Ngọc Tình dưới sự giúp đỡ của Lưu Lỗ Hàn đã ngồi vào vị trí đường chủ
của Lôi Hổ Đường, trở thành nhân tài mới trẻ nhất của thế giới ngầm, còn Lôi Thạch thì bị hạ cấp xuống làm phó đường chủ, và đương nhiên những
người khác trong Lôi Hổ Đường cũng theo thế mà hạ một cấp.
Việc
Ngọc Tình được làm đường chủ, người không phục trong Lôi Hổ Đường cũng
không phải ít nhưng Ngọc Tình cũng chẳng thèm quan tâm, cô không có thời gian cho những việc này, gần đây cô cảm thấy sức mạnh tinh thần dường
như được tăng lên, xem ra chắc là sắp có sự đột phát, vì vậy trong mấy
ngày nay cô đang bận tìm được loại hoa có linh khí để nhờ đó có sự đột
phá nhanh chóng.
Hôm nay cô đang cầm loại hoa mà không dễ dàng gì có được, cô vui mừng đi vào không gian, nhưng vừa bước chân vào tới nơi cô đơ người ra lập tức. Không gian không những đã được mở rộng ra khá
nhiều, mà bên cạnh khoảnh đất trồng hoa còn có thêm một con sông nhỏ,
nước sông trong veo, sáng lấp lánh rực rỡ, nước chảy róc rách, đứng trên bờ là có thể nhìn thấy đuôi hồng của mấy con cá đang hân hoan bơi trong làn nước.
Đi sâu vào bên trong một chút liền có thể nhìn thấy
một căn nhà tranh, đằng sau căn nhà tranh là một vương thuốc nho nhỏ,
trong vườn thuốc có trồng một số loại thuốc quý hiếm. Đi sau vào bên
trong nữa chính là điểm cuối của không gian giống như một bức tường.
“Trời ơi!” Ngọc Tình ngạc nhiên kêu lên: “Nếu cứ thế này phát triển, thì nơi
này sẽ trở thành chốn bồng lai tiên cảnh!” đã lâu lắm rồi Ngọc Tình mới
lại thấy bản thân mình vui như thế này và lại cũng ngạc nhiên hết mức
nữa, cô đem cây hoa khó khăn lắm mới có được trồng xuống đất, sau đó
chạy lại bờ sông đưa tay xuống hất nước lên đùa nghịch.
“Thoải
mái quá!” Ngọc Tình không kìm nén được niềm vui, cô chụm hai tay lại với nhau vục nước lên uống một ngụm: “Ngọt quá!” quỳ xuống nhìn một lượt
không gian xung quanh, ánh mắt Ngọc Tình hướng về phía căn nhà tranh.
Lẽ nào ở đây còn có người ở sao?
Vẩy tay cho hết nước, Ngọc Tình đứng lên, đi về phía căn nhà tranh. Căn nhà tranh ở bên cạnh dòng sông không xa, Ngọc Tình mới đi có vài bước đã
tới cửa, đưa tay đẩy cửa ra bước vào trong.
Căn nhà bám đầy bụi,
nhìn có vẻ như đã lâu lắm rồi không có người ở. Chỉ đứng ở cửa cũng có
thể nhìn thấy toàn bộ những đồ dùng và sự bài trí trong phòng: một chiếc giường, một cái bàn, bốn chiếc ghế đẩu.
Ngọc Tình đứng ngoài
cửa, liếc mắt nhìn một lượt căn phòng kĩ càng, sau cùng cô nhướn mày lên đi vào bên trong. Đi tới trước giường cô cúi xuống, đôi mắt to tròn
nhìn xuống gầm giường, dưới gầm giường cũng có một đôi mắt to tròn kèm
chút sợ sĩ và tò mò nhìn Ngọc Tình.
Ngọc Tình khẽ cười, đưa tay ra muốn lôi cái cơ thể cùng đôi mắt từ trong gầm giường đó ra.
