Ngọc Tình cáo biệt
Lâm Chính Đông, đi ra khỏi căn phòng, Phác Vũ mù quáng chạy theo phía
sau lưng, giống như một cái bóng, không nói gì, không phát ra bất kì
tiếng động gì. Ánh mắt anh không rời khỏi Ngọc Tình, nhẹ nhàng, ấm áp
đầy sự yêu thương.
Ngọc Tình lặng lẽ bước đi, cũng không có dự
định nói gì với Phác Vũ. Tám năm rồi, tám năm không gặp, thực ra cô đã
rất nhớ anh, rất muốn hỏi xem anh sống có tốt hay không. Thế nhưng đó
chỉ là ý nghĩ, là mong muốn, cô không làm thế nào nói ra thành lời được.
Năm xưa chính cô đã tìm đến anh, năm xưa cũng chính cô đã bỏ anh trước. vì
vậy, cô không thể trách anh rời đi không lời từ biệt, cô không thể trách anh không nhớ tới cô tám năm rồi. thế nhưng cô đã kìm nén không oán
giận trách móc, tám năm rồi, Phác Vũ, anh thực sự không có gì để nói với em sao?!
Còn Phác Vũ, vừa muốn nói nhưng lại không dám mở miệng. Anh ta sợ Ngọc Tình sẽ trách anh ta, sợ nghe thấy những lời nói với giọng điệu lạnh lùng
của cô, sợ nghe thấy Ngọc Tình nói rằng cô căn bản không hề muốn gặp lại anh, vì vậy anh vẫn không dám mở miệng.
Vậy là cứ như vậy, hai
người không ai nói gì, ai cũng đều đợi đối phương mở lời trước, như vậy
bản thân mình sẽ cứ thế mà đáp lại thôi. Thế nhưng có những vấn đề đợi
cũng không có được, ví dụ như bây giờ.
Ngọc Tình càng bước đi
càng tức giận, càng không hài lòng, còn Phác Vũ thì bước theo phía sau
cô cũng có thể cảm nhận được sự tức giận và không hài lòng của cô. Như
vậy thì Phác Vũ càng không dám nói gì, vậy là cứ trở thành một vòng luẩn quẩn.
Mãi cho tới khi Ngọc Tình đi tới cửa khách sạn, đi tới bên cạnh chiếc xe của mình, cô mới quay đầu lại nhìn chằm chằm Phác Vũ, sau đó nhanh chóng bước vào trong xe, đóng rầm cửa xe lại, khởi động xe
chuẩn bị rời đi.
“Tình Tình.” Phác Vũ nhìn thấy Ngọc Tình sắp ròi đi rồi liền vội vàng lo lắng chạy ra phía trước xe, dang hai cánh tay
ra. Hai mắt hướng thẳng về phía Ngọc Tình, hét lớn: “Em đừng đi,
anh...anh có chuyện muốn nói với em.
Hai tay Ngọc Tình nắm lấy vô lăng, nhìn khuôn mặt căng thẳng của Phác Vũ,
cô khẽ bật cười, cơn tức giận trong lòng bỗng giảm đi hơn nửa. Cô ấn tay vào còi xe, nhìn Phác Vũ, mở miệng nói: “Tránh ra, anh có chuyện muốn
nói sao lúc nãy không nói bây giờ mới lại muốn nói?”
“Anh...anh....anh sợ em tức giận.” Phác Vũ nhìn Ngọc Tình, run rẩy, mở miệng nói thấp giọng xuống.
Giọng nói li nhí đó may mà thính lực của Ngọc Tình tốt, bằng không cô đã
không nghe thấy. nhìn bộ dạng căng thẳng không biết nói gì của Phác Vũ,
cơn tức giận của Ngọc Tình chẳng còn nữa, cô mở cửa xe ra nói: “Còn
không mau lên xe.”
“Ừm ừm.” Phác Vũ nhìn Ngọc Tình, đột nhiên
giống như đứa trẻ vậy, lập tức gật đầu, nhanh chân chạy lên phía trước,
chui vào trong xe.
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt của Lâm Chính Đông khi vừa đi qua cửa khách sạn, làm cho ông ta lảo đảo. Đúng là lần
đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Phác lạnh lùng như vậy mà cũng có lúc đáng yêu thế này.
Từ trước tới nay ông ta vẫn nhìn thấy được rằng Phác Vũ là người rất đơn thuần, nhưng sự đơn thuần đó của anh không phải ai
cũng lợi dụng được. Phác Vũ đơn thuần nhưng không hề ngốc, vì vậy anh luôn cách xa lạnh
nhạt với mọi người, không hề cho bất kì ai có được cơ hội để lợi dụng sự đơn thuần đó của anh.
Thực ra có một lần, chính là tám năm về
trước, từ khi mà Ngọc Tình bước vào cuộc sống của anh, kể từ đó cuộc đời Phác Vũ coi như đã được định và suốt đời suốt kiếp không thể hóa giải
được.
Ngọc Tình khởi động xe, chiếc xe đua màu bạc cách xa dần tầm mắt của Lâm Chính Đông rồi biến mất.
