũng nhất định không đơn giản.”

“Trong không gian?” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình với vẻ mơ hồ: “Người đó là người nào? Trong không gian của em ngoài Thuần Hoàng và Ngân Nguyên còn có người khác sao?”

“Đúng vậy. một thời gian trước không gian được nâng cấp rồi, xuất hiện một vườn hoa mạn đà la rất lớn, còn có một người nữa. Người này rất giống với Phác Vũ, thế nhưng khí chất lại không giống nhau, vì vậy em thấy anh ta cũng không phải người thường!” Ngọc Tình gật gật đầu, nói giải thích.

“Vậy em định....” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình hỏi: “Vậy thì em định thế nào?

“Lặng lẽ quan sát sự thay đổi thôi, còn về phần Phác Vũ, em định truyền cho anh ấy công pháp tu luyện, để anh ấy có thể tu luyện cẩn thận, dù sao thì đối với anh ấy hay đối với chúng ta mà nói đều không có ảnh hưởng xấu gì.”

“Ừm, em tự quyết đi.” Phong Nhã Trần đồng ý với cách nghĩ của Ngọc Tình, anh khẽ cười nói: “Em yêu, chúng ta dậy đi.” Phong Nhã Trần nói Ngọc Tình mới phát hiện, hai người họ vẫn chưa mặc đồ vào, mặt cô liền đỏ lên, lập tức xuống khỏi giường, tìm quần áo của mình mặc vào người.

Mở không gian ra, cô thoáng cái đã chui vào không gian, cô phải tắm một cái, sau đó thay một bộ quần áo khác mới có thể đi gặp người khác được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.