“Meo!” bỏ tôi ra, không có chút hữu hảo gì cả.
“Hữu hảo? Này, có khách đến mà mày lại trốn dưới gầm giường thế thì hữu hảo à?”
“Meo.” Tôi làm sao biết được cô là người tốt hay người xấu hả.
“Tối nay tao muốn ăn thịt mèo.” Ngọc Tình cười hắt ra rồi cầm tai con mèo
kéo ta bên ngoài. Sống bao nhiêu năm trên đời nhưng cô vẫn chưa học được cách yêu thương động vật, vì vậy đáng thương cho chú mèo nào gặp phải
cô.
“Meo meo!” Ngọc Tình bước dài về phía bờ sông, tay vừa giơ cao lên đã nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe.
Cô chẳng thèm quan tâm tới tiếng kêu thảm thiết của còn mèo vừa bị vứt
xuống, Ngọc Tình cười sung sướng rồi nói: “Tắm sạch đi rồi lên đây! Bẩn
chết đi được!”
“Meo.” Con mèo ở dưới nước vùng vẫy nghe thấy Ngọc Tình nói như vậy, nó cúi đầu nhìn lại bản thân sau đó chủ động cắm mình xuống nước, bẩn quá, bẩn quá, thế này đúng là mất mặt.
Đứng trên bờ Ngọc Tình thấy vậy lại cười thích thú hơn, trong mắt cô bây giờ mới giống với nụ cười của một bé gái.
Nhún vai rồi xắn tay áo lên, cô đi vào trong phòng, cô phải quét dọn ở đây
sạch sẽ đi. Sau này cô sẽ phải qua những ngày tháng tạm bợ lấy trời làm
mái nhà như trước nữa.
Dưới sông, con mèo thì đang cố gắng để tắm làm sạch mình; còn trong phòng Ngọc Tình đang cố gắng dọn dẹp cái ổ nho nhỏ của bản thân sau này, một người một mèo, một kẻ ở trong một kẻ ở
ngoài, hòa hợp tới mức kì lạ.
Lúc mà Ngọc Tình đang chuẩn bị dọn giường, chưa kịp lật chăn lên, ở dưới chăn đột nhiên lại có một lá thư.Có chút tò mò, Ngọc Tình cầm lên mở ra, chỉ nhìn thấy bên trên là những dòng chữ Khải hết sức đẹp đẽ.
“Người tới sau, gặp tín an.
Tôi là chủ nhân của chiếc nhẫn này, đương nhiên bây giờ là bạn. Bạn có thể
vào được đây chứng tỏ tôi và bạn có duyên với nhau, hơn nữa tôi nghĩ
chắc bạn cũng là một nhân sĩ có sức mạnh tinh thần và khả năng khác
người.
Khả năng hơn người và sự tu luyện cũng giống nhau, được
truyền lại từ thời cổ xưa, đều cần có tài năng và sự nỗ lực, khả năng
khác thường đương nhiên cũng có thể tu luyện mà thành thần.
Khoảng không gian này bên trong có một căn phòng hoàn thiện cho việc tu luyện công pháp, cái này cần bạn tự mình khám phá.
Chúc bạn may mắn!
Khả năng khác thường yêu cầu phải kiên trì bền bỉ tu luyện, hệ thần kinh
khả năng được phân thành: hiện hồn, uẩn hồn, tàng hình, kết thần, thần
nhi, hoa tiên, kim tiên – bảy cấp, mỗi cấp đều có kĩ thuật tương ứng
riêng, chăm chỉ tu luyện, cuối cùng sẽ có một ngày có thể thành thần
tiên! Tới lúc đó hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau tại Cửu Thiên Chi
Thượng.”
Mắt Ngọc Tình càng lúc mở càng to ra, đọc tới cuối cùng rồi mà cô vẫn như không tin vào mắt mình.