“Chẳng phải anh muốn nói gì à, sao không nói?” Ngọc Tình hai mắt vẫn nhìn về phía trước, khẽ mở miệng nói.
“Hả?” Phác Vũ đơ người ra, anh đúng là có lời muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào.
Sau một tiếng hả, trong xe lại là một sự yên lặng lạ thường, Ngọc Tình có
thể cảm nhận được cảm xúc lúc này của Phác Vũ, vì vậy cô cũng không giục anh.
Qua đi một lúc lâu, Phác Vũ mới quay đầu nhìn sang Ngọc
Tình: “Tám năm rồi, em sống có tốt không?” chắc là rất tốt, tám năm rồi, anh đều luôn dõi theo cô, tuy không gặp cô thế nhưng tám năm rồi con
tim anh vẫn luôn dõi theo cô,. Tám năm rồi, anh vẫn theo dõi những tin
tức về cô, từ những tin tức đó có thể biết được, cô rất tốt, chỉ là, anh muốn nghe cô nói mà thôi.
“Tốt.” Ngọc Tình khẽ gật đầu: “Chỉ là thiếu mất anh.”
Lời của Ngọc Tình làm cho Phác Vũ đơ người ra. Anh ta cứng đơ người lại
quay ra nhìn Ngọc Tình, anh chưa từng nghĩ Ngọc Tình sẽ dùng cách này để nói với anh thực ra trong tim cô luôn có vị trí dành cho anh. anh chưa
từng nghĩ rằng, đã tám năm qua đi, anh còn có thể nghe được từ miệng
Ngọc Tình câu nói như vậy.
“Tám năm rồi nhưng anh chẳng hề thay
đổi gì, nhìn không khác gì khi anh vẫn còn 25 tuổi!” Ngọc Tình khẽ cười, quay đầu sang nhìn bộ dạng ngốc nghếch cảu Phác Vũ.
“Hả?” Phác
Vũ nghe thấy vậy, đột nhiên cười tự mỉa mai: “Anh đã 33 tuổi rồi.” 33
tuổi, anh già rồi! điều anh băn khoăn nhất từ đầu tới cuối đều là tuổi
tác của anh, bọn họ cách nhau 18 năm, đó là một khoảng cách không gì lấp trống được.
“KHông hề thay đổi gì, chỉ là nhìn trưởng thành
hơn.” Ngọc Tình nghe ra được sự thất vọng của Phác Vũ, cô khẽ cười rồi
nói: “Anh không cảm thấy đã tám năm rồi nhưng không hề để lại một dấu
tích gì trên mặt anh à?
“Tám năm.” Phác Vũ đưa tay lên khẽ sờ vào hai bên má, sau đó mỉm cười nói:
“Hình như đúng vậy, chỉ là không biết tám năm nữa anh sẽ thế nào!”
“Nhất định vẫn giống như bây giờ, đồ ngốc, anh đang nghĩ cái gì vậy, bất luận anh ở trong bộ dạng thế nào thì anh vẫn là Phác Vũ, chỉ cần là anh thì
tốt rồi.” Ngọc Tình khẽ cười, nói nhẹ nhàng, lời nói của cô làm cho Phác Vũ trong lòng thấy vô cùng ấm áp.
“Hơn nữa, em còn cho rằng cũng có thể anh cả đời sẽ cứ trong bộ dạng này ấy!” Ngọc Tình hít một hơi
thật sâu, sau đó dừng xe lại, quay đầu sang nhìn Phác Vũ nói vẻ rất
nghiêm túc.
“Hả?” lúc này Phác Vũ chỉ cảm thấy anh ta như đang
lạc vào một thế giới khác vậy, sao có thể như thế chứ: “Tình Tình, em
đừng có lừa anh, là người thì đều sẽ già đi.”
“Em không lừa anh,
là người thì đều sẽ già đi, không sai, thế nhưng có thể anh không phải
là người thì sao?” Ngọc Tình nhìn Phác Vũ nói.
“Hả? anh không phải là người?” Phác Vũ hơi nheo mày lại, thực lòng không hiểu lời nói này của Ngọc Tình.
“Nói thế này đi.” Ngọc Tình khẽ thở hắt ra một tiếng rồi nói: “anh vận khí
xuống đan điền, sau đó cho chạy ra khắp cơ thể, cuối cùng tập hợp lại
trên đầu, nói cho em biết, anh nhìn thấy những gì?”
Ngọc Tình nói xong, Phác Vũ làm theo y như lời cô nói. Tám năm rèn luyện, đủ để anh
biết thế nào là đan điền, phải biết rằng đội đặc công của Cục An ninh
Quốc gia không phải một nơi an toàn gì, tám năm nay, Phác Vũ đã học được bản lĩnh tự bảo vệ lấy mình cũng như giết người, cho dù anh chỉ là một
bác sĩ.
Ngọc Tình nhìn Phác Vũ vận công, ánh mắt cô thoáng qua sự tỏ tường. Lúc này Phác Vũ từ trong ra ngoài đều phát ra mọt luồng ánh
sáng linh thiêng, luồng ánh sáng này rất thánh thiện, làm cho người khác đều muốn lại gần.
Tám năm rồi, thực sự diện mạo của Phác Vũ bây
giờ không khác gì so với anh của tám năm về trước. theo Ngọc Tình suy
đoán, Phác Vũ đừng nói là qua đi tám năm, kể cả qua đi 80 năm anh cũng
sẽ không có sự thay đổi gì, Phác Vũ, căn bản không phải người bình
thường!
Qua đi một lát, Phác Vũ từ từ mở mắt ra, anh nhìn Ngọc Tình, ánh mắt sáng lên, “Tình Tình, sao em...em biết.”
“Anh nhìn thấy cái gì?” Ngọc Tình nhìn Phác Vũ khẽ mở miệng hỏi.
“Anh nhìn thấy bản thân anh, trên người mặc đồ màu trắng, hơi giống với thời cổ đại, dường như còn cưỡi một con rồng.” Phác Vũ vừa nói vừa suy nghĩ.
“Rồng....” Ngọc Tình khẽ lẩm bẩm, cuối cùng nhìn Phác Vũ nói: “Chỉ là em nhìn thấy anh phát ra một luồng ánh sáng rất linh thiêng mà
thôi, vì vậy tất cả những điều này chỉ là sự suy đoán, bây giờ từ lúc em nhìn thấy đấy, điều đó chứng minh, lai lịch của anh nhất định không
phải bình thường.”
Ngọc Tình dừng lại vài giây rồi nói tiếp:
“Phác Vũ, bất kể anh tới từ đây, bất kể ai là ai. Có một việc em nhất
định phải nói với anh, em không hi vọng chúng ta là kẻ địch của nhau.”
“Sẽ không đâu.” Phác Vũ đưa tay ra nắm lấy tay Ngọc Tình: “Sẽ không đâu,
chúng ta mãi mãi sẽ không là kẻ thù! Không biết anh là anh, không kể anh tới từ đây, anh sẽ mãi mãi đứng về phía em!”
Ngọc Tình khẽ cười, đưa tay kia đặt lên tay Phác Vũ: “Em biết, tám năm trước bên cạnh em đã có Nhã Trần, bây giờ bên cạnh em ngoài anh ấy ra còn có Lưu Bân, còn có người khác, như vậy anh có bằng lòng không?”
Lúc này Ngọc Tình
đem cơ hội lựa chọn trao cho Phác Vũ, tám năm trước, cô vì Phong Nhã
Trần mà đã từ bỏ Phác Vũ trước, không cho anh cơ hội nói bất kì lời nào. Tám năm sau, cô trao cho anh cơ hội lựa chọn, không biết quyết định của anh là gì, cô đều ủng hộ.
“Tình Tình.” Nghe Ngọc Tình nói hết,
Phác Vũ im lặng hồi lâu, cuối cùng anh thở sâu một hơi, sau đó nhìn Ngọc Tình nói: “Bất luận bên cạnh em đã có ai, anh đều hi vọng bên cạnh em
còn có thể có anh.”
Câu nói này còn giá trị hơn trăm ngàn lần câu nói anh yêu em, Ngọc Tình nghe Phác Vũ nói hết, cô khẽ cười, nụ cười
này đúng là xuất phát từ tận sâu trong con tim cô.
“Được.” cô
cười, cuối cùng chỉ nói ra một từ, cô đưa hay tay hướng về phía anh, ôm
trọn lấy người đàn ông làm cô thấy vô cùng yêu thương này: “Phác Vũ,
không kể anh là ai, không kể thế nào, em sẽ luôn ở bên cạnh, chỉ cần anh ở bên cạnh em.”
Đây là lời hứa của Ngọc Tình, kể từ lúc cô nhìn
thấy luồng ánh sáng linh thiêng toát ra từ người Phác Vũ cô đã biết thân phận anh nhất định không bình thương, mới đầu cô chỉ cảm thấy trên
người Phác Vũ toát ra vẻ gì đó đơn thuần rất đặc biệt, tiếp theo sau đó
cô lại liên tưởng tới người đàn ông trồng hoa mạn đà la trong không
gian, cô càng thấy thân phận của Phác Vũ đặc biệt, vậy là cô mới để anh
thử như vừa nãy.
Kết quả đã nghiệm chúng được suy đoán của Ngọc
Tình, thân phận của Phác Vũ rất đặc biệt, chỉ là không biết sự đặc biệt
đó là phúc hay là họa với anh. có điều, bất luận là phúc hay là họa, từ
nay bên cạnh anh có cô, cô sẽ ở bên anh, phúc họa gì thì cùng dựa vào
nhau, chỉ cần anh ở bên cạnh cô.
Phác Vũ ôm lấy Ngọc Tình, cơ thể bé nhỏ mỏng manh của cô ở trong lòng anh đã nói cho anh biết, những
điều anh đã phải trải qua là xứng đáng, tám năm anh đợi cô là hoàn toàn
xứng đáng.
Lúc này Phác Vũ đã đưa ra một quyết định, không biết
sau này sẽ thế nào, anh sẽ đều đứng về phía Ngọc Tình, kể cả có trở
thành kẻ thù của cả thế giới anh chỉ cần thế giới của anh có cô là đủ!