Cái gì? Khả năng phi thường là có thể tu luyện?
Khoảng không gian này còn cất giấu một căn phòng hoàn thiện để tu luyện công pháp?
Người chủ vốn dĩ của chiếc nhẫn không gian này bây giờ chính là một vị thần?
Trời ơi, như thế có nghĩa là thế nào.
Nói như vậy, hóa ra khi ở kiếp trước, sự nhận thức của cô về khả năng phi
thường là hoàn toàn sai. Hóa ra cô chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng,
hóa ra đây chính là cái được gọi là vô tận.
Ngọc Tình nhìn lên tờ giấy mà các chữ viết tay đang dần dần mờ đi, ánh mắt dường như chưa bao giờ có được sự nồng nhiệt tới như vậy, trong tim là một niềm tự hào
cháy bỏng: “Ai nói khả năng phi thường là không thể đàn tới, không so
được với Đức Chúa Trời nhưng ta sẽ tu luyện khả năng phi thường để trở
thành thần tiên.”
Ngọc Tình đang mải mê suy nghĩ, liền nghe thấy
trong đầu truyền tới một tiếng “cạch”, Ngọc Tình chỉ cảm thấy tâm thần
như bừng tỉnh, cả hệ ý thức của cô không ngừng chấn động, cảm giác này
giống như hồ nước đổ ào ra biển lớn vậy.
Ngọc Tình biết đây là
một sự đột phá, kể từ ngày hôm nay cô mới thực sự có được con át chủ bài để trở thành kẻ mạnh, kể từ bây giờ cô mới thực sự đặt chân lên con
đường của kẻ mạnh, cô mới thực sự bắt đầu tạo dựng được con đường đi cho thế giới của riêng mình.
Kể từ đây trở đi, cô sẽ càng trở nên
lớn mạnh, cô sẽ không bị cản trở bởi bất kì một ai nữa, cô sẽ không để
cho một ai lợi dụng mình, những người vừa muốn lợi dụng cô lại vừa muốn
ruồng bỏ cô nhất định tới một ngày kẻ đó phải trả giá.
“Cục An
ninh Quốc gia? Ha ha, sẽ có một ngay tôi sẽ làm cho những kẻ đã hại chết tôi biết được cái cảm giác sống không bằng chết nó sẽ như thế nào!”
Ngọc Tình nhìn vào bức thư đã trở thành tờ giấy trắng, ngón tay cô khẽ
dùng lực, cô đã nói ra những điều mà cô chỉ nghĩ chưa từng nói ra. Trước đây cô chưa nói ra vì cô nghĩ nó xa ngoài tầm với, bây giờ cô biết bản
thân cô vẫn chưa đủ thực lực để có thể đối đầu, làm kẻ địch với Cục An
ninh Quốc gia và đất nước, nhưng bây giờ điều đó đã không còn là ảo
tưởng nữa rồi, cô đã nhìn thấy có hi vọng.
Từ trước tới nay chưa
khi nào cô có ý định từ bỏ báo thù! Cô muốn tích lũy lực lượng từng chút nột, cô phải làm cho những người có lỗi với cô, cô phải nhìn thấy những người có lỗi với cô phải trả giá! Cô đần người ra suy nghĩ.
“Meo!” con mèo bẩn thỉu đã tắm sạch sẽ thơm tho, nó bước những bước chậm rãi
nho nhã vào trong, nhìn chằm chằm Ngọc Tình, đôi mắt màu xanh ngọc lóe
qua sự khinh bỉ, đúng là loài người ngốc nghếch.
Ngọc Tình nghe
thấy tiếng con mèo, cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt màu xanh ngọc, bộ
lông màu bạc không chút pha trộn với màu khác, nhìn bộ dạng lười nhác
của nó Ngọc Tình phải bật cười, cô nói với giọng điệu mắng mỏ: “Tắm sạch rồi hả, đúng lúc để ăn thịt